Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 54
Chương 54
“…Gọi là sasaeng. Đó là những người hay lảng vảng quanh ký túc xá, rồi bắt chuyện với tụi mình hoặc cư xử hơi quá khích như ban nãy. Họ thường bám theo idol như cơm bữa ấy.”
…Tại sao lại phải làm cái chuyện kém hiệu quả như vậy nhỉ? Thời buổi bây giờ chỉ cần tra Google là thấy mặt idol liền mà.
“Thật ra… anh cũng chỉ nghe kể lại thôi. Kiểu như là, khao khát muốn nhìn trộm cuộc sống đời thường của idol họ thích, hay mong muốn được gần gũi hơn. Nói chung là vì mấy lý do đó mà mò tới.”
“…Ừm, tâm lý làm lý do khá thú vị đấy.”
Có vẻ như cảm giác “tôi thân thiết với idol hơn người khác” chính là động lực ngầm thúc đẩy hành vi này. Hoặc cũng có thể là kiểu… muốn thấy người mình thích khổ sở?
Trong khi tôi đang nghiêm túc phân tích thì Ryu Eden nhìn tôi với ánh mắt kiểu “chịu thua em luôn” rồi bật cười như đã chấp nhận số phận.
“Dù sao thì, mai anh sẽ báo lại với quản lý Seung-won.”
“Chuyện đó để anh nói cho. Giờ mọi người nên về ký túc xá đi…”
Anh quản lý vẫn nhìn chúng tôi với vẻ mặt áy náy, rồi tiến lại gần, đảo mắt đề phòng xung quanh… như một con meerkat.
Ừ thì, sống trên đời thể nào cũng va vào mấy người kỳ lạ kiểu vậy. Nhưng để đề phòng, tôi sẽ ghi nhớ những phần khẩu trang không thể nào che được.
Khi về đến ký túc xá Ryu Eden bắt đầu kể chuyện sasaeng, bầu không khí liền chùng xuống.
…Không, càng nghĩ càng tức. Nhà người ta đang yên đang lành, tự dưng xuất hiện làm loạn, giống như biến nơi đây thành kiểu gia đình Mỹ sau cuộc Đại khủng hoảng kinh tế ấy.
“Dong-hwa à… lại đang suy nghĩ vớ vẩn gì nữa đúng không…”
Chae Ha-min dù cũng buồn nhưng vẫn lên tiếng như thể nhất quyết phải chỉ ra vấn đề.
“…Ờ.”
“Khụ, quản lý dặn là nếu có gặp cũng đừng tỏ ra quen biết. Với cả, tạm thời nếu muốn ra ngoài thì phải có quản lý đi cùng, hoặc là đừng ra ngoài luôn.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.
“…Nếu thể hiẹn như vậy, có lẽ sẽ trở thành chất xúc tác khiến mấy hành vi đó càng phát triển.”
Ngay cả việc nổi giận cũng có thể khiến họ cảm thấy mãn nguyện đấy.
“A! Anh Leon cũng từng nói như vậy á. Đừng phản ứng lại, không tốt đâu.”
…Leon hả, ngoài chuyện là người thuộc TOT thì tôi chẳng biết gì thêm về anh ta cả.
“Vậy là… trước mắt tụi mình chỉ có thể lơ đi thôi nhỉ?”
Chae Ha-min trông hơi buồn, chắc vì là cậu ấy hay thích ra cửa hàng tiện lợi đêm khuya.
“Thôi thì chỉ mong sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.”
…Câu này thường xuất hiện trước khi mọi thứ tanh bành trong phim.
Ngoài chuyện đó ra thì bây giờ cũng là lúc cần quyết định tên gọi cho fan – nhất là khi phải cân nhắc sự “sáng tạo vượt giới hạn” của team lên kế hoạch.
…Nói tới cái tên, lại nhớ cái lần quay tập 1 chương trình thực tế, chủ đề là tầm quan trọng của tên gọi.
Seok-jun giơ tay nhanh như chớp và bày tỏ ý kiến:
“Em―muốn gọi fan là―Prince & Princess―ạ!”
Ý kiến điên rồ. …Dù cậu ấy có làm nhạc hay đi nữa, cái phần đặt tên chắc nên để mấy thành viên khác chọn thì hơn.
“Cái đó thì… hơi, ừm, haha.”
Ryu Eden không nỡ nói thẳng chữ “quê mùa”, đành ấp úng lảng đi. Trong tình huống thế này cần một người như tôi.
“…Ừm, ý tưởng khá tốt, nhưng phát âm hơi vướng miệng, cũng khó gọi thành tiếng nên chắc là phải chọn ý tưởng gì khác.”
Seok-jun gật đầu, xụ mặt thấy rõ.
Và như thường lệ, Chae Ha-min – người không chịu nổi cảnh người khác buồn – liền lên tiếng.
“Dong-hwa à, từ ‘hoàng tộc’ trong tiếng Đức là gì vậy?”
“Lizenzgebühren.”
Chae Ha-min hoảng hốt vì âm “r” đặc trưng của tiếng Đức, vội vàng đổi chủ đề:
“Ti-tiếng Pháp đi!”
“…Altesse royale.”
“Wow… nghe, nghe ngầu ghê.”
Ừ đấy, cái này chắc cậu không bắt bẻ được đâu đúng không?
“…Ừm, bọn mình là thực vật mà, hay là dùng từ mang ý nghĩa ánh sáng thì sao?”
Rồi cả bọn quay sang nhìn tôi. …Tôi là máy dịch chạy bằng cơm à?
“Tiếng Đức là licht, tiếng Pháp là lumière, cái đầu nghe không ổn lắm, tiếng Latin thì là lux.”
Thật ra chọn từ theo tiếng Đức với Pháp thì hơi lố, nên tôi nói luôn một số từ phổ biến cho dễ hiểu.
“…Với từ ‘ánh sáng’, tôi biết nhiều ngôn ngữ lắm, muốn nghe thêm không?”
“…Lux?”
Lee Hyun-jae ôm đầu cúi xuống đầy trầm tư.
“Không hổ là trung tâm đặt tên chính thức của Blossese.”
Ryu Eden nhìn Hyun-jae bằng ánh mắt chan chứa hy vọng.
Cũng phải thôi, nhờ bộ não còn trẻ nên Hyun-jae đúng là giỏi sáng tạo.
Sau một hồi suy nghĩ, Hyun-jae lẩm bẩm một từ.
“…Luxembourg?”
…Ý tưởng điên thật.
***
Thông tin Blossense chính thức lên sóng trên ứng dụng W lan truyền nhanh chóng, và fan tụ tập từng nhóm nhỏ để chờ buổi livestream đầu tiên.
Buổi phát sóng bắt đầu. Vừa thấy thông báo, fan ùa vào ngay, rồi khựng lại vì tiêu đề.
“Bài giảng đặt tên của Blossense.”
Cái tên nghe như bảng hiệu mấy tiệm tử vi bên lề đường, khiến các fan hơi choáng váng.
Màn hình mở ra, các thành viên Blossense ngồi quanh bàn theo thứ tự tuổi tác, đằng sau là biển hiệu “Trung tâm đặt tên Blossense” viết bằng font kiểu thư pháp. Chưa kể tất cả đều mặc hanbok cách tân.
“Chào mừng quý khách! Đây là Trung tâm đặt tên Blossense!”
– Ủa cái concept gì vậy trời ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
– Nhìn mấy đứa hơi căng thẳng kìa, tân binh đáng yêu thật sự
– Tưởng vào xem Blossense, ai ngờ lạc vlog làng Cheonghakdong?
– Hanbok… đẹp quá đi…
Ryu Eden, mặc hanbok ánh đỏ rực rỡ, tươi cười rạng rỡ hét lớn:
“Woa, tiệm đặt tên của bọn tôi cuối cùng cũng mở chi nhánh trên ứng dụng W rồi!”
Cả nhóm vỗ tay rào rào hưởng ứng.
“Hôm nay vừa mới khai trương, nhưng! Tiếc là hôm nay cũng sẽ là ngày cuối cùng hoạt động của tiệm đặt tên này.”
“Và vì vậy, các vị khách quý của hôm nay! Có ai có cái tên nào muốn bọn tôi đặt giúp không ạ?”
Ý đồ thì rõ ràng như mặt trời giữa trưa. Fan đã liên tục yêu cầu đặt tên fandom, nên ai cũng lờ mờ đoán ra mục đích của buổi phát sóng hôm nay chính là công bố tên fandom—từ các thành viên, công ty quản lý, đến fan.
Nhưng mà, tình yêu của fan thì thường thể hiện bằng cách… trêu idol là chính…
– Chó nhà tôi Kim Jeomrye mới sinh bốn đứa, đặt tên hộ đi…
– Họ tôi là Jegal, đặt giúp tên cháu trai sẽ sinh ra sau 60 năm nữa đi!
– ENG PLZ♡
– Tôi sắp đi du học ở Philadelphia, đặt giúp cái tên sẽ dùng ở đó với!
Khung chat nổ tung một cách đẹp đẽ và hỗn loạn.
Lee Hyun-jae, người sắp phải nói tiếp, hoang mang nhìn khung chat rồi lên tiếng:
“Mọi người… gần như đồng lòng… ừm, muốn bọn mình đặt tên fandom… đúng không?”
– Hyun-jae à… cậu chỉ thấy mỗi dòng đó hả?
– Khôngggg, đặt tên cho mấy đứa con của Jeomrye đi kìa ㅠㅠ
– Nhắm tịt mắt giả vờ không thấy cute dã man…
“Làm ơn bỏ qua đi ạ. Mọi người biết tất mà cứ cố ý trêu thôi.”
Khi Ryu Eden van nài, cuối cùng cũng có vài bình luận kiểu “Awww” rồi “Đặt tên fandom cho bọn em đi!” bắt đầu xuất hiện.
“Hừm, để đặt tên cho fan-dom, trước tiên chúng ta phải biết các bạn fan – là ai đối với chúng tôi, đúng chứ?”
“Blossense chúng tôi, cũng như những đóa hoa đang nở rộ, tất cả là nhờ sự hiện diện của các bạn fan.”
Ji Dong-hwa nhẹ nhàng tiếp lời:
“Fan chính là ánh sáng giúp chúng tôi phát triển, giống như cây cối cần ánh sáng để lớn lên!”
Cả nhóm cùng chắp tay trước cuộn giấy đặt ở giữa, rồi bất ngờ hạ tay xuống và nở nụ cười bí ẩn.
“Nhưng trước khi công bố cái tên cuối cùng, sao các bạn không xem qua những cái tên do bọn mình nghĩ ra trước nhỉ?”
“Ồ, ý kiến hay đấy Hyun-jae. Vậy để anh bắt đầu nhé.”
Và thế là bắt đầu màn công bố những cái tên siêu dị. Từ “Luxembourg” của Lee Hyun-jae đến “Prince & Princess” của Seok-jun.
“Thành thật mà nói, khi cái ‘Luxembourg’ đó được đưa ra trong buổi họp, não tôi đã dừng hoạt động trong vòng 4 giây.”
“Ừm, cá nhân tôi thì thấy ‘Prince & Princess’… À không, thật ra cả hai đều xứng đáng làm người ta đơ luôn.”
Fan thì cười xỉu vì độ “lầy” nhưng cũng cảm nhận được ý nghĩa đằng sau.
Tiếp theo là màn công bố riêng của Ji Dong-hwa. Cậu ấy liếc nhìn các thành viên như muốn hỏi: “Thật phải làm à?” rồi mở cuộn giấy ra.
“Wahrheit.”
– Ồ đây rồi, không hổ là Dong-hwa.
– Từ này chắc không ai biết mất…
“Trong tiếng Đức, nó nghĩa là… chân lý. Từ thời Hy Lạp cổ đại, hay thậm chí trước đó từ thời văn minh lúa nước, ánh sáng và chân lý thường đi liền với nhau. Và các bạn chính là chân lý của Blossense.”
“Dong-hwa à! Nghe xong mà anh choáng luôn đấy!”
– Ý nghĩa thì đẹp, nhưng tôi không muốn được gọi là “Wahrheit” đâu ㅠㅠㅠㅠㅜ
– Ê, fandom cậu là gì? Wahrheit?
– Đi tuyển fan mới khó lắm Dong-hwa ơi ㅠㅠ
– Cậu ấy đã rất khó hiểu từ lời bài hát “Wiener Schnitzel” trước đó rồi còn gì…
Khi các thành viên đọc bình luận và cười, Dong-hwa cười gượng:
“…Tôi biết tên này không hay và định không công bố nó. Nhưng mấy thành viên ác độc đã ép buộc tôi.”
Sau màn “tấu hài” mang tính học thuật ấy, cuối cùng cũng đến phần công bố tên chính thức.
“Và bây giờ, chúng tôi xin công bố tên của các bạn fan.”
Ryu Eden đứng dậy, kéo sợi dây buộc cuộn giấy treo ở trung tâm.
Trên giấy hiện lên dòng chữ “Luminous”, viết bằng font nghiêm trang.
“Luminous! Dong-hwa, ý nghĩa là gì nhỉ?”
Ryu Eden chuyển micro cho Ji Dong-hwa, người đưa ra ý kiến đầu tiên.
“‘Luminous’ trong tiếng Anh nghĩa là tỏa sáng trong bóng tối.”
Tiếp theo là Lee Hyun-jae:
“Khi bọn mình đứng trên sân khấu và nhìn về phía các bạn, các bạn như những ánh sáng lấp lánh trong bóng tối, vì thế mà bọn mình đã nghĩ ra cái tên này.”
Rồi đến Chae Ha-min:
“Mong rằng, các bạn sẽ tiếp tục là những vì sao của bọn mình, tiếp tục tỏa sáng trong bóng tối.”
Cuối cùng là Seok-jun:
“Luminous—trở thành dải ngân hà—và Blossense sẽ—nhận lấy ánh sáng đó để—tỏa sáng hết mình.”
Máy quay chuyển sang góc rộng, bắt trọn nụ cười rạng rỡ của cả nhóm.
Tôi lặng lẽ đặt một ly trà sâm trước mặt Ryu Eden, anh ấy im lặng nhận lấy nhấp một ngụm.
“…Hừm, căng thẳng vô ích thật.”
***
Hôm nay là ngày bọn tôi biểu diễn trực tiếp bài “Vách đá và cậu bé” trên kênh truyền hình cáp.
Nghe nói bản radio có hình của bài hát này đã được phát hành trước và tạo nên hiệu ứng kha khá. Sau đó MV và bản audio chính thức cũng được tung ra cùng lúc, có tin đồn rằng nó sắp sửa vượt mặt “Cloudy Blue” trên bảng xếp hạng.
“…Khi bài của anh cạnh tranh với bài của chính anh, anh chẳng biết nên cổ vũ cho bên nào nữa.”
Có lẽ nhờ sức nóng ấy mà đài truyền hình cáp – nơi có format sân khấu khá tự do – đã mời chúng tôi biểu diễn live một lần.
Và hậu quả là—Ryu Eden căng thẳng lần hai.
Bình thường chẳng thấy anh ấy hồi hộp bao giờ, thế mà hôm nay thì…
“Woa, anh Eden mà đứng giữa sân khấu và hát thì sẽ ngầu lắm cho coi.”
Chae Ha-min nói kiểu định cổ vũ, nhưng lời nói đôi khi lại kích hoạt nỗi lo lắng tuỳ tâm lý người nghe.
Tim Ryu Eden, vừa được trà sâm làm dịu, lại đập loạn lên. Anh ấy rên lên rồi đổ người xuống sofa.
“…Dù có lệch tông thì các Luminous cũng sẽ chỉ thấy đáng yêu mà thôi.”
“Em hát bài ‘Cloudy Blue’ lần hai có lệch một nốt cao, fan còn bảo đó là bằng chứng live cơ.”
“Ơ Hyun-jae, đó không phải khen đâu, là fan đang trêu đấy!”
Tôi và Lee Hyun-jae cứ như đang lập trình lại suy nghĩ cho Eden, nhấn mạnh rằng sai một chút cũng không sao. Đến khi nhận ra mình là leader, Eden mới tỉnh táo lại, trở về trạng thái “anh cả ngầu lòi”.
“…Hừm, thấy vui phết đấy chứ.”
Nhìn từng thành viên hồi hộp khi thể hiện bài hát riêng của mình, cũng là một kiểu thú vị đấy.