Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 47
Nhờ trò lố của Ryu Eden mà tôi phải nói ra một câu thoại dở hơi hết cỡ.
“…Xin lỗi, nhưng anh có thể chết giùm tôi được không?”
Các thành viên và fan thì cổ vũ náo nhiệt, chỉ riêng Ryu Eden là cười khúc khích một mình.
…Haa, cái thằng đó, giờ được làm trưởng nhóm nên tôi đâu thể đầu độc anh ta nữa.
Ừm thì… giọng điệu của tôi buồn cười đến thế sao?
“Vâng, cảm ơn phần trình diễn vừa rồi. Blossense của chúng ta, nghe nói tiết mục tiếp theo là một tiết mục đặc biệt đúng không?”
“Vâng! Chúng tôi sẽ trình diễn hai bài hát! Một trong số đó là bài ‘Our Hour’ nằm trong album của chúng tôi!”
Ryu Eden tự tin trả lời, sau đó Seok-jun tiếp lời đúng như kịch bản.
“Và― bài― thứ hai― là bài ‘Dangsin’ mà anh Dong-hwa đã sáng tác khi― buồn― chán―”
…Ừ thì, đúng là tôi viết khi rảnh thật, nhưng mà Jun à, đó đâu có lời đó trong kịch bản.
Rõ ràng trong kịch bản ghi là “bài hát mà anh Dong-hwa sáng tác để gửi tặng người hâm mộ” mà.
“…Không phải tôi viết trong lúc buồn chán, mà mấu chốt là để gửi tặng fan.”
Thôi thì… tôi phải nói đúng kịch bản cái đã.
***
Khán phòng showcase có quy mô vừa phải, nhưng ngập tràn tiếng hò reo. Cảm giác như đang chứng kiến bầy thú đói được ăn no, không khí nóng hừng hực đến kỳ lạ.
Từ sân khấu trình diễn ca khúc debut đầu tiên, tiết mục tài năng của từng thành viên, talkshow vui nhộn, cho đến bài nhảy sôi động Our Hour, hiện tại fan của Blossense đều vô cùng mãn nguyện.
Fan của Lee Hyun-jae—dù đây là lần đầu đu idol—cũng ngạc nhiên với tốc độ thích nghi của bản thân mà đến tận showcase. Còn bài tiểu luận cuối kỳ… thôi để tính sau vậy.
‘Khoan đã, Ji Dong-hwa vừa bảo bài này là “fan song”, đúng không?’
Fan của Lee Hyun-jae hiện giờ đang rất mong chờ.
Người bạn có kinh nghiệm đu idol từng nói, khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cô ấy là khi idol chuẩn bị điều gì đó dành riêng cho fan.
Ban đầu, cô chỉ chú ý đến mỗi Lee Hyun-jae, nhưng sau khi xem xong show thực tế, từng thành viên bắt đầu lọt vào tầm mắt của cô dần dần.
‘…Fan song, nghe cái tên đó thôi đã thấy hồi hộp rồi.’
Lee Hyun-jae luôn bày tỏ lòng biết ơn với fan, nhưng truyền tải điều đó qua một bài hát chắc chắn sẽ mang cảm xúc hoàn toàn khác.
Sau khi biểu diễn ca khúc b-side, các thành viên cầm mic lên.
“Trước khi bắt đầu, tụi mình cùng nghe thử xem lý do ra đời bài hát này là gì nhé?”
Ryu Eden nhẹ nhàng hỏi Ji Dong-hwa.
“Tôi lấy cảm hứng sau khi tham gia ‘Detection’. Nghe nói fan cũng rất thích tập đó nên…”
…Fan song và “Detection”?
Sau phần giới thiệu ngắn, Seok-jun và Ryu Eden mang guitar lên sân khấu. Các thành viên còn lại vây quanh cả hai, ngồi xuống và đeo kính không tròng.
Hai cây guitar vang lên tạo nên bầu không khí như ở thành phố London phủ đầy mù sương. Người cất giọng đầu tiên là Lee Hyun-jae. Phần điệp khúc đầu vang lên.
I know who did it, 골목길 안 The body
Bằng chứng rõ ràng này chỉ về phía em
But I didn’t say it, tôi không muốn tin
Đôi tay tái nhợt của em ánh lên sắc đỏ thẫm
Phần điệp khúc được lặp lại. Ji Dong-hwa thêm phần bè, làm dày thêm giai điệu.
Ở verse tiếp theo, câu chuyện bắt đầu được dựng nên.
‘Tôi’ tình cờ phát hiện một người đang cầm dao và một người khác ngã gục ngay trước mặt người đó trong con hẻm tối.
Sau đó, tôi thấy chiếc vòng tay lấp lánh trên cổ tay người cầm dao ấy.
Bài hát mang theo cảm xúc rùng rợn pha lẫn buồn bã, và tiếng guitar vẫn vang một cách đều đặn.
Pre-chorus, Ji Dong-hwa đưa mic lên môi:
Người tôi yêu, không phải là em đúng không?
Người tôi yêu, không thể nào là em được mà, phải không?
Người tôi yêu, hãy làm điều em muốn
Người tôi yêu, tôi sẽ nhắm mắt lại
Câu chuyện kể về người tận mắt chứng kiến cảnh người mình yêu giết người, giằng xé giữa tình yêu và cảm giác tội lỗi.
Trước phần lời gây sốc đó, fan của Lee Hyun-jae dần há hốc mồm.
‘…Cái này hoàn toàn không phải fan song gì hết á!’
Nghĩ lại thì, các cậu ấy chưa bao giờ nói thẳng đây là fan song.
Vì tên bài là ‘Dangsin’ (Cưng/Yêu dấu) và bảo được chuẩn bị cho fan nên cô mới lầm tưởng.
‘Nhưng mà nhạc hay quá trời…’
Thực ra bài Dangsin từng được nhắc đến trong cuộc họp về danh sách bài hát cho album, nhưng vì không hợp với màu sắc tổng thể nên nó đã bị loại.
Tuy nhiên, phản hồi của fan về “Detection” quá tốt, cả nhóm quyết định biểu diễn bài này trong fan showcase, và sẽ đăng bản thu sơ trên tài khoản chính thức sau.
‘…Hình như tôi vẫn chưa hiểu hết văn hóa idol. Có cả mấy bài như vầy nữa hả trời.’
Dù không nói trắng ra, nhưng cách bài hát diễn tả tâm lý của người chứng kiến một vụ giết người bằng những ẩn dụ tinh tế khiến cô phải đi đến bất ngờ này tới bất ngờ khác.
…Thật sự ấn tượng.
Cô khẽ thì thầm.
***
‘…Lời bài hát này tôi lấy từ sườn cốt truyện của cuốn tiểu thuyết cũ tôi từng viết.’
Sau khi showcase kết thúc, tôi cúi đầu chào từng người đã đến cổ vũ, cố gắng giao tiếp bằng ánh mắt với họ.
Nghe thấy tiếng máy ảnh, tôi quay đầu sang phía đó cúi chào.
Cúi chào liên tục khiến lưng tôi bắt đầu nhức nhối.
‘…Dù sao mọi người đã dành thời gian đến đây, tôi phải chào thật chu đáo mới được.’
Khi tôi vẫn đang cúi chào, các thành viên khác cũng cùng lên sân khấu cúi đầu chào fan.
Ryu Eden và Chae Ha-min nhảy cẫng lên vẫy tay, còn Seok-jun dịu dàng nói tạm biệt qua mic. Lee Hyun-jae bước lại gần tôi, cúi đầu theo.
Fan thấy thế bỗng bật cười, vẫy tay đáp lại.
‘…Không biết trong mắt mọi người, tôi trông như thế nào nhỉ.’
Theo nghiên cứu, giống như nhiều nghề liên quan đến truyền thông khác, idol là nghề sống bằng sự chú ý của fan.
Idol không có fan nào, theo định nghĩa, họ không còn là idol nữa.
Giống như khái niệm “người gây hại” cần có “nạn nhân”, hay như Hegel phân tích mối quan hệ giữa chủ và nô lệ, fan là người dành tình cảm cho “ai đó”, còn idol là người “được ai đó” yêu thương.
Tôi nghe thấy staff nhắc đã đến lúc rời sân khấu, liền cầm mic lên.
“…Cuối cùng, thật sự cảm ơn mọi người vì đã đến.”
Tôi cúi gập 90 độ một lần cuối, sau đó rời khỏi sân khấu.
***
Feed SNS của fan Blossense tràn ngập bài đăng sau buổi fan showcase—chính xác hơn là tràn ngập nước mắt.
– Dong-hwa lịch sự khiến tui đổ đứ đừ (ảnh Ji Dong-hwa cúi đầu nhiều lần khi kết showcase)└ Vibe thanh niên xuất thân từ trường Nho giáo thanh khiết chảy tràn trong idol nhà tui…
– Tôi vừa xem review fan showcase trên điện thoại, vừa nghe album debut của Blossense qua tai nghe, vừa phân tích MV từng phút trên laptop (kèm ảnh chứng minh).
└ Fan.Đích.Thực.
– Hôm nay xem showcase xong, vẫn không thấy chân thật là nhóm đã debut nên tôi thử đập đầu vào tường. (ảnh dính tương cà lên tay)
– Tôi làm fangirl idol bao năm và đây là lần đầu tôi thấy lời bài hát kiểu này… ngượng thật sự… nhưng cũng rất vui vì được gọi là người cậu ấy yêu…
– RT: Tài khoản chính thức của Blossense đăng bản thu của “Dangsin”
└ Nhìn mấy cái này lại thấy Dong-hwa hơi… tâm thần không vậy? Lời bài hát nghe lạnh sống lưng ớn ㅠㅠ
└ Muốn gây war thì về timeline của bản thân đi, cảm ơn.
– Tổng hợp các mẩu chuyện trong talkshow showcase (rút gọn)
└ Một nửa mẩu chuyện là từ ký ức của Ji Dong-hwa thật á?
└ Cái này đúng y như câu “Ji Dong-hwa being Ji Dong-hwa”, không ngạc nhiên chút nào hết. Tui cảm giác ảnh nhớ được chuyện từ 10 năm trước luôn ấy.
└ Ôi trời ơi Ryu Eden ㅋㅋㅌㅋㅋㅋㅌㅋㅋ dễ thương quá đáng… Mà thói quen của Ji Dong-hwa là gì đấy ㅋㅌㅌㅋㅋㅋㅋㅋ… Bề ngoài trông như học giả, về nhà thì chả khác gì đứa em út hậu đậu…
Fan phải căng hết sức để tiêu hóa hết đống “thính” được xả ào ạt ở buổi showcase fan. Còn những người không đến được đang lướt feed điên cuồng để không bỏ lỡ mẩu thông tin nào.
Và trong lúc đó, vài retweet lại truyền đi những tin tức mới lạ.
– TOT Joon-seong up album của nhóm lên Instagram kìa, dễ thương xỉu (ảnh chụp bài viết bảo mọi người nghe thử)
– Wow, Gyeonhwon cũng đăng lên story của mình này (ảnh chụp)
Những người từng quay “Detection” cùng đã nhanh chóng đăng bài quảng bá như thể chưa hề quên tụi tôi.
Đặc biệt là Sohwi – người nổi tiếng là kén chọn âm nhạc – cũng đăng lời khen bài hát rất hay, khiến dân tình xôn xao kha khá.
Official.So_H
(Ảnh màn hình phát bài ‘Cloudy Blue’)
Lâu lắm rồi mới nghe được nhạc hay.
Muốn ngồi trên bãi cát, ngắm đường chân trời lúc tờ mờ sáng và nghe bài này.
#SoHee #Blossense #Cloudy #Blue #KhôngPhảiLờiĐãiBôi
Với hậu thuẫn từ các thành viên kỳ cựu trong giới giải trí là dàn cast “Detection”, cộng thêm danh tiếng debut bằng meme trên mạng, số người tò mò nghe thử album debut của chúng tôi tăng lên đáng kể.
Và kết quả là, ca khúc mới phát hành lúc 6 giờ leo vụt lên hạng 79 trên bảng xếp hạng.
***
“WA! Dong-hwa à! Eden hyung! Hyun-jae à! Jun ơi! Chúng ta được hạng 79 nè!!”
Chae Ha-min hét lớn trong xe lúc chúng tôi đang trên đường về ký túc.
Quản lý hơi giật mình trước sự bùng nổ đó, nhưng anh im lặng tập trung lái xe.
Quả nhiên, cần luật kiểm soát con thỏ phát cuồng gấp.
Dù ai cũng mệt, tất cả thành viên vẫn cùng nhau reo lên vui mừng.
‘…Hmm, chuyện này, cũng đáng để ghi nhận đấy.’
Tôi vừa nhìn điện thoại Seok-jun đưa, vừa yên lặng suy nghĩ.
“Dong-hwa của chúng ta! Bạo quân vạn tuế! Bài hát thật sự rất đỉnh!”
“Bà nội tôi nói đúng thật. Quý nhân Ji Dong-hwa!”
…Những danh hiệu chết tiệt đó.
“…Mọi người đang tự ảo tưởng hơi sớm đấy.”
“Anh đang ảo tưởng cực mạnh với vị trí 79 này nè~!”
Wow, trong tất cả các trò chơi chữ tôi từng nghe, câu này dở nhất.
Chae Ha-min vẫn cười tươi rói, cậu nói:
“Nhưng cậu thấy vui đúng không, Dong-hwa? Tớ thấy rõ khóe miệng cậu đang nhếch lên kia kìa.”
…Cho dù chụp ảnh lại chắc cũng chẳng có ai nhận ra, mà não cậu ta phát triển theo chiều hướng kỳ quặc thật.
Ryu Eden lẩm bẩm như thể rất ngạc nhiên.
“Wow, Ha-min giỏi đọc biểu cảm thật đấy. Anh không thấy gì cả.”
Ha-min tự đắc nói:
“Em là chuyên gia nhìn mặt bắt hình dong mà, hyung.”
Tôi đang im lặng nhìn cái cảnh tượng đó chợt thấy điện thoại mình sáng lên – có tin nhắn đến.
…Ai vậy?
– Hyung!!!! Chúc mừng!!!! (Ảnh chụp ‘Cloudy Blue’ hạng 89)
…Mok-hwa à.
Tôi vội vàng cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn.
“Chắc là Mok-hwa.”
“Nhìn tốc độ nhắn kìa. Bọn anh nhắn thì chả thấy trả lời bao giờ.”
“Có―chút chạnh lòng―đó nha.”
Đám thành viên thì thầm với nhau, nhưng vẫn đảm bảo tôi nghe rõ mồn một. Bí mật công khai hả.
– Cảm ơn nha, Mok-hwa.
– Hyung!! Lúc em debut chắc anh đã thành siêu sao rồi! Lúc đó em đem tên hyung ra bán có được không?!?!
…Trời ơi, thằng nhóc càng ngày càng hỗn.
– Ừ.
***
Ngày hôm sau, để ghi hình trước cho sân khấu âm nhạc, tôi phải dậy từ 5 giờ sáng, ghé qua tiệm làm tóc trang điểm rồi mới vào đài.
…Lạnh quá.
Dù là đầu hè, nhưng không khí se se đặc trưng của buổi sáng vẫn dày đặc.
“…Ghi hình xong, phải đợi cho đến khi phát sóng trực tiếp đúng không?”
“Ừ. Fan đã vất vả đến cổ vũ mà.”
…Khoan đã. Có fan đến cổ vũ á?
“…Không phải chỉ có chúng ta ghi hình là xong sao?”
“Không, có mở mục đăng ký khán giả… haaaa, nghe bảo sẽ có người đến.”
Trời ơi, tại sao? Màn trình diễn của nhóm tôi liệu có đủ giá trị đến vậy không?
“Hơn nữa… nghe bảo fan còn gửi cả hộp cơm vì biết chúng ta cực khổ.”
Ờm, thay vì gửi hộp cơm, chi bằng mấy bạn tự thưởng cho mình nồi gà hầm sâm nóng hổi thì hợp lý hơn nhiều. Dậy sớm như này mà…
“…Nhất định phải diễn cho thật tốt rồi.”
Tôi lặng lẽ lẩm bẩm một mình.