Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 55
[Điểm nhấn chính trên Knet hôm nay]
Sân khấu kết thúc lịch trình hoạt động chính thức của High6.
Cuối cùng thì BlueJack cũng mặc hết trang phục trong MV.
Blossense – sân khấu “Vách đá và đứa trẻ” của Ryu Eden
Chỉnh sửa: Người viết là Luminous, chính xác rồi.
Bình luận
– Blossense là ai mà được nhắc cùng với High và Blue vậy?
└ Sinh sau đẻ muộn.
└ …?
└ Là nhóm debut qua show “The Next Nietzsche Survival”, hậu bối cùng công ty với TOT! Nhạc của Cloudy Blue cũng rất mộng mị và hay lắm nên xin hãy quan tâm nhiều nó nũa nhé!
– “Vách đá và đứa trẻ” chết tiệt, tôi sẽ nhớ mãi và nghe đi nghe lại suốt cả năm mất.
└ Nghe thêm cả Cloudy Blue đi mà ㅠㅠㅠㅠ tôi quỳ xuống đập đầu luôn đó ㅠㅠㅠㅠㅠ
– A chết tiệt sao không có bias của tôi Ji Dong-hwa, tức điên lên được.
– Với vibe như này thì Blossense cầm chắc tân binh xuất sắc còn gì.
└ Đừng làm loạn bằng mấy kiểu đoán bậy chứ~
└ “Chúng tôi thống nhất gọi mấy thứ đó là câu view.”
– Tên fandom là Luminous… vừa hơi sến mà lại cũng xinh phết.
└ Vì do thành viên đặt nên chúng tôi đã thỏa thuận là ai cũng phải im lặng mà nghe theo ^^
Trước khi livestream bắt đầu, bài tổng hợp điểm nhấn của chương trình hôm nay đã thu hút nhiều sự chú ý.
Mức độ hot vượt ngoài mong đợi, nhưng vì tuần trước có màn comeback của BlueJack nên người ta tụ lại đông cũng dễ hiểu.
[“Vách đá và cậu bé” chết tiệt, nhạc hay vãi chưởng]
Không đến mức “Ôi trời ơi, kiệt tác!”,
Cũng không phải kiểu “À, quen quen đây mà!”,
Không phổ biến, không đặc biệt,
Không hiểu sao lại hay, còn hay đến mức phát bực.
Bình luận:
– (Đây là bài viết khiến fan Luminous không biết nên chửi hay nên gật gù theo)
– Tức là thấy hay đấy chứ?
– Làm ơn! Đã nghe “Vách đá và đứa trẻ” rồi thì nghe thêm Cloudy Blue đi mà!
Buổi biểu diễn livestream bắt đầu. Ryu Eden ngồi ở ghế giữa, các thành viên khác ngồi phía sau trên băng ghế.
Anh mặc chiếc áo sơ mi hơi bạc màu cùng quần short – giản dị nhưng hợp vibe, giống hệt các thành viên khác.
Intro độc đáo vang lên – kết hợp giữa piano, violin và tiếng gió. Ryu từ từ tập trung vào âm thanh.
– Ôi đẹp trai thế.
– Chết tiệt bộ đồ đẹp thật… tạo ra tưởng tượng không lành mạnh.
└ (Lý do báo cáo: Cá nhân nguy hiểm)
Khi Ryu Eden cất giọng, mọi người dù đang đắm chìm cũng không ngừng gõ bình luận.
– Ồ… Cậu này là main vocal à?
└ Không không, trong dance line đó.
└ …? Nhưng sao có bài solo?
└ Nghe bảo là thành viên biết sáng tác trong nhóm viết tặng bài này cho leader.
– Hòa âm đỉnh thật đấy.
– Hát ổn áp phết, không đến mức xuất sắc nhưng vẫn thấy hay.
└ Chuẩn, không phải kiểu “wow đỉnh cao” nhưng lại cực kỳ dễ nghe.
Khi bài hát lên cao trào, phần bình luận tạm thời lặng đi.
– Chết tiệt, bụi bay vào mắt hay gì mà sao tôi lại rơi nước mắt thế này?
– Ca khúc này rõ ràng được viết cực kỳ hợp với cậu ấy, nghe qua là nhận ra ngay.
– Vừa mở lên xong, cho hỏi tên nhóm là gì vậy?
└ Blossense! Xin hãy quan tâm nhóm nhiệt tình nha~
Khi bài hát kết thúc và chương trình tiếp tục, những người vốn chẳng quan tâm gì ngoài sân khấu của bias cũng bắt đầu ghi nhớ cái tên Blossense.
Và kết quả là…
[Chết tiệt, hóa ra bài này là của tụi nhỏ à?]
(Ảnh chụp màn hình bài “Cloudy Blue”)
Lúc đang học bài trong quán cà phê, nghe thử thấy hay mà không ngờ là bài tự sáng tác của tân binh thật đấy.
Bình luận:
– Lúc học môn Văn có nghe lướt qua nhưng lúc đấy không để tâm lắm, giờ mới thấy phê thật.
– Haha, tôi không biết bài này cũng của Blossense luôn á, mà đã có trong playlist từ bao giờ rồi.
Sau khi kết thúc sân khấu, trên đường quay về phòng chờ, Ryu Eden nhìn tôi và gọi nhỏ:
“Ha, Dong-hwa hyung, anh làm tốt phải không?”
…Ham muốn được nhạc sĩ công nhận, tôi hiểu.
“…Lần thứ mấy rồi hả, tên này.”
“Anh mà chìm thì cả hai chúng ta sẽ cùng chìm đấy, đúng không.”
Ryu Eden vẫn cười tươi rói từ lúc kết thúc sân khấu tới giờ. Có vẻ rất hài lòng vì lần này hát tốt hơn cả khi lên sóng radio.
“Nhưng mà… em định làm thật sao?”
“…Làm gì cơ?”
“Monthly Ji Dong-hwa, làm content cho W-app ấy.”
Ờm, cái gì, nghe như tên tạp chí thế.
“…Monthly Ji Dong-hwa là cái gì?”
“Em định sáng tác riêng cho từng thành viên ấy, giờ công ty định đưa nó lên làm nội dung chính thức.”
À, cái đó.
“…Dù sao em cũng không giỏi khâu trò chuyện, nên đưa sản phẩm ra nghe có khi còn hiệu quả hơn nhiều.”
Ryu Eden tròn mắt.
“…Em không giỏi khâu trò chuyện á?”
Tôi gật đầu. Dù cố nói lễ phép đến đâu thì giọng điệu thẳng thắn của tôi đôi khi vẫn dễ gây hiểu lầm.
“…Trong số người anh biết, em là người nói chuyện giỏi nhất đó?”
“…Nhưng em đâu định tranh luận phương diện logic với fan Luminous đâu.”
“Thật ra anh từng nghĩ hay là em thử làm chương trình kiểu giới thiệu triết học, văn hóa trên Youtube ấy, hợp lắm luôn.”
Lúc đó, Chae Ha-min đứng cạnh hét lên:
“WOW, hợp lắm luôn. Đúng không, Hyun-jae?”
“…Chắc fan Luminous khi đi fansign sẽ phải học thêm nội dung để chuẩn bị rồi.”
…Cũng hay đấy chứ. Nếu có thể thảo luận về nhân văn, triết học ở buổi ký tặng thì cũng đáng để thử nhỉ.
“Ưm— trên—đời này đâu phải—ai cũng như anh Dong-hwa đâu ạ.”
“…Không ngờ lại có nhiều người không thích học vậy à?”
Trước câu hỏi của tôi, Chae Ha-min nhăn mặt như vừa nhai phải bồ hòn, rồi chợt ‘à há’ và cười gượng nói:
“Tớ chắc không nằm trong số ‘nhiều người’ đó đâu, Dong-hwa à.”
…Tôi biết từ lâu rồi, Ha-min.
***
Trưởng nhóm Jang Hae-jin đang uống cà phê cùng trưởng nhóm A&R Kim.
“Ủa, vậy cậu cũng không biết hả?”
“Nó không phải kiểu bài hát hợp thời mà. Ai sẽ đoán được nó sẽ nổi thế này chứ.”
“Ha… tôi cứ tưởng tai mình tệ quá nên không nhận ra giá trị của bài hát, hóa ra không phải vậy.”
“Mà chương trình kia thì tính sao đây?”
“…Ừ thì, đúng là nan giải.”
“Là chương trình giải trí về kiến thức đúng không?”
Jang Hae-jin gật đầu và nhấp một ngụm cà phê.
Đó là lời mời casting từ chương trình “Hầu như mọi kiến thức về mọi thứ” – viết tắt là “HMKT”.
Vì là tân binh nên tham gia mục giải trí gì đều tốt, nhưng vì đây là lần đầu một idol nhận được lời mời kiểu này nên cả team quản lý lẫn team sản xuất đều lưỡng lự chưa thể quyết định.
“Thế họ muốn chúng ta làm gì?”
“Ừm, nghệ sĩ sẽ chọn một chủ đề trong số đó, rồi quay video bài giảng dài 5 phút.”
“…Hừm, với Dong-hwa thì chắc chủ đề nào cũng ổn thôi nhỉ?”
“Này, dù sao em ấy cũng mới chỉ hai mươi tuổi. Thông minh đấy, nhưng bảo hiểu rộng mọi lĩnh vực thì khó tin lắm.”
Chương trình “HMKT” vốn bao gồm từ khoa học, triết học, tâm lý học, đến kinh tế học và cả tá lĩnh vực trời ơi đất hỡi.
“…Vậy nên tôi mới hỏi ý kiến mọi người.”
Ừm, tôi đã từng xem chương trình “HMKT” trước đây. Nhớ là nó có nội dung khá bổ ích.
“Chương trình này vì đặc thù nên nghệ sĩ phải tự học. Dù là tân binh và lịch trình chưa nhiều, nhưng hiện tại nhóm đã có vài sự kiện, có thể sẽ hơi mệt.”
…Tôi không ngờ chương trình đó lại bắt khách mời cày như trâu thế đâu.
“Chúng tôi không ép buộc tham gia. Được mời là chuyện tốt, nhưng có lời đồn rằng biên kịch chương trình này không hỗ trợ khách mời mấy, chỉ cần nội dung không quá sai là họ cứ thế ném khách mời lên luôn. Đãi ngộ tốt nhưng khối lượng công việc cũng nặng.”
Jang Hae-jin thở dài nói:
“…Vậy nên hôm nay hãy bàn bạc với cậu ấy ở ký túc xá, sau đó đưa ra quyết định.”
***
Chúng tôi tụ họp ở ký túc xá, mở các tập gần đây của HMKT ra xem từ đầu và bắt đầu thảo luận.
“Ồ… hình thức giảng dạy linh hoạt ghê ha.”
Vì mỗi người có phong cách truyền đạt khác nhau mà.
“Việc tham gia thì không thành vấn đề, nhưng phải làm cho tốt thì việc đó mới có ý nghĩa. Nếu không chỉ cực thân mà chẳng thu về được gì.”
Có vẻ ai cũng đang suy nghĩ về việc liệu có đáng đầu tư công sức cho chương trình này hay không.
Giữa không khí ấy, tôi mở lời:
“…Vậy sao chúng ta không thử làm một tập trước rồi hẳn quyết định?”
“Hử?”
“Dù sao hôm trước cũng đã bàn về việc quay video giới thiệu nhân văn học trong game show nhà làm, vậy chúng ta làm thử luôn đi, làm xong rồi mới quyết định cũng được.”
Và thế là video giảng dạy triết học Hy Lạp cổ đại của nhóm Blossense bắt đầu được sản xuất. Nếu thấy không hợp, vậy coi như nó là tập duy nhất và dừng hẳn.
Hiện tại tôi đang mặc một chiếc áo choàng vải ngắn tay, kiểu gợi nhớ đến thời Hy Lạp cổ đại.
Nhìn sang bên cạnh, Chae Ha-min đang khoác chiếc mền cũ kỹ đặc trưng của Socrates, vừa mặc vừa ngó nghiêng như thấy cái gì đó lạ lẫm.
“Dong-hwa đã viết kịch bản rất tâm huyết nên chúng ta cũng phải quay thật tốt nhé!”
Chae Ha-min, người đang mặc trang phục của quý tộc Hy Lạp hét lên.
…Chuyện này hình như vượt khỏi tầm kiểm soát rồi. Ban đầu chúng tôi chỉ tính quay một video ngắn như đang học với nhau thôi, sao lại đến mức phải hóa trang và thuê cả studio vậy trời.
“Mà, tớ làm Socrates, tớ có phải nhân vật chính không?”
Ha-min ngây thơ hỏi.
“…Ừ, đúng đấy.”
Tôi nhìn về phía Diogenes—không, Ryu Eden – đang cười toe toét nhìn đống vết bẩn trên bộ đồ cũ kỹ của bản thân.
…Còn tôi là Plato.
Ryu Eden đang nằm ườn ra, cầm chai nước cam trên tay. Uống một hơi như tên ăn không ngồi rồi, rồi bật ra câu cảm thán kỳ cục kiểu “Khà- ngon đấy, thích ghê.”
…Đó là nước cam mà ông nội?
Khi đó, Ha-min – tạm thời là Alexander Đại đế – tiến lại hỏi nhỏ:
“À, vậy ngươi là ai?”
“Tôi là chú chó dễ thương, Diogenes đây, gâu~.”
Khỉ thật, câu đó không phải tôi viết. Đó là ý tưởng ứng biến của Ryu Eden. Bộ anh ta không biết xấu hổ là gì à?
Ha-min cố gắng giữ mặt nghiêm, sau đó tiếp tục:
“…Ta là đại vương, sẽ ban cho ngươi một điều ước. Ngươi muốn gì nào?”
Ryu Eden nhếch miệng cười, uống nốt chỗ nước cam, vừa nằm xuống vừa gãi bụng:
Biểu tượng quá sống động của sự lười biếng.
“Vậy thì, làm ơn đứng qua một bên, đừng che ánh nắng nữa được không?”
Ha-min dịch một bước sang bên rồi ngồi xổm xuống hỏi:
“…Nhưng sao ngươi lại là chó?”
“Tôi nếu được cho ăn sẽ vẫy đuôi, không cho là cắn.”
Ha-min lấy một miếng bánh từ sau lưng ra, Ryu Eden lập tức bật dậy ngồi ngay ngắn.
“Đưa tay.”
Ryu Eden nhanh chóng đưa tay ra.
“Gâu!”
…Cái đó cũng không phải tôi viết. Lại một cú improv từ Ryu Eden. Để rồi coi, fan Luminous sẽ lại tưởng kịch bản của tôi cả thôi, đồ khốn.
Sau đó, họ sẽ lồng phần thuyết minh về tư tưởng của Diogenes vào.
“OK! Lượt tiếp theo, chuẩn bị cho cảnh Plato!”
Haa… được rồi, chiến thôi.
Tôi đứng trên ghế, giữa quảng trường Agora, vỗ tay rầm rầm như đang chào mời khách:
“Nào nào, bài giảng hôm nay không phải lúc nào cũng có đâu nhé! Các bạn có tin vào thế giới Lý tưởng không? Phải tin vào Lý tưởng chứ!”
Plato không phải giáo chủ tà đạo, nhưng tôi đành chịu.
Lee Hyun-jae hét lên:
“Thầy Plato, lý tưởng là gì vậy ạ?!”
“Lý tưởng là bản chất của vạn vật. Có một thế giới nơi mọi lý tưởng của vạn vật cùng tồn tại!”
Hyun-jae chỉ vào cái bàn:
“Cái bàn cũng có lý tưởng ạ?”
Tôi tự tưởng tượng mình là một giáo sư hiền hậu và trả lời:
“Tất nhiên rồi. Sự ‘tồn tại’ của cái bàn—đó chính là lý tưởng của chiếc bàn.”
Bỗng Diogenes trong bộ đồ rách tươm chạy tới la lên:
“Gâuu—! Sống tới giờ tôi chưa từng thấy cái gọi là lý tưởng gì đó bao giờ! Uuu—!”
“Thế giới này là giả và ảo ảnh. Chân lý tồn tại bên ngoài thế giới mà chúng ta nhận thức. Hãy vượt qua giới hạn thể xác để tiếp cận thế giới lý tưởng!”
“Gâu—! Tốt thế thì ngươi đi chết thử xem! Gâu—!”
…Chết tiệt.
Tôi nhấc ghế đuổi theo Ryu Eden:
“Con chó này, hôm nay phải dạy dỗ một trận mới được!”
Ryu Eden bỏ chạy nhưng vẫn hét lên đầy khí thế:
“Biến về học viện mà ngươi lập ra đi, Plato!”
Đúng lúc đó, PD hô:
“Cắt―! Ừ, tốt lắm, cảnh quay sống động lắm. Cảnh tiếp theo cũng của Plato nhé!”
…Thật đấy hả? Cái này mà là “tốt lắm” á?