Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 63
63.
Căn phòng im ắng.
Ji Dong-hwa vùi mình trong chăn ngủ say sưa, đây là lần đầu tiên kể từ sau chương trình sống còn.
Và cánh cửa phòng hé mở một cách hết sức cẩn thận, Lee Hyun-jae, người nhẹ cân nhất, rón rén bước vào.
Cậu cẩn thận đặt chiếc khăn ướt trên trán Dong-hwa rồi quay trở ra.
Cứ khoảng 20 phút một lần, các thành viên khác lại vào, thay khăn ướt và đắp lại chăn cho Dong-hwa như Lee Hyun-jae đã làm.
Đến khi Seok-jun vào thay khăn ướt, Ji Dong-hwa đột ngột mở mắt khiến Seok-jun giật mình ngã ngửa ra sau.
Với suy nghĩ ám ảnh ‘…Tuyệt―đối không―được phát―ra tiếng!’, Seok-jun đưa tay ra sau đầu, uốn cong người thành hình vòng cung như vận động viên thể dục dụng cụ.
Ji Dong-hwa nửa tỉnh nửa mê nhìn cảnh tượng đó, sau một hồi im lặng dài dằng dặc mới lên tiếng.
“…Em làm gì vậy, Jun.”
‘Xin―lỗi―nhưng―em không―thể phát―ra tiếng―được ạ!’
Thế là Seok-jun giữ nguyên tư thế đó, tay chân khua khoắng kỳ quái chuồn ra ngoài.
Và Ji Dong-hwa ở lại một mình. Ngơ ngác ngồi đó rồi lại ngả mình xuống giường lẩm bẩm.
“…Chắc là ác mộng thôi.”
Ác mộng rằng thành viên cùng nhóm lại là hậu duệ của loài gián, một điều mà Dong-hwa tuyệt đối không muốn tin.
* * *
Tôi đã quen với đau đớn, nhưng được chăm sóc lại quá lạ lẫm.
Tôi nghĩ vậy, nhấc chiếc khăn ướt vẫn còn lạnh trên trán đặt sang một bên.
…Quả thật tôi đã từng làm việc quá sức đến mức ngã bệnh rồi, nên trường hợp này tôi khá quen thuộc đấy, nhưng cái khăn ướt thì khó mà quen được.
Hồi nhỏ, tôi đã cố gắng chịu đựng cơn đau bằng tinh thần để tiết kiệm tiền viện phí và chăm sóc Mok-hwa, sau đó tôi luôn sống một mình, mỗi khi ngã bệnh chỉ cần nằm im đợi tự khỏi thôi.
“…Khụ.”
Tôi cố gắng làm dịu giọng khàn đặc bằng một tiếng ho.
“…Đừng đứng ngoài đó nhìn nữa, vào đây cũng được mà.”
Không biết có cơn gió quái quỷ nào thổi đến, bình thường lũ nhóc phải ồn ào náo loạn, tuôn ra đủ thứ chuyện bên cạnh tôi mới đúng, vậy mà giờ lại đứng ngoài cửa làm trò hề khiến tôi thấy chướng mắt.
Cảnh tượng các thành viên mở hé cửa, cúi đầu nhìn tôi từ trên xuống dưới thật là kỳ quái.
“…Ngày mai tôi vẫn tập luyện được.”
Tôi vừa nói xong, Ryu Eden đã vội vàng xông vào, khẽ hét lên.
“Không được! Tập luyện giờ không phải là vấn đề! Sức khỏe của em mới là thứ quan trọng nhất. Thà em nghỉ ngơi cho khỏe còn hơn là tập luyện rồi ngã bệnh ra đấy!”
Hừ, con cún chết tiệt. Coi tôi là kẻ ngốc không biết tự kiểm tra sức khỏe của bản thân hả…
Ừm…
Tôi đúng là đồ ngốc thật.
Không có lý do để phản bác nên lần này tôi đành im lặng nghe theo quyết định của Ryu Eden và các thành viên khác.
* * *
Và thế là kỳ nghỉ kiêm giam cầm của tôi bắt đầu. Hôm qua tôi bị ốm nên hôm nay được các thành viên cho phép nằm một mình trong ký túc xá vắng vẻ, trong khi họ đi tập luyện.
…Hừ, đau đầu quá.
Tôi lặng lẽ ngồi dậy, lấy chiếc máy chích điện cất trên kệ ra.
‘…Mua nó quả là quyết định đúng đắn.’
Tôi nghe thấy tiếng động lạ ở ngoài cửa, lặng lẽ tiến đến cửa chính, cài then lại.
“Chắc chắn không có ai ở nhà đúng không?”
“Bọn nhóc đi đến phòng tập hết rồi.”
Hừm, phiền phức chết đi được.
Tôi nhắn tin cho quản lý với nội dung ‘Yêu cầu hỗ trợ vì có sasaeng đột nhập’, sau đó nấp sau cánh cửa.
‘Nếu họ mang theo đồ nghề thì ý định xâm nhập quá rõ ràng, tôi được phép dùng máy chích điện.’
Không biết họ lấy mật khẩu ở đâu ra mà bấm hiên ngang cứ như chủ nhà vậy.
‘Ừm, hay là họ đã gắn camera quan sát.’
Cạch, cửa mở ra, có lẽ vì bất ngờ khi thấy then cài nên họ hét lên.
“Ai ở trong đó!”
Nhưng họ vẫn liều mình xông vào.
Hừm, giỏi đấy. Bình thường gặp tình huống này phải hoảng hốt chứ nhỉ.
Lúc đó, có ai đó thò tay vào, tôi thản nhiên chụp lại bằng camera điện thoại.
‘Theo tiền lệ, hành vi này đã cấu thành tội xâm nhập trái phép.’
Nhìn vết sẹo trên tay nọ, tôi nhận ra đó là người đã tỏ tình với Chae Ha-min.
“Tôi hỏi ai ở trong đó! Mấy trò đùa này chán lắm rồi!”
Có lẽ họ thực sự nghĩ rằng không có ai ở nhà nên không mang theo hung khí hay gì đó đại loại thế.
‘…Vậy thì không cần dùng đến máy chích điện rồi.’
Tôi kiểm tra độ bền của then cài, đếm số người bằng tiếng bước chân và đưa ra kết luận.
‘…Tuyệt đối không phá được.’
Then cài tôi đã mua để đề phòng ngày này. Trừ khi đập vỡ tường hoặc mang xe công thành đến, không ai vào được đâu.
Và khoảnh khắc tôi chắc chắn điều đó, tôi cảm thấy bớt căng thẳng, an tâm hơn hẳn. Sợ hãi khi không cần thiết chỉ lãng phí thời gian thôi.
…Chỉ là tôi vẫn còn hơi mơ màng.
Tôi đi vào bếp pha một tách cà phê trong khi vẫn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Hay là đọc tiếp cuốn sách của Homi Bhabha mà hôm qua tôi đang đọc dở nhỉ.
Tôi lấy một cuốn sách trong tủ sách của mình, rồi ngồi xuống ghế sofa.
Khi tôi đọc được vài trang, quản lý đến cùng với cảnh sát.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, sau đó ra mở then cửa.
Kang Seung-won vội vàng kiểm tra người tôi, lo lắng hỏi.
“…Em không sao chứ?”
“Ừm, nếu bỏ qua việc vẫn còn đau đầu do dư âm của hôm qua thì em ổn.”
Lúc đó, những kẻ bị cảnh sát bắt giữ lên tiếng.
“Dong-hwa! Nhìn bọn này một cái đi!”
“Chậc! Làm vậy với fan là quá đáng đấy!”
Tôi không thèm nhìn họ mà đưa máy chích điện cho quản lý Kang Seung-won xem.
“Hừm, đáng lẽ em nên chích điện cho xong. Nghe giọng điệu, có vẻ họ không quan tâm đến việc cuộc đời họ sẽ tan nát như thế nào đâu, em mong mọi chuyện sẽ tiến hành đến cùng mà không hòa giải.”
Vì đau họng, tôi nhấp một ngụm cà phê vẫn còn cầm trên tay rồi nói tiếp.
“Theo tiền lệ, một phần cơ thể đã xâm nhập vào nhà ở nên hành vi xâm nhập trái phép đã cấu thành. Em đã chụp ảnh để giúp đỡ cho quá trình tố tụng. Có thể xác nhận thủ phạm nhờ vết sẹo.”
Quản lý Kang Seung-won hoảng hốt đến mức á khẩu.
“Và khi ra ngoài, em thấy một chiếc camera lạ được lắp ở trên kia. Có lẽ do họ lắp, nhưng sợ không có bằng chứng nên em đã xin phép chủ nhà và hàng xóm…”
Tôi gỡ thứ có hình dạng như một quả bóng nhỏ gắn trên cửa xuống.
“Em đã lắp một chiếc camera an ninh. Chắc chắn sẽ có cảnh họ lắp đặt camera này, sau này em sẽ gửi video qua USB cho anh.”
Nói xong những điều cần nói, tôi cảm thấy cơn sốt ập đến, sự mơ màng lại ùa về nên tôi chào rồi quay lại ký túc xá.
Tôi ngồi trên ghế sofa uống ly cà phê đã nguội trong khi sắp xếp lại suy nghĩ.
‘…Hừ, cuối cùng cũng đáng đồng tiền bát gạo.’
Camera an ninh, máy chích điện, thiết bị chống trộm mở cửa.
Những thứ mà tôi đã mua sau cuộc trò chuyện với Joon-seong cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Nếu không điên, họ nào dám nghĩ đến việc xâm nhập vào một ngôi nhà được phòng bị kỹ càng như thế này một lần nữa.
…Hừ, vậy thì tôi phải chuẩn bị lại thôi.
Luyện tập còn chưa kết thúc mà các thành viên đã quay về đây hết cả.
…
“Về sớm thế.”
Tôi hỏi với vẻ mặt bình thản quá mức, vẫn như mọi khi, đọc sách trong khi đón bọn họ, khiến các thành viên nghi ngờ không biết những gì mình nghe được từ công ty có đúng hay không.
“Luyện tập thì sao?”
“À, hôm nay kết thúc sớm một chút… À mà Dong-hwa, cậu ổn không đấy?”
Chae Ha-min nhảy cẫng lên tiến đến trước mặt tôi.
“Nghe nói có người lạ đến đây!”
“Ừm… Chắc chắn không bình thường rồi.”
“Có cần đi tư vấn tâm lý không?”
Chae Ha-min là kiểu người trực tiếp an ủi người khác chứ không phải bảo người ta đi tư vấn đâu. Tức là, rất có thể đây là chỉ thị của trưởng nhóm Jang Hae-jin.
Bảo là nếu thấy tình hình không ổn thì sẽ thu xếp cho tôi đi tư vấn.
Lo lắng cho tôi, tôi cảm kích thật đấy, tiếc là tôi không dễ bị sốc tinh thần vì chuyện cỏn con như thế đâu.
Sống đến giờ tinh thần tôi chỉ dao động khi gửi Mok-hwa cho nhà khác và khi bị những ký ức liên quan đến nó xâm chiếm thôi.
“Ừm… Thật lòng mà nói, tôi thấy may mắn hơn là không ổn.”
Tôi chậm rãi kể cho các thành viên đang lo lắng nghe suy nghĩ của mình.
Thứ nhất, nếu không có ai có lẽ họ đã bị khoá kép cản lại.
Thứ hai, nếu nhất định phải có ai đó ở nhà, thì hoặc là tôi hoặc là Eden sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Thứ ba, và vốn dĩ tôi không phải là kiểu người sợ hãi khi những thứ đó kéo đến, chỉ cần chuẩn bị kỹ càng thôi.
Vậy nên kết luận là, tôi ở nhà là hợp lý nhất rồi.
“…Hợp lý cái con khỉ.”
Chae Ha-min đang nghe tôi nói thì lẩm bẩm khẽ. Nhìn mặt cậu ấy, tôi thấy cậu ấy trông rất giận.
“Hôm qua cậu còn ốm đến ngất đi mà hợp cái lý gì hả, Dong-hwa!”
Tôi thoáng bối rối, bắt đầu phân tích nghiêm túc xem vì sao Chae Ha-min lại phản ứng như vậy.
“…Sao cậu luôn cố gắng chịu đựng một mình vậy.”
…Ừm, dù sao thì tôi cũng đã hai mươi chín tuổi, tôi không thể trốn sau lưng mấy đứa nhóc như các cậu được.
Khi tôi lẩm bẩm trong lòng về những bí mật không thể nói ra, Chae Ha-min đang giận dữ bắt đầu rơm rớm nước mắt, có lẽ cậu ấy thuộc kiểu người hễ giận sẽ khóc, rồi quay lưng đi vào phòng.
Trong bầu không khí lạnh lẽo vì cơn giận có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy từ Chae Ha-min, Ryu Eden cười gượng gạo nói.
“Thì, lời Ha-min nói cũng không sai hoàn toàn. Chúng ta là cộng sự chứ không phải người em cần bảo hộ.”
…Cũng đúng.
“Với lại chọn leader để làm gì, trong khi em lại chịu trách nhiệm với tình huống này chứ! Cứ như một mình em ôm đồm hết ấy. Em có thể dựa vào anh khi gặp những chuyện như thế này mà!”
Ryu Eden cố gắng xoa dịu bầu không khí bằng cách vui vẻ. Seok-jun và Lee Hyun-jae có lẽ đã bị khí thế bộc phát từ sự phẫn nộ bên trong của Chae Ha-min áp đảo, đến lúc này cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Vậy nên vấn đề nảy sinh hiện tại là, hãy tìm cách có thể xoa dịu cơn giận của Chae Ha-min.
* * *
Và cứ thế tôi ngồi trên sofa vắt óc trong 10 phút, nhưng đáng ngạc nhiên là tôi không tìm ra đáp án được dù chỉ một dòng.
Vốn dĩ quan hệ xã giao của tôi đã hẹp rồi, tôi còn cố ý giữ khoảng cách với người khác nữa, nên làm sao tôi biết được quá trình hóa giải cơn giận của người khác chứ.
Lúc này tôi cần đến con cún phụ trách mảng xã giao.
Tôi nhìn chằm chằm Ryu Eden đang ăn salad ở bàn ăn một hồi lâu.
Thế là Ryu Eden cười ranh mãnh, nói bằng khẩu hình ‘Cố lên!’.
Ra là không định giúp tôi, đồ khốn.
Đương nhiên, nếu tình trạng này kéo dài, anh ta chắc chắn sẽ giúp thôi, nhưng về cơ bản ý anh ta là bảo tôi tự mình thử thách. Vì nếu tùy tiện can thiệp vào tranh chấp giữa người với người có khi mọi chuyện lại càng rối tung hơn.
Tôi trước tiên đứng dậy khỏi sofa, mở cửa bước vào phòng.
Chae Ha-min đang ngồi trên giường, như thể đã chờ tôi sẵn, sau khi nhìn tôi với vẻ mặt cứng đờ. Cậu ta cúi gằm mặt xuống.
Chết tiệt, gượng gạo quá.
“Ừm, Ha-min.”
“…Dong-hwa à.”
Tôi ngồi xuống giường mình, rồi nhìn Chae Ha-min.
“Thật ra… Dong-hwa, tớ biết cậu xem chúng tớ như đối tượng mà cậu phải bảo vệ.”
Tinh ý quá cũng không tốt đâu, Ha-min.
“Tớ không biết lý do là gì, nhưng việc cậu cố gắng bảo vệ chúng tớ là chuyện tốt nên tớ đã mặc kệ.”
Chae Ha-min tiếp tục nói với giọng trầm hẳn xuống.
“Chuyện hôm nay… thì hơi quá. Cậu đâu phải là bia đỡ đạn đâu.”
Chae Ha-min thở dài thườn thượt. Cậu ấy lại tiếp tục cằn nhằn dài dòng.
“Chuyện làm nhạc cũng vậy. Khi tôi nói nghỉ ngơi một chút thì cậu cứ lờ đi suốt. Ai nhìn vào cũng thấy cậu đang cố quá sức mà cậu lại cứ cố gắng hi sinh mãi. Gặp khó khăn cũng không chia sẻ với chúng tớ. Lúc nào cũng tự giải quyết một mình. Bảo giúp đỡ thì cậu cứ nói không sao suốt…”
“…Cái đó thì.”
Tôi mở miệng, nhưng nhận ra không có gì để phản bác nên lại ngậm miệng lại.
“Hôm nay cũng vậy. Hợp lý gì chứ! Cậu nói cứ như thể hi sinh vì nhóm chúng ta là nghĩa vụ của cậu vậy.”
Dứt lời, cậu ấy thở dốc vì nói quá nhanh. Sau đó Chae Ha-min buông một câu với giọng yếu ớt.
“Thật sự đôi khi, Dong-hwa… Tớ cảm thấy cậu không tin tưởng tớ hay các thành viên khác ấy.”
…Không phải vậy.
Trong một số lĩnh vực nhất định các cậu đúng là không đáng tin thật, nhưng nếu bảo tôi chọn năm người có thể tin tưởng trên đời này trừ tôi ra, chắc chắn có các cậu mà.
Chỉ là, có lẽ hậu quả của việc tôi xem các thành viên như Mok-hwa từ hồi Survival giờ mới bắt đầu xuất hiện.
Vậy nên Chae Ha-min mới hỏi, tại sao tôi lại cố gắng gánh vác mọi vấn đề một mình.
‘…Chết tiệt, cuối cùng thì tôi lại suýt phạm phải sai lầm giống hệt như hồi ở với Mok-hwa.’
“Cùng nhau chịu khổ một chút thôi mà. Đừng làm một mình. Chuyện hôm nay cậu bí mật chuẩn bị trước, đúng là bọn tớ thấy biết ơn thật đấy… Nhưng tớ cũng thấy có lỗi đến phát điên lên được ấy.”