Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 42
Tôi thở dài khi đang mặc vest.
Nghe nói vì bố mẹ nhóc ấy bận vào buổi học tham quan, nên họ – những người tò mò về cuộc sống học đường của Hyun-jae – đã nhờ tôi đến thay…
‘…Việc bố mẹ của Lee Hyun-jae chủ động nhờ trước mới là thứ đáng ngạc nhiên hơn.’
Không hiểu cơ chế tâm lý nào khiến con người ta dễ tin tưởng người khác đến thế. Sao tôi lại được tin tưởng đến vậy chứ.
Chae Ha-min – người hôm qua không ở ký túc xá vì về thăm bố mẹ – trông thấy tôi mặc đồ trang trọng vào ngày nghỉ thì tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Dong-hwa à, cậu định đi đâu thế?”
“…Trường của Hyun-jae.”
Lúc đó, đồng tử của Chae Ha-min run lên, cậu ta lên tiếng.
“…Hôm qua cậu cũng ra ngoài, đúng không, Dong-hwa?”
“…Hôm qua tôi đi hội chợ Disney với Jun.”
Haa… Ký sinh, mấy hành động này thật sự có ý nghĩa gì không?
[Chú ý! Lòng tin luôn luôn quan trọng.]
***
Tôi bước vào trường cấp ba của Lee Hyun-jae và tiến đến phòng chờ dành cho phụ huynh.
Có thể cảm nhận được phần lớn các bà mẹ và một vài ông bố trong phòng chờ đang nhìn tôi một cách tò mò, nhưng tôi lười để tâm nên cứ mặc kệ.
Nghĩ lại thì, Hyun-jae xuất thân từ một trường tư thục tự chủ. Chắc là do ảnh hưởng từ gia đình.
Tôi lặng lẽ ngồi vào chỗ và đọc cuốn sách mang theo. Không lâu sau, giáo viên bước vào bắt đầu giới thiệu về chương trình giảng dạy của trường.
‘Hừm, không khác gì mấy so với thời tôi còn đi học.’
Tiếp theo là giới thiệu về các hoạt động trọng điểm của trường, nhìn qua chỉ thấy vẻ ngoài bóng bẩy.
“Vậy, phần giới thiệu đến đây là kết thúc. Trước tiên, các vị sẽ tham quan tiết học! Sau đó sẽ có buổi tư vấn riêng với giáo viên chủ nhiệm để trao đổi về sinh hoạt học đường.”
‘…Không được tham quan tiết học của Mok-hwa, đúng là mỉa mai.’
Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ đi theo hướng dẫn vào lớp của Hyun-jae và ngồi xuống hàng ghế phía sau.
Có vẻ như chỉ có mỗi tôi đến tham quan lớp học này, vì thế tôi ngồi lẻ loi ở phía sau.
Mà bình thường, lớp học cũng yên tĩnh như thế sao?
***
Trong lớp học yên tĩnh, nhìn thấy tôi – Ji Dong-hwa – đang điềm tĩnh đọc sách, Lee Hyun-jae cảm thấy bối rối.
‘Đang là giờ nghỉ, sao anh lại vào lớp chứ, hyung…’
Dù nguyên tắc giờ nghỉ cũng có thể vào lớp, nhưng ai cũng biết sẽ làm học sinh thấy không thoải mái nên thông thường mọi người vào ngay khi tiết học bắt đầu.
Nhưng Ji Dong-hwa lúc này đang biểu tình bằng cả cơ thể rằng mấy quy tắc ngầm đó là thừa thãi.
‘Anh Dong-hwa… Bình thường hay ngại ngùng đủ kiểu, nhưng đến lúc làm hành động kỳ lạ thì lại không có tí xấu hổ nào…….’
Hơn nữa, khi anh ấy im lặng và giữ vẻ mặt vô cảm, trông cực kỳ lạnh lùng. Cuốn sách anh ấy đang đọc rõ ràng là bản tiếng gốc, khiến cả lớp trở nên im bặt.
Người bạn ngồi cạnh khẽ hỏi Hyun-jae.
“…Người đó là Ji Dong-hwa phải không?”
“…Ừ.”
“Wow, đẹp trai thật đó.”
Không lâu sau, dù không ai lên tiếng nhưng lớp bắt đầu rì rầm.
Những bạn học từng xem The Next để cổ vũ cho Hyun-jae chắc đã bị choáng trước nhan sắc ngoài đời thật của Ji Dong-hwa.
Vẻ lạnh lùng như mùa đông cùng gương mặt đẹp trai nổi bật trong bầu không khí ấy, thêm vào đó là bộ vest làm nổi bật dáng người anh ấy.
“Ê, Hyun-jae.”
“…Gì, Hyun-woo.”
“Cho tớ… chữ ký của anh ấy……”
Hyun-jae lặng người nhìn bạn mình một lúc rồi đáp.
“…Hài lòng với chữ ký của tớ đi.”
Và Hyun-jae không hề biết, một vài học sinh đang giả vờ chụp ảnh selfie nhưng thực ra là đang cố chụp ảnh Ji Dong-hwa thật nhiều.
***
‘Hừm, lại trúng tiết Đạo đức và Tư tưởng. Giá mà được học mấy môn tôi chưa từng học hồi cấp ba thì sẽ thú vị hơn.’
Đạo đức và Tư tưởng thì quá cơ bản, chán ngắt.
Tôi lịch sự gấp sách lại, lặng lẽ tập trung vào tiết học.
“À, nghe nói hôm nay phụ huynh của học sinh Lee Hyun-jae đến tham quan là người học ngành triết đúng không ạ?”
Thầy giáo có tính cách vui vẻ, có vẻ đang chuẩn bị câu hỏi để tăng phần thú vị cho tiết học.
…Hừm, hơi ngại thật.
“Phụ huynh ạ! Có thể cho biết tư tưởng của Plato đã ảnh hưởng thế nào đến các triết gia hậu thế không ạ?”
…Câu hỏi bao quát quá.Thầy ấy cũng học chuyên ngành này, sao lại hỏi kiểu rộng thế.
“…Tư tưởng phương Tây từng được cho là chỉ toàn là chú giải về Plato. Nếu phải chọn ảnh hưởng quan trọng nhất, thì tôi nghĩ là thế giới quan nhị nguyên.”
Thầy gật đầu nhẹ nhàng rồi hỏi tiếp.
“Wow! Vậy có thể cho vài ví dụ không ạ?”
…Không biết thầy định làm gì, nhưng chắc chọn mỗi thời đại một người là ổn.
***
Lee Hyun-jae nghĩ thầm.
‘Chết rồi… giáo viên chủ nhiệm… tôi nhớ ra thầy ấy là fan bí mật của Ji Dong-hwa.’
Nhớ lại trước đây, thầy từng lén hỏi xin chữ ký của Ji Dong-hwa.
…Không lẽ vì vậy mà, bây giờ thầy đang liên tục đặt câu hỏi?
Việc Ji Dong-hwa trả lời trôi chảy các câu hỏi, và giải thích theo ngữ cảnh lịch sử triết học khiến Hyun-jae cảm thấy tự hào.
‘…Quả nhiên anh ấy rất tuyệt. Mình cũng phải cố gắng học hành chăm chỉ mới được.’
Khi Ji Dong-hwa một lần nữa trở thành hình mẫu trong lòng Lee Hyun-jae, tất cả cảnh đó đang được ghi lại bởi chiếc camera được lắp ở cuối lớp học.
Bởi vì cảnh quay này sẽ được đăng trên website chính thức của trường với danh nghĩa công khai thông tin.
***
‘…Hừm, không ngờ Hyun-jae lại có quan hệ bạn bè tốt như vậy.’
Tôi từng lo rằng vì lịch trình thực tập sinh khiến cậu ấy sẽ không thể kết bạn nhiều, nhưng xem ra tôi lo thừa rồi.
Khi tôi định rời đi sau khi trò chuyện vài câu với giáo viên chủ nhiệm của Lee Hyun-jae, thầy giữ tôi lại và đưa cho tôi giấy bút.
“À… có thể cho tôi xin một chữ ký không ạ?”
“…Vâng.”
Tôi viết chữ “Dong” (冬), và vẽ một bông hoa bên cạnh.
…Giải thích thêm, tôi chỉ định viết chữ Dong, nhưng Chae Ha-min bảo nếu không có hoa thì nhìn lạnh lẽo lắm, nên tôi buộc phải vẽ vào.
Tôi nhớ lại các quy tắc cần tuân theo khi ký tên mà Ryu Eden từng dặn, hỏi thầy.
“…Thầy có muốn tôi viết thêm điều gì không?”
Thầy gật đầu nhẹ, hỏi.
“Ghi tên triết gia mà cậu thích nhất được không ạ!”
…Ừm, không phải chuyện nên nói với thầy, nhưng thầy này hình như có khoảng cách khá xa với phạm vi gọi là “bình thường”. (Nói cách khác là hơi lập dị.)
Tôi gật đầu, định viết tên người tôi yêu thích nhất, nhưng rồi đắm chìm vào suy nghĩ. Hừm, chọn một người thì khó quá.
…Không còn cách nào khác. Viết hết những triết gia tôi yêu thích vậy.
Cuối cùng, tôi viết tên khoảng mười triết gia và đưa sang kèm lời xin lỗi.
“…Tôi không thể chọn ra một người duy nhất, vì thế đã viết hết những ai tôi thích. Xin lỗi vì không đáp ứng đúng mong muốn của thầy.”
Thầy giáo như thể nghẹn thở trong chốc lát, cuối cùng gật đầu một cách khó khăn và cảm ơn khi nhận lại chữ ký.
…Thầy có vấn đề sức khỏe gì sao?
***
Trong một cộng đồng fan idol, xuất hiện một bài viết kỳ lạ.
[Idol đến dự giờ lớp của thành viên trong nhóm, còn trổ tài kiến thức triết học]
Là Ji Dong-hwa – thành viên của BLOSSENSE (nhóm debut từ The Next, mong mọi người quan tâm nhiều nha).
(Hình Ji Dong-hwa đang đọc sách chụp qua selfie)
Tôi học cùng lớp với Lee Hyun-jae của BLOSSENSE, ngày nào đi học cũng thấy đã mắt, lần này nhờ vậy lại được rửa mắt thêm lần nữa…
― ㅋㅋㅋㅋㅌㅋㅋㅌㅌㅋㅋㅋ Thật sự chứ?
― ㄱㄴㄲ ㅅㅂ ㅋㅋㅌㅌㅌㅋㅋㅋㅋㅌㅌㅋ Có chuyện gì mà lại đi dự giờ học thế kia?
― Ji Dong-hwa… ngọt ngào ghê…
― Nghe nói còn ba tuần nữa là debut… hồi hộp quá đi…
― Còn ba tuần nữa là debut mà lại đi dự giờ học, buồn cười quá trời Lmao. Chắc được nghỉ lễ á.
Ở diễn đàn fan vốn đang nóng hổi vì tin tức comeback của một nhóm nam idol nổi tiếng khác, bỗng dưng xuất hiện một nhân vật chưa từng có tiền lệ mang tên “idol đi dự giờ học của thành viên trong nhóm” khiến mọi sự chú ý đổ dồn về đây.
[Có cả video dự giờ học đây này]
(Link đến trang chính thức của trường học của Lee Hyun-jae)
Từ phút thứ 12 là phần thầy giáo đặt câu hỏi cho thành viên đó.
Nhưng mà cách trả lời đỉnh chóp lại buồn cười hơn ㅋㅌㅌㅋㅋㅋㅋㅋ
Bình luận:
― Đúng là khoa Triết học Đại học Quốc gia Hàn Quốc nhỉ.
― Nhưng mà mới năm nhất thôi, sao lại biết nhiều như vậy nhỉ? Hồi cấp 3 có ai học đến mức trả lời được câu hỏi kiểu đó không?
― Nội dung đó không nằm trong chương trình đạo đức hiện tại đâu (sinh viên năm 2 khoa Giáo dục đạo đức).
― Tôi nghĩ… nếu Ji Dong-hwa thật sự học hành tử tế, anh ấy sẽ trở thành một người rất có ích cho xã hội…
― Và đó chính là điểm khiến người ta mê Ji Dong-hwa đấy, cái cảm giác vừa tội lỗi vừa say mê haha
― Tội lỗi của Dong-hwa…
[Tôi nghĩ đây chắc là một phần trong chiến lược marketing của công ty?]
Ai lại đi dự giờ học của đồng nghiệp cơ chứ kakakakakakakaka
Bình luận:
― Thật sự luônㅋㅋ
― Ai tin được idol lại đi dự giờ học chứ khà khà khà
Và thế là câu chuyện bắt đầu từ một sự kiện nhỏ xíu đó được lan truyền, lần đầu tiên Blossense được nhắc đến xen kẽ giữa những nhóm nam đình đám khác.
***
Trong khi đó, ở ký túc xá…
Chae Ha-min đang nằm dài trên giường, thẫn thờ nhìn trần nhà.
Hôm nay cậu có đi chơi với Ryu Ideun, nhưng trong lòng vẫn thấy buồn buồn.
‘…Tại sao Dong-hwa lại đi chơi với tất cả mọi người trừ mình?’
Dong-hwa vốn là kiểu người cảm thấy hạnh phúc nhất khi được ở nhà, vậy mà kỳ nghỉ này cậu ấy lại đi chơi riêng với từng thành viên một trong nhóm.
Trừ tôi.
Ngay ngày đầu tiên khi tôi rủ thì, tôi bị từ chối thẳng thừng vì lý do muốn ở nhà nghỉ ngơi.
Dù gì chúng tôi cũng thân thiết lắm mà… Tôi thấy buồn thật sự luôn ấy. Rất là buồn.
Dạo này vì lịch tập luyện mà chẳng có dịp đi chơi cùng nhau, vậy mà…
‘…Hay là tôi đã làm gì sai với Dong-hwa?’
Chae Ha-min lục lại ký ức, nhưng nhận ra không có chuyện gì như vậy cả.
‘…Hay là tôi bị ghét?’
Khi Chae Ha-min đang bắt đầu rơi vào vòng luẩn quẩn tự trách bản thân, Ji Dong-hwa mở cửa bước vào.
“…Ha-min, tôi về rồi.”
***
“…Ừ.”
Hm, trông như con thỏ bị xẹp hơi, chắc cậu ấy có chuyện gì rồi.
Là bạn cùng phòng, bình thường nếu tôi về sau thì cậu ta sẽ líu lo kể hết mọi chuyện trong ngày, nhưng bây giờ lại nằm im.
Thật lòng mà nói thì tôi chỉ muốn mặc kệ và leo lên giường nghỉ, nhưng nghĩ đến những gì Chae Ha-min đã làm cho tôi, tôi thấy không đành lòng.
“…Có chuyện gì à, Ha-min?”
Nghe vậy, Ha-min ngóc đầu lên khỏi chăn, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy trách móc.
…Nhìn kiểu gì thế, thỏ.
“…Sao thế?”
“Tớ thấy rất buồn, Dong-hwa à.”
Lại gì nữa. Tôi cố gắng kìm lại tiếng thở dài đang dâng lên từ tận đáy lòng và ngồi xuống mép giường.
“…Tại sao?”
“Tại sao khi tớ rủ đi chơi, cậu không chịu đi…”
Dù không nghe hết câu, tôi đã đoán được phần còn lại. Ha, mệt mỏi thật, con thỏ này.
…Ha-min à, không phải tôi đang đi chơi đâu, mà tôi bị cái hệ thống khốn kiếp sai đi lao động đấy.
Nhìn phản ứng đó quen lắm. Trước đây khi Mok-hwa còn nhỏ, nếu tôi không chơi với em ấy vì mải học, tôi cũng sẽ bị nhìn như thế.
Chỉ là, thằng nhóc hai mươi tuổi lại làm tôi liên tưởng đến Mok-hwa hồi mười tuổi… có chút vấn đề thật.
Tuy nhiên, cách giải quyết khá đơn giản…
“…Thật ra ngày mai tôi tính sẽ đi chơi với cậu.”
Nghe vậy, Chae Ha-min bật dậy, hỏi tới tấp xem có thật không.
“…Ừ.”
Đồ thỏ phiền phức.
Tôi khẽ lắc đầu, hỏi Ha-min.
“…Vậy cậu định đi đâu?”
“À, dạo này chú tớ quen người mở nông trại bò sát á, hay tụi mình đi chỗ đó nha! Nếu các thành viên khác đi cùng thì càng vui!”
Tôi mỉm cười và gật đầu, trong đầu thì nghĩ:
‘Kí sinh à, nếu sau tất cả khổ cực này mà phần thưởng nhận được không xứng đáng thì tôi sẽ cho tim mày ngừng đập luôn đấy. Chờ đi.’
***
…Hm, thật sự ổn không vậy.
“Wow, wow, wow, Dong-hwa à, cậu đang ngầu lắm luôn đó!”
Tôi ngồi trên ghế, quấn mấy con rắn quanh người, thầm nghĩ.
…Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Ban đầu tôi chỉ đến để xem rắn thôi, vậy mà sao giờ tôi lại ngồi trước ống kính, chụp ảnh với vẻ mặt lạnh tanh trong khi bị đám rắn nhìn chằm chằm vậy?
“Wow! Tuyệt lắm! Dong-hwa, cậu có thể tạo thêm một dáng nữa không?”
“…Thế này được chứ?”
“Wow, đẹp quá trời luôn.”
…Phải rồi, tất cả là tại con thỏ đó và cái hệ thống khốn kiếp kia.