Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 7 - 3191 Chữ
7.
Tôi nhất định sẽ trả thù hai người đó.
Tôi nhìn hai người họ như cả hai nhìn tôi, nhưng có vẻ vì họ là thực tập sinh idol thực thụ nên chẳng hề cảm thấy xấu hổ, thế nên kế hoạch của tôi thất bại. Dù sao đi nữa, tôi chắc chắn sẽ tìm cách.
“Donghwa, cậu cũng cho tôi một chút hy vọng nhé?”
Sau khi quay xong video giới thiệu, chúng tôi đang trên đường đến quán cơm bình dân trước công ty để ăn.
Chae Ha Min thật không biết hay giả vờ không biết về vẻ mặt ghê tởm của cậu ấy khi cứ liên tục lẩm nhẩm lời bài hát. Ở bên cạnh, Ryu Eden cười tủm tỉm như một phần quà đi kèm.
Thôi được rồi, chuyện Chae Ha Min như vậy thì còn chấp nhận được, vì dù sao tụi tôi cũng đã thân nhau. Từ khi rơi xuống thế giới này, đây là mối quan hệ duy nhất tôi có với con người, nên cứ nghĩ thoáng một chút vậy.
Nhưng còn Ryu Eden, anh ta cười cái gì mới được chứ?
“…Hôm nay cậu muốn ngủ ngoài đường à?”
Cuối cùng, hình như Chae Ha Min đã nhận ra vị trí của bản thân, cậu ấy trở nên lễ độ hơn. Tốt lắm.
***
Sau khi chia tay Ryu Eden và trở về nhà, chúng tôi ngồi xuống ghế sofa một lúc.
Tôi đi tắm trước, nhưng khi bước ra, Chae Ha Min trông có vẻ ủ rũ, chắc là lại nhớ đến cuộc tranh cãi với bố cậu ấy.
Tôi vốn không giỏi an ủi người khác, nhưng trong tình huống này thì tôi nên nói gì đó.
“…Chắc là bác ấy chỉ bối rối thôi.”
“Hả?”
Sao trông cậu ấy lại như không hiểu gì thế?
“…Ý tôi là chuyện cậu cãi nhau với bố cậu ấy.”
“À, chuyện đó hả? Không sao đâu.”
…Hửm?
“Lúc nãy tôi ỉu xìu là vì lo không có chỗ ngủ với không có tiền thôi! Còn bố tôi á, dù sao tôi cũng đã quyết định rồi, ông ấy có thể làm gì được chứ?”
Tên này điên thật rồi.
…Nghĩ lại thì, việc từ bỏ một công ty sắp debut chỉ vì thấy người khác bị bắt nạt và bị loại khỏi đội hình cũng đâu phải hành động của người bình thường.
“…Vậy à.”
“Gì vậy, Donghwa? Cậu lo cho tôi à? Cậu mềm lòng hơn tôi nghĩ nha.”
“…Im đi.”
“Nhưng mà, lúc nãy trong lúc cậu đi tắm… Tôi không cố ý xem đâu nhưng mà…”
À, chắc đây là lý do sự ủ rũ xuất hiện.
Nhưng mà? cậu ta đã thấy gì nhỉ? Tôi không đoán được. Tôi im lặng chờ Chae Ha Min nói tiếp.
“Cậu… đậu đại học rồi hả?”
Có vẻ ‘tôi’ đã nộp đơn vào đại học. Và chắc thứ cậu ta nhìn thấy là thư báo trúng tuyển.
Nhưng mà, đậu đại học thì có gì mà buồn chứ?
Cứ theo bối cảnh này thì chắc là đậu rồi, nên tôi trả lời qua loa.
“Cậu đọc thư rồi?”
Ngay lập tức, Chae Ha Min lại càng trông ủ rũ hơn, gật đầu rồi nhìn tôi.
“Đonghwa… chẳng lẽ… chuyện cậu nhận lời tôi… là vì tôi đã ép buộc cậu sao?”
Không, không phải đâu. Làm ơn cho tôi chút thông tin bối cảnh đi, ít nhất để tôi còn suy luận chứ.
Ờ thì, thực tập sinh idol có đậu đại học thì cũng chỉ là khoa âm nhạc thực hành hay sáng tác thôi, đúng không? So với việc học mấy ngành đó thì tham gia chương trình sống còn vẫn là lựa chọn có lợi hơn chứ.
Lúc này, tôi mới nghĩ rằng nên xem thử bức thư mà Chae Ha Min đã đọc. Mấy ngày nay quá bận rộn, thư từ gửi đến cứ chất đống trên bàn ăn, chắc cậu ấy đã thấy nó ở đó.
Tôi nhanh chóng đảo mắt nhìn bàn ăn. Ngay lập tức, tôi thấy logo của Đại học Hàn Quốc.
‘…Tại sao lại là trường cũ của tôi?’
Ting—!
Đã lâu rồi mới nghe lại tiếng thông báo. tôi giả vờ nhìn Chae Ha Min, nhưng thực ra là kiểm tra tin nhắn.
[Để giảm thiểu sự khác biệt về không gian và thời gian, từ khóa ‘Khoa Triết học – Đại học Hàn Quốc’ đã được áp dụng cho Gi Dong-hwa của thế giới này!]
‘Cái này ngoài dự đoán của tôi rồi.’
Nói cách khác, tôi đã phải học hành vất vả để vào được trường đó, nhưng ‘tôi’ ở thế giới này lại được nhập học chỉ vì một sự sắp đặt do dịch chuyển không gian và thời gian.
Nếu người khác nhìn vào thì chắc tưởng tôi là thiên tài mất rồi.
Thực tế thì tôi chỉ là một người bình thường chăm chỉ học tập thôi.
Có vẻ vì tôi im lặng quá lâu, Chae Ha Min bắt đầu tự dằn vặt.
Tức là, cậu ta đang cảm thấy tội lỗi vì đã kéo một người có tương lai sáng lạn như tôi vào con đường thực tập sinh idol đầy khó khăn này.
Ừ thì, đúng là cậu ta đã đưa ra một lời đề nghị không hợp lý với tôi. Chưa nói đến việc bị mắc kẹt ở đây, bản thân tôi cũng chẳng hề có giấc mơ trở thành idol.
Nhưng đó là suy nghĩ của tôi, không phải của ‘tôi’ ở thế giới này. Nếu là ‘tôi’ ở đây, thì cậu ấy sẽ chọn Đại học Hàn Quốc hay chương trình sống còn? Câu trả lời quá rõ ràng rồi.
“Ha Min, đừng nghĩ linh tinh.”
Tôi đã từng từ bỏ cơ hội làm việc ở một tập đoàn lớn để trở thành tiểu thuyết gia. Đến năm 29 tuổi, tôi chưa bao giờ hối hận về lựa chọn đó. Và ‘tôi’ ở đây cũng như vậy.
“Ít nhất thì ‘tôi’ sẽ không hối hận khi nhận lời cậu, dù là 9 năm sau.”
“Nhưng… Đại học Hàn Quốc, nếu từ bỏ thì bao nhiêu nỗ lực của cậu…”
“Ai bảo tôi không nhập học? Trường cho phép nghỉ học ngay từ học kỳ 1 năm nhất mà.”
Chae Ha Min giật mình, sau đó là vẻ mặt nhẹ nhõm. Cậu ta đúng là người có biểu cảm quá rõ ràng.
“Thế nên đừng có nghĩ linh tinh nữa. Cậu không làm gì sai cả.”
“…Donghwa! Tôi sẽ làm thật tốt! Chúng ta nhất định phải cùng nhau debut nhé!”
Debut à…
Ừ thì, tôi đã quyết định tham gia chương trình sống còn, vậy nên cũng có thể có cơ hội debut.
Nhưng xét đến việc tôi chưa biết trình độ của 10 người khác thế nào, cộng thêm tính chất của chương trình truyền hình, thì một thực tập sinh lạnh lùng, bi quan như tôi không thể sống sót dễ dàng.
Nếu lần này bị loại, thì chắc tôi sẽ quay về học ở trường đại học và tiếp tục viết tiểu thuyết.
“Được rồi, giờ cậu đi tắm đi.”
Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày bắt đầu huấn luyện tập trung. Vừa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là những chiếc camera được lắp khắp nơi.
Có vẻ như chúng có mặt ở phòng khách, nhà bếp và cả phòng ngủ.
Sống dưới sự theo dõi của camera cả ngày… đây là một trải nghiệm xa lạ mà tôi chưa từng có trong đời.
Đang quan sát xung quanh, chúng tôi phát hiện một bảng thông báo đặt ở phòng khách.
“Donghwa, trên đó có gì đó được ghi nè.”
“…Đúng vậy.”
Chae Ha Min nhanh chóng đọc rồi nói:
“Hình như là quy định chọn bạn cùng phòng đấy!”
Hình như ai đến trước có thể chọn phòng trước. May mà tụi tôi đến sớm nhất, không lo bị đẩy xuống cuối cùng.
“Vậy là chúng ta có thể ở chung phòng rồi.”
Tôi gật đầu rồi nhanh chóng quan sát kết cấu của ngôi nhà. Các cánh cửa có ghi số người tối đa có thể ở. Có ba phòng, chứa lần lượt 3, 3 và 4 người. Tất nhiên, phòng 3 người sẽ tốt hơn.
“Cậu muốn ở phòng nào?”
“Phòng kia.”
“Tại sao?”
“Sức chứa 3 người, về mặt cấu trúc căn phòng hướng Nam, và theo bố cục của ngôi nhà đây là phòng lớn thứ hai.”
“Ồ, cậu nhìn qua là biết à?”
Vậy cậu ấy nhìn mà không biết sao? Hóa ra cậu ấy thuộc dạng chưa bao giờ đi xem qua nhà thuê à.
Chúng tôi lặng lẽ mở cánh cửa căn phòng đó. Bên trong có một giường 2 tầng và một giường đơn, giữa chúng đặt một số vật dụng như tủ đầu giường, và trên đó ánh lên ánh sáng của chiếc camera.
Nhìn kỹ thì thấy ở cả góc trần nhà cũng được lắp đặt.
Wow, tôi thật sự muốn bỏ chạy ngay lập tức.
“Tôi chưa từng tham gia share house (tập trung sống cùng nhau) với ai cả. Nghe nói các thực tập sinh khác từ lúc chuẩn bị debut đã trải qua chuyện này, cơ mà chúng ta chưa từng làm vậy.”
“… Share house mà, chẳng có gì đâu?”
“Ừ, tôi hưng phấn lắm.”
Quả là kẻ điên. Sống chung 10 người trong ngôi nhà nhỏ này có gì mà hứng thú được chứ.
Tôi lắc đầu rồi bắt đầu dỡ đồ.
Sau khoảng một giờ, khi Chae Ha Min bắt chuyện, còn tôi lảng tránh những cuộc đối thoại vô bổ, tiếng cửa chính mở ra khiến cả hai chúng tôi đều im lặng.
Mong sao, mong sao không phải là hình ảnh của người tiền bối đó.
May thay, người mở cửa bước vào là Ryu Eden. Có lẽ vì là người lớn tuổi nhất trong số 10 người nên cậu ta ít bốc đồng, chúng tôi sẽ sống chung mà không gặp rắc rối.
“Ơ, hyung!”
“Trước cửa phòng có ghi số 1 nên tôi đến để lấp đầy chỗ trống, hóa ra là hai cậu à?”
Khi tôi và Chae Ha Min nằm trên giường tầng ở tầng 1 và tầng 2, Ryu Eden tự nhiên chọn cho bản thân giường đơn. Việc phân giường ngủ =quá hòa thuận phải không?
Ừ, chắc là sẽ ổn thôi.
Vào ngày thứ 4 của kỳ sống chung, tôi quyết định đánh giá lại Ryu Eden.
Ryu Eden, theo đúng nghĩa cái tên thuần khiết của người Hàn, là người hiền lành, nhưng sự đúng đắn của anh ta lại quá đà đến mức làm phiền những người xung quanh như một kẻ không ai chịu được.
“Donghwa, tôi bảo cậu cùng tập thể dục với tôi đi!”
“…Vì trước camera nên tôi không được chửi tục, làm ơn, tự tập một mình đi, được chứ?”
“Nếu tập thể dục vào buổi sáng, cậu sẽ thấy tuyệt vời lắm, cậu hiểu mà.”
Im đi, thằng giống như con chó vậy.
Ryu Eden dậy lúc 5 giờ 50 mỗi sáng, đến phòng gym gần nhà để tập khoảng một giờ. Sau đó, bữa sáng của anh ta chủ yếu là salad và trứng – những món ăn lành mạnh.
Ừ, tốt đấy, này mới đúng. Tuy nhiên…
“…Và anh không chán khi mỗi lần bị từ chối sao?”
“Ngày mai có khả năng cậu sẽ đổi ý mà.”
Nếu một mình anh làm cũng được, tại sao cứ phải liên tục ép tôi và làm ầm lên như vậy?
Mỗi khi mắt Ryu Eden chạm vào mắt tôi, anh ta tự động thúc giục: “Đi tập nào!”
“Vậy thì hãy bảo Chae Ha Min đi theo nữa. Tại sao chỉ có tôi phải chịu áp lực thế?”
“Ha Min trông rõ khỏe mạnh, còn cậu lại quá yếu ớt, nhìn thôi đã thấy không chịu nổi rồi.”
Vậy là mỗi khi tôi gặp Ryu Eden, mỗi lần ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cuộc tranh luận gay gắt giữa Ryu Eden cố gắng làm cho tôi khỏe mạnh và tôi – kẻ không bao giờ muốn vận động – cứ diễn ra như một vở hài kịch được camera ghi lại.
Ban đầu tôi nghĩ có lẽ vì thời lượng chương trình nên anh ta mới làm như vậy, nhưng nghe những người xung quanh bảo thì các thực tập sinh thiếu sức lực đều từng trải qua điều này. Trời ơi, tên đó quả là kẻ biết ép tôi tập thể dục thật sự.
Giờ tôi phải xử lý kẻ bám dính này thế nào đây? May thay anh ta không đánh thức tôi đi tập mỗi sáng, nhưng nếu cứ thế thì không biết sẽ còn làm những trò quấy phá khác nữa.
Trước hết, tôi phải nói dối và bào chữa rằng tôi không nhớ chuyện đó.
“Để sau này, sau này tôi sẽ đi, đừng nói thêm nữa nhé.”
“Wow, thật ư! Donghwa, hứa rồi nhá. Sáng mai cùng đi!”
Chuyện này có thật sao, tại sao, kẻ giống như robot đó lại quan tâm đến thể lực của tôi đến vậy.
…Nếu không đi cùng một lần thì chắc chuyện này sẽ cứ như vậy mãi.
Việc ai đó bám theo tôi còn phiền phức hơn cả việc tập thể dục. Ha, chẳng còn cách nào khác rồi.
“…Chỉ một lần thôi, đi cùng rồi hứa không ép buộc nữa nhé.”
“Nếu cậu thử tập thể dục sáng một lần, cậu sẽ thấy thú vị và muốn tiếp tục đó.”
…Ha. Liệu tôi có đưa ra quyết định vội vàng chỉ vì thấy phiền phức không nhỉ?
Hủy bỏ, xoá hết tất cả những lời nảy sinh hôm qua đi. Thà bị Ryu Eden làm phiền cả sáng tối còn hơn.
Tôi nhận ra sự ngu ngốc của mình một cách đau đớn khi đang siết chặt cơ tay mảnh mai.
“Donghwa! Giữ nguyên tư thế hiện tại, cố gắng thêm một lần nữa!”
Tôi hét lên khi đang thực hiện bài bench press.
“Ryu Eden! Cái này! Con người không làm được đâu!”
“Không, ngay bây giờ, cậu chỉ cần làm thêm một lần thôi, cố lên!”
Sau khi tôi kéo thêm được một lần nữa, tôi mới thoát khỏi sự ‘quấn’ của Ryu Eden.
Ryu Eden đứng bên cạnh tôi, kiểm tra từng tư thế của tôi, sau khoảng một giờ chăm sóc kỹ lưỡng, tôi cảm thấy toàn thân như sắp sụp đổ.
“Thế nào, Donghwa? Đi tập thể dục thử, cậu cảm thấy thoải mái và sảng khoái chứ?”
…Thật là bất ngờ. Tên này không biết đọc biểu cảm của con người đến vậy. Chắc chắn lúc này khuôn mặt của tôi đang tràn đầy giận dữ.
Ha, do tôi tự đề nghị nên không thể đổ lỗi cho người khác. Chết tiệt, Ryu Eden.
Và khi tôi ngã xuống trong im lặng, hít một hơi để lấy lại hơi thở, có người đến tìm.
“Ồ, Eden! Lâu rồi mới thấy em dẫn bạn đến đây đấy?”
Người đàn ông có vẻ là chủ phòng gym cười nói với Ryu Eden. Nhìn họ thân thiết như vậy, có lẽ Ryu Eden là khách quen ở đây.
“Ha, Eden này, nếu cậu không định làm ca sĩ thì tôi đã thuê làm huấn luyện viên rồi.”
“Ôi trời, em còn kém xa lắm.”
“Kém gì mà kém. Nếu mặt mũi em bớt đẹp trai đi một chút thì quá hợp làm PT, nhưng khổ nỗi, một gương mặt như thế này lại đi kèm với thân hình tập luyện, làm PT lại uổng quá.”
Xã giao tốt ghê. Thật sự rất tốt.
Tôi ngồi xuống ghế, lặng lẽ uống nước và nghe hai người họ tán gẫu.
“Em chỉ cần giúp đỡ các thực tập sinh khác tập luyện như Donghwa là đủ rồi.”
Wow, tôi suýt chút phun nước ra ngoài. Ý anh ta là sẽ còn lôi tôi đến cái phòng tra tấn này nữa sao?
…Tôi nằm xuống ghế dài, thầm nghĩ liệu giết Ryu Eden có ích cho thế giới này không.
Sau một tiếng đồng hồ vật lộn với đống tạ, dưới sự chỉ dẫn của Ryu Iden, tôi xoa dịu những bó cơ đang gào thét, rồi đi đánh thức Chae Ha Min để cùng nhau đi ăn.
Và như mọi ngày, bữa sáng lại là salad, ức gà nhạt nhẽo và một phần cơm bé tí.
Dưới sự lãnh đạo của Ryu Eden, tất cả thực tập sinh đều phải tuân theo chế độ ăn uống này để lên hình đẹp hơn. Khốn nạn thật.
Tôi đã cố gắng giải thích rằng tôi thuộc dạng ăn bao nhiêu cũng không béo, nhưng không ai thèm nghe.
Cái ký túc xá này là nơi không có khái niệm về tự do – một nguyên tắc đã trở thành chân lý bất biến từ cuối thế kỷ 18.
Nếu các triết gia vĩ đại nhìn thấy tình cảnh này, họ chắc chắn sẽ lắc đầu ngao ngán… ngoại trừ Kant, vì tên đó chắc chắn sẽ đồng tình với Ryu Eden.
“Nhưng mà, ăn như thế này sau khi tập luyện, cậu không cảm thấy khỏe khoắn hơn sao?”
Câm miệng đi, Kant khốn kiếp. Tôi nuốt miếng ức gà khô khốc, cố gắng không thốt ra những lời không thể phát trên sóng truyền hình.
“Mà này, mấy ngày nữa là đến ngày trình diễn rồi, hai cậu chuẩn bị ổn cả chứ?”
Ai lại nói chuyện công việc trong lúc ăn chứ? Người này chắc chắn không thể làm sếp tốt được.
“Tôi đã hoàn thành biên đạo xong rồi! Giờ chỉ cần luyện tập cho nhuần nhuyễn nữa thôi.”
“Tôi thấy động tác của cậu trong phòng tập rồi, vũ đạo sáng tạo lắm đấy. Còn Donghwa thì sao?”
“…Tôi đang trong giai đoạn hoàn thiện phần phối khí.”
“Wow, cậu là thực tập sinh duy nhất theo đuổi vị trí producer đấy. Hiếm có thật sự.”
“…Không có ai khác nữa sao?”
“Ừ, theo danh sách đăng ký nguyện vọng thì chỉ có cậu thôi.”
Tuyệt thật, thế này thì nổi bật quá mức rồi. Kiểu gì cũng dễ bị ghét cho coi.
“Vậy lần này cậu sẽ biểu diễn bài gì? Tự sáng tác hả?”
Chà, chắc nói với Eden hyung cũng không sao.
“Anh còn nhớ đoạn nhạc ngắn tôi đã bật khi chúng tôi mới đến không?”
“À, cái đoạn bass riff đó?”
“Vâng, tôi đang chỉnh sửa nó một chút và thảo luận chi tiết với đội A&R.”
“Mà Donghwa này, bài hát đó cậu đặt tên là gì vậy? Hôm trước cậu bảo vẫn chưa quyết định mà.”
Chae Ha Min vừa nhai ức gà vừa hỏi.
“…Wiener Schnitzel.”
Ngay lập tức, Ryu Iden nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, trong khi Chae Hamin cười sặc sụa, đến mức suýt nghẹn.
Tôi biết kiểu gì cũng sẽ thế này, nhưng chẳng còn từ nào diễn tả được không khí vui tươi của bài hát tốt hơn từ đó cả.
“Sao em lại cười vậy, Ha Min?”
“Donghwa đặt tên bài hát theo món ăn cậu ấy thích nhất! Hôm trước bọn em cùng đi ăn, cậu ấy thích đến mức hào hứng sáng tác ngay bài này luôn.”
Nếu cậu định cười thì cứ cười, nếu định nói thì nói đi, đừng làm cả hai cùng lúc. Mà khoan, Ha Min, cậu quên chuyện hôm đó cậu say khướt rồi à?
“…Ha Min, có cần tôi kể thêm không?”
“…Tôi im lặng đây.”
Sau khi khiến Chae Ha Min ngậm miệng, tôi quay sang giải thích với Ryu Eden rằng Wiener Schnitzel là món thịt chiên xù.
“Chiên á?”
“…Vâng.”
“Thức ăn chiên rán không tốt cho sức khỏe đâu.”
…Tên này điên thật rồi.
“Muốn ăn đồ chiên mà vẫn khỏe mạnh thì nhất định phải tập luyện! Đi tập với tôi đi.”
…Tôi cần bị loại khỏi chương trình này gấp.