Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 48
48.
“Jun à! Tôi trốn tiết đầu để gặp cậu đấy~!”
“Ớ! Tôi― cũng trốn học hôm nay― để đi quay hình đấy ạ―!”
…Jun, hai người đang nói chuyện khác nhau đấy.
Buổi ghi hình trước diễn ra suôn sẻ giữa những tiếng reo hò của fan. Bắt đầu từ 7 giờ sáng và kéo dài đến khoảng 8 giờ, việc quay và nhận phản hồi cứ lặp đi lặp lại.
Và trong những khoảng trống giữa các cảnh quay, tiếng gầm rú của fan lại vang lên. Tôi không thích gọi đó là “gầm rú”, nhưng chẳng có từ nào chính xác hơn.
Lúc đó, bọn tôi sẽ vẫy tay hoặc trả lời, thỉnh thoảng chia sẻ mấy thứ người ta hay gọi là “TMI”.
…TMI hả, giờ mà tôi còn dùng tự nhiên mấy từ kiểu này thì đúng là tôi cũng văn minh ra phết rồi đấy.
“Dong-hwa à! Kể TMI gì đó của cậu đi!”
…Thật may là tôi có học trước. Mặc dù vẫn chưa nắm chắc động từ “kể” ở đây chính xác có ý gì, nhưng chắc là họ muốn nghe chuyện gì đó thôi.
“…Tôi thích món Wiener Schnitzel.”
Thế là fan cười khúc khích.
“Anh Dong-hwa, không biết trong số―fan của chúng ta―có ai là không biết món đấy không nhỉ?”
“Không có đâu. Có nhiều fan còn khoe đã ghé qua quán cậu ấy thích mà?”
Một fan bỗng hét lớn:
“Tôi đến rồi, nhưng chủ quán là người Đức nên đành quay đầu về!”
…Trời ạ, sao lại bi kịch thế được. Bao nhiêu mỹ vị nhân gian bị bỏ lỡ ngay trước cửa quán.
Tôi gật đầu rồi trả lời:
“…Tôi sẽ đăng những câu cần dùng khi gọi món ở quán, kèm phiên âm tiếng Hàn nhé.”
***
[Tân binh idol dạy fan tiếng Đức.jpg]
(Cảnh Dong-hwa đang hướng dẫn tiếng Đức, đính kèm cả file âm thanh phát âm chuẩn)
Chính là Blossense’ Ji Dong-hwa (còn được biết đến với biệt danh “Cứng rắn” và “Lạnh lùng”)
Vì chủ quán yêu thích của cậu ấy là người Đức nên fan không dám đến, thế là cậu ấy đăng bài kèm audio, bảo fan nhất định phải ăn thử món ngon đó ㅋㅋㅋㅋㅋ
Chưa rõ lý do tại sao cậu ấy lại giỏi tiếng Đức như vậy, nhưng cậu ấy khăng khăng quán ngon lắm nên phải dạy phát âm cho bằng được LOL
Thậm chí còn tự thu âm để chỉnh phát âm chi tiết cho fan luôn cơ!
(File âm thanh)
Bình luận:
— Mẹ ơi con đã bảo đu idol vẫn học được mà!
— Thật sự dạy luôn ạ ㅁㅊㅋㅋㅋ
— Tụi này càng lúc càng dị mà cũng hài nữa ㅋㅋㅋ
— Idol của tui đấy! (Tự hào)
— Mà giọng ngọt thật sự luôn…
— Không biết đúng phát âm không nhưng nghe siêu giỏi luôn á
└ Tôi là sinh viên chuyên ngành Ngữ văn Đức. Phát âm bạn ấy còn tốt hơn cả giáo sư của tôi…
***
Tôi đóng laptop sau khi đăng bài hướng dẫn trên fan café.
‘…Ừm, thế này thì fan cũng sẽ cảm nhận được hương vị đó nhỉ.’
Đã lâu rồi không nói vài câu tiếng Đức, cảm giác lạ miệng nên tôi cứ mấp máy môi vài lần thì…
“Dong-hwa hyung, đến giờ chuẩn bị rồi đấy. Anh xong chưa?”
“…Ừ.”
Hôm nay nhờ được xếp lịch ghi hình trước, tôi mới được thư giãn trong phòng chờ đến giờ này. Nhưng sau khi kết thúc ghi hình, tất cả nghệ sĩ phải lên sân khấu để nghe công bố hạng nhất.
Không hiểu sao lại thiết kế chương trình bất tiện như vậy.
Nghe nói sau khi chương trình kết thúc còn phải chờ PD đến để cúi chào nữa cơ.
Chắc là biểu hiện khát khao được công nhận của một PD nào đó thôi.
‘Nếu Hegel mà thấy chuyện này thì…’
“Dong-hwa à, lại suy nghĩ vớ vẩn à.”
…Không vớ vẩn đâu, Ha-min.
***
Tuần đầu tiên kết thúc hoạt động âm nhạc, “Cloudy Blue” bất ngờ lọt vào top 40 trên bảng xếp hạng. Nhờ chất lượng khá ổn của bài hát và truyền miệng tích cực, cộng đồng mạng bắt đầu chú ý đến sự thể hiện của Blossense, kể cả ngoài fandom.
[Blossense hình như là tân binh nổi bật nhất nửa đầu năm nay đấy]
Bình luận:
— Không phải fan Blossense mà là Bluetooth 4 năm đây. Công nhận thiệt.
└ Tôi vẫn còn sốc vì fandom của Bluejack tên là Bluetooth, mỗi lần thấy lại cười khùngㅋㅋㅋㅋ
└ Thật ấy kakakak. Thế mà, fan tự chọn cái tên đó mới sốc ㅋㅋㅋ
└ Bluetooth năm thứ 3 đây. Tên fandom xuất phát từ việc “sẵn sàng cắn bất kỳ ai dám động đến Bluejack.” Tôi vẫn còn thấy xấu hổ với nó lắm.
— Chỉ là ăn theo show sống còn thôi, đừng thổi phồng quá.
└ Này! Không phải thổi phồng mà là “sự thật” đó!
— Nhìn cái cách nhóm vẫn được nhắc đến đều đặn trong thời kỳ bị kẹp với Bluejack là hiểu rồi… khỏi cần nói thêm…
Tại thời điểm mà đa số tân binh còn chưa leo lên được bảng xếp hạng, Blossense lại có dấu hiệu khởi sắc, thế là màn “giật tóc giành mic” quen thuộc trong giới idol bắt đầu.
[Thấy con số tiêu thụ tuần đầu của Blossense chưa?]
Cứ đà này chắc đuổi kịp High6 quá ㅎㅎ
Dạo này High6 xuống cấp rõ~
Bình luận:
— Fan Blossense ơi~ biến giùm đi nhé~
— High Five ơi~ đồ khốn~ đừng lôi idol bọn tôi vô mấy màn đấu đá bẩn thỉu như thế~ rõ thấy ý đồ rồi đấy~
— Blossense fan ơi, nhìn trái phải thế nào cũng không thể đuổi kịp High6 đâu, chỉ là nhóm tân binh nổi bật thôi, câm mồm lại đi.
— Mấy bạn High Five lịch sự thì nên mặc kệ đám đó đi nhé~
— Trời ơi mấy người như mấy bạn làm tui muốn phát điên vì đu idol luôn đó ㅠㅠ
└ Cố lên! Nhìn mặt bias đi! Rồi chịu đựng!
Giữa những trận đấu ngầm, sự soi mói vô cớ khiến fandom của Blossense ngày càng mệt mỏi.
Và rồi, một tin như mưa rơi giữa trời hạn đã đến với họ:
[Thông báo ký tặng album debut của Blossense]
***
“Sunbae-nim, em phải làm gì khi tham gia ký tặng fan ạ?”
Tôi, không hiểu anh ta thật sự rảnh hay không có việc gì làm, thấy anh ta nằm dài trên ghế sofa trong phòng làm việc của tôi, Joon-seong đang ôm điện thoại.
Anh ta nói dạo này đang trong thời gian gián đoạn nên khá thoải mái, nhưng dù có thoải mái cỡ nào đi nữa, thì việc dính như keo ở phòng làm việc của đàn em thế này… chắc là cách gây áp lực âm thầm đòi tôi nhanh chóng ra bài hát mới phải không?
“Ô hô, hậu bối à, định moi luôn cả bí kíp kinh doanh của anh đấy hả!”
“…Anh có biết điều kiện để một thông tin được coi là bí mật kinh doanh theo pháp luật là gì không mà dám nói vậy?”
“Ồ, anh đùa thôi, lôi pháp luật ra thì hơi căng đó nha.”
Joon-seong cười tỉnh bơ, mặt chẳng có tí gì gọi là “căng”, sau đó bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc.
“Ừm, đầu tiên chỉ cần nghe người ta nói chuyện một cách nghiêm túc và trả lời thật chân thành là được. Mọi chuyện hỏng là vì không có thành ý.”
Tôi gật đầu đại khái.
“À, em từng thấy lúc học qua rồi. Hình như dùng cái khái niệm lạ hoắc có tên là ‘đôi mắt cá đông lạnh’ thì phải?”
Joon-seong nghe xong, bật cười, nói giọng điệu của tôi buồn cười quá.
“Hậu bối à, nghĩ rằng em đang ‘làm đủ với số tiền fan bỏ ra’ là được!”
…Ừm, một quan điểm rất… tư bản.
“…Không có thêm mẹo gì khác sao?”
“Ơ hay, định lấy chùa à?”
…Haizz, tên này đúng là phiền toái.
“…Em bao anh một bữa, vậy được chưa?”
Joon-seong đứng bật dậy, lấy giấy bút ra và nói:
“Okay! Vậy, đó là cơ hội tốt để thân hơn với hậu bối rồi. Em muốn nghe từ đâu trước nào?”
Sau khi cuộc trò chuyện dài dằng dặc kết thúc, tôi rời khỏi phòng làm việc, không một chút luyến tiếc, để đi chia sẻ bí mật nghề nghiệp vừa moi được từ Joon-seong với các thành viên.
“Này, hậu bối! Lại bỏ tôi ở đây một mình à!”
“…Đi làm việc đi anh.”
***
Buổi ký tặng fan đầu tiên của nhóm Blossense.
Một fan của Ji Dong-hwa – người đã xui xẻo bị loại từ vòng đăng ký showcase trước – nhớ đến truyền thống bốc thăm bằng máy của công ty Nietzsche Entertainment nên đã quyết định dùng sức mạnh đồng tiền để giành được vé vào fan sign.
Và giờ, cô đang giơ chiếc máy ảnh ống kính to như bazooka, chăm chú nhìn Ji Dong-hwa.
‘…Trang phục đẹp quá trời.’
Áo sơ mi xanh nhạt, áo thun trắng bên trong, quần jeans đen, và kính gọng tròn không tròng. Stylist chắc chắn là có học bài nghiêm túc đây.
Sau màn giao lưu ngắn với các fan và phần giới thiệu thành viên, buổi ký tặng chính thức bắt đầu.
Cô dùng máy ảnh ghi lại khoảnh khắc Ji Dong-hwa lắng nghe fan, sau đó trả lời từng người.
Tới lượt mình, cô xếp hàng, bình tĩnh kiểm tra lại những gì muốn nói và quà chuẩn bị riêng cho từng thành viên.
‘…Trước tiên, à khoan, bình tĩnh nào. Mình sẽ hỏi gì trước đây?’
Dù không phải lần đầu theo idol, nhưng cảm giác hồi hộp vẫn âm ỉ dâng lên.
Khi lên sân khấu, cô thấy chỗ ngồi được sắp theo thứ tự tuổi tác, người đầu tiên chào cô là Lee Hyun-jae.
‘…Wow, bờm tai cáo hợp ghê.’
Chắc được fan trước tặng. Lee Hyun-jae có vẻ ngượng, đầu cúi xuống.
Cô tự đặt ra quy tắc: khi một thành viên đang ký, không nhìn các thành viên khác.
Thế nên chỉ đến khi chuyển sang Seok-jun, cô mới phát hiện trên đầu cậu ấy đang có đôi sừng khủng long đung đưa.
‘…Khoan đã, nếu vậy thì—’
Tiếp theo là Chae Ha-min – đội bờm tai thỏ và cười tít mắt.
Cô hoàn toàn xác nhận: chủ đề hôm nay là “thú tai to”.
Người tiếp theo là Ji Dong-hwa. Cô hít sâu, ngẩng đầu.
‘…Trời ơi, tai mèo kìa.’
***
‘…Thật là nhục nhã.’
Tôi chưa từng đội thứ quái quỷ này trên đầu bao giờ.
Vừa sờ cái bờm kỳ dị vừa ngồi đợi fan kế tiếp, tôi nghe thấy bên trái có ai đó đang bắt đầu lớp học thể hình.
“Wa! Tập như này đúng không, Eden?”
“Vâng! Sau khi về nhà thử tìm thêm cái này xem…”
Tôi cúi đầu chào khi thấy fan bước đến.
“Xin chào ạ.”
Người đó nhìn tôi trân trân rồi thốt lên:
“…Wa, tai mèoooo.”
…Tôi biết là không hợp, nhưng người trước bảo tôi đội mà.
“…Cảm ơn vì đã đến xem lúc thi survival.”
Fan ấy giật mình ngạc nhiên hỏi:
“Sao cậu biết?”
…Nếu trí nhớ tôi không sai thì chị ngồi hàng đầu gần như mọi lần. Làm sao mà không nhận ra được đây?
Tôi nhớ lại lời Joon-seong dặn, nhìn thẳng vào mắt fan và trả lời.
“Gương mặt chị rất ấn tượng.”
Fan mở to mắt ngạc nhiên thì thầm:
“Wa, chết… thật…”
Ừm, có vẻ ghi nhớ mặt fan hơi giống stalker? Lần sau chắc đừng để lộ quá.
“…Dong-hwa à, quà cho cậu này.”
Tôi nhận món quà bằng cả hai tay một cách trịnh trọng.
Một con mèo vải may tay, đeo vòng cổ có chuông kêu leng keng.
“…Hình như chị tự làm? Khéo tay thật. Tôi thì gà việc này lắm, tôi từng sửa đồ cho em trai nhưng cuối cùng… mặc làm đồ ngủ luôn.”
Bí kíp từ Joon-seong: càng chia sẻ nhiều mẫu chuyện vụn vặt càng tốt.
Tôi trả lại con mèo cho fan rồi chìa vai ra.
“…Chị có thể gắn nó vào đây giúp tôi được không? Nếu không có gì bất trắc thì tôi sẽ giữ nó đến cuối buổi.”
Bí kíp khác: nếu fan tặng quà, tốt nhất là dùng ngay. Ai cũng muốn tự tay tặng mà, giống như tôi từng tự tay đeo vòng tay cotton cho người khác vậy.
Tay cô ấy run run, nhẹ nhàng gắn con mèo lên vai tôi sao cho không rơi.
Tôi cúi đầu cảm ơn thật chậm, bắt đầu ký cũng thật chậm. Người ta đã bỏ tiền ra cho cuộc gặp ngắn ngủi này, ít nhất thì tôi nên kéo dài khoảnh khắc ấy.
“…Dong-hwa, chị có chuyện thắc mắc.”
Giọng có phần nghiêm túc.
“…Chuyện gì ạ?”
“…Liệu Chúa có bao giờ mắc sai lầm không?”
Tôi tạm dừng tay để suy nghĩ nghiêm túc.
“…Ừm, theo quan điểm cá nhân thì, nếu là ‘Chúa’ – một khái niệm do nhân loại tạo ra – chắc hẳn không được phép sai lầm.”
“Vậy… có lẽ Chúa không tồn tại rồi.”
Ồ, một lập luận thú vị. Nhưng cơ sở là gì?
“Vì cậu… quá hoàn hảo…”
Tôi suýt lỡ tay khi đang vẽ hoa, phải gồng mình để giữ bình tĩnh.
“…Cảm, ơn chị.”
…Chuyện gì thế này.
***
Cuối buổi fan sign. Sự kiện quy mô 100 người bắt đầu lúc 7 giờ, kéo dài đến 9 giờ 30 tối.
Ban đầu dự kiến sẽ kết thúc sớm hơn, nhưng nhờ có Ryu Eden dẫn đầu, cả nhóm đều đồng lòng đề nghị kéo dài thời gian, nên mới có thành quả này.
Cuối cùng là sân khấu cover dance và bài debut – phần chúng tôi đã luyện thâu đêm giữa lịch trình.
Ngay cả khi đang nhảy hết mình, đám bờm động vật vẫn vững vàng trên đầu, theo yêu cầu “khẩn thiết” từ fan.
Trên vai tôi, con mèo đen vẫn được khâu bằng chỉ chắc chắn, dính như sam.
‘Trong đời… tôi từng đeo tai mèo bao giờ chưa ta?’
Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngay cả việc bỏ tiền mua mấy thứ phụ kiện trang trí này tôi cũng chưa từng làm.
Khi buổi diễn kết thúc, trên đường ra về, có một fan hét lên: “Trời ơi, quá hờiii rồi!”
Tôi thầm nghĩ:
‘…Ừ, nếu các bạn thấy hài lòng, chút “nhục nhã” này cũng đáng thôi.’