Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 73
73.
Ở phòng làm việc, tôi lắp một chiếc điện thoại và mở W App.
“…Xin chào, các Luminous. Lâu rồi không gặp.”
Thật ra, nói là lâu rồi không gặp cũng không đúng, vì tôi vẫn thường xuyên chào hỏi trên tài khoản SNS chính thức, nhưng xem qua video thì đúng là lâu rồi nên chắc nói vậy cũng không sao.
“Hôm nay tôi chào mọi người ở phòng làm việc của mình, chắc mọi người thấy hơi lạ nhỉ.”
– Dong-hwa àㅠㅠㅠㅠㅠㅜㅠㅠㅠㅠㅠㅠ Nhớ cậu quáㅠㅠㅠㅠㅠ
– Phòng làm việc gì mà… Đến phòng làm việc cũng đậm chất Ji Dong-hwa…
– Cách nói chuyện hơi kỳ…
– Mà ‘Ji Dong-hwa hàng tháng’ là gì vậy?
Tôi lướt nhanh qua các bình luận và trả lời câu hỏi.
“’Ji Dong-hwa hàng tháng’ là, vì mọi người thích bài hát tôi viết cho anh Eden lần trước nên mới có dự án này. Tôi sẽ cùng các thành viên khác tạo ra một bài hát để tặng cho Luminous.”
– Dong-hwa à… Cậu mặc hoodie hợp quá đi mất… Đóng băng khoảnh khắc này lại đi…
– Lần này viết bài cho ai thế???
– Hình tượng sáng tác ngầu bá cháy!
Nghe nói vào khoảng tháng 8 sẽ có những sự chú ý không tốt đổ dồn vào chúng tôi, những ứng cử viên sáng giá cho giải tân binh, nhưng có vẻ còn dữ dội hơn tôi tưởng.
Nếu Chae Ha-min biết tôi nghĩ ‘Thật may là tôi là người đầu tiên lên W App trong thời gian nghỉ ngơi’ chắc cậu ấy sẽ làm ầm lên mất, tôi phải hủy bỏ ý nghĩ này thôi.
“Lần này tôi định viết một bài hát cho giọng ca chính của nhóm.”
Tôi vừa ngồi xuống trước bàn phím vừa nói tiếp.
“Vậy nên trước khi tặng bài hát, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người, mọi người nghĩ bài hát nào sẽ hợp với Hyun-jae?”
– Dễ thương! Dễ thương! Dễ thương!
– Concept dễ thương!
– Hát đồng dao đi, cho Hyun-jae ấy! Bắt thằng bé gào nốt cao vào đó!
…Thật sự tôi không tài nào hiểu nổi sở thích của các Luminous.
“…Đây là những ý kiến tôi thật sự không ngờ tới, mọi người đổi ý được không?”
Tôi đặt tay lên bàn phím và nở một nụ cười khó xử. Tôi chỉ chuẩn bị những bài ballad hoặc những bài mang hình ảnh thanh xuân thôi.
– Không đời nào Dong-hwa, quay lại đi.
– Không được không đổi đâu.
– ㅋㅋㅋㅋㅌㅋㅋㅋ Ha, tôi sống đến giờ mới được thấy Ji Dong-hwa bối rối đấy, cuộc đời tôi thật đáng sống
– WOW, khoảnh khắc Ji Dong-hwa bối rối thật kích thích.
…Mọi người càng trở nên khó hiểu hơn rồi.
Tôi đành phải đặt tay lên bàn phím. Đối với ứng tấu, có một vấn đề lớn là chất lượng sẽ giảm sút… Nhưng đành vậy.
“Vậy, mọi người muốn gì, đồng dao thì… Tôi chỉ biết mỗi bài ‘Ba chú gấu’ thôi.”
Tôi bắt đầu di chuyển tay.
Kết hợp phần đệm với giai điệu chính của bài ‘Ba chú gấu’. Phải kiềm chế bầu không khí vui vẻ và làm nổi bật bầu không khí ấm áp, ôn hòa. Giống như một ngôi nhà có một ‘gia đình’ hòa thuận quây quần bên nhau.
Tôi vừa chơi vừa nghĩ về những ngày nghỉ tôi đã trải qua cùng Mok-hwa.
Và khi bài hát kết thúc, tôi mỉm cười nhìn vào camera.
“…Mọi người thấy bài hát thế nào?”
– Wa… Hay thì có hay… Nhưng đây không phải là cái tôi muốn…
– Cảm giác như nhận nhầm hàng nhưng lại là món đồ Dong-hwa thích nhỉ…
– Ji Dong-hwa cứ tự nhiên làm Ji Dong-hwa thôi.
“Tôi thấy cũng hay, nhưng để tặng cho Hyun-jae thì hơi sơ sài… Mọi người còn ý kiến nào khác không?”
Và khung chat lại bắt đầu tràn ngập tên của vô số bài đồng dao.
…Không, khoan, các Luminous à, đây không phải là hướng tôi muốn mà…….
– Baby Shark.
Khoảnh khắc đó, một bình luận dứt khoát lọt vào mắt tôi.
“…Tôi không biết ‘Baby Shark’ là gì nên xin phép tìm kiếm một chút.”
Tôi nghe thấy âm thanh điện tử kỳ quái với giọng trẻ con đặc trưng của đồng dao, và cả những ca từ tôi không hiểu nổi ý nghĩa.
Tôi vừa phân tích bài hát vừa bật cười khe khẽ.
“…Nếu đổi thành thế này có lẽ sẽ thú vị hơn đấy.”
Tôi trộn lẫn bầu không khí u ám của điệu thứ và một vài hiệu ứng âm thanh để tạo ra bầu không khí mà ai đó có chết ngay bây giờ cũng không có gì lạ.
Trong khoảnh khắc, bài hát vốn sôi nổi đã biến thành một bài hát về việc cá mập con gọi cả gia đình đến để săn mồi.
– Baby Shark thì cũng là Shark cả mà kakakakaka
– Buồn cười quá Ji Dong-hwa lol
– Hơi rợn người đấy lmao
– Đây có phải là bài hát tưng bừng mà tôi biết không vậy hahahahahahahha
Cuối cùng, W App của tôi không còn là nơi để chuẩn bị bài hát tặng Lee Hyun-jae nữa, nó đã trở thành buổi phát sóng chỉ để biến tấu những bài đồng dao theo yêu cầu.
“…Nhưng sao ‘Ji Dong-hwa hàng tháng’ lại thành ra thế này.”
Làm riết rồi tôi cũng thấy vui nên cứ nhận yêu cầu, đến mức 3/4 thời gian dự kiến đã trôi qua mất rồi.
– Bỏ cuộc đi Dong-hwa, cậu đi xa quá rồi kekekekeke
– Không phải chứ lol. Giờ nhận ra thì muộn rồi còn gì =)))))))
– Không khéo Hyun-jae xem cái này xong khóc mất lmao
…Hay là cứ đổi concept thành biến tấu có lẽ cũng vui đấy chứ.
Nhưng đúng lúc đó thì cửa phòng làm việc mở ra. Tôi nghĩ là các thành viên vì tôi đã kể cho họ nghe về W App, nhưng đó là sai lầm của tôi.
“Nhà soạn nhạc của chúng ta! Dạo này em khỏe không!”
…Joon-seong?
Khoảnh khắc tôi khựng lại và nhìn Joon-seong, khung chat cũng tràn ngập những phản ứng tương tự.
– Sao hyung lại ở đó…?
– Khách mời đặc biệt hoành tráng quá vậy…?
…Ừm, khoan, rõ ràng nhân viên công ty phải chặn người này ở ngoài chứ?
“Ô, gì đây? Quay V-log hả, hậu bối? Anh đến nói chuyện một chút về việc chúng ta hợp tác…”
Tôi phản xạ bật dậy, dùng tay bịt miệng Joon-seong lại.
“…Em đang live trên W App, tiền bối.”
Ngay lập tức, Joon-seong giấu vẻ bối rối sau vẻ mặt một cách chuyên nghiệp rồi cười nói.
“Chào các Luminous! Tôi là Joon-seong, ca sĩ thân thiết nhất của Dong-hwa! Tôi không biết em ấy đang live W App nên đã thất lễ rồi. Xin lỗi mọi người!”
Nói xong, anh ta chào hỏi một cách niềm nở như một quý ông rồi đi ra ngoài.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta và nghĩ.
…Có khi to chuyện rồi cũng nên. Việc tôi tham gia vào album solo của Joon-seong vẫn là bí mật mà.
Tôi ngồi xuống trước bàn phím, nhìn vào khung chat đang cuộn lên với tốc độ khá nhanh. Mọi người đều nghe rõ từ ‘hợp tác’ trong cái mớ hỗn độn đó, và những câu hỏi lẫn suy đoán đang tuôn ra như thác.
Tôi giữ vẻ mặt vô cảm, cố gắng xoa dịu tình hình.
“Ừm, tôi sẽ nói sau vì bây giờ tôi không thể nói được. Tôi thật sự xin lỗi.”
Tôi mỉm cười nói, nhưng có vẻ như tình hình không dịu đi chút nào. Những phát ngôn mang tính spoil như thế này trong thời gian nghỉ ngơi luôn là một vấn đề nóng hổi mà.
‘…Ừm, toang rồi.’
* * *
“Oa! W App của Dong-hwa nhà mình hot quá trời luôn kìa!”
Tôi đến chỗ team quản lý để báo cáo sự việc rồi trở về ký túc xá. Eden và Lee Hyun-jae đang ngồi cạnh nhau trên ghế sofa và mỉm cười nhìn tôi.
“Dong-hwa hyung, bài hát tặng em là phiên bản kinh dị của ‘Baby Shark’ ạ?”
“Đây là lần đầu tiên anh nghe ‘Ba chú gấu’ mà bị cảm động đấy.”
Hai người đó đang khéo léo trêu chọc việc ‘Ji Dong-hwa hàng tháng’ của tôi đã đi chệch khỏi bản chất.
“Ông hoàng spoil đỉnh nhất Ji Dong-hwa.”
“Dù sao thì ‘Sorry’ của Joon-seong hyung cũng không bị lộ ra, cũng coi như là may mắn rồi đúng không ạ?”
Hai người đó cũng trêu chọc luôn cả việc Joon-seong đến và gây ra vụ spoil.
‘…Có gì vui khi trêu chọc tôi nhỉ, người chẳng có phản ứng gì.’
Tôi vừa ngồi xuống sofa vừa trả lời.
“…Tôi hỏi rồi, không có gì to tát đâu.”
Anh quản lý Kang Seung-won nói rằng, dù sao thì đó cũng là thông tin sẽ được công khai sau này, nên việc đốt lửa cho tin đồn trước cũng không tệ.
“…Chỉ là nhân viên đi vệ sinh đúng lúc đó thôi.”
Ai mà ngờ được Joon-seong lại đến vào cái khoảnh khắc ngắn ngủi khi nhân viên vừa rời đi để đi vệ sinh vì nghĩ rằng còn 10 phút nữa ứng dụng W sẽ đóng chứ, đố ai biết được.
“Joon-seong hyung á, em cực kỳ thích bài này của anh luôn đó. Em thích mấy bài nhạc điên cuồng kiểu này hơn là mấy bài nhẹ nhàng ạ.”
Lee Hyun-jae luôn phản ứng như vậy sau khi tôi cho các thành viên nghe “Sorry” của Joon-seong.
Không ngờ nhóc ấy lại thích bài hát có hình tượng nghịch ngợm như vậy. Phải ghi nhớ để chuẩn bị quà mới được.
Seok-jun, có vẻ đang ngủ trong phòng, tỉnh giấc vì tiếng ồn ào ở phòng khách, cậu ấy ôm một con búp bê nhân vật bước ra.
Tôi có lý do chính đáng để nghi ngờ rằng con búp bê đó là một phần cơ thể của Seok-jun.
“Ơ… Hyung-nim… Về… rồi ạ.”
…Vừa nói vừa cúi đầu làm tôi cứ như trùm xã hội đen ấy, Jun à.
Đầu tháng 8, thời tiết cực nóng bức. Lịch trình đã bắt đầu lại nhưng vẫn chưa bận lắm nên tôi thảnh thơi tận hưởng gió điều hòa và trò chuyện với các thành viên.
Bốn thành viên tụ tập lại với nhau nên càng cảm thấy rõ sự thiếu vắng của một người.
“…Nói mới nhớ, Ha-min đâu rồi?”
Ryu Eden cười toe toét. Lee Hyun-jae nở một nụ cười kín đáo. Seok-jun thì ngáp, chắc vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
“Chắc đang sám hối trong phòng vì thấy có lỗi với em đó?”
…Hửm?
“Em biết Ha-min đặc biệt yếu lòng với những thứ đáng thương, nhỏ bé và yếu ớt mà, đúng không?”
Tôi gật đầu. Vì là người như vậy nên ban đầu mới xen vào chuyện của tôi.
“Hình như người anh mà Ha-min quen nhờ Ha-min tạm thời chăm sóc một con vật.”
…Trời ạ, đừng nói đã mang đồng loại của Ryu Eden về đấy? Chưa nuôi bao giờ nhưng nếu giải thích rõ ràng thì chắc cũng hiểu thôi, cần gì phải sám hối chứ.
“Một con rắn, hiện đang ngủ trong phòng em đó.”
…Phải rồi, tôi đã quên mất sự thật là Chae Ha-min yêu thích loài bò sát dù bản thân là thỏ.
“…Dong-hwa.”
Lúc đó, Chae Ha-min mở cửa, chỉ ló đầu ra nói. Chắc là đã nhờ Ryu Eden mở lời trước rồi cứ đứng nghe nãy giờ.
Nếu vậy thì nói sớm có phải hơn không, nghĩ đến việc Chae Ha-min lo lắng sau cánh cửa khiến tôi thấy buồn cười.
“Xin lỗi… Tại đang phát W nên hơi khó nói… Mai tớ sẽ gửi về nhà ngay.”
“Không sao đâu, Ha-min.”
“…Thật ra thì tớ không nên làm vậy khi chưa bàn bạc với cậu.”
Dài dòng quá. Vốn dĩ tôi cũng không ghét rắn, có vấn đề gì đâu.
Tôi đứng dậy để xem mặt cái tên sẽ dùng chung phòng với mình dù chỉ một ngày.
Chae Ha-min vội vã đi theo sau tôi vào phòng.
Và tôi bước vào phòng, nhìn vào cái chuồng được đặt trên tấm sưởi điện mà không biết Chae Ha-min đã mua từ bao giờ.
“…Ôi trời.”
Tôi bị sốc trước cảnh tượng kỳ lạ đến mức cơ thể khựng lại một lúc.
Con rắn trong chuồng. Nó đang cắn đuôi của chính mình.
“…Ouroboros.”
Tôi đã từng nói một lần rồi, nhưng có một sự khác biệt đáng kể giữa việc biết về một khái niệm và việc trải nghiệm nó.
Thấy tôi như vậy, Chae Ha-min nói thêm.
“Chắc là chủ cũ quản lý nó quá sơ sài nên nó bị stress hay sao ấy. Nó cứ cắn đuôi mình thôi……. Tôi thấy thương quá…….”
Chae Ha-min luyên thuyên giải thích lý do tại sao lại mang rắn về mà không hề bàn bạc gì, nhưng tôi không nghe thấy gì cả.
Bởi vì những kiến thức về Ouroboros trong đầu tôi đã bắt đầu tuôn ra như muốn nổ tung.
Ouroboros, biểu tượng của sự tuần hoàn vô hạn, vĩnh cửu và sự thay đổi không ngừng. Nhà phân tích tâm lý Carl Jung cũng đã phân tích nó như một biểu tượng của sự hỗn loạn nguyên thủy.
Tôi ngơ ngác nhìn hình dáng con rắn rồi nghĩ.
‘…Chết tiệt, phải làm việc thôi.’
Tôi muốn hoàn thành nó trước khi cảm giác này qua đi.
Tôi ngay lập tức lấy khẩu trang.
“…Ơ? Dong-hwa, cậu đi đâu vậy?”
“Studio.”
Nghe câu trả lời của tôi, Chae Ha-min lại bắt đầu đào hang một cách vô ích. Đào hang là bản năng của thỏ, nhưng có phải là hơi nhiều quá không.
Tôi vừa đi ra vừa nói thêm một câu với Ha-min.
“…Ha-min, nhờ cậu mà tôi nghĩ ra được nên viết bài gì rồi.”
Tôi nói một câu mang ý nghĩa ngầm là bảo cậu ta đừng đào hang nữa rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Bởi vì nguồn cảm hứng đang dâng trào như khi tôi ăn món Wiener Schnitzel vậy.