Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 69
69.
“…Hả, việc bố của Lee Ji-hyun là kẻ buôn ma túy chẳng phải là một vụ bê bối lớn sao, Kí sinh.”
Tôi lẩm bẩm một mình như vậy.
[Tôi không thể nói cho cậu biết liệu cách giải thích này có đúng hay không.]
Đã cho tôi thấy giấc mơ bằng kiểu lộ liễu như vậy, chẳng khác gì sự hạn chế là vô nghĩa cả.
“Khuôn mặt” ở đây được ví như mẫu thử cho Philopon – loại ma túy đá nguy hiểm thường xuất hiện trong các vụ án ma túy. Từ “băng” đóng vai trò như một tiếng lóng ngầm chỉ Philopon. Nếu không mang nghĩa trực tiếp, hình ảnh người ‘ngậm băng’ cũng có thể được hiểu như biểu tượng cho người đang lệ thuộc vào chất gây nghiện.
Việc trang trí nó như một chiếc vòng cổ có nghĩa là tạo ra của cải thông qua nó, giải thích như vậy hợp lý hơn trong tình huống này.
Tiếp theo là khuôn mặt của tên đó.
Khuôn mặt trên mặt trời theo truyền thống là nguyên mẫu tượng trưng cho trật tự phụ hệ, và Lee Lee Ji-hyun chứa đựng bên trong nó là biểu tượng mang ý nghĩa vừa bảo vệ vừa áp bức.
Vì vậy, người đó là bố của Lee Ji-hyun.
Tôi quỳ một gối xuống trước mặt Yoon Seongho đang bị giam giữ.
“…Có chuyện gì vậy ạ.”
Yoon Seongho ngẩng đầu lên. Trên mặt có một vết thương lớn. …Đây có lẽ là đòn chí mạng đối với người nổi tiếng.
“…Tại cậu đấy.”
Đây là biểu tượng của tội lỗi sao.
“Cậu, cậu!”
Có lẽ là sự pha trộn giữa khả năng và vô thức của tôi.
“Cậu đã làm vậy!”
Tuy nhiên, thật đáng tiếc là tôi không phải là người dễ bị xáo trộn tinh thần đến mức này. Dù sao thì đó cũng là chuyện chưa xảy ra.
Và…
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ Yoon Seongho mà tôi quan sát không phải là người như vậy. Ngược lại, anh ấy có lẽ đã cố gắng bảo vệ bạn của anh ấy. Vô thức của tôi đừng cố gắng vượt qua lý trí của tôi một cách khó chịu như vậy.”
Từng chút một, tôi nên kiềm chế vô thức của mình và chỉ để lại những khả năng thôi.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy không gian rung chuyển. …Có lẽ đây là dấu hiệu cho thấy trật tự của giấc mơ đang bị xáo trộn.
“…Quái vật, đáng sợ quá.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe.
“…Quái vật, tôi sợ quái vật sẽ làm gì đó với tôi, gia đình tôi, tôi sợ, sợ quá.”
Tôi không cần những thông tin hiển nhiên như vậy.
Ngay khi tôi nghĩ vậy, vô số cây gai gầy guộc mọc lên xung quanh và quấn lấy Yoon Seongho.
Người bên cạnh quay lưng lại, thì thầm gì đó với Yoon Seongho, Yoon Seongho chỉ lẩm bẩm xin lỗi và lắc đầu.
Rõ ràng, người đó đã thì thầm, ‘Đó không phải là lỗi của cậu đâu, đồ ngốc.’
Cây gai càng ngày càng trói chặt Yoon Seongho. Ngay sau đó, cây gai leo lên cổ anh ấy, bóp nghẹt đường thở.
‘…Đây có phải là biểu tượng của sự tự tử không.’
Tôi im lặng trong lòng, tự nhủ rằng đó là chuyện chưa xảy ra.
Trong khi tôi nhìn chằm chằm vào nó cho đến cuối cùng, tên rác rưởi bên cạnh mở miệng.
“Vậy đấy, sao lại chống lại ý muốn của vương tử, lũ dân đen ngu muội.”
…Hả.
“Những kẻ nổi loạn chỉ còn lại địa ngục! Khi ếch mở mắt, ta sẽ dùng máu của các ngươi để nở hoa cúc vạn thọ.”
Đủ rồi, đủ rồi.
Tôi muốn ra khỏi cái nơi tồi tệ này ngay bây giờ, Kí sinh.
[Thật đáng tiếc, cậu không thể thức giấc chỉ vì cậu muốn.]
…Chết tiệt.
* * *
Khi tôi mở mắt ra, đã là 5 giờ sáng.
Tôi ngồi dậy và nhìn Chae Ha-min đang ngủ trên giường bên cạnh.
Một câu hỏi nảy sinh, tại sao một người chưa từng xuất hiện trong những khả năng của Chae Ha-min lại xuất hiện?
Câu trả lời mà tôi đưa ra sau một thời gian khá đơn giản.
Bố của gã đó là tài phiệt. Ngay cả một người có vị trí trong thế giới ngầm cũng không dễ dàng động vào.
‘…Có lẽ, với tính cách của bố Chae Ha-min, ông sẽ không để yên cho gia đình Lee Ji-hyun.’
Tôi rời khỏi giường và đi ra phòng khách. Tôi mở ban công, hít thở không khí buổi sáng sớm trong khi suy nghĩ.
‘…Khi ếch mở mắt, tức là tháng 3. Ý nghĩa của hoa cúc vạn thọ là nỗi buồn. Biểu tượng của cây gai là tội lỗi. Bị bóp cổ bởi nó nhưng vẫn chấp nhận, tức là sự thất vọng hoặc trầm cảm do tội lỗi. Nếu tình hình diễn biến nghiêm trọng hơn, nó có thể được giải thích là tự tử.’
Nói cách khác, có lẽ vào tháng 3 năm sau, nếu không có bất kỳ thay đổi nào trong tình hình hiện tại, Yoon Seongho sẽ…
Không biết một cái vỗ cánh của con bướm đã mang đến một cơn bão lớn đến mức nào.
“…Hả, chết tiệt.”
Nếu ý định giúp đỡ người khác cuối cùng lại gây ra bất hạnh cho người khác, thì đó là…
“Em làm gì vậy, Dong-hwa.”
Có vẻ như đến giờ Ryu Eden đi tập thể dục rồi. Tôi quay đầu lại để chào, nhưng giọng nói không dễ dàng phát ra.
“…Có chuyện gì vậy? Sao mặt em lại như vậy.”
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng khuôn mặt mình đang quá cứng đờ.
“…Có chuyện.”
Chỉ 2 chữ. Khoảnh khắc 2 âm tiết đó thoát ra khỏi miệng, tôi cảm thấy như có thứ gì đó sụp đổ.
“Có chuyện. Chuyện lớn.”
Khoảnh khắc tôi thốt ra bốn âm tiết đó, tôi nhận ra. Kể từ khi bố mẹ tôi qua đời, đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp nói với người khác rằng mình đang gặp vấn đề.
“Wow, lần này cuối cùng anh cũng được làm anh trai đúng cách một lần rồi.”
Ryu Eden mặc đồ thể thao và tiến đến ban công, đứng cạnh tôi.
“Vậy có chuyện gì vậy?”
“…Nghe có vẻ điên rồ, nhưng em đã nhìn thấy tương lai.”
Tôi vô thức buột miệng. Có lẽ đây là lần đầu tiên có chuyện này.
Ngay lập tức, Ryu Eden dừng lại, lặng lẽ hỏi.
“…Thế, đó là tương lai như thế nào?”
Ừm, chắc chắn là sẽ không ai tin đâu, chắc sẽ bị coi tôi bị điên mất.
“…Anh tin à?”
“Vì em chưa bao giờ nói dối khi em nói với vẻ mặt đó? Sao, là nói dối à?”
…Tôi không thể kìm được một nụ cười nhỏ.
Sự tin tưởng của chú chó con thật tuyệt vời.
Nhìn thấy vẻ mặt của Ryu Eden hơi cứng lại, có lẽ anh ấy hiểu lầm rằng đó là một trò đùa.
“…Thật đấy. Chỉ là, em không biết có nên nói hay không nữa.”
“Hmm, vậy à? Dù sao thì chuyện tương lai cũng hơi khó nói thật.”
“…Nhưng anh có thực sự tin không vậy?”
Ryu Eden cười trước câu hỏi của tôi.
“Không, đừng nhìn anh như thằng điên như vậy. Trước đây, khi anh thấy em đi đến đâu cũng trở thành chủ đề nóng trên internet, anh đã nghĩ liệu em có nhìn thấy tương lai không… Lúc đó anh chỉ nghĩ vậy cho vui thôi, nhưng hóa ra là thật.”
Tôi nhìn Ryu Eden đang cười vui vẻ.
Ryu Eden là một người đáng tin cậy. Việc bí mật mà tôi vô tình giữ kín bị tuột khỏi miệng là lỗi của tôi, nhưng anh ấy tin vào những điều mà tôi sẽ coi là điên rồ chỉ vì người đó nói là tôi.
“…Hyung cũng là một người điên thực sự đấy.”
“Thôi đi, anh như thế này là bình thường mà. Còn hơn em hôm qua ở buổi biểu diễn đã nhớ mặt mấy đứa sasaeng rồi báo cho nhân viên chú ý đến họ.”
…Chuyện đó còn nguy hiểm hơn ấy chứ.
Ryu Eden cười khúc khích rồi đột nhiên nói bằng giọng nghiêm túc.
“…Anh là trưởng nhóm, nhưng anh rất dựa dẫm vào em.”
“Nghe sến súa quá, im đi.”
“Quả nhiên… Dong-hwa hyung. Hoàn toàn không có khả năng miễn dịch với những thứ này.”
Ryu Eden chỉ vào tai tôi bằng ngón tay. Thật là bất lịch sự khi chỉ trích như vậy.
“Dù sao thì, ý anh là em cũng có thể dựa dẫm vào anh nếu em muốn. Giống như em đã xin lỗi Ha-minie ngày hôm qua.”
Sao anh ấy lại biết chuyện đó?
“…Ừ, khi nào ổn định hơn một chút, em nhất định sẽ nói.”
* * *
Chae Ha-min thay thế tôi và Ryu Eden, những người thường nấu ăn, hôm nay cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ nấu ăn cho tất cả chúng tôi, và cậu ấy đã đi vào bếp, khoảng 11 giờ sáng, khi chỉ có một mình tôi trong phòng.
Đây là thời gian để sắp xếp lại.
Thứ nhất, tôi có quyền lực để lật đổ kẻ buôn ma túy không?
Tôi, một thần tượng tầm thường, không có quyền lực đó.
Vì vậy, nếu tôi muốn giúp Yoon Seongho, thì đừng nghĩ đến những việc vượt quá khả năng như xóa bỏ ma túy.
Ma túy gặm nhấm xã hội, nhưng đó là việc của cảnh sát, viện kiểm sát và chính phủ phải giải quyết.
Tôi chỉ cần tập trung vào việc giúp đỡ Yoon Seongho và một người nữa mà tôi không nhìn rõ mặt.
Thứ hai, phải giúp đỡ như thế nào?
Vẫn còn khá lâu nữa mới đến Kinh Trập, ngày mà ếch tỉnh giấc, nhưng tốt nhất nên giải quyết vấn đề càng nhanh càng tốt để giảm bớt nỗi khổ mà Yoon Seongho phải chịu.
Nên trước hết, vì Kí sinh toàn tri đang ở bên tôi, tôi nê moi thông tin để biết Lee Ji-hyun bắt đầu sử dụng ma túy từ khi nào.
[Đúng là lòng tham của kẻ trộm.]
Suỵt, Kí sinh. Dù là kẻ trộm, nhưng cũng có thể gọi là nghĩa tặc đấy.
Dù sao thì, nếu biết được thời điểm bắt đầu sử dụng ma túy, tôi sẽ báo cảnh sát một tháng sau đó. Thật nhanh chóng trước khi Yoon Seongho tự mình hành động.
Tuy nhiên, tôi phải báo cáo một cách khéo léo để không gây hại cho tôi và nhóm của tôi, tức là không ai có thể đoán ra đó là tôi. Sẽ tốt hơn nếu tôi có mối quan hệ với giới báo chí hoặc cảnh sát… nhưng tôi làm gì có thứ đó, bỏ qua đi.
Việc này cứ từ từ nghĩ cách sau.
Cuối cùng, thứ ba, phải xử lý hậu quả như thế nào?
GodA chắc chắn sẽ gặp phải kết cục tồi tệ. Nếu chỉ có một mình Lee Ji-hyun thì không nói, đằng này lại lên tin tức vì sử dụng ma túy tập thể.
Tuy nhiên, tôi không biết liệu thời điểm có giống nhau hay không, nhưng khi nhìn GodA từ bên cạnh, tôi có thể thấy Lee Ji-hyun đang ra vẻ thủ lĩnh.
Người chiếm vị trí thủ lĩnh về mặt tâm lý thường ám ảnh về việc thể hiện một hình ảnh “khác biệt” để thể hiện sự vượt trội của bản thân và đảm bảo lòng trung thành bằng cách cùng nhau tận hưởng lạc thú.
Vì vậy, rất có thể họ sẽ nghiện ma túy vào khoảng thời gian gần bằng nhau. Theo phỏng đoán của tôi, khoảng 80% khả năng là tất cả những người còn lại, ngoại trừ hai người bị mắc kẹt trong tù trong giấc mơ.
Tuy nhiên, không phải cứ có xác suất cao là chắc chắn mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy. Vì vậy, tôi phải hỏi Kí sinh về điều này… Ha, tôi thực sự xin lỗi Kí sinh quá.
Dù sao thì, nếu GodA sụp đổ, Yoon Seongho sẽ khó tiếp tục cuộc sống thần tượng. Ít nhất thì tôi muốn giúp đỡ anh ấy.
Mạng sống quan trọng hơn ước mơ, nhưng đó là quan điểm của tôi, người đã nhìn thấy tương lai, chứ không phải là quan điểm của Yoon Seongho, người chỉ đang sống một cuộc sống bình thường, và tôi muốn giúp anh ấy tiếp tục thực hiện ước mơ của mình.
Đó không phải là lòng thương hại rẻ tiền, mà là sự ngưỡng mộ của tôi dành cho anh ấy, người duy nhất che chở cho Seok-jun, và là lời xin lỗi của tôi vì anh ấy đã có nguy cơ phải chết vì tôi.
…Hiện tại tôi không biết mình có thể làm gì cho anh ấy.
Dù sao thì, ưu tiên bây giờ là xác định thông tin không chắc chắn.
‘Kí sinh, có thể biết thời điểm Lee Ji-hyun và các thành viên khác bắt đầu sử dụng ma túy bằng quyền đặt câu hỏi không?’
[Quyền đặt câu hỏi chỉ dành cho những đối tượng dễ hiểu và có kiến thức chung. Đặc biệt, những câu hỏi về khả năng rất nguy hiểm.]
Vậy là không thể.
Ừm, nếu vậy thì mảnh ghép của khả năng, không, giấc mơ về khả năng giờ sẽ trở nên vô nghĩa.
‘…Thật sự không thể cho tôi biết sao?’
Và khoảng thời gian im lặng. Kí sinh lên tiếng.
[Không phải lúc nào cậu cũng nói sẽ không dựa dẫm vào tôi sao?]
‘Có một mạng người liên quan đến tôi đấy.’
Ngay lập tức, Kí sinh gửi nhiều cửa sổ thông báo, như thể đang cố gắng giải quyết tất cả những phần khó hiểu cho đến nay.
[Tôi muốn thấy cậu sống một cuộc sống thành công và hạnh phúc với em trai đã hòa giải, chẳng phải việc này quá vô ích ư?]
‘…Ngược lại, đó là sự cứu rỗi.’
[Nếu ai đó liên tục độc chiếm vị trí số 1 toàn trường và người đứng thứ 2 tự tử, thì đó cũng là trách nhiệm của người đứng thứ nhất à?]
Tức là, việc Yoon Seongho bị loại là do sự can thiệp của tôi, nhưng việc quyết định con đường sau đó là vấn đề của chính Yoon Seongho, vậy tại sao tôi lại phải bận tâm?
“…Nếu tôi không biết, tôi có thể nghĩ như vậy.”
Yoon Seongho đang phải đối mặt với những khủng hoảng nào và tại sao anh ấy lại rơi vào hoàn cảnh đó, những gì anh ấy vốn phải trải qua và những gì anh ấy sẽ trải qua trong khả năng đã thay đổi.
Nếu tôi không biết tất cả những điều đó, có lẽ tôi đã có thể sống hạnh phúc. Con người có thể hạnh phúc nhờ sự ngu dốt.
Nhưng bây giờ thì khác. Tôi biết mọi thứ. Vì vậy, ngay cả khi Kí sinh từ chối.
“Tất nhiên, nếu anh có lý do riêng và không thể cho tôi biết thì tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi sẽ cố gắng một mình.”
Sự im lặng tiếp tục. Không khí nặng nề. Có lẽ Kí sinh sẽ từ chối…….
Ding!
[Thực ra tôi đã định cho cậu biết!]
…Thật may mắn và cũng thật cảm ơn. Nhưng chẳng phải ai nhìn vào cũng thấy anh ta định từ chối tôi sao.
[Đó là món quà tôi dành cho cậu vì đã đạt được sự trưởng thành về tinh thần. Câu hỏi chỉ là tôi tò mò thôi. Tôi cũng từng là con người nên rất tò mò.]
…Lý do anh cứu rỗi tôi cũng là vì tò mò sao?
[Bí mật.]
Dù sao thì… khó hiểu.
[Tôi sẽ cung cấp thông tin, nhưng như cậu đã nói, tôi cũng có lý do riêng nên không thể cung cấp ngay được.]
‘…Thật sự, Kí sinh.’
Tôi muốn đền đáp Kí sinh bằng cách nào đó, nhưng liệu khái niệm đền đáp có thể được thiết lập đối với một sự tồn tại như vậy hay không?
Và ngay lúc đó, Chae Ha-min mở cửa từ bên ngoài và hét lên.
“Dong-hwa! Cơm xong rồi. Ra ăn thôi! Ngay luôn!”
* * *
Kí sinh nghĩ khi đến phòng của Kairos.
‘…Đền đáp gì chứ.’
Thật nực cười. Tôi đã được đền bù đầy đủ rồi.
“Kairos, tôi định phạm tội.”
“…Cái gì?”
Kairos, người đang ngồi trên đồng hồ và xử lý công việc, trở nên bối rối trước một kẻ điên đột nhiên đến.
Kí sinh nhìn Kairos như vậy và cười rạng rỡ đáp.
“Tôi định trực tiếp cho cậu ấy biết thông tin về tương lai. Theo tôi phán đoán, thời gian tương đương với khoảng 1000 năm theo tiêu chuẩn vật thể tĩnh trong chiều không gian mà tôi đang phụ trách là đủ, thế nào?”
“Cậu, cái, tên điên này!”
“Anh thật là keo kiệt. Tôi đã tự nguyện báo cáo vì nghĩ đến Kairos thay vì lén lút giấu giếm.”
“Không, này! Ha!”
Kairos đứng dậy trên đồng hồ và hét lên.
“Cậu, đồ gai góc kia!”
Giọng nói đó chứa đựng một sự uy hiếp dường như không thể cưỡng lại được.
Nhưng…….
“Chà… việc sử dụng những cách diễn đạt ẩn dụ dựa trên khu vực Palestine không phù hợp với anh đâu, người đã tồn tại vào thời Hy Lạp.”
Kí sinh vẫn đang cười.
“Tôi không cho phép, tên điên!”
“Vậy thì từ bây giờ, tôi có thể bật thiết bị gây nhiễu thời gian đã được lắp đặt trên toàn bộ Si Vận Quán không? Đó là thiết bị do chính tôi phát triển, chỉ cần một lần gây nhiễu là có thể làm xoắn đường thời gian và bóp méo tất cả các khả năng.”
Kairos trở nên bàng hoàng trước lời tuyên bố. Không biết tên điên đó đã tạo ra thiết bị kỳ lạ như vậy từ khi nào.
“Cậu, tên khốn kiếp, lại đây cho tôi! Thằng nhãi!”
Và như vậy, trò chơi đuổi bắt giữa Kí sinh và Kairos lấy toàn bộ Si Vận Quán làm bối cảnh bắt đầu.