Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 77
77.
Từ Lee Hyun-jae đến Ryu Eden, Seok-jun, tất cả các câu chuyện cá nhân của mọi người đều đã quay xong.
Toàn bộ đều tiết lộ rằng họ đã dựa dẫm vào Joo Hana theo những cách khác với Chae Ha-min.
Và vào ngày xảy ra sự việc, họ đã tiết lộ có những cuộc cãi vã với Joo Hana vì những vấn đề riêng của mỗi người.
Nhưng sau đó, điều duy nhất tôi có thể nghe lọt được là lời nói của Jin-ri, rằng vẫn còn sự thật cần phải tiết lộ.
Hơn nữa, cảnh quay cuối cùng là của tôi.
Tôi nhắm mắt lại lần cuối, kiểm tra xem có phần nào trong kịch bản mà mình chưa thuộc hay không.
‘…Vấn đề không phải ở kịch bản.’
Tôi không biết liệu mình có thể theo kịp dòng cảm xúc của nhân vật này không.
Tôi không có kỹ năng diễn xuất đặc biệt so với các thành viên khác, vậy tại sao vai diễn này lại đến với tôi?
Tôi thở dài. Tôi phải làm thôi, bằng mọi cách.
* * *
#Bản dựng chỉnh sửa ‘Momoji’, ‘Không có bí mật nào dưới Jin-ri’
“…Tôi đã nói hết rồi nhưng cánh cửa vẫn không mở.”
Ryu Eden (Kant) lẩm bẩm với tinh thần gần như tan vỡ. Có vẻ việc tiết lộ quá khứ của anh ấy đã gây ra cú sốc lớn.
“…Thực ra, có lẽ tất cả chúng ta đều đã giết Hana?”
Seok-jun (Hegel) cũng nhìn chằm chằm lên trần nhà trong khi lẩm bẩm.
Nhưng trong đó, chỉ có Chae Ha-min (Locke) và Ji Dong-hwa (Nietzsche) vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.
Lúc đó, Chae Ha-min (Locke) lên tiếng.
“Nietzsche… Là anh sao?”
Một nụ cười chua chát nở trên môi cậu ấy.
“Anh… đã nói gì với Joo Hana vậy?”
“Hừ, đúng là không thể nói chuyện với lũ lạc đà như mấy người được.”
Ji Dong-hwa (Nietzsche) chế nhạo bằng nụ cười khẩy.
“Đúng vậy, khi gặp vấn đề, mấy người luôn sống theo những gì người khác bảo. Không khác gì lạc đà. …Hay là bây giờ đã trở thành con lạc đà khác?”
Chae Ha-min (Locke), người nhận ra ý nghĩa của những lời đó, khựng lại một lúc rồi lặng lẽ lẩm bẩm. Giọng cậu khẽ run lên, như thể có một linh cảm chẳng lành nào đó trong đầu.
“…Nietzsche, anh không biết rằng những gì chúng ta thấy và thực tế có thể khác nhau sao?”
Tôi cười khẩy, nhếch mép một bên, gảy guitar một cái rồi dựa người vào ghế, nhìn Chae Ha-min.
“Đúng là suy nghĩ của nô lệ. Giờ thì ra ngoài và chết đi được chưa?”
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Ji Dong-hwa (Nietzsche).
“Hai ngày trước… Locke đã hỏi ai là người bóp cò súng, nhớ chứ?”
Ji Dong-hwa (Nietzsche) phớt lờ tất cả những ánh mắt đó, tôi nhắm mắt lại, sau đó ngẩng đầu lên.
“Tôi đã lờ mờ đoán ra từ khi nghe câu chuyện của Locke rồi……”
Khi tôi mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà, tôi lặng lẽ lẩm bẩm.
“Có lẽ người đó là tôi.”
Ji Dong-hwa (Nietzsche) để lộ biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt, vừa phức tạp vừa chứa đựng sự chắc chắn rằng bản thân không hề hối hận.
“Chính tôi là người đã giải phóng tất cả các người.”
Máy quay quay cận cảnh Ji Dong-hwa lần này.
* * *
Ji Dong-hwa (Nietzsche) ngồi trong lớp học, nhìn bốn người tập trung quanh Joo Hana.
“…Thật kỳ lạ. Toàn kẻ ngốc.”
Tôi ngồi xuống, lặng lẽ mở cuốn sổ ra.
Bắt đầu viết nguệch ngoạc gì đấy vào đó. Tiếp theo là lời dẫn chuyện của Ji Dong-hwa.
– Liệu Joo Hana có phải là phước lành đối với Locke không?
Tiếng bút chì tiếp tục vang lên.
– Locke đã từ bỏ mong muốn giải quyết hoặc vượt qua những vấn đề của cậu ấy và dựa dẫm hoàn toàn vào Joo Hana. Liệu sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn cho cậu ta chứ?
Ji Dong-hwa (Nietzsche) đánh giá. Sự ổn định mà Joo Hana mang lại cho bọn họ, cuối cùng sẽ trở thành xiềng xích ngăn cản họ vượt qua những thiếu sót của mình.
– Bốn người đó tồn tại giống như những con chim non luôn muốn ở trong tổ, nghĩ rằng thế giới bên ngoài tổ là cái chết. Còn Joo Hana tồn tại như một con chim mẹ mang lại niềm tin rằng cô ấy sẽ chăm sóc những con chim non đó mãi mãi.
Lời dẫn chuyện dừng lại một lúc mới tiếp tục.
– Ai là người đã bẻ gãy đôi cánh? Ai đã dạy cho những con chim non rằng chúng không thể tự bay?
Khi tất cả lời dẫn chuyện kết thúc, Ji Dong-hwa (Nietzsche) đứng dậy. Máy quay phóng to cho thấy cuốn sổ trên bàn.
Ở đó có bốn con lạc đà đang đi bộ trên sa mạc, được một người dắt đi.
* * *
“Joo Hana.”
Ji Dong-hwa (Nietzsche) từ từ tiến đến Joo Hana, người đã lâu rồi mới ở một mình.
“Ơ? Nietzsche, có chuyện gì sao?”
“Hừm, tinh thần có vẻ ổn đấy.”
Tôi lẩm bẩm nhỏ như vậy rồi ngồi xuống bên cạnh.
“…Cô có thích âm nhạc không?”
Joo Hana nghiêng đầu, như thể không hiểu ý tôi, nhưng vẫn mỉm cười đáp.
“Tôi thích tất cả các thể loại nhạc!”
Cuộc gặp gỡ giữa Ji Dong-hwa (Nietzsche) và Joo Hana bắt đầu như vậy đấy.
Ji Dong-hwa (Nietzsche) cố gắng xác nhận xem suy nghĩ của mình có đúng hay không, tức là Joo Hana có thực sự cản trở sự trưởng thành của bốn người đó không.
Một ngày nọ, trong phòng âm nhạc. Ji Dong-hwa (Nietzsche) và Joo Hana đang lắng nghe tiếng đàn piano của nhau.
“Wow! Nietzsche, cậu thực sự có tài năng đấy.”
“Đương nhiên rồi. Nếu loại bỏ âm nhạc khỏi những việc tôi đã làm từ khi sinh ra, thì chẳng còn lại bao nhiêu cả. Tôi đã mong đợi vì cô nói rằng cô thích âm nhạc, nhưng cô lại chẳng biết gì hết, khác hẳn với tôi.”
Joo Hana gật đầu khi nghe câu trả lời đầy kiêu ngạo và tự mãn.
“Tôi thực sự có rất nhiều thiếu sót……”
“Hừm, cô có lòng tự trọng thấp à?”
“Có lẽ… có lẽ vậy.”
Biểu cảm của Joo Hana đột ngột trở nên u ám. Vì vậy, Ji Dong-hwa (Nietzsche) nghĩ.
– Hoá ra… chim mẹ xác nhận giá trị tồn tại của mình thông qua chim non ư?
Tôi đưa ra kết luận.
Đó là mối quan hệ chỉ mang lại tổn thất cho tất cả mọi người.
Có lẽ tôi kiêu ngạo và độc đoán, nhưng tôi luôn tin vào phán đoán của bản thân.
Tôi nghĩ rằng việc cắt đứt mối quan hệ đó là điều đúng đắn, vì cả bốn con lạc đà và vì cả Joo Hana.
Vì vậy, tôi dừng chơi piano, nói một câu. Có lẽ tôi nói điều đó vì Joo Hana hơn là vì bốn người kia.
“Joo Hana, cô định ngăn cản sự trưởng thành của lũ nhóc đó đến bao giờ chỉ để thỏa mãn bản thân? Thật là đạo đức giả.”
Tôi biết suy nghĩ của mình đúng, chỉ là, tôi không biết rằng tôi không giỏi lựa lời khi nói chuyện với người khác.
Kể từ ngày đó, Joo Hana nhận ra những lời mà cô đã nghe từ Ji Dong-hwa (Nietzsche) luôn lởn vởn trong đầu cô.
– Lời của Nietzsche… có vẻ là sự thật.
Cũng từ hôm đó, những vết sẹo trên cổ tay của Joo Hana ngày càng nhiều.
Và khi cô trò chuyện với Locke, Hegel, Kant và Descartes, cô bắt đầu hiểu rằng họ đang quá phụ thuộc vào cô quá nhiều, và khi cô nghĩ nếu chỉ cần cô biến mất, tất cả bọn họ có thể sống cuộc đời riêng họ, cuối cùng đêm mười năm trước đã đến.
Bí mật của đêm đó, không ai ngờ tới, đã được tiết lộ như vậy.
* * *
Ji Dong-hwa (Nietzsche) cười sau khi kể xong câu chuyện. Đó là một nụ cười gần như chế nhạo.
Tất cả các thành viên đều nhìn Ji Dong-hwa sau lời thú nhận. Biểu cảm pha trộn giữa kinh hoàng, hối hận, buồn bã và tức giận.
Trước từng ánh mắt đó, Ji Dong-hwa (Nietzsche) giơ ngón giữa lên, bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Hả… (beep) thật là. Phải, Jin-ri (Chân lý). Cái chết của Joo Hana không còn bí mật nào nữa đâu? Giờ anh định nói gì? Muốn nói với chúng tôi rằng sự kiêu ngạo của tôi, cái thói dựa dẫm của lũ ngốc này, đã gây ra cái chết của một người sao?”
Ji Dong-hwa (Nietzsche) phá lên cười như kẻ điên.
“Ha! Được chưa! Giờ thì hài lòng chưa? Cái gã điên đeo mặt nạ trắng kia?”
“Anh cười cái gì! Tại anh cả đó! Tại anh, những lời mà anh thốt ra!”
Chae Ha-min (Locke) đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo Ji Dong-hwa.
“Đúng! Joo Hana đã chết. Đương nhiên Joo Hana đã chết rồi! Nhưng tất cả chúng ta đã giết chết cô ấy! Làm sao chúng ta có thể tự an ủi mình đây?”
Ji Dong-hwa (Nietzsche) vẫn tiếp tục cười, đối diện với Chae Ha-min (Locke).
“Không phải chúng ta! Chỉ có anh thôi!”
Chae Ha-min (Locke) lẩm bẩm, trừng mắt nhìn Ji Dong-hwa (Nietzsche) như muốn giết người.
“Không, là tất cả chúng ta đã giết cô ấy. Locke, chấp nhận sự thật đi. Vì sự cô đơn rẻ mạt và thiếu thốn tình cảm của cậu, và vì sự độc đoán của tôi, tất cả những thứ đó đã hợp lại thành một, đóng cọc vào tim Joo Hana!”
Ji Dong-hwa (Nietzsche) nói đứt quãng từng âm tiết vì cổ họng khô khốc, nhưng vẫn cố gắng nói hết tất cả.
Sau đó, Chae Ha-min (Locke) đẩy tôi ngã xuống sàn.
Bên trong căn nhà gỗ trở nên tĩnh lặng. Đồng hồ hẹn giờ của TV dừng lại, cuối cùng người đàn ông đeo mặt nạ trắng lại xuất hiện.
“Nhân danh Chân Lý, không có bí mật nào cả dưới Jin-ri.”
Cơ chế khóa chặt của căn nhà gỗ vang lên tiếng mở. Dù là sự trốn thoát mà ban đầu ai cũng mong muốn, nhưng không một ai nhấc chân.
* * *
“Cắt! Tốt lắm! Đặc biệt là Dong-hwa! Rất hợp với nhân vật.”
…Vậy sao. Tôi đang cố gắng hết sức để suy nghĩ xem câu đó là đang chửi hay khen đấy.
Việc tôi lại hợp với nhân vật như bị điên đó… chắc là bị chửi rồi.
“Lúc đầu tôi lo lắng lắm vì toàn là idol, nhưng ai nấy đều luyện tập rất nhiều, thấy rõ mồn một luôn. Cứ tiếp tục như vậy nhé.”
Đạo diễn gật đầu hài lòng, tuyên bố giờ nghỉ.
Tôi xoa xoa cổ họng khô khan và ngồi xuống ghế sofa.
‘…Việc tên nạn nhân là Joo Hana đã cho thấy tôi là nhân vật chủ chốt từ đầu.’
Không ngờ lại là một câu chuyện chính kịch đến vậy. PD có ý tưởng quái dị là chuyển thể khuynh hướng phản Kitô của Nietzsche thành phim truyền hình là điều đáng ngạc nhiên nhất.
Đặc biệt, câu thoại ‘Joo Hana đã chết. Đương nhiên Joo Hana đã chết rồi! Chúng ta đã giết chết cô ấy! Làm sao chúng ta có thể tự an ủi mình đây?’, vốn dĩ trong sách của Nietzsche, Joo Hana là Thần mà.
…Cái này, ổn thật sao. Tôi không cho rằng sự tự do ngôn luận của xã hội Hàn Quốc đã phát triển đến mức này đâu.
Dù sao, có một điều tôi dám chắc chắn, nó sẽ gây xôn xao dư luận, dù là tiêu cực hay tích cực.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ về tương lai của bộ phim triết học, Chae Ha-min cầm lọ kem dưỡng da đến ngồi cạnh tôi.
“Wow, Dong-hwa. Cậu thể hiện biểu cảm đáng sợ thật đó. Tớ suýt khóc luôn ấy.”
…Ra vậy. Tôi thấy cậu còn đáng sợ hơn cơ, cái tên thỏ kia. Nhờ Chae Ha-min, người đóng vai phe đối diện, diễn xuất tốt mà tôi cũng nhập vai hơn.
Ryu Eden, người không bao giờ bỏ lỡ cơ hội, trôi đến một cách tự nhiên rồi góp lời.
“Dong-hwa nhà ta lại được giao vai như này rồi. Ji Dong-hwa là quân chủ tàn bạo mà, không sai đi đâu được.”
Đúng đấy. Tôi gật đầu khi nghe Ryu Eden nói.
Rốt cuộc.
“…Sai từ đâu nhỉ.”
“Tớ nghĩ là từ hồi ‘Detection’.”
“…Hoá ra tất cả là tại tiền bối Joon-seong.”
Tuy nhân quả có sai sót lớn, nhưng nghĩ là lỗi của Joon-seong làm tôi thấy thoải mái hơn.
“À, nhắc đến anh Joon-seong em mới nhớ, có bài báo rồi đó ạ?”
Lee Hyun-jae ngồi xuống chỗ bàn của tôi nói. Không hổ danh là người có thẩm quyền cao nhất trong lĩnh vực thăm dò dư luận của nhóm, cậu ấy nói ra chuyện mà tôi còn chưa thấy.
“…Bài báo?”
“Vâng, bài báo suy đoán rằng anh viết bài hát trong album lần này của anh ấy.”
…Ừm, không thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của công chúng, nhưng có vẻ dư luận không mấy tích cực. Một hậu bối viết nhạc cho ca sĩ nổi tiếng trong cùng công ty, khả năng bị chửi rất cao.
“Mọi người vẫn chưa tin lắm đâu. Thật ra thì ‘Cloudy Blue’ cũng là bài hát hay, nhưng có lẽ vì vẫn là tân binh nên thấy khó tin lắm.”
Tôi gật đầu trước phân tích khách quan của Lee Hyun-jae.
À mà… album của Joon-seong cũng sắp hoàn thiện rồi.