Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 50
50.
“Hyungnim! Em sắp chết đến nơi rồi!”
Trong phòng làm việc, nơi Ryu Eden vừa rời đi do bị gọi gấp bởi đội kế hoạch, Seok-jun hét lên.
Hừm, lần này là lần thứ 14 rồi thì phải?
“…Suỵt, phải làm việc chứ.”
“Em đã tập trung toàn lực suốt bốn tiếng đồng hồ rồi ạ! Khổ lắm đấy! Vừa hoàn thành lịch trình xong liền bị kéo vào đây ngay! Dạo này ban đêm đến cả điện thoại em cũng không được động vào mới ngủ được!”
…Đúng như dự định của tôi.
Không phải tôi cố tình hành hạ cậu đâu, Jun à, tất cả là vì sức khỏe của cậu thôi.
“Ra vậy.”
Ít nhất cậu không còn mơ thấy ác mộng nữa. Đổi ác mộng thành… một loại ác mộng khác cũng có thể coi là trao đổi ngang giá nhỉ. Từ góc độ chủ nghĩa vị lợi thì hành động của tôi là đúng đắn. Fisher cũng sẽ đồng ý thôi.
“Dạo này em toàn mơ thấy đang làm việc với anh!”
…Ha. Nghĩ theo hướng tích cực thì, bị tôi hành còn đỡ hơn mơ thấy bị ai đó hành.
“…Ít ra em không còn mơ thấy giấc mơ mấy ngày trước mà.”
“…Cái đó- thì- đúng là vậy.”
Tốt rồi, đã ổn định lại rồi. Trong đội tôi có mấy cá thể như khủng long hay thỏ thỉnh thoảng lên cơn điên, chắc phải trang bị súng gây mê trong phòng làm việc quá.
Hừm, với Seok-jun chắc loại hai phát trở lên mới đủ.
Seok-jun im lặng một lúc, đột nhiên mở miệng.
“Hyungnim― vì anh thông minh― nên em muốn hỏi ý kiến một chút― ạ.”
“…Về gì?”
“Ừm― thật ra― hồi tham gia show sinh tồn― có một người mà- em không― ưa lắm.”
…Chẳng lẽ là Yoon Seongho? Tôi nhớ lại cảnh Seok-jun cứ giật mình mỗi khi đối mặt với anh ta.
Tôi không biết Seok-jun có lý do gì để ghét người ta không. Mà ghét ai đó đâu cần lý do đâu nhỉ.
“Nhưng― dạo gần đây em cứ mơ thấy― mình debut cùng với người đó- Em không hiểu vì sao nữa…”
…Làm sao tôi biết được? Còn chuyện giấc mơ là một cách để trải nghiệm khả năng khác, tôi mới được thử gần đây thôi.
Tíng―!
[Tất nhiên, 40 năm sau bạn sẽ tự mình ngộ ra điều đó!]
…Đã làm idol rồi mà tôi vẫn không thể từ bỏ việc học hả?
[Chính bạn là người rõ điều đó nhất.]
…Ờ, thì cũng đúng.
Tôi nhìn Seok-jun và lên tiếng.
“…Ác mộng thường là do giấc ngủ không đều, ăn uống trước khi ngủ, kích thích do chấn thương tâm lý, hoặc lo âu và căng thẳng quá mức gây ra.”
Tức là tôi cũng không biết, nên cậu tự suy nghĩ đi ha.
“…Nếu vậy, chắc là chấn thươ―ng tâm… lý…”
Vừa lẩm bẩm đến đó, Seok-jun khựng lại, cậu lắc đầu, thở dài.
…Hừm, có lẽ do bằng tuổi với Mok-hwa, hoặc vì bây giờ không còn là “người khác” nữa, vì thế tôi cảm thấy bực mình kiểu lo lắng.
Chấn thương tâm lý là chuyện vốn không nên khơi lại khi người đó chưa sẵn sàng, tôi không thể hỏi.
Tôi khẽ vỗ vai Seok-jun rồi nói.
“…Làm gì vậy, làm việc tiếp đi.”
Đây là cách an ủi tốt nhất mà tôi có thể làm lúc này, Jun à.
***
“Hyung―nim… đoạn tứ tấu guitar này… nghe giúp em với…”
Seok-jun thều thào bằng giọng như sắp về với tổ tiên.
“…Ừ, Jun à. Chừng nào Dong-hwa mới chịu gật đầu cho qua đây?”
Ryu Eden, vừa nói chuyện xong với đội kế hoạch và đã quay lại, cũng lẩm bẩm.
“…Suỵt, leader.”
Lần biểu diễn sắp tới gồm hai bài. Bài đầu là bản phối acoustic của “Cloudy Blue.”
Và bài thứ hai là ca khúc do chính tôi sáng tác.
Vì cũng tích góp được kha khá bản nhạc tự làm trong thời gian rảnh, nên tôi đã chấp nhận đề xuất cẩn trọng của đội kế hoạch: đưa ra một bài để bắt đầu định hình hình ảnh của tôi với vai trò nhà sáng tác.
Và bài tôi chọn chính là “Vách đá và cậu bé” – bài hát tôi viết để tặng Ryu Eden.
Sau khi nghe Ryu Eden đưa ra phản hồi xong phần phối acoustic, tôi lặng lẽ gọi anh ấy lại và đưa cho anh ấy một tờ giấy.
“Cái gì đây?”
“…Viết lời đi.”
Ryu Eden cầm tờ giấy với vẻ bối rối, rồi đeo tai nghe tôi đưa.
“…Oh, Dong-hwa hyung, bài này hay thật.”
…Tất nhiên rồi. Tôi bắt đầu viết nó sau khi nghe câu chuyện quá khứ của anh mà, và đã trau chuốt từ lúc đó đến giờ.
Giai điệu bài hát giống như cảnh một đứa trẻ liên tục trèo lên vách đá mặc dù luôn ngã xuống, cứ trèo lên và lại ngã – giai điệu lên cao một cách chậm rãi, sau đó bất chợt rơi xuống, lặp đi lặp lại. Dù có xen lẫn chút thất vọng nhưng tôi vẫn cố giữ cho không khí bài hát không quá u ám, mà mang hơi hướng hy vọng.
Ban đầu tôi định tặng nó cho anh ấy như một món quà sau khi tôi bị loại khỏi cuộc thi sống còn, nhưng vì không còn cơ hội đó nên hiện tại dùng cho thời điểm này cũng được.
Im lặng nghe xong bài hát, Ryu Eden đột nhiên mấp máy môi như định nói gì đó nhưng không hề phát ra tiếng.
…Không lẽ anh ấy đã phát điên chỉ vì muốn về ký túc xá quá sao?
“Cái, ừm, bài này… em viết để tặng anh à?”
Trời ơi, giỏi thật ha. Người ta bảo chó có thể thấy ma, chắc ông này cũng tương tự. Đối diện với điều vượt ngoài lẽ thường, tôi nhìn Ryu Eden, gật đầu.
“…Em đặt tên là ‘Vách đá và cậu bé’, nhưng vì là bài viết để tặng anh, anh có thể đổi tên khi viết lời nếu muốn.”
Ryu Eden lặng lẽ nhìn tôi, từ từ gật đầu.
“Vách đá và cậu bé?”
“…Cậu bé đó là anh.”
Thật ra là Ryu Eden hồi nhỏ.
Đúng vậy, bài hát này là lời tán dương của tôi dành cho cuộc đời mà Ryu Eden đã đi qua.
Và đó cũng là lời cổ vũ mạnh mẽ của tôi dành cho những ngày tháng anh sẽ bước tiếp sau này, với một niềm tin rằng rồi anh ấy nhất định sẽ thoát được khỏi hang tối, dù có vấp ngã liên tục trên đường bao lần đi nữa.
Cuối cùng, đó còn là lời cảm ơn tôi gửi đến anh – người đã cùng tôi debut sau tất cả.
“…Giọng của anh hơi khàn, em nghĩ anh nên tự viết lời cho phù hợp. Em chỉ hát bè thôi, còn Jun sẽ rap tầm tám câu, anh viết lời và luyện tập nhé.”
“…Anh sợ anh viết dở và phá hỏng món quà quý giá này mất.”
Tôi nói một cách dửng dưng.
“…Em đã tặng anh rồi, anh dùng thế nào – giữ gìn hay phá hỏng – là quyền của anh.”
Tôi lấy tmột cuốn sổ tay ra, đưa cho Ryu Eden.
“…Trong này là cốt truyện mà em nghĩ khi sáng tác bài hát. Đọc thử xem, có thể sẽ giúp ích.”
Thật ra chỉ là mẫu truyện ngắn đơn giản. Mặc dù tôi không chuộng những câu chuyện lạc quan kiểu này, nhưng giúp anh ấy được đến đâu thì giúp vậy.
***
Ryu Eden trở về ký túc xá, bật đèn đọc sách lên, đọc cuốn truyện ngắn Dong-hwa đưa, cố kìm lại những giọt nước mắt đang chực trào lên.
‘…Trả ơn kiểu gì đây.’
Không biết phải làm gì để đền đáp người em trai đáng quý này – người em dù nhỏ tuổi hơn nhưng lại trưởng thành hơn cả tôi.
Khi nghe bài hát đó, bây giờ đọc truyện, anh lại nhớ đến đêm sau lần thi vòng hai – lần đầu tiên anh bật khóc trong đời làm thực tập sinh. Hệt như đứa trẻ đau đớn khi rơi khỏi vách đá mà mình đang cố leo lên.
Sau mỗi lần khóc, Ryu Eden luôn tự nhủ rằng phải làm được. Cố gắng bỏ qua nỗi bất an, gạt đi nỗi buồn chán như liệu những nỗ lực của tôi có ý nghĩa gì không, và tự ép mình trở nên vui vẻ. Nhưng giờ đây anh đã hiểu – sâu bên trong, anh vẫn luôn thấy tổn thương.
Dù đã debut, ký ức về lần đó vẫn còn âm ỉ trong tâm trí.
Nhưng bài hát và cuốn truyện Dong-hwa đưa cho, khiến anh tự hỏi: Liệu việc rơi khỏi vách đá đó có thực sự chỉ toàn đau đớn không?
Hình như ngay cả khi thất bại, thì hành trình đó vẫn có ý nghĩa.
Ryu Eden nhắm mắt lại, nghiền ngẫm đoạn kết của truyện ngắn mà em ấy viết.
Đứa trẻ liều lĩnh lao vào vách đá với tất cả sức lực, có thể ngốc nghếch và ngu xuẩn, cuối cùng đã từ bỏ việc leo lên. Nhưng khi trở thành ông lão, đứa trẻ ấy lại thấy tự hào về những vết sẹo còn sót lại trên đôi tay nó. Đứa trẻ đã từng dốc toàn bộ cuộc đời cho một điều gì đó.
Tất cả ký ức… có lẽ đều mang ý nghĩa khi ta sẵn sàng trao cho nó điều đó.
Ryu Eden thấy thương cho bản thân mình trong quá khứ, nhưng cũng thừa nhận chính những điều đó đã tạo nên con người Eden của bây giờ. Và nếu không debut được, có lẽ tôi sẽ không cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại quãng thời gian đó.
‘…Ừm, cách tốt nhất để trả ơn là viết lời cho thật hay.’
Vừa đeo tai nghe nghe lại bài hát Dong-hwa đưa, Ryu Eden vừa cầm bút lên.
***
Còn đúng hai ngày nữa là tới buổi phát thanh. Seok-jun vì vui mừng với bản phối cuối cùng nên…
“Cuối cùng! Cuối cùng! Em được giải thoát rồi! Khỏi kiếp nô lệ bị vị hyung độc ác kia giam cầm! Cuối cùngggg!”
Tôi đang tự hỏi liệu cậu ta có định biến studio của tôi thành chuồng khủng long không…
“Giờ thì cuối cùng! Em sẽ chơi Fruits World, dồn hết tất cả tâm trí! Em sẽ lấy lại những đêm đã mất!”
Cậu ta đang quẩy như lên đồng. Chắc phải sắm súng gây mê thôi.
“…Nhưng nhớ ngủ sớm đấy.”
Tôi lẩm bẩm mà chẳng trông đợi gì, và quay đầu sang phía khác.
Ryu Eden đang vò đầu bứt tóc chỉ vì câu kết trong lời bài hát.
…Loại đó thì cứ viết đại đi, chỉnh sửa sau cũng được mà.
Không hiểu sao anh ấy lại nghiêm túc đến mức đáng sợ như vậy. Dù sao đây cũng chỉ là bản nháp, sau này nếu được đưa vào album, viết lại cũng đâu muộn.
“…Eden hyung, viết đại đi đã.”
Thế mà Ryu Eden lại nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi vừa nói điều gì báng bổ trời đất, anh nói:
“Không được, Dong-hwa! Làm sao có thể viết đại lời cho một bài hát tuyệt vời thế này!”
…Ờ, nếu anh đã nói thế thì đành vậy.
Giữa một Ryu Eden đang tập trung như sĩ tử thi đại học, và một Seok-jun đang nhảy nhót như thể kiến bò vào tai, tôi chỉ thấy chán nản. Tôi cũng phải chạy ngược chạy xuôi, vừa diễn xong là luyện tập, quay về studio là làm nhạc ngay. Cái kiếp idol chết tiệt này, đúng là mệt mỏi tột cùng.
“…Giờ chỉ cần cho các thành viên khác nghe và chờ công ty duyệt thôi nhỉ.”
“Trước đó! Anh phải viết được câu kết thật xuất sắc, Dong-hwa hyung!”
…Không, mấy câu trước anh viết cũng đủ hay rồi mà, đồ cún ngốc.
***
“…Haa, hồi hộp quá đi…”
Seok-jun vừa xoa tay vừa nói. Chúng tôi đang trên đường đến Đài phát thanh BBS, chuẩn bị xuất hiện trong chương trình