Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 57
57.
Chae Ha-min nhìn Ryu Eden lao tới một cách hung hăng, tạm gác lại sự tò mò về cuộc trò chuyện vừa rồi và hỏi.
“…Diogenes?”
“Gã điên nhất học viện. Không, phải gọi là chó mới đúng. Gã là kẻ điên duy nhất ở đây thuyết giảng triết học thông qua hành động.”
Triết học thông thường dựa trên logos của con người, cấu thành logic, và logic đó được thể hiện thành triết học.
“Hừ, những thứ phụ thuộc vào ngôn ngữ đều gây khó chịu.”
Anh ta là một trong số ít những nhà triết học có thể cấu thành triết học bằng hành động chứ không phải logic.
“…Nếu hắn thực sự nổi giận thì nguy hiểm lắm, hãy cẩn thận, Aristotle. Nếu xét về thực lực triết học, anh ta ngang ngửa với tôi đấy.”
Và khoảnh khắc Ryu Eden đến trước mặt cả hai, anh cười toe toét, nói to.
“Thằng nhóc bên cạnh cậu là ai thế? Cậu dẫn theo một tên đệ tử mới à?”
“Tôi chưa từng nhận đệ tử lần nào, thứ dân. Dân đen bên cạnh sắp sửa trở thành đệ tử của tôi thôi.”
“Ôi, thứ dân cơ đấy. Cậu ăn nói phân biệt đối xử thế, đúng là chỉ giỏi cái mồm.”
Ji Dong-hwa chậm rãi đảo mắt nhìn Ryu Eden với vẻ mặt lạnh lùng, thở dài rồi giơ tay lên.
“Idea.”
Ánh sáng chói lọi lan tỏa như muốn nuốt chửng thế giới. Không gian mà ánh sáng chạm vào thậm chí còn gây ra ảo giác như thể nó đã trở thành một nơi khác với thực tế.
“Cậu có vấn đề ở chỗ đó đấy, Plato.”
“Dù là gì đi nữa, nếu không có Idea thì triết học không thể bắt đầu được.”
Ji Dong-hwa phớt lờ. Và chỉ lẩm bẩm.
“Triết nhân vương.”
Ngay khi đôi mắt của Ji Dong-hwa lấp lánh màu vàng, vẻ mặt của Ryu Eden cứng đờ.
Uy áp, thứ đang tỏa ra từ Ji Dong-hwa bây giờ rõ ràng là uy áp.
Uy nghiêm của một vị vua thấu hiểu chân lý và nhìn xuống tất cả mọi người.
Ryu Eden gượng cười.
“…Cậu định đánh nhau thật à, cái đồ chỉ giỏi mồm mép á. Chẳng phải mọi chuyện sẽ xong nếu hôm nay cậu lại mua cho tôi một bữa cơm như mọi khi sao?”
Ji Dong-hwa nhìn Ryu Eden với vẻ mặt kiêu ngạo và chế nhạo. Thực ra Ji Dong-hwa phải ngước lên vì chiều cao khác biệt, nhưng vẻ mặt kiêu ngạo gây ra ảo giác rằng cậu đang nhìn xuống anh ta.
“Đừng có ảo tưởng. Tôi chỉ nghĩ rằng một ngày nào đó tôi phải dạy dỗ con chó này một bài học, tức là đây không phải đánh nhau mà là giáo dục.”
“Hà, tôi đến để xin một cái bánh mì lúa mạch mà lại thành ra cắn người rồi.”
Ryu Eden vừa nói vừa tập hợp logos của mình trong tay. Năng lượng như ngọn lửa bùng cháy trên tay, không hổ danh là nhà triết học võ thuật duy nhất trên thế giới này.
Chae Ha-min nhìn hai người, và mọi người xung quanh bắt đầu tụ tập lại xem.
Ngay sau đó, khi Ji Dong-hwa ra hiệu, ánh hào quang từ quả cầu ánh sáng biến thành nhiều câu văn và đổ xuống Ryu Eden.
Từng câu từng chữ đều chứa đựng logic mạnh mẽ.
Ryu Eden tránh được một lần bằng cách nhào lộn về phía sau, nhưng Ji Dong-hwa dường như đã đoán trước được điều đó, đôi mắt vàng của Ji Dong-hwa trở nên sáng hơn, và một câu văn đã bẻ cong quỹ đạo, lướt qua chân của Ryu Eden.
Ryu Eden vừa đứng thẳng người vừa kiểm tra tình trạng của chân. Bề ngoài không có vấn đề gì, nhưng anh lại không thể dồn lực vào được.
“Đây là triết học gì vậy?”
“…Tôi chỉ dùng lệnh trục xuất những thứ vô dụng khỏi lãnh thổ mà tôi cai trị. Anh không thể hoạt động được trong lãnh thổ này đâu.”
Và Ji Dong-hwa lại ngồi xuống ghế, bắt chéo chân rồi ngẩng đầu lên.
“Từ bỏ và biến đi. Với một tên cơ bắp và một bên chân không cử động được như anh không thể thắng được tôi đâu.”
“…Hừ, cho tôi bánh mì lúa mạch đi! Plato! Tôi đói bụng.”
Ji Dong-hwa tặc lưỡi một cái, sau đó kết thúc tất cả những triết học đang được triển khai. Đôi mắt của Ji Dong-hwa trở lại màu sắc ban đầu, nhìn Ryu Eden rồi quay đầu đi.
Ngay khoảnh khắc đó, Ryu Eden cười toe toét, chỉ dùng một chân lao tới và giơ nắm đấm lên.
Nhìn thấy anh ta như vậy, tay Ji Dong-hwa đang định lấy bánh mì lúa mạch từ túi không gian khựng lại, cậu quay lại quan sát Ryu Eden.
Chính lúc đó.
“Ethica : Mesaiou (Ἠθικὰ : Μεσαίου, Đạo đức học : Trung dung).”
Khoảnh khắc giọng nói của Chae Ha-min vang lên, Ryu Eden dừng lại giữa không trung.
Không chỉ có vậy.
“Diogenes, xin hỏi! Việc lao vào khi đối phương đã giải giáp có phải chuyện quá đáng không?”
Ryu Eden vô thức gật đầu.
Cùng với tuyên bố “Vậy thì hãy tự kiềm chế đi ạ” của Chae Ha-min, Ryu Eden ngã xuống, tất cả logos mà anh đã quấn quanh tay đều biến mất, anh cũng bị giải giáp.
Ryu Eden lẩm bẩm bằng giọng nói thất vọng.
“Trời đất ơi, chuyện gì thế này.”
Ngay cả Ji Dong-hwa cũng bối rối trong giây lát.
“…Kiểm soát hoàn toàn, rốt cuộc nó là triết học gì vậy.”
Có lẽ vì lúc đó Chae Ha-min mới nhận ra rằng mình đang thu hút sự chú ý của tất cả khán giả, cậu cúi đầu một cách xấu hổ.
“X-xin lỗi! Cứ thấy những điều vô đạo đức là tôi lại nghĩ đến đạo đức học theo thói quen.”
Nói xong, Chae Ha-min chạy vụt ra khỏi đám đông, đôi mắt của Ji Dong-hwa đuổi theo cậu.
Lúc đó, màn hình tối sầm lại, phiên bản phối khí của ‘Cloudy Blue’ được bật làm nhạc nền cùng đoạn giới thiệu cho tập tiếp theo trôi qua.
Hình ảnh Ji Dong-hwa và Chae Ha-min ngồi trong quán cà phê trò chuyện một cách nghiêm túc, Lee Hyun-jae nhìn thấy điều đó vừa cười tươi vừa lên kế hoạch, Chae Ha-min đối đầu với Lee Hyun-jae, Ryu Eden nằm trên nền đất, ăn bánh mì lúa mạch một cách ngon lành, cuối cùng là hình ảnh Ji Dong-hwa đối mặt với Seok-jun.
Tất cả các video đều trôi qua một cách ngắn gọn, cuối cùng màn hình tối sầm lại.
* * *
Fan của Ji Dong-hwa giật mình đánh rơi điện thoại khi khuôn mặt của cô phản chiếu trên màn hình đen.
‘Mình… đã xem với vẻ mặt ngớ ngẩn hoàn toàn.’
Bây giờ là 3 giờ sáng. Thời gian mà tinh thần có thể trở nên mơ hồ.
Nhưng cô, người đã hâm mộ idol được 9 năm, tỉnh táo hoàn toàn vì một nội dung kỳ lạ mà cô chưa từng thấy trước đây.
“…Rốt cuộc mình đang hâm mộ idol kiểu gì vậy?”
Không biết họ đã chi bao nhiêu tiền để sản xuất video này.
Dù Nietzsche Enter có đội CG riêng, nhưng video này có phải hơi quá tay không.
Đặc biệt là cảnh Ji Dong-hwa và Ryu Eden đánh nhau, CG được sử dụng gần như ở cấp độ phim điện ảnh.
Tuy nhiên, cô quyết định tạm gác những suy nghĩ tính toán đó sang một bên.
Việc công ty quản lý đầu tư vào idol của cô chắc chắn là điều đáng mừng.
Và cô tự động di chuyển ngón tay khi nhìn thấy khuôn mặt của Ji Dong-hwa trên các video liên quan.
[Học viện triết học cùng Blossence: EP 01 – Thêm kiến thức triết học]
Ở đó, Ji Dong-hwa và các thành viên đang thể hiện các kỹ thuật mà nhân vật của họ đã sử dụng và giải thích các kiến thức triết học liên quan.
“Vậy… đây là kiểu hâm mộ idol biết học hành à?”
Fan của Ji Dong-hwa mặc kệ khóe miệng đang từ từ nhếch lên và nghĩ thầm.
‘Thật sự… quá thú vị, hâm mộ Blossence.’
Cô nhanh chóng truy cập SNS để bắt đầu xem phản ứng của những người khác.
– Haaa… có phải chỉ mình tôi thấy đôi mắt màu vàng của Ji Dong-hwa quyến rũ không… Xem mà tim tôi như ngừng đập ấy, thật sự…
└ Làm gì có Luminous nào không đổ Ji Dong-hwa.
– Chậc… Ha-min à… Cậu có khuôn mặt mà người ta hay gặp ở nhà thờ, ấy thế mà lại hô hào đạo đức học sao… Tôi cảm thấy mình như một con người vô đạo đức… Vậy nên hãy đến nhà tôi và hô lên Ethica! Một lần thôi!
└ Đừng có giở trò đấy ㅋㅋㅋㅋㅌㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅌㅋ
– Ryu Eden! Shiba! Yêu anh quá! Nhà triết học võ thuật! Bờ vai của Ryu Eden còn rộng hơn cả sân vận động trường tôi!
└ Nhưng mà concept đúng là đáng nể thật chứ lkkkkkkkkk Ai nghĩ ra concept này thế lmao
└ Khả năng cao là Ji Dong-hwa tự làm…?
– Diễn xuất đỉnh chóp của idol… Đặc biệt là diễn xuất của Chae Ha-min có thật không vậy…
└ Đúng vậy, Ji Dong-hwa trông giống với hình tượng thường ngày nên không thấy khác biệt, còn Chae Ha-min khác hẳn ngày thường nhưng không hề thấy gượng gạo…
Có lẽ cô sẽ không thể hoàn thành bài tập cuối kỳ mất.
* * *
Trong ký túc xá của chúng tôi, tôi ngồi ngẩn người trên sofa.
Và Ryu Eden bên trái tôi thì tự hào hét lên.
“Idea!”
Ngay lập tức, Seok-jun ngồi bên cạnh đáp lại.
“Pantarei!”
…Với tôi ở giữa.
“…Cuối cùng hai người cũng phát điên rồi hả?”
Cuối tuần sau lịch trình, vì ngày mai không có lịch trình gì nên mọi người cùng nhau tụ tập xem tập 1 của ‘Học viện Triết học Blossence’ trên TV.
Kể từ lúc đó đến nay, họ vẫn không ngừng làm loạn như vậy.
“Oa… Luminous, phản ứng tốt quá trời luôn.”
Lee Hyun-jae đang xem SNS trên tablet ở sofa thì lẩm bẩm.
“Ồ, thật hả?”
Ừm, là thật. Tôi thật sự không hiểu tại sao lại như vậy nhỉ. Cần phải nghiên cứu nghiêm túc về cái nền văn hóa này mới được.
“Vâng, hình như tập sau em sẽ xuất hiện chính thức, nên có người bảo sẽ học trước về Protagoras ạ!”
Người đó cũng không bình thường giống như chúng ta rồi.
“À, nhắc mới nhớ lúc nãy anh cũng thấy có người bảo đang học về Diogenes. Y hệt như lời Dong-hwa kêu gọi, mọi người hãy học cùng nhau vậy.”
…Nếu biết trước thì đặt tên fandom là Agora hay Học viện Athens cũng ổn phết.
Mà Ryu Eden – tên súc sinh kia không học được cái gọi là xấu hổ hay sao nhở.
“…Tập sau, anh sẽ xuất hiện kỳ quái hơn nữa, anh ổn không?”
Ryu Eden nãy giờ ngồi cạnh Lee Hyun-jae, cả hai xem tablet cùng nhau, rồi quay sang nhìn tôi chằm chằm và cười toe toét, thủ thế võ sĩ.
“Tôi là triết gia võ thuật Diogenes, người thuyết giảng triết học bằng hành động chứ không phải bằng lý luận!”
Ừ, ngay từ đầu đây đã là một nhóm toàn những người không có khái niệm về xấu hổ, trừ Lee Hyun-jae ra. Tuy nhiên chỉ có mình tôi phải cúi mặt vì xấu hổ thế này thôi.
Lúc đó điện thoại rung lên. Tôi nghĩ là của Mok-hwa nên mở ra xem ngay, nhưng lại thấy Jun-seong, Yoon Seongho và Mok-hwa đồng loạt gửi đến.
– Iđea!
…Chết tiệt.
* * *
PD Kim Soyoung của ‘Momoji’ đang cảm thấy cần phải đổi mới chương trình.
‘Haa… Làm sao để tăng rating đây.’
Cô đã từng đắm chìm trong mặt tích cực của truyền thông đại chúng, cho rằng có thể chia sẻ kiến thức sâu rộng với mọi người, nhưng giờ có lẽ đã đến lúc phải đối mặt với thực tế.
Cô muốn một chương trình giải trí ‘giáo dục’, nhưng công chúng lại muốn giáo dục ‘giải trí’.
Dù bây giờ vẫn đang cố gắng lấp đầy rating bằng fan của ca sĩ hoặc diễn viên, nhưng có vẻ như không dễ để duy trì hiện trạng như trước.
“PD, có một số vấn đề liên quan đến casting mà chị đã đề cập lần trước, em muốn chị xác nhận ạ.”
Trợ lý đạo diễn tiến đến từ phía sau cô, khi cô đang ngơ ngác.
“Ừm? Ý em là nhóm Blossence hả?”
“Vâng, em thấy nhóm này… có vẻ thú vị hơn em nghĩ, chị xem thử video này đi?”
Cô nhận lấy tablet và cắm tai nghe vào.
‘…Học viện Triết học?’
Cô giật mình một chút rồi bật video lên, câu chuyện kỳ lạ dần dần mở ra. Ban đầu cô khá bối rối, nhưng rồi cô bắt đầu nghiêm túc xem, bởi diễn xuất chân thật, cốt truyện được xây dựng khá tốt và những nội dung triết học được lồng ghép vào rất thú vị.
‘Trời, buồn cười một cách vô lý…….’
Thay đổi thiết lập ‘ma thuật’ thường thấy trong tiểu thuyết giả tưởng thành ‘triết học’ rất tự nhiên, và thực hiện nó bằng CG chất lượng khá tốt, nên nó thu hút và hài hước một cách tinh tế.
Nhưng không chỉ có gây cười. Ít nhất sau khi xem video này, người ta sẽ nhớ rõ một từ ‘Idea’. Cũng sẽ dễ dàng nhớ đến cuộc đối đầu giữa những người theo chủ nghĩa tương đối và chủ nghĩa tuyệt đối của Hy Lạp cổ đại.
Mặc dù kiến thức có thể không sâu sắc, nhưng đó là một phương pháp truyền đạt gây ấn tượng rõ ràng.
“Nếu chị xem video tiếp theo, nó là video giải thích chi tiết về các khái niệm triết học đã xuất hiện trong video này.”
Và lời giải thích về triết học Hy Lạp cổ đại được mở ra, sâu sắc hơn dự kiến.
Hơn nữa, vì nó giải thích những gì đã được lưu giữ trong đầu dưới dạng hình ảnh thông qua video, nên nó đi vào đầu người xem khá dễ dàng.
‘…Cái này, chỉ cần trau chuốt thêm một chút.’
Đây có thể là một hình thức có thể từ từ thay đổi Momoji hiện tại hay không.
Không quá trẻ con để bị gọi là ngây ngô, và không quá cao sang để được gọi là phô trương, đây có thể là loại video giáo dục đáng để thử.
“…Nhóm Blossence à, gửi lại thông báo khác cho bên quản lý, thay đổi nội dung casting.”
“Thay đổi như thế nào ạ?”
“Nếu họ sản xuất theo hình thức video mà chúng ta vừa xem, chúng ta sẽ hỗ trợ hết mình.”
Không thể trộm không hình thức video một cách vô lương tâm, nên tốt hơn là cả hai bên cùng có lợi.