Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 71
71.
Tôi ngồi vào bàn ăn với Ryu Eden và kể lại một vài sự thật mà tôi biết, đã được chỉnh sửa lại.
Trong tương lai mà tôi thấy, Yoon Seongho đã tiết lộ việc một thành viên trong nhóm nghiện ma túy và suýt bị bố của Lee Ji-hyun xử đẹp, và có lẽ bố của cậu ta cũng là một kẻ buôn ma túy.
Tôi không kể về Kí sinh hay những khả năng khác vì lo lắng về những lời của Kí sinh, về sự rạn nứt hay tính ổn định của không gian và thời gian.
Ừm, nghĩ lại thì mấy chuyện này còn kém tin cậy hơn cả mấy truyền thuyết đô thị vỉa hè nữa. Liệu có ai tin được không nhỉ?
“Wow, tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn anh tưởng nhiều. Toàn là tổ chức bóng tối không à.”
…Thật là, đáng nể thật. Hồi trước có người nói rằng họ tin chó hơn là tin người, câu nói đó quả không sai.
“…Đúng vậy.”
“Ừm, em cũng vất vả rồi. Em có hay thấy trước những chuyện lớn xảy ra với người khác không?”
…Không biết nữa, liệu chuyện này có được xem là vất vả không. Chỉ là, tôi chắc chắn việc giúp đỡ các thành viên sẽ trở thành một ký ức khá thỏa mãn.
“…Không thường xuyên lắm, em cũng từng thấy trước chuyện của anh rồi.”
“Ồ? Vậy hả? Thế nào?”
Giọng Ryu Eden phấn khích hẳn lên. Khiến tôi muốn trêu anh ta một chút ghê.
“Anh ăn gà rán với bia, còn hút thuốc nữa.”
“…Hả? Anh á?”
“Hơn nữa anh còn bỏ tập thể dục nữa đấy.”
Mặt Ryu Eden suy sụp hẳn.
“Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó!”
Phản ứng dữ dội hơn tôi tưởng. Rốt cuộc sức khỏe có giá trị đến mức nào đối với con người này vậy? Tôi không nhịn được, phải bật cười.
“…Em đùa thôi. Anh làm gì có chuyện đó.”
Không đùa, nhưng tôi đã thay đổi kết cục đó rồi nên cũng chẳng khác gì đùa cả.
Ryu Eden trấn tĩnh lại rồi quay trở lại chủ đề chính.
“Vậy em định làm gì? Em muốn Seong-ho không bị tổn hại nhiều nhất có thể đúng không.”
Để trả lời câu hỏi này, tôi cần thông tin từ Kí sinh.
Kí sinh, trả lời.
Ding!
[Hiện tại tôi đang giải quyết dứt điểm với người giám hộ. Thông báo này được gửi tự động, tôi xin trả lời về dự đoán câu hỏi của cậu là vẫn còn thời gian.]
…Đang giải quyết dứt điểm á?
Tôi cố gắng không để lộ vẻ bối rối trên mặt. Có lẽ anh ta đang cố quá sức thì phải.
…Trả lời Ryu Eden trước đã.
“…Trước mắt, em muốn biết Lee Ji-hyun bắt đầu sử dụng ma túy từ khi nào. Vì vẫn còn thời gian mà.”
“Nghe chị anh nói thì cậu ta hay lui tới mấy khu ăn chơi lắm. Chẳng lẽ dính vào rồi sao?”
Rốt cuộc cái gã đó, tại sao lại muốn trở thành idol vậy. Thật là quá đáng đối với những người thực sự chuẩn bị nghiêm túc cho sự nghiệp idol.
“…Em không biết chính xác là khi nào, nhưng chưa đâu.”
“Vậy biết rồi thì sao?”
Tôi nhếch mép cười theo điệu bộ của Ryu Eden.
“Thì cùng nhau suy nghĩ thôi.”
* * *
Nghe câu đó, Ryu Eden không thể nhịn được cười.
“Wow, cuối cùng! Cuối cùng Dong-hwa cũng ra dáng anh trai rồi!”
Để thuyết phục người chị luôn miệng nói mình có lương tâm của một nhà báo mà không chịu tiết lộ, anh đã phải chịu đựng bao nhiêu tủi nhục chứ!
Người chị thích tự mình chạy đôn chạy đáo hơn là làm một phóng viên giải trí, lại còn thích phanh phui tội phạm của người nổi tiếng hơn là những chuyện đời tư vặt vãnh. Nói cách khác, chị ấy hợp với vị trí phóng viên xã hội hơn là phóng viên giải trí.
Nghe nói một số idol như GodA thường xuyên xuất hiện ở mấy con hẻm, chị ấy đã từ từ thu thập tài liệu và bản thân Ryu Eden đã âm thầm nghi ngờ Yoon Seongho khi nhìn Ji Dong-hwa, và vừa hay tương lai mà Ji Dong-hwa thấy lại liên quan đến Yoon Seongho, mọi thứ khớp nhau đến lạ!
Cứ như thể có ai đó đã chuẩn bị cho tình huống này vậy.
Anh đã nửa tin nửa ngờ về việc Ji Dong-hwa có thực sự nhìn thấy tương lai hay không, nhưng thấy mọi thứ khớp nhau như vậy thì có lẽ là thật rồi.
‘…Vừa nãy câu chuyện có vẻ là đùa kia lộ quá thì phải.’
Chuyện uống rượu thì…mình có thể hiểu và cho qua, nhưng thuốc lá với bỏ tập thể dục thì…
Ryu Eden nghĩ vậy và quyết tâm hơn nữa vì sức khỏe của bản thân.
Ji Dong-hwa chăm chú quan sát sự thay đổi biểu cảm của Ryu Eden rồi buông một câu.
“…Em cũng đang cố gắng hết sức đây.”
Ji Dong-hwa rời đi, nói rằng sau này nếu có thêm điềm báo nào thì sẽ kể thêm.
“Này! Dong-hwa! Hyung! Nói lại lần nữa xem! Nhanh lên!”
Ryu Eden nhanh chóng đến phòng của Ji Dong-hwa và mở cửa ra.
*cạch*
Cánh cửa đã khóa, có lẽ cậu ấy đã đoán trước được rằng anh sẽ đuổi theo.
‘Ha, đáng lẽ mình phải thu âm lại để trêu cậu ấy cả đời mới phải.’
Ryu Eden, người rất chân thành trong việc trêu chọc Ji Dong-hwa, tiếc nuối vì đã bỏ lỡ cơ hội hiếm có.
* * *
Bây giờ, trước khi bắt đầu chuẩn bị cho album tiếp theo, kỳ nghỉ chính thức trong một tuần.
Nhưng vì thỉnh thoảng trò chuyện với Ryu Eden và tham gia vào album của Joon-seong với tư cách là nhạc sĩ, nên chẳng mấy chốc mà chỉ còn lại hai ngày.
Vì vậy, hôm nay, tôi phải gặp Mok-hwa để chữa lành tâm hồn.
Tôi vào căn nhà mà tôi đã sống cùng Mok-hwa, tháo chiếc khẩu trang đen đang đeo ra.
Cái khẩu trang chết tiệt. Dù đã là người nổi tiếng được một thời gian rồi nhưng tôi vẫn không quen được với chiếc khẩu trang che nửa khuôn mặt.
Tôi đặt những thứ đã mua trước khi về nhà lên bàn ăn.
‘Chắc Mok-hwa đã lọt vào đội hình ra mắt rồi.’
Nghe nói hôm qua đã diễn ra buổi thử giọng nội bộ để chọn đội hình ra mắt. Vì vậy, dù là kỳ nghỉ nhưng đến giờ tôi mới được gặp mặt.
Nhưng thằng em chết tiệt đến giờ vẫn chưa nói cho tôi biết thằng bé có lọt vào đội hình ra mắt hay không, khiến tôi lo lắng suốt.
‘…Hôm nay mình phải hành hạ thằng bé đến khi nào nó chịu trả lời mới thôi.’
Dù chỉ là người dưng trên giấy tờ nhưng vì sự tò mò của người bảo hộ, tôi đã lén hỏi Kim Hyun-jin nhưng chỉ nhận được câu trả lời ‘Xin lỗi ạ! Anh Mok-hwa bảo giữ bí mật ạ!’.
‘…Chắc là đậu rồi. Đậu rồi nên mới giấu kín như vậy.’
Bình thường tôi đã hay bị đau đầu rồi, cộng thêm lo lắng cho em trai nữa thì đúng là muốn chết luôn.
Tôi lấy tạp dề ra, khoác lên chiếc áo sơ mi trắng để không bị bẩn rồi lấy nguyên liệu vào bếp.
Nếu chẳng may bị loại thì… liệu tôi có thể an ủi được không. Những lúc như thế này, tôi lại thấy mình quá thiếu kĩ năng an ủi người khác.
Và lúc đó, tôi nghe thấy tiếng mở khóa cửa.
“Anh… em về rồi……”
Và tiếp theo là giọng nói ủ rũ của Mok-hwa.
“…Ừ.”
Đến tôi cũng phải hạ giọng theo để dò xét tâm trạng của Mok-hwa.
‘…Nếu rớt thì không có lý do gì để giấu cả.’
Mok-hwa vừa giống vừa khác tôi nên đôi khi tôi thấy khó hiểu, nhưng thằng bé không làm những hành động phi lý như vậy.
Lúc đó, tôi thấy ngón trỏ của Mok-hwa đang nghịch ngón giữa.
…Diễn kịch à.
Thói quen của Mok-hwa khi nói dối. Khó sửa nếu không ai chỉ ra, và tôi cũng không cố tình chỉ ra thói quen đó.
Thật lạ là ẻm vẫn không thay đổi gì so với hồi nhỏ.
Mỗi khi Mok-hwa nói dối, tôi thường giả vờ tin, trừ khi chuyện đó có vấn đề về mặt đạo đức.
Vậy nên lần này cũng vậy……
“Hay là… em rớt hả, Mok-hwa?”
Anh sẽ tin em, nhóc.
Tôi giả vờ đáp lại bằng giọng ủ rũ thì Mok-hwa nhìn tôi một cách yếu ớt. Khuôn mặt buồn bã hiện rõ. Nghe nói ẻm đang học diễn xuất ở Dioni Enter, quả nhiên tiến bộ hơn rồi.
“…Anh, em đói bụng.”
“Ừ, đợi một chút.”
Tôi diễn vai một người anh vụng về đang cố gắng an ủi em trai mình rồi đi vào bếp.
Lừa dối lẫn nhau, giả vờ ăn uống… Cảm giác như đang chơi trò Bluffer. Vui đến mức tôi không biết có nên vui như vậy không nữa.
Tôi đã làm món gà xào cay mà Mok-hwa thích. Hồi em ấy bảo muốn ăn gà rán, tôi quen làm món này thay thế, sau này mua gà rán cho thì em ấy lại bảo gà xào cay ngon hơn.
Ký ức ẩn chứa khắp nơi trong căn nhà này sống lại…….
Ding!
[Trông cậu rất hạnh phúc. Thật tốt khi thấy cậu như vậy. Rất tốt. Cậu trông thực sự hạnh phúc. Có người vừa phải đấu tranh với toàn bộ đồng nghiệp đấy.]
Tôi còn chưa kịp hoảng hốt vì thông báo đột ngột hiện ra trước mắt thì kinh ngạc ngay khi đọc nội dung.
…Đã cãi nhau sao?
Tôi vừa đợi món gà xào cay cạn bớt nước vừa nói chuyện với Kí sinh.
‘Vậy là… để báo tin cho tôi mà anh đã cãi nhau với toàn bộ đồng nghiệp hả, Kí sinh?’
Lâu lắm rồi tôi mới dùng kính ngữ với Kí sinh, để bày tỏ lòng kính trọng.
[Tôi đã cài thiết bị phá hoại tác phẩm của bọn họ vào phòng làm việc của đồng nghiệp, nếu không đứng về phía tôi thì tôi sẽ kích hoạt nó!]
…Anh đã làm cái quái gì vậy…….
[Ví dụ dễ hiểu là, giống như việc viết xong bản thảo tiểu thuyết từ đầu đến cuối mà không lưu giữa chừng, rồi máy tính bị tắt đột ngột vì tôi.]
Anh đã làm vậy ư, Kí sinh.
[Đừng lo, tôi không ngốc đến mức để bọn chúng bắt lại đâu!]
…Tôi chưa từng thấy ai điên rồ như vậy, không, sinh vật nào lại làm thế chứ. Tôi lo cho đồng nghiệp của anh hơn đấy. Chẳng phải đây là sự đe dọa vô đạo đức quá mức sao?
[Tôi đã quên gần hết chuẩn mực đạo đức của con người rồi! Nhờ vậy mà tôi có thể đe dọa tất cả mọi người một cách hiệu quả mà không hề cắn rứt lương tâm!]
…Tôi không biết nên khen hay nên nhận xét gì về chuyện này nữa.
[Dù sao thì tôi cũng sẽ nói. Chính xác là khoảng 2 tháng nữa theo tiêu chuẩn của cậu, tất cả các thành viên trừ hai người đó sẽ dính vào ma túy. Ôi trời, thật đáng kinh ngạc! Chỉ một lời nói mà có thể đảo lộn trật tự của cả một vũ trụ!]
…Tỉnh táo lại đi. Việc xác định xem mạng sống con người quan trọng hơn hay trật tự vũ trụ quan trọng hơn khó chẳng khác gì việc Kant và Bentham đạt được thỏa thuận chung.
Hai tháng nữa… Đúng vào thời điểm chúng tôi comeback.
‘…Dù sao thì cũng cảm ơn anh, Kí sinh.’
[Giờ tôi phải đi chịu phạt đây! Dù dòng thời gian khác nhau nhưng tính ra thì chắc khoảng 3 tuần sẽ không liên lạc được!]
‘…Có phải hình phạt nặng lắm không?’
[Nói ra chỉ khiến cậu cảm thấy có lỗi thôi. Cứ coi như không biết đi.]
Tôi âm thầm cảm ơn sự hy sinh của Kí sinh, sau đó tắt bếp món gà xào cay.
‘…Trước tiên phải kết thúc ván game với Mok-hwa đã.’
Tôi bưng món gà xào cay ra thì Mok-hwa đã bày biện xong bàn ăn.
Vẻ mặt em ấy vẫn còn buồn bã, nhưng vừa thấy tôi đặt món gà xào cay xuống thì sắc mặt em ấy hơi giãn ra rồi lại cố gắng giữ vẻ mặt bình thường.
“…Vậy em định làm gì. Không có buổi thử giọng cho nhóm debut tiếp theo hay là bổ sung thành viên gì à?”
“Có lẽ là có, nhưng không dành cho em…….”
Nếu tôi không biết đó là nói dối thì chắc tim tôi đã rớt ra ngoài mất. Đồ đáng ghét. Ai nghe cũng nghĩ là em ấy định từ bỏ việc làm thực tập sinh.
“…Ý em là gì vậy, Mok-hwa.”
“Vì em đậu rồi!”
Nói xong em ấy đột ngột đứng dậy, bật nhạc rồi bắt đầu nhảy.
Em ấy nhảy urban dance trên nền nhạc mà tôi đã đưa cho em ấy để dùng trong buổi thử giọng trước đây, thêm vào những động tác lố bịch.
…Cuối cùng đến cả Mok-hwa cũng phát điên sao.
Tôi đã không thể giấu được vẻ mặt hoảng hốt thật sự.
“Anh, anh đã bị em lừa! Mau chúc mừng em đi! Em gần như chắc chắn được debut đấy!”
Tôi mỉm cười bất lực và gõ lên bàn theo điệu nhảy của Mok-hwa. Em ấy vẫn còn trẻ con quá.
Kỹ năng nhảy của em ấy tiến bộ lên nhiều thật. Chắc là nhờ học được từ Chae Ha-min lần trước, hoặc là em ấy vốn đã có tài năng.
Và thế là thêm một kỷ niệm nữa được vun đắp trong căn nhà này.
Mok-hwa có vẻ rất vui vì đã lừa được tôi, em ấy vừa ngân nga theo điệu nhạc vừa cầm thìa lên ngay cả khi bài hát đã kết thúc.
Tôi gắp hai cái đùi gà bỏ vào bát của Mok-hwa đang reo lên sẽ ăn thật ngon.
“À phải rồi. Nghe nói Joon-seong-nim sắp debut solo hả anh!”
Em ấy nhớ chuyện tôi đã kể khi làm nhạc trước đây nên hỏi.
“…Ừ.”
“Em là fan của Joon-seong-nim từ những ngày đầu TOT, em mong chờ lắm luôn.”
Sao em không nói sớm hơn, Mok-hwa. Anh ta chỉ là một thần tượng hàng đầu sống trong phòng làm việc của anh thôi, nếu anh biết trước thì đã giới thiệu em với anh ấy rồi.
Tôi cũng gắp một thìa cơm lên, nói thêm một cách đầy ẩn ý.
“…Ca khúc chủ đề album solo lần này của anh ấy, có vẻ như sẽ chọn bài do anh viết đấy.”
Khoảnh khắc đó, Mok-hwa đánh rơi chiếc thìa.
Thật là bất cẩn.
“…Anh, tự nhiên em thấy anh vĩ đại quá trời.”
Tôi bật cười. Chết tiệt, tôi hạnh phúc quá rồi. Không biết chuyện này sẽ kéo dài đến bao giờ nữa.