Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 81
Tôi vốn không định làm idol – Chương 81
81.
Ngày mai là sinh nhật của Ryu Eden. Chính xác hơn là 30 phút nữa. Chúng tôi đã bí mật mở W App đúng vào thời điểm đó.
“Chào mọi người, Luminous! Mọi người có biết ngày mai là ngày gì không?”
– Tiêu đề đã trả lời rồi còn gì Ha-min à kkkkkkk
– Ở đây có thiên tài sáng tác nhạc nè~
– Không phải sinh nhật của leader sao~~~~
Ừm, có một con cá chạch muốn khuấy đục nước. Tiếc là cái chợ cá Luminous này không dễ bị vẩn đục chỉ bởi một con cá chạch.
“…Hyung.”
Lee Hyun-jae nắm lấy vạt áo tôi, gọi bằng giọng rất nhỏ, đồng thời con ngươi rung lên bần bật. Xem ra vấn đề không phải ở Luminous mà là ở các thành viên thì đúng hơn. Vậy nên trước tiên, tôi cứ mỉm cười như không có gì.
Nếu tôi có tinh thần yếu đuối đến mức lung lay chỉ vì mấy lời đó, thì tôi đã sụp đổ từ khi còn là trẻ mồ côi rồi. Đã từng có thời tôi coi thường những lời gièm pha và chỉ trích đó như hơi thở, nên mấy chuyện này chẳng hề gì cả.
“Hôm nay còn 20 phút trước khi đến sinh nhật của Eden hyung! Thật ra bọn tôi đã nhờ công ty cho bọn tôi về trước đó!”
Bình thường Ryu Eden sẽ là người dẫn W App, nhưng vì Ryu Eden không có ở đây nên Chae Ha-min đã nhận lấy micro.
“Vậy nên! Hôm nay chúng tôi có kế hoạch làm Eden hyung bất ngờ! Tôi sẽ phỏng vấn Hyun-jae, người đã lên kế hoạch này nhé!”
“Hyung! Em đâu có lên kế hoạch, em chỉ đưa ra ý tưởng thôi mà, Dong-hwa hyung mới là người lên kế hoạch cụ thể đấy!”
Không còn cách nào khác. Không có nhiều cơ hội hợp pháp để trêu chọc con cún đó.
“…Dù sao thì lần này chúng ta sẽ làm gì…”
Lee Hyun-jae bắt đầu giải thích kế hoạch một cách chi tiết với vẻ mặt oan ức.
* * *
Ryu Eden đổ mồ hôi hột vì buổi tư vấn kết thúc muộn hơn dự kiến. Tất cả các thành viên đều đã tan làm, chỉ có mình anh tan làm muộn khiến anh cảm thấy kỳ lạ.
‘À… mình hiểu rồi.’
Quá trùng hợp, chỉ vài phút nữa là đến sinh nhật anh. Seok-jun đã lấy điện thoại của anh trước khi anh đi. Tất cả các tình huống đều chỉ ra một sự thật.
‘Mấy đứa nhóc đáng yêu! Lại bày trò để chọc ghẹo ông anh này rồi.’
Nếu Ji Dong-hwa nghe thấy chắc chắn sẽ phán xét anh là đồ già đầu mất.
‘A, đây là ước mơ sau khi debut của mình mà.’
Mở cửa ra, anh thấy các thành viên trong ký túc xá cầm bánh sinh nhật chào đón. Trong những trường hợp như thế này, dù đã đoán ra cũng nên giả vờ bị bất ngờ mới phải phép.
Nghĩ vậy, Ryu Eden cười tủm tỉm. Niềm vui bình dị và nhẹ nhàng như thế này… lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được.
Bước chân anh trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Khi đến trước ký túc xá, anh hít một hơi thật sâu. Anh phải diễn thật tốt, phải tin vào khả năng diễn xuất của bản thân.
Việc Seok-jun cầm điện thoại của anh đi có lẽ là vì họ đang phát trực tiếp buổi tiệc sinh nhật trên W App. W App đang được phát sóng nên anh không được nói những lời thô tục.
Nhưng dù anh không phải người hay chửi bậy, việc quay lén kiểu này trên sóng trực tiếp có hơi nguy hiểm không nhỉ? Phải nhắc nhở họ khi ăn bánh mới được.
Khi mở cửa bước vào, đúng như dự đoán, tất cả đèn đều tắt. Anh giả vờ bối rối, không ngờ tới.
“…Mấy đứa? Tất cả ngủ hết rồi à?”
Sau đó là sự im lặng. Bầu không khí kỳ lạ bao trùm.
‘…Không phải lúc này bánh kem nên xuất hiện sao?’
Diễn biến khác với dự kiến khiến Ryu Eden khiến anh dần cảm thấy bất an. Chuyện gì vậy, rõ ràng là tiệc sinh nhật mà, hay là không phải, hay là anh đang ảo tưởng?
Vô số suy nghĩ bắt đầu tràn lan. Khi anh bắt đầu cảm thấy tủi thân, một cảm giác mà bình thường anh sẽ không cảm thấy, anh quyết định bỏ cuộc và bước vào trong.
‘Khi trời sáng… chắc mình sẽ được nghe lời chúc thôi.’
Nghĩ vậy, anh bước đi, lúc này mắt anh vẫn chưa quen với bóng tối.
Tạch.
Có thứ gì đó rơi xuống. Ryu Eden bối rối nhặt nó lên. Vì không nhìn rõ nên đã thử sờ soạng, hình như là một… bàn tay thì phải…….
Bàn tay ư?
Cảm giác như không khí đang ngừng chuyển động. Bàn tay anh hơi buông lỏng, và vật thể không xác định mà anh đang cầm lại rơi xuống.
“…Mấy đứa?”
Rồi từ phía sau, anh cảm thấy có ai đó chạm vào mình. Quay lại thì không thấy ai cả.
“…Gì thế, đừng có giỡn như vậy. Mọi người biết là anh sợ mấy thứ như này mà.”
Ryu Eden là người có thân hình to lớn nhất trong nhóm Blossense, nhưng sự thật là anh không chịu được những thứ đáng sợ như ma, ngoài Chae Ha-min thì trong Luminous ai cũng biết.
Nếu đây là phim kinh dị, ngay khi anh quay đầu lại sẽ đối mặt với ma, nhưng khi quay lại thì vẫn không có ai cả.
Nghĩ rằng phải bật đèn phòng khách lên nhanh chóng, Ryu Eden mò mẫm tìm công tắc.
Và ngay khi anh đặt tay lên vị trí mà anh nghĩ là có công tắc, cảm giác ‘mềm nhũn’ chạm vào tay anh.
Ryu Eden hét lên. Đó là cảm giác kỳ lạ mà anh không bao giờ muốn chạm vào lần thứ hai.
“Mấy đứa ơi, anh xin lỗi! Anh không biết gì đâu! Dong-hwa hyung! Anh xin lỗi! Anh sẽ ngoan mà! Anh sẽ mua Wiener Schnitzel cho em!”
Nhưng phòng khách vẫn im lặng. Ryu Eden lại đặt tay lên vật mềm nhũn đó và bật đèn.
Ngay khi mở mắt trong ánh sáng, Ryu Eden lập tức chạm mắt với một người đàn ông có khuôn mặt như quỷ, người đó đang khóc ra máu.
Có lẽ vì quá sợ hãi nên anh không thể thốt lên bất kỳ tiếng hét nào, Ryu Eden mở to mắt và miệng, kinh hoàng đến mức không nói nên lời.
Và rồi từ từ, người đàn ông đó mở miệng.
“Hyung-nim, chúc-mừng sinh-nhật.”
Ngay khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Seok-jun, chân Ryu Eden bủn rủn, anh từ từ dựa vào tường.
Khi ngã xuống, anh nhìn thấy chiếc bánh kem. Nến chưa được thắp, nhưng đó là bánh khoai lang, có vẻ như họ đã quan tâm đến sức khỏe của anh.
“Ha… Ji Dong-hwa, cái tên này.”
Vừa lẩm bẩm vừa cười gượng, Ji Dong-hwa bước ra từ phòng và đáp lời.
“Em đã mong chờ khi anh nhắc tới Wiener Schnitzel lắm đấy.”
Nói xong, cậu ấy thắp nến bằng một cử chỉ tao nhã rồi cười.
“Và… kế hoạch này do Hyun-jae nghĩ ra.”
Đó là nụ cười rạng rỡ mà Ji Dong-hwa đã lâu không thể hiện. Tất nhiên, việc Lee Hyun-jae lén huých vào sườn Ji Dong-hwa sau đó là một bí mật.
* * *
Tôi lấy bánh khoai lang ra khỏi hộp và kể lại toàn bộ kế hoạch. Đại khái là khiến Ryu Eden đoán trước được rằng sẽ có tiệc sinh nhật, sau đó khiến anh mất cảnh giác trong bóng tối, dự đoán đường đi của anh để lắp đặt các thiết bị, còn Seok-jun đã trốn sẵn trong tấm vải tối màu.
“Còn W App…?”
“Em chỉ nói kế hoạch rồi tắt thôi. Không thể phát trực tiếp trò đùa này được.”
Nghe vậy, Ryu Eden nhăn nhó trong khi gắp một miếng bánh khoai lang. Tôi không thể đoán được lý do nên quyết định không nghĩ nữa.
“…Nhưng Dong-hwa, sao em đoán được đường đi của người khác hay vậy?”
“Con người vô thức bộc lộ thói quen của mình hơn anh tưởng nhiều.”
Với tôi, người có thói quen quan sát mọi người trong nhà một cách lặng lẽ, việc dự đoán các thành viên sẽ di chuyển như thế nào khi bước vào nhà là chuyện dễ dàng.
“Chuyện đó có lý không thế?”
Lee Hyun-jae cười trước câu hỏi ngơ ngác của Ryu Eden.
“Hyung, đó là Dong-hwa hyung mà, anh ấy có gì không biết đâu.”
“…Anh biết chứ, nhưng anh vẫn thấy bối rối.”
Nếu họ cứ nói như thể tôi là một vị thần thì tôi sẽ thấy xấu hổ lắm. Tôi muốn giải thích rằng đây là điều mà hầu hết mọi người đều có thể thực hiện được, nhưng có vẻ họ sẽ không tin.
“Hơn nữa Junie, em có hài lòng với vai diễn đó không?”
“Có ạ! Em là người xin được làm trước đấy! Cảm giác hệt như một nhân vật phản diện trong Disney ấy! Ngầu bá cháy luôn!”
Vậy là tôi phải từ bỏ việc giải thích về cậu ta trong phạm trù con người, trừ khi bản thân cậu ta có sở thích quái dị về mặt tinh thần.
Tôi nhấp một ngụm nước táo được phép uống trong ngày sinh nhật và thưởng thức. Ừm, hương vị chiến thắng ngọt ngào.
Ryu Eden nhìn tôi như vậy với vẻ mặt khó chịu. Hình như anh ấy đang nghiền ngẫm hương vị thất bại đầy cay đắng.
Vì vậy, Ryu Eden chuyển chủ đề.
“Nhân tiện… Dong-hwa, bài hát lần này hay thật ha.”
“Vì các thành viên viết lời hay mà.”
Tôi thản nhiên nói sự thật.
Gần đây, Lee Hyun-jae đã thể hiện tài năng sử dụng câu chữ, cậu ấy đã hoàn thành việc viết lời cùng với Seok-jun, người chuyên viết rap. Cá nhân tôi thấy bài hát ở mức khá ổn.
Chỉ là… concept hơi đáng lo ngại thôi. Vì đây là album có concept về rắn, tôi không biết nó có được đón nhận hay không.
“Thôi nào Dong-hwa, đừng nghĩ linh tinh nữa, ăn bánh đi.”
Chae Ha-min đưa một miếng bánh đến trước mặt tôi. Cậu ấy không nhận ra trên đĩa của cậu ấy không có bánh hay sao ấy.
“…Cậu cũng ăn đi.”
Tôi cắn một miếng bánh. Vẫn là hương vị chiến thắng ngọt ngào.
* * *
Tên mini album thứ hai được quyết định là “2nd, Snakes in Me”. Mặc dù không liên quan đến tên bài hát chủ đề, nhưng đây là một tiêu đề có thể thể hiện rõ concept của album.
Vì vậy… phim trường để quay concept film nhằm kết nối MV này với các câu chuyện giữa các cảnh quay biến thành ổ rắn theo đúng nghĩa đen.
“…Thật tuyệt vời, mấy đứa con cưng của tui.”
Chae Ha-min lẩm bẩm khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Lời cảm thán từ kẻ phát cuồng vì rắn.
“Ha-min, sao em lại… thích rắn đến vậy?”
Ryu Eden lẩm bẩm với vẻ mặt căng thẳng. Thân hình to lớn không thể là cơ sở của lòng dũng cảm, nhưng thường thì nó tỷ lệ thuận với nhau, ấy thế mà anh ấy lại là người nhát gan thứ hai trong nhóm, chỉ sau Seok-jun.
“Vảy… lớp da lột… tất cả đều quá đẹp. Quá tuyệt vời……”
“Ha-min à, hình tượng của em có vẻ kỳ lạ hơn nhiều đấy.”
…Mà khoan đã, cái tên này sao lại trốn sau lưng tôi rồi nói vậy, đau vai quá.
“…Eden hyung, biến đi.”
“Dong-hwa hyung, em không sợ tụi nó à?”
Tôi nhìn những vị khách quý sẽ xuất hiện trong cơn ác mộng của chúng tôi hôm nay.
“Không có con nào có độc cả, nếu bị rắn cắn, đội ngũ y tế bên cạnh sẽ cứu em thôi.”
“Vấn đề không phải ở chỗ đó! Em nhìn cái con kia kìa! To như vậy!”
Anh ấy chỉ vào con rắn, diễn viên hôm nay, đang nằm, còn tôi đáp lời.
“Wow, nếu nó to cỡ đó thì có thể bẻ gãy tay anh đấy.”
Tôi chỉ vào một con rắn lớn. Tôi đã từng đọc một bài viết về rắn với Chae Ha-min, nếu nó to cỡ đó thì có thể bẻ gãy tay thôi, chứ không biết có bẻ được eo không.
“…Dong-hwa à, em đùa đúng không? Nói với anh là em đang đùa đi? Nếu không, anh sẽ bỏ chạy khỏi buổi quay mất.”
“Anh muốn tin thế nào thì tùy.”
Tất nhiên, có hai chuyên gia về rắn ở đây, làm sao xảy ra vấn đề được chứ.
“Wow… có thể dùng loại gỗ này làm chuồng nuôi được ạ?”
“Vâng, nó có thể không đẹp nhưng rất thiết thực. Loài này có môi trường sống đặc biệt nên……”
Và các chuyên gia đó đang đóng vai trò là gia sư riêng cho Chae Ha-min. Sau này tôi phải gọt táo mang đến cảm ơn họ mới được.
Phim trường là một phế tích nhân tạo. Giữa những tàn tích của các tòa nhà, có những kẽ hở, rắn sẽ xuất hiện từ đó.
Trong MV trước, có một cảnh tôi đi vào bên trong Lee Hyun-jae… có lẽ là vậy. Và phong cảnh bên trong đó là đống đổ nát này, năm người sống nương tựa vào nhau trong đống đổ nát.
Có lẽ rắn chính là tượng trưng cho nỗi đau và sự thống khổ mà Lee Hyun-jae đang mang trong mình.
Khi tôi đang lặng lẽ nhìn xung quanh phim trường, Lee Hyun-jae đến bên cạnh tôi, hỏi nhỏ.
“…Hyung, có vẻ như rắn là vết thương lòng của em đúng không?”
“…Tại sao?”
“Nội tâm em là đống đổ nát, và rắn bò ra từ đó.”
Lee Hyun-jae vừa suy nghĩ vừa thốt ra từng từ một.
“Nếu đống đổ nát là biểu tượng của nội tâm trống rỗng, rắn bò ra từ đó có lẽ mang ý nghĩa tiêu cực đúng không ạ? Ý là những cảm xúc tiêu cực nảy sinh từ nội tâm trống rỗng của em ấy ạ.”
Sự trưởng thành tuyệt vời. Thật đáng khen và đáng tự hào. Tôi gật đầu không cảm xúc. Tuy nhiên…….
“Biểu tượng không chỉ quan trọng ở mối quan hệ với những thứ xung quanh, mà còn quan trọng ở ý nghĩa thông thường của chính nó nữa, Hyun-jae.”
Lee Hyun-jae nhắm chặt mắt, nghiền ngẫm lời tôi nói.
“…Vậy những con rắn đó có phải là cơ hội để em vượt qua vết thương của mình không?”
Tôi nhất thời cạn lời. …Ít nhất thì tôi đã đạt được mục tiêu bồi dưỡng trí tuệ mà tôi đã hứa với bố mẹ của Lee Hyun-jae.
“…Xuất sắc. Đó là một trong những cách giải thích hợp lý nhất với những thông tin hiện có.”