Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 64
64.
Quản lý Kang Seung-won nói.
“Trước hết, việc chuyển chỗ ở là chuyện chắc chắn. Và cho đến lúc đó, anh sẽ đỗ xe trước ký túc xá và ngủ ở đó một thời gian.”
Trước tuyên bố mạnh mẽ của trưởng nhóm, cả đội quản lý và chúng tôi đều im lặng.
“Và anh sắp lên đường đến nói với đội pháp lý rằng đừng khoan nhượng với những tên tội phạm đó. Có thể bên đó sẽ có những yêu cầu liên quan, vì vậy Ji Dong-hwa nên hợp tác hết mức có thể. Nếu em cảm thấy khó trả lời hoặc tinh thần không ổn, em có thể từ chối.”
Anh ấy thở dài rồi nhìn tôi.
“Đội pháp lý nói rằng những thứ Ji Dong-hwa chuẩn bị có thể sử dụng làm bằng chứng được. Em có lường trước chuyện này không?”
Ngay lúc đó, tôi cảm thấy ánh mắt sắc bén của Chae Ha-min ghim chặt vào má phải của mình.
‘Nếu cậu đoán trước được thì phải chia sẻ với bọn tớ chứ! Tại sao Dong-hwa, cậu cứ luôn cố gắng làm mọi thứ một mình vậy.’
…Ánh mắt cậu ấy nói như vậy.
Ngạc nhiên là ngay khi Chae Ha-min nói muốn cùng nhau chịu khổ thì công ty gọi điện đến, nên cơn giận của Chae Ha-min vẫn chưa nguôi ngoai.
“…Vâng, đã đoán trước được phần nào. Khi ra ngoài vào ban đêm và làm việc đến rạng sáng, rồi cùng quản lý về nhà, em thấy có dấu vết của người từng qua lại trước cửa.”
Nghe câu trả lời đó, Kang Seung-won đáp với vẻ mặt nghiêm nghị.
“…Trước hết, anh xin lỗi vì đã không nhận ra điều đó, nhưng em nên báo cho đội quản lý. Đúng hơn là em nên báo cho bọn anh. Vì công việc của bọn anh là ngăn nghệ sĩ lo lắng về những việc như thế này.”
Cuối cùng tôi cũng bị mắng vì cùng một lý do với Chae Ha-min.
Okay, xác nhận. Gửi Kí Sinh, hãy cho tôi biết cách quay ngược không gian và thời gian. Để tôi có thể giết chết bản thân mình của hai giờ trước.
Ding!
[Bạn không còn quyền đặt câu hỏi nào!]
‘…Tôi chỉ đùa thôi mà.’
“Từ giờ trở đi, nếu em dự đoán được những việc tương tự, hãy nói với đội quản lý bọn anh. Các vật dụng chống tội phạm cũng vậy. Anh sẽ mua và lắp đặt tất cả.”
“…Em hiểu rồi. Từ giờ em sẽ nói với mọi người.”
Chỉ đến lúc đó, vẻ mặt của quản lý Kang Seung-won mới trở lại vẻ thờ ơ thường ngày, và Chae Ha-min cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ha, ra vậy. Sau khi trải qua cơn giận ngấm ngầm của hai người họ, tôi mới nhận ra rằng nghề thần tượng vốn dĩ không phải là nghề để lo lắng một mình.
Tôi cúi đầu, nhìn thẳng vào sự ngu ngốc và đần độn của bản thân khi lặp lại sai lầm mà tôi đã mắc phải ở Mok-hwa.
Tôi cần phải làm quen với việc chia sẻ khó khăn với đồng nghiệp hay bạn bè, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy xa lạ như vậy?
* * *
“Ha-min, tôi xin lỗi.”
Tôi nằm trên giường xin lỗi. Tôi không quen với việc xin lỗi nên cảm thấy hơi gượng gạo, nhưng tôi đã cố gắng hết sức.
“Tôi đã suy nghĩ nông cạn. Không phải tôi không tin tưởng cậu, mà chỉ là tôi nghĩ rằng tôi chịu khổ sẽ tốt hơn thôi. Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”
Tôi đọc nhanh bài xin lỗi mà tôi đã viết trước và học thuộc lòng, Chae Ha-min im lặng lắng nghe.
Cuối cùng, khi mọi lời nói kết thúc, Chae Ha-min ưỡn ngực đầy tự hào trong khi nhìn xuống tôi.
“Ừ, giờ cậu hiểu chưa?”
Chae Ha-min mở miệng.
“Cậu có thể dựa dẫm vào bọn tớ.”
“…Ừ.”
“Tất nhiên, tớ hơi thiếu sót để cậu tin tưởng và dựa dẫm, nhưng tớ hy vọng cậu sẽ thoải mái hơn một chút, Dong-hwa.”
Chỉ đến lúc đó, Chae Ha-min mới nở nụ cười ngốc nghếch, tươi sáng như mọi khi.
“Để kỷ niệm việc hòa giải, tớ sẽ nấu ăn cho cậu!”
Ừ, tôi sẽ vui vẻ chấp nhận hình phạt đó.
* * *
Thời gian trôi nhanh sau vụ việc do fan cuồng gây ra. Đặc biệt, ký túc xá mới đến thông qua việc chuyển nhà có an ninh tốt hơn, vì vậy chúng tôi không cần phải lo lắng về việc giám sát riêng. Đó là khoảnh khắc mà tôi bắt đầu tin tưởng vào công ty ở một mức độ nhất định.
Bạn cùng phòng vẫn như cũ, nhưng tôi lại bị cuốn vào một cuộc sống bận rộn đến mức không có khái niệm về việc nô đùa trong phòng với bạn cùng phòng.
“Sao anh lại có cảm giác bây giờ còn bận hơn cả khi quảng bá âm nhạc vậy?”
“Eden hyung. Thà bận còn hơn là không có việc gì làm.”
Lee Hyun-jae lẩm bẩm…
“Vì bọn mình vừa quay chương trình tự sản xuất vừa luyện tập concert nên hơi mệt, đúng không?”
Ryu Eden cười ranh mãnh.
Bản thân Ryu Eden, người vừa than thở, nhờ thể lực thép mà anh đã rèn luyện đều đặn, trông không hề mệt mỏi chút nào.
“À, đúng rồi. Mọi người ơi. Nghe nói địa điểm sân khấu tri ân lần này sẽ thay đổi vì dự kiến sẽ có rất đông người đến. Chúng ta sẽ đến nơi rộng rãi hơn một chút.”
“Nhân tiện, tại sao Dong-hwa lại im lặng vậy?”
Tôi mở miệng đáp lại câu hỏi của Ryu Eden.
“…Em tò mò.”
“Về cái gì?”
“Tại sao con người lại tạo ra những thứ cực đoan và nguy hiểm, đồng thời lại không có giá trị thực tế nào như nhảy bungee nhỉ.”
Phần cuối cùng của buổi quay nội dung tự sản xuất hôm nay, thành viên đạt điểm thấp nhất theo kết quả của trò chơi diễn ra cả ngày phải nhảy bungee.
Và thật đáng tiếc, người đứng cuối bảng đó không ai khác chính là Ryu Eden.
“Yeah! Thật tiếc khi anh đứng cuối bảng! Đúng không, Dong-hwa!”
Ryu Eden liếc nhìn tôi và siết nhẹ tay lên vai tôi. Đáp lại, tôi mỉm cười với Ryu Eden và trả lời.
“Vốn dĩ con người không nên dễ dàng tin tưởng con người.”
Không phải ngẫu nhiên mà những người ghét loài người lại xuất hiện.
* * *
Nội dung tự sản xuất lần này có chủ đề là trò chơi trí tuệ, chúng tôi sẽ chơi một trò chơi bằng cách cải tiến trò chơi board game một cách năng động hơn, sau đó so sánh tổng điểm và đưa ra hình phạt.
“Nhân tiện, hình phạt là nhảy bungee!”
Tôi không muốn làm những việc vô nghĩa, vô giá trị và lãng phí thời gian như nhảy bungee.
…Tuyệt đối không phải do tôi sợ hãi, mà đó chỉ là suy nghĩ mà tôi tổng kết được sau quá trình phân tích có hệ thống, hợp lý và tỉ mỉ.
Khi tôi quyết tâm phải giành vị trí số một bằng mọi giá, PD đã nói trước mặt chúng tôi.
“Mọi người ơi! Chúng tôi sẽ không ngăn cản mọi người gian lận hay lừa dối nhau, nhưng chúng tôi khuyên mọi người nên chơi một cách công bằng!”
…Ừm, ý anh ấy là hãy lừa dối không thương tiếc.
“Tên trò chơi là, Blossense và Kẻ buôn lậu.”
Luật chơi như sau.
Chúng tôi sẽ lần lượt vào vai người giám sát tham tiền, còn những người còn lại sẽ nhập hàng hóa và kiếm tiền.
Chúng tôi bỏ tối đa bảy mặt hàng nhập khẩu vào túi cá nhân và nộp cho người giám sát, người này sẽ quyết định có kiểm tra túi hay không.
Nếu không kiểm tra, việc nhập khẩu sẽ diễn ra suôn sẻ và chúng tôi sẽ sớm kiếm được tiền, nếu kiểm tra và phát hiện trong túi có hàng hóa bất hợp pháp, người nộp sẽ bị phạt, nếu không có, ngược lại người giám sát sẽ bị phạt.
Người giám sát được phép nhận hối lộ, nếu hối lộ được chấp nhận, họ phải tuân thủ trong phạm vi có thể.
Tôi nghe luật chơi, ngay khi xác nhận rằng mình là người giám sát đầu tiên, tôi đã lén lút tiếp cận Ryu Eden để thuyết phục anh ấy.
“Vì người giám sát có tổng cộng ba lần thực hiện giám sát, nên khi chúng ta làm người giám sát, chúng ta sẽ lấp đầy tất cả hàng lậu để kiếm điểm.”
Ngay lúc đó, Ryu Eden nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
“Ê, trong nhóm, người mà anh ít tin tưởng nhất khi chơi trò chơi là em đấy?”
“Hmm… Vậy thì em sẽ cho anh 3 đồng vàng ngay khi trò chơi bắt đầu.”
“…Vậy hả? Thật á? Có thể tin em á?”
Và tôi lặp lại quá trình trên với tất cả các thành viên.
“Wow! Dong-hwa à, đây là kiểu liên minh bí mật, đại loại vậy hở?”
Chae Ha-min.
“…Hyung, em có thể tin anh được đúng không?”
Lee Hyun-jae.
“Tuyệt vời! Thưa huynh!”
Seok-jun.
Khi đến lượt người giám sát đầu tiên, là tôi, tôi cho qua tất cả món hàng lậu mà không cần hối lộ và các thành viên nghĩ rằng lời tôi nói là thật, sau khi mỗi người cho tôi qua lượt của họ, lại đến lượt tôi vào làm giám sát.
Sau khi tất cả các thành viên nộp đồ xong, tôi tuyên bố.
“Tôi sẽ kiểm tra tất cả.”
Phần thú vị nhất trong luật chơi là, phải trả tiền phạt cho người kiểm tra.
“…Woah, trả đây.”
Khoảnh khắc đó, Ryu Eden chạy đến túm lấy vai tôi và hét lên đòi trả lại tiền.
“Dong-hwa à! Cậu thật là, cậu, thật sự! Thật sự!”
Chae Ha-min vừa nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được vừa lắp bắp.
“…Ha, xem phản ứng thì không phải chỉ mình em bị lừa rồi.”
Lee Hyun-jae đoán trước rồi, nhưng vẫn cảm thán trước sự thật rằng quy mô vụ lừa đảo lớn hơn dự kiến.
“Woah— Hyung, anh phản bội! Tuyệt vời!”
Seok-jun thậm chí đã phát điên.
Chỉ có tôi là đứng im giữa sự hỗn loạn đó với vẻ mặt vô cảm.
Một lúc sau khi ồn ào kết thúc, tôi mở túi, lấy ra đầy ắp hàng lậu.
Khoảnh khắc đó, tiếng còi báo động vang lên.
“…Các vị đã phạm pháp nhiều như vậy, với tư cách là giám sát viên, tôi thực sự rất đau lòng, thưa các thương nhân.”
Tôi gõ vào những món hàng lậu và mỉm cười.
“Tuy rất tiếc nhưng luật là luật, tôi sẽ nhận tiền phạt.”
“Dong-hwa…”
Chae Ha-min có vẻ thất vọng trước lời nói của tôi, còn Ryu Eden đánh mất vẻ ranh mãnh và trông nét mặt như một người đàn ông trung niên 40 tuổi thất bại trong đầu tư.
“…Sao vậy? Phải trả tiền chứ.”
Trò chơi sau đó rất đơn giản.
Điểm số đã cách biệt đủ rồi, từ đó trở đi tôi chỉ nộp những mặt hàng nhập khẩu thông thường mà không hề nói dối một lần nào và kiếm tiền một cách ‘trung thực’.
Chỉ là, có một chút thu nhập phụ.
Đến lượt Ryu Eden làm giám sát viên cuối cùng, sau khi mọi người nộp túi, Ryu Eden liếc nhìn tôi, hỏi.
“Dong-hwa… Lần này em nhập gì vậy?”
“…Bốn thùng táo, thưa giám sát viên.”
Tôi đã nói sự thật, nhưng cố tình giảm bớt một chút sức lực trong giọng nói và hơi lắp bắp.
“Hmm… Lần này phải kiểm tra một chút mới được?”
Nếu là Ryu Eden lúc thường, những mánh khóe này sẽ không có tác dụng, nhưng có lẽ vì tôi quá đáng ghét nên anh ấy đã mắc bẫy vì muốn chơi khăm tôi một lần.
“…Em sẽ đưa 3 đồng vàng làm quà hối lộ, xin hãy cho qua lần này.”
Đưa 3 đồng vàng hối lộ chẳng to tát gì, và nếu bị kiểm tra, tôi sẽ còn có lợi hơn, vì vậy tôi cố tình nói rằng tôi sẽ đưa hối lộ, Ryu Eden gật đầu hét lên.
“Anh sẽ kiểm tra!”
Vì vậy, anh ấy sẽ xác nhận được rằng trong túi tôi có đúng bốn thùng táo.
“Ôi trời, anh không tin lời em nói sao.”
“…Dong-hwa, em! Giờ thì em còn diễn cho dù không nói dối nữa?”
Không phải tôi diễn rằng mình đang nói dối đâu, mà là tôi đã lợi dụng sự nghi ngờ của Ryu Eden, nhưng mà.
“Vì việc kiểm tra đã gây ra tổn thương tinh thần cho em, xin hãy bồi thường thiệt hại.”
“Ha! Em thật đáng ghét, thật sự.”
Cứ như vậy, trò chơi trôi qua suôn sẻ trong tình trạng Ryu Eden chịu thiệt hại khá lớn vì tôi, và kết thúc có hậu là tôi đứng nhất, Ryu Eden đứng bét.
* * *
Buổi quay phim được tiếp tục tại bãi nhảy bungee.
Chúng tôi đứng thành một hàng với một hồ nước khổng lồ phía sau.
“Nào! Kết quả trò chơi, Ryu Eden sẽ nhảy bungee!”
Tôi chậm rãi vỗ tay, tận hưởng thành quả mà mình đã đạt được.
“Nhưng nhảy một mình trông cô đơn quá nhỉ?”
…Khoan đã, ngài vừa nói gì vậy, PD-nim.
Tôi cảm thấy sự bất an kỳ lạ trước tuyên bố của PD-nim và…
“Woah! Chẳng lẽ người đứng nhất cũng phải nhảy cùng sao? Em rất mong điều đó xảy ra!”
Ryu Eden có vẻ rất rất rất mong chờ những gì sắp đến.
PD-nim nói với giọng điệu tươi sáng.
“Mọi người còn nhớ những gì tôi đã nói khi bắt đầu trò chơi không?”
…Tôi nhớ.
“Tôi đã nói rõ rằng chúng tôi khuyến khích mọi người chơi trò chơi một cách trung thực nhất có thể.”
…Không phải ý đó đâu ha, PD-nim. Vốn anh ám chỉ là hãy gian lận mà. Tôi có thể chứng minh điều đó một cách học thuật đấy.
PD nim, người không hề quan tâm đến tiếng lòng của tôi, tuyên bố.
“Người đứng bét được chọn một người để nhảy cùng!”
“Woah! Khuyến thiện trừng ác! Đả đảo! Bạo chúa Ji Dong-hwa!”
Trong khi các thành viên khác vỗ tay, Ryu Eden lại vùng vẫy như một người điên nửa vời.
“Luminous à! Hãy nhìn biểu cảm của Dong-hwa đi! Hãy chứng kiến sự sụp đổ của Ji Dong-hwa, kẻ đã lạm dụng tham nhũng!”
Khi tôi im lặng nhìn PD-nim, PD-nim chỉ cười, để lại lời nhắn ‘Cố lên!’.
“Vậy Ryu Eden, cậu sẽ nhảy cùng ai?”
“Còn phải hỏi sao! Vị giám sát viên tham nhũng chính thức của chúng ta, con mèo duy nhất của đội chúng ta! Phải nhảy cùng Ji Dong-hwa chứ!”
…Ha, chết tiệt.
“Thật bất công!”
Tôi hét lên nhưng không ai quan tâm.
“Thấy chưa! Ji Dong-hwa! Đây chính là công lý!”
“Định nghĩa về công lý là gì, anh chưa từng đọc mà lại nói như vậy á.”