Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 82
Tôi vốn không định làm idol – Chương 82
82.
Quá trình quay MV để kết nối thế giới quan đang diễn ra hết sức tốt đẹp.
Thật ra, ban đầu tôi cũng nghĩ bụng nhóm idol thì có thế giới quan gì chứ, nhưng sau khi nghe Ryu Eden giải thích, tôi cũng hiểu ra phần nào.
“Là để cung cấp thêm thứ để fan có thể tận hưởng thôi mà. Fan theo dõi chúng ta nhập vai, rồi tự mình giải thích vai diễn đó, như vậy mới thú vị chứ!”
…Ra là vậy. Thật lòng mà nói, hồi nhỏ xem Mok-hwa đọc sách rồi dùng đồ chơi nhập vai, tôi đã thấy chẳng có gì hay ho rồi, nhưng gu của fan lúc nào cũng thâm sâu và đầy ý nghĩa, nên tôi phải chấp nhận thôi. Dù tôi có học cả đời cũng không thể hiểu hết được mà.
Mà công ty cũng không giải thích chi tiết nội dung thế giới quan cho các thành viên trong nhóm. Vì vậy, tôi và Lee Hyun-jae đang vùi đầu vào đọc và phân tích những mẩu giấy giống như phụ lục đi kèm album. Coi như là học thêm giờ.
—
# Ji Dong-hwa, Soteria, nhưng chưa hoàn thiện
Ở con hẻm dưới đáy biển sâu, Ji Dong-hwa mở mắt.
Con rắn bò ra từ khe đá há miệng như muốn cắn xé biển cả đã hóa thành bầu trời.
Có lẽ con rắn muốn cắn xé bầu trời, nhưng cuối cùng lại khao khát tình yêu chăng.
Cuối cùng, Ji Dong-hwa nhắm mắt lại. Cậu an tâm vì mình đang nhìn thấy con hẻm dưới đáy biển sâu.
Ở con hẻm dưới đáy biển sâu, Ji Dong-hwa mở mắt.
—
Một đoạn văn ngắn ngủi nhồi nhét những biểu tượng vô nghĩa, còn cố tình đảo lộn cả dòng thời gian. Nghe nói đây là một mẩu truyện sẽ được đưa vào album.
Trong album không chỉ có ảnh của chúng tôi mà còn có cả những đoạn văn ngắn như thế này, chắc là để fan có thời gian giải thích vui vẻ.
“Anh… cái này nghĩa là sao vậy?”
“…Thiếu thông tin quá. Vô nghĩa và khó hiểu. Nếu cuốn sách anh mua được viết theo kiểu này, có khi anh sẽ chửi thẳng mặt tác giả vì đã viết khó hiểu vô ích đấy.”
Hình thức khó chỉ có giá trị khi nó tạo ra ý nghĩa, nhưng lý thuyết văn học có vẻ không có tác dụng trong thế giới idol. Tóm lại, nếu đây là một cuốn tiểu thuyết thì nó nên xin lỗi người đọc mới phải.
“Đúng vậy. Độc giả có tội tình gì.”
Đương nhiên, đây không phải là tiểu thuyết, mà là một phương pháp marketing mới thôi.
Trong lúc tôi đang bàn về sự thiếu chu đáo của tổ kế hoạch, Seok-jun đi tới, chắc là vừa quay xong. Nhìn cậu ấy run rẩy mà thấy tội.
“…Sao vậy, Jun?”
“Rắn, rắn… rắn, nó… đầu… vai…”
Thật lòng xin lỗi, nhưng với cái thân hình đó, dù bị rắn độc cắn chắc cũng cầm cự được khá lâu đấy.
“Anh Dong-hwa! Hyun-jae! Sợ quá! Cứu em với!”
“…Không phải có anh Eden ở bên cạnh sao?”
“Anh ấy cũng vậy! Vô dụng y như em! Em cần một chàng hoàng tử đến cứu em khi em bị rắn bắt đi! Cứu một người yếu đuối như em!”
…Não cậu ấy bị nhiễm Disney nặng quá rồi. Sao có thể điên một cách đường hoàng như vậy nhỉ? Đây là một trong những câu hỏi mà tôi muốn biết đáp án.
“…Hyun-jae.”
Tôi gọi tên Lee Hyun-jae trong khi quan sát Seok-jun đang bám lấy đầu gối tôi làm ầm ĩ.
“Anh, anh biết là em cũng không thể đối phó với Jun được mà.”
Đến Lee Hyun-jae, người điềm tĩnh nhất nhóm còn phải bỏ cuộc cơ đấy.
“…Jun à.”
“Anh! Cuối cùng anh cũng muốn cứu em rồi sao!”
“Ha-min không sợ rắn, và tính cách cũng không đủ tệ để coi thường người khác.”
Tôi vừa xác nhận Chae Ha-min đang trên đường đến đây sau khi quay chụp cá nhân xong, xin lỗi nhưng không còn cách nào khác. Tôi quá nhẫn tâm với đứa em trai yếu đuối này. Dù tôi có giải thích một cách lý tính lý do không nên sợ rắn thì cũng vô ích thôi cậu chàng này thôi.
“Quả là chàng hoàng tử tốt bụng.”
Nghe thấy câu đó, Seok-jun gật đầu lia lịa rồi hét lên “Anh Ha-min!” và chạy tới chỗ cậu ấy ngay lập tức.
* * *
Tôi ngồi yên trên đống đá, đặt ba con rắn đen lên người. Vì tôi mặc một chiếc áo khoác trắng và không mặc gì bên trong, da dẻ lại trắng trẻo nên những con rắn đen càng nổi bật hơn.
“Oa… Dong-hwa, em ấy không sợ à? Sao có thể giữ được vẻ mặt đó vậy?”
Tôi nghe thấy tiếng Ryu Eden lẩm bẩm khi đang xem ở bên ngoài phim trường, không hiểu sao tiếng đó lại vang vọng qua đây nữa.
“Mình đã nghĩ Ha-min hợp với concept lắm rồi… Nào ngờ Dong-hwa cũng đỉnh không kém. Không hổ danh là bạo chúa mà.”
Im hết đi. Mong mọi người giữ im lặng dùm.
Tôi mặc kệ anh ấy, nghiêng đầu sang phải theo chỉ dẫn, nhìn chiếc vòng tay thô kệch làm bằng đá trên tay phải. Tiếc là tôi cũng không biết nó ám chỉ cho điều gì.
Tôi thở dài một hơi rồi chờ rắn bò lên cổ. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng không để lộ vẻ mặt ghê tởm.
“…OK, cắt! Tuyệt vời!”
Vậy là xong một cảnh, khuôn mặt tôi bị rắn đè lên đã hoàn thành.Bộ trang phục này! không! vừa! ý! tôi!
“Oa, cậu mặc áo khoác trần đẹp trai quá, Dong-hwa!”
Im đi, thỏ. Tôi đang thắc mắc tại sao trang phục của tôi lúc nào cũng ra cái thể loại này đây.
Chắc stylist sẽ bảo là do gu của fan. Tôi không muốn phản bác ý kiến của chuyên gia, nhưng cái này… quá xấu hổ.
“Thì cũng có khác gì áo len cổ chữ V đâu.”
Câu nhận xét của Ryu Eden như muốn đánh trúng tim đen của tôi, cơ mà khác nhiều lắm đó. Áo khoác là một mảnh của bộ vest, nhưng việc bỏ qua tất cả các hình thức, nghi thức và quy tắc rồi mặc trực tiếp lên da trần thế này, quá kỳ cục.
“Chẳng phải do fan bảo đường viền cổ của anh đẹp sao?”
Lee Hyun-jae, cư dân mạng chính hiệu, vừa cố nhịn cười vừa nói. Đúng là cái vẻ mặt của ác quỷ. Theo lời Lee Hyun-jae thì vì đường viền cổ của tôi, đẹp… ha, vì tôi đẹp nên mới được mặc trang phục như thế này à.
Tôi chỉ còn biết thở dài. Cái lũ idol chết tiệt, mọi thứ đều tốt, chỉ có phần trang phục là, không thể hiểu nổi.
* * *
Thời gian đến lúc comeback còn khoảng 2 tuần. Những công việc khó khăn như quay MV và chụp ảnh concept đã xong xuôi, giờ là thời điểm chỉ cần luyện tập.
Và Lee Hyun-jae nói rằng kỹ năng sáng tác của tôi, vốn đã được nhắc đến một cách kín đáo trên các diễn đàn sau khi làm album cho Kim Joon-seong, đã bùng nổ trở lại khi tin tức comeback lần này được công bố.
Tôi không hiểu tại sao mọi người lại quan tâm đến kỹ năng của người khác đến vậy, nhưng vì tôi cũng từng quan tâm đến năng lực trí tuệ của các nhà triết học nên tôi không đến nỗi không hiểu được.
Chỉ là… tôi không biết liệu kỹ năng sáng tác của tôi có đáng để quan tâm như trí tuệ của các nhà triết học hay không thôi.
“Trời… Người này nói năng nặng nề quá. Nếu chửi bậy một cách tao nhã hơn thì tốt hơn nhỉ?”
“…Đúng vậy. Sự đa dạng của chửi bậy đang giảm dần trong thời hiện đại.”
Lee Hyun-jae biết tôi hoàn toàn miễn nhiễm với những thứ đó nên đang cùng tôi nghiên cứu về các phép tu từ trong việc chửi bậy. Đây có thể là tài liệu giáo dục tốt.
“Hôm qua em đọc hết luận văn anh đưa rồi, áp dụng vào thấy khớp ghê luôn.”
“…Cẩn thận đừng quá sa đà vào lý thuyết. Đôi khi thực tế sẽ bị bóp méo đấy.”
Vì vậy, khi tôi và Lee Hyun-jae đang trò chuyện học thuật trong phòng tập thì không ai dám đến gần cả. Lần trước, Chae Ha-min đã từng đến gần một lần, rồi kêu ca là đầu óc quay cuồng khi nghe Lee Hyun-jae tóm tắt những gì đã học được.
“Trên đời này còn có nhóm nào như chúng ta nữa không, Ha-min.”
Ryu Eden vừa thở dốc vừa uống nước rồi hỏi Chae Ha-min. Chae Ha-min, người đã định nghĩa Lee Hyun-jae là đang “Ji Dong-hwa hóa”, lắc đầu.
“Em nghĩ không nên có thêm nhóm nào như vậy nữa… anh.”
Nghe khá đáng tiếc đấy, nhưng mấy người mới là bất thường. Đắm chìm vào trí tuệ gần như là bản năng của con người đó.
…Hừm, tiếc thật. Vì Kí sinh bị kỷ luật (chắc vậy) nên những lời lẽ gây hấn thỉnh thoảng xuất hiện đã biến mất.
Nếu như cậu ta ở đây thì.
Ding!
[Tôi đã bảo là đó là bản năng của cậu rồi mà!]
…Anh ta sẽ nói như vậy, thậm chí gây khó chịu cho tôi. Tôi thấy có lỗi vô cùng, và càng thấy có lỗi hơn vì không có cách nào để đền đáp.
Trong khoảnh khắc, tôi không thể tập trung vào cuộc trò chuyện với Lee Hyun-jae, dần trở nên ngơ ngác.
“…Anh Dong-hwa?”
Lee Hyun-jae, người đang phân tích những lời chửi rủa cùng bình luận ác ý đầy sáng tạo, dừng lại nhìn tôi.
Cậu ấy đang cảm thấy có trách nhiệm, chắc là nghĩ “Dù là anh đi nữa, nếu cứ đọc chửi bậy mãi cũng…” và tự trách bản thân đã suy nghĩ nông cạn.
“…Em xin lỗi.”
Tôi lắc đầu. Tôi nên an ủi cậu ấy.
“Hồi trước anh nghe những lời chửi rủa như vậy nhiều hơn thế này nhiều, nên không sao đâu.”
Thật ra là tôi chưa từng nghe. Tôi đã bị các thực tập sinh bắt nạt, nhưng tôi không biết mình có bị bạo hành bằng lời nói hay không. Nhưng lời nói dối đôi khi lại cần thiết vì nó ngọt ngào.
Tuy nhiên, bầu không khí đột nhiên trở nên trang nghiêm. Mọi người đều im lặng.
…Ừm, có vẻ tôi không hợp với việc an ủi người khác cho lắm.
Tôi đứng dậy và bật nhạc một cách thản nhiên. Thay vì buồn bã vì những chuyện như thế này, tốt hơn nên luyện tập để làm hài lòng các Luminous.
* * *
Sau khi luyện tập xong, tôi và Ryu Eden tập trung tại phòng làm việc để họp.
Ngoài việc debut ra thì còn một việc vô cùng quan trọng nữa. Đó là việc Lee Ji-hyun và đám du côn của cậu ta tiếp xúc với ma túy. Kế hoạch được chia thành các phương án lớn: A, B, C, D, nhưng vì không có Kí sinh nên phương án D bị loại bỏ.
Ryu Eden và tôi so sánh các phương án, sau đó chọn ra kế hoạch có vẻ ít gây thiệt hại nhất.
“Nhưng… có ổn không?”
Ổn cái gì cơ. Ryu Eden hiểu ánh mắt của tôi và bắt đầu giải thích từ từ.
“Chuyện này… nguy hiểm lắm mà?”
“Vì động đến người trong giới ngầm à?”
Ryu Eden gật đầu.
Ừm, chắc chắn không phải việc mà idol nên làm. Nhưng nếu chuyện này đã là nguy hiểm thì làm gì còn việc gì có thể làm khi sống trên đời nữa. Hơn nữa, kế hoạch mà chúng tôi đã định là con đường an toàn nhất khi cân nhắc đến thời điểm “ngay trước thềm comeback”.
“…Hyung, anh đọc kỹ kế hoạch chưa vậy?”
Ryu Eden cười khổ trước câu hỏi đó rồi đáp.
“Đọc thì có đọc…”
Giọng anh ấy đầy lo lắng. Dù vậy, anh ấy vẫn cố gắng giúp đỡ tôi, xem ra tôi cũng là người có phúc đấy chứ.
“Anh hơi… không biết có thể thành công không nữa.”
Trước mắt thì việc anh ấy đã đọc hết nội dung đã là một điều đáng khích lệ rồi. Đọc hết bản kế hoạch dài 200 trang cũng khá vất vả đấy. Bản kế hoạch được chia nhỏ một cách tỉ mỉ, phân loại các hành vi của những người tham gia vào vụ việc lần này và dựa trên các tổ hợp có thể xảy ra giữa các hành vi đó.
“Nếu mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch thì không có vấn đề gì đâu.”
Chúng tôi chỉ cần ngồi yên thưởng thức mọi việc được giải quyết thôi.
Đó là lý do tại sao chúng tôi đã lên kế hoạch chi tiết như vậy. Tất cả những người tham gia sẽ hành động theo ý chí tự do của họ, nhưng bằng cách hạn chế và cung cấp một số thông tin nhất định giữa các hành động đó, họ sẽ di chuyển về phía một kết cục đã được định sẵn.
Họ nghĩ rằng mình đang tự do suy nghĩ và hành động, nhưng cuối cùng mọi thứ lại diễn ra dưới một tương lai đã được định sẵn, chẳng phải chuyện này khá mâu thuẫn hay sao.
“Nên kế hoạch này mới được lấy cảm hứng từ triết học của Leibniz…”
“Leibniz.”
Tôi là một trong những người đã hiểu hết logic nhưng vẫn khó chấp nhận khi lần đầu tiên tiếp xúc với tư tưởng đó qua sách.
“…Trên đời này còn có nhóm nào như chúng ta nữa không. Có thì tốt mà không có thì cũng đương nhiên thôi, anh thấy vậy đó.”
Ryu Eden thở dài thườn thượt, chắc là đang suy nghĩ rất nhiều. Tôi khá thích hình thức của nhóm, nơi mọi người giúp đỡ nhau giải quyết vấn đề như thế này.
Kế hoạch sẽ bắt đầu từ ngày Lee Ji-hyun dẫn các thành viên đi, vào ngày hôm sau.
“Vậy thì trước hết…”
Ryu Eden vừa lướt qua bản kế hoạch vừa lấy điện thoại ra.
“Ha… Phải gọi cho chị gái thôi.”
Người khởi đầu kế hoạch sẽ là chị gái của Ryu Eden.
“Anh không hòa thuận với chị gái à?”
“…Chắc tại em với Mok-hwa thân thiết quá nên không biết, nhưng anh chị em thường khó hòa thuận với nhau lắm.”
Tôi gật đầu đồng tình với anh ấy và bắt đầu soạn trước tin nhắn sẽ gửi cho Yoon Seongho.