Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 41
Sau khi dọn đống bột mì và cùng các thành viên chia nhau những mảnh cỏ vô vị, tôi đang bối rối bởi cửa sổ nhiệm vụ hiện ra trước mắt.
‘Cái gì nữa đây, đồ giẻ rách kia.’
Nhưng gã giẻ rách đó không hề trả lời, chỉ lặng lẽ bấm hiện cửa sổ nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ khẩn cấp! ‘Gần nhau thêm chút nữa!’
Kỳ nghỉ cuối cùng trước khi debut còn đúng 3 tuần! Sau kỳ nghỉ này, chỉ còn những ngày luyện tập khắc nghiệt đang chờ bạn. Vậy nên trong kỳ nghỉ này, hãy thực hiện điều ước của tất cả các thành viên để trở nên thân thiết hơn với họ!
Điều kiện hoàn thành: Đáp ứng ít nhất 1 mong muốn của mỗi thành viên.
Phần thưởng: Mảnh ghép quan trọng về khả năng trong tương lai, quyền đặt câu hỏi.]
…Phần thưởng trông có vẻ khá giá trị đấy chứ.
…Ha, nghĩ lại thì, rốt cuộc tại sao cái gã giẻ rách lại gây náo loạn như vậy?
Nếu tên giẻ rách đưa phần thưởng ra làm mồi nhử, vậy chắc chắn đang có ý đồ gì đó.
‘…Không hiểu nổi. Cũng không thấy cần thiết phải thực hiện điều ước, tuy nhiên tôi không biết trong đầu hắn nghĩ gì.’
[Tôi chỉ mong bạn trở nên tốt đẹp hơn thôi!]
Ha, rốt cuộc thì cái tồn tại điên rồ này là gì?
Sau khi kết thúc hoạt động idol, tôi nhất định sẽ nghiên cứu không-thời gian và đi tìm tên giẻ rách đó.
Dù sao thì, xét về kết quả, lời khuyên của gã giẻ rách đa phần đều đúng, nên… trước mắt cứ làm theo vậy.
‘Điều ước, hỏi là được à?’
[Bằng cách nào cũng được!]
Tôi thở dài, nói với Ryu Eden, người đang chia vitamin cho các thành viên phía trước.
Thứ anh ta muốn nhờ tôi… Quá rõ rồi, đồ chó chết tiệt.
“…Eden hyung, mai đi tập thể hình chung không?”
Ngay lúc đó, tay Ryu Eden khựng lại, anh quay sang nhìn tôi. Kiểu như con người vừa chứng kiến một con gián giải được bài toán khó vậy.
Thậm chí không chỉ mình Ryu Eden, mà tất cả các thành viên khác cũng đang nhìn tôi kiểu đó.
…Nhìn cái gì đấy, lũ động vật trong trại.
“…Dong-hwa hyung, em bị bệnh à?”
“…Đây là điều anh muốn còn gì.”
“Không, đúng là anh muốn, nhưng em định ra khỏi nhà thật á? Hơn nữa, còn để đi tập thể hình hả?”
Lúc đó Lee Hyun-jae thì thầm vào tai Seok-jun.
“Jun hyung, em nghĩ Dong-hwa hyung bị sốc do thấy người tuyết anh làm.”
“Dễ thư—ơng quá hả—?”
Im lặng. Đối tượng nghiên cứu.
“Dong-hwa, cuối cùng em cũng bắt đầu quan tâm đến sức khỏe rồi đúng không!”
Dường như Ryu Eden đã tự tìm ra lý do vì sao tôi muốn tập thể hình, anh ấy hét lên trong xúc động.
Tiếc là sai rồi, học sinh Eden. Tôi chưa từng quan tâm đến sức khỏe.
“Lần này anh sẽ dạy em tập thể hình thật chỉn chu!”
‘Ha, đồ giẻ rách, cầu cho mày bị nghẹn chết đi.’
***
Phòng gym tôi đến cùng Ryu Eden. Sau khi nói với quản lý, chúng tôi đến vào thời điểm ít người.
Sau khi vận động theo hướng dẫn của Ryu Eden, tôi cảm giác mình sắp chết đến nơi.
“…Nói thật đi. Anh định giết em đấy à?”
“Khách hàng ơi, em nhiều lời quá nha! Phải dang tay rộng hơn chút nữa thì cơ mới được kích thích đúng cách!”
Cánh tay run lẩy bẩy, tôi nâng lên một cách khó khăn, rồi trả thanh tạ vào chốt.
Ryu Eden bảo sẽ làm mẫu và bắt đầu cử động, còn tôi vừa giả vờ quan sát vừa thầm mong cái chết nhanh đến với gã giẻ rách.
Bỗng một người bước vào, đặt giá đỡ điện thoại và bắt đầu quay lại cảnh mình tập luyện.
Nhìn vào ống kính, tôi lặng lẽ nghĩ.
‘…Hành vi của loài người đúng là phức tạp. Không hiểu nổi hành động đó có ý nghĩa gì.’
“Dong-hwa, nhìn rõ chưa?”
Không.
“…Ừ.”
“Trước tiên thử một set đã. Anh sẽ chỉnh tư thế cho em.”
Ha… Tôi hiểu tập luyện là việc tốt, nhưng hiểu là một chuyện, làm được lại là chuyện khác. Aristotle đã đúng.
“Không, tư thế thế kia là sai rồi, Dong-hwa à! Phải nằm cao lên chút nữa.”
Ai mà không có quyền nằm theo cách mình muốn chứ. Đồ độc tài chết tiệt.
“…Việc đàn áp quyền tự do không bao giờ đúng cả, thưa leader.”
Ryu Eden mỉm cười đáp lại:
“Em đến đây là tự do của em mà.”
…Khốn kiếp. Nói đúng quá.
Sau khoảng ba tiếng trải nghiệm chương trình tự quản lý bản thân kiểu Ryu Eden, tôi lết cái thân gần như chết lặng về ký túc xá, cuộn mình trong chăn.
…Có thể cảm thấy hạnh phúc vì những điều như thế này, có lẽ ý nghĩa của việc tập luyện nằm ở khoảnh khắc này đây.
Ryu Eden bước vào phòng tôi, đưa cho tôi vài miếng cao dán.
“Lâu rồi mới tập nên cơ có thể bị sốc, giữ lấy mà dán.”
“…Cảm ơn.”
Lúc đó, Seok-jun bất ngờ xông vào rồi hét lên.
“Các anh ơi!”
Ryu Eden ngẩn người nhìn Seok-jun, anh nhìn đồng hồ, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
À, phải rồi. Cậu ta trốn học à?
“Em đã xin nghỉ sớm! Em có điều ước, xin hãy thực hiện giúp em!”
“Jun à, sao lại xin nghỉ…”
Hmm, nói nhanh vậy chắc chắn là chuyện liên quan đến Disney rồi.
“Triển lãm của Disney đang diễn ra, nhưng do tập luyện nên em không biết, và hôm nay là ngày cuối cùng! Xin hãy đi với em! Nếu đi một mình, em sẽ không kiểm soát được bản thân, em cần người kiềm chế bên cạnh!”
…Sao cậu ta có thể bình thản nói mấy lời điên rồ như vậy nhỉ.
“Xin hãy giám sát để toàn bộ tiền trong tài khoản em không bị đổi thành goods!”
Tôi nhìn sang Ryu Eden, anh ấy tỏ vẻ tiếc nuối, nói một cách nghiêm túc:
“Anh cũng muốn đi lắm, nhưng hôm nay anh đã hẹn gặp mẹ rồi.”
…Ha, tôi định chỉ mua cho Seok-jun một món của Disney, xem như đã thực hiện điều ước thôi mà.
“…Khi nào đi?”
“Ngay bây giờ luôn ạ!”
“…Được rồi.”
Làm ơn lần sau đừng trốn học vì mấy chuyện kiểu này nữa nhé.
***
Tôi đang đứng trước hội chợ triển lãm.
Ngày thường, buổi sáng không rõ là sớm hay trễ, hội chợ triển lãm Disney.
Dĩ nhiên, chỉ có trẻ con và phụ huynh của tụi nhỏ ở đây thôi.
…Ừm, nghĩ kỹ thì tôi cũng đến với tư cách người giám hộ, vậy chắc cũng tương tự họ ha.
Nửa người của Seok-jun gần như chui tọt vào trong hội trường, tôi cứ thong thả bước theo phía sau.
…Ồ, đẹp thật đấy. Đó là Yongin à?
Vừa bước vào, đập ngay vào mắt tôi là bức tượng rồng dễ thương đang gầm rú cùng khung cảnh tuyệt đẹp bên cạnh.
…Đúng là có lý do để vé vào cửa trở nên đắt đỏ.
“Hyung! Em vui quá đi mất!”
Seok-jun bắt đầu chạy nhảy tung tăng như một con chó giữa cánh đồng tuyết.
“…Nói nhỏ chút đi, Jun.”
Xấu hổ lắm đấy.
“Đó là figure tỉ lệ thật của Fruit World mà anh với em từng xem ạ!”
…Cái bánh pancake cứu thế giới đó hả?
“Chụp cho em tấm hình nha!”
Seok-jun đưa điện thoại cho tôi, hí hửng chạy tới bên cạnh Alfredo.
Đứa nhóc bên cạnh còn biết đi lại bình thường kìa, Jun à.
…Ha, ước nguyện hay gì cũng mặc, tôi chỉ muốn chạy trốn thôi.
Seok-jun đứng cạnh Alfredo, cao hơn nửa người nó, cười toe toét. Thằng bé cao hơn 1m80, vóc dáng cũng vạm vỡ, vì thế nhìn như đang đe dọa vậy.
“…Cười lên.”
“Vâng!”
Sau khi đi vòng quanh khắp nơi, hầu hết là tôi chụp hình cho nhóc ấy, cuối cùng chúng tôi cũng tới được cửa hàng bán goods.
Và Seok-jun mở to đôi mắt vốn đã to sẵn, lao tới.
“Jun, trong nhà thì… Thôi vậy.”
Kệ đi, thích làm gì thì làm đi.
“Hyung! Mua cái này được không?”
“…Cái đó ở ký túc xá có rồi mà.”
“À! Đúng ha! Vậy cái này thì sao?”
Tôi cố gắng hết sức để kìm lại vẻ mặt “sao mà ngu vậy” đang muốn hiện rõ trên mặt.
“…Cái đó cũng có rồi, Jun à.”
Có vẻ như thằng bé đã bị bao phủ bởi thế giới Disney đến mức não bộ nó hỏng mất một nửa rồi.
Disney đúng là phương tiện truyền thông độc hại cần được kiểm duyệt khẩn cấp.
Cứ như thế, trong lúc tôi đi theo phía sau Seok-jun và lặp đi lặp lại câu trả lời “không được” cho câu hỏi “muốn mua”, có một người phụ nữ đột nhiên giữ tôi lại.
Nụ cười cố tỏ ra hiền hậu, biểu cảm “tôi không có ý xấu đâu”, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một thứ khao khát nào đó. Và rồi…
“Anh có thể dành chút thời gian được không?”
…Người truyền đạo à?
“…Tôi không tin vào đạo, tôi có thể phản bác bằng kinh nghiệm thực tiễn.”
Nghe vậy mà cô ấy vẫn bật cười rồi đáp:
“À, không phải vậy đâu! Anh có thể thực hiện cuộc phỏng vấn ngắn được không? Tôi đến từ chương trình Cuộc sống thật tuyệt!”
…Đó là gì?
“Hôm nay là ngày cuối của buổi triển lãm Disney, chúng tôi đến thu hình, tiện thể phỏng vấn vài người luôn.”
Lúc đó tôi mới nhận ra đằng sau có một chiếc máy quay.
…Ừm, liệu tôi có được lên sóng không nhỉ? Dạo này thưa từng nghe idol nào bị kéo lên phỏng vấn.
Đúng lúc tôi còn đang suy nghĩ, tôi bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ nọ—tràn đầy khát vọng được tan ca sớm.
Ừ thì… chắc không sao đâu nhỉ. Dù gì cũng là chương trình nhỏ, phỏng vấn ngắn, chưa chắc đã phát sóng.
“…Nếu ngắn thì tôi sẽ làm.”
Gương mặt cô ấy bừng sáng, cảm ơn rối rít.
“Anh đi cùng ai vậy?”
…Ờm, trả lời sao ta.
Gọi là bạn thì hơi kỳ.
Tôi muốn dùng từ gì đó thể hiện ra Seok-jun như một đứa trẻ và tôi đang trong vai trò người giám hộ.
“À… Tôi đi cùng với một đứa nhỏ.”
Lựa chọn từ ngữ khá chuẩn. Tôi hài lòng, nên khẽ mỉm cười.
Thế mà người phụ nữ đó hơi khựng lại rồi đáp:
“Đi với đứa nhỏ… Vâng, hôm nay anh thấy như thế nào—”
Cô ấy còn chưa nói hết câu thì Seok-jun đã chạy ào đến, hai tay đầy ắp đồ rồi giơ ra trước mặt tôi.
“Em muốn mua mấy cái này!”
Ừm, mấy món đó đúng là em chưa có, nhưng mà… nhiều quá đấy.
“…Không. Chọn đúng hai món thôi, Jun.”
“Thật là! Tàn nhẫn quá! Tên bạo chúa tàn độc Ji Dong-hwa!”
…Cái biệt danh đó, nhóc dám gọi à.
“…Nếu sau này em lại muốn mua thêm thì sao? Chọn đúng hai món em thực sự muốn thôi.”
Seok-jun xụ mặt hết cỡ, gật đầu quay đi.
Tôi khẽ cúi đầu xin lỗi người phụ nữ rồi nói:
“…Xin lỗi. Chị định hỏi gì ạ?”
“…Cậu bé đó là ‘trẻ em’ sao?”
Tôi hơi ngạc nhiên trước câu hỏi hiển nhiên đó, nhưng vẫn gật đầu.
“Vâng.”
“…Đúng là trẻ con thời nay lớn nhanh thật.”
Tôi thấy người phụ nữ ấy lẩm bẩm ngẩn người, còn anh quay phim bên cạnh thì cố nín cười.
Ừm… tôi thấy mình chỉ nói sự thật thôi mà?
“…Anh đến đây làm gì?”
“…À, để ngăn không cho thằng bé xài tiền trong tài khoản một cách bừa bãi.”
“…Cậu ấy… có mối quan hệ như thế nào với anh?”
À, giờ tôi mới hiểu. Từ “trẻ em” dễ bị hiểu thành “con cái” thật.
“…Là thành viên sẽ debut cùng tôi.”
Nghe vậy, người phụ nữ lại giật mình, ngơ ra rồi bất chợt hỏi lớn:
“Vậy… anh có thể tiết lộ tên nhóm chuẩn bị debut không ạ?”
Gì vậy? Phản ứng kỳ quặc thật.
“…Blossense.”
“Vâng! Cảm ơn anh rất nhiều. Cảm ơn vì đã tham gia phỏng vấn, có thể anh sẽ được lên sóng đó!”
Ừm… cuộc trò chuyện nhạt nhẽo thế này liệu có phát sóng được không đây?
***
Dù đã có thông báo kết thúc hội chợ, tôi vẫn phải lôi Seok-jun đang gào lên không chịu rời đi về ký túc xá.
‘…Chết tiệt, còn mệt hơn cả lúc thi survival nữa.’
“Dong-hwa hyung, anh đi đâu về ạ?”
Tình nguyện bảo vệ trẻ em.
“…Đi triển lãm Disney với Jun.”
Nghe thế, Lee Hyun-jae—đang mặc đồng phục học sinh và nghỉ ngơi—liền tròn mắt hỏi:
“Anh lại ra ngoài á?!”
…Này, trong trí tưởng tượng của mấy người, tôi là kiểu người gì thế?
Mà khoan, Hyun-jae ước điều gì nhỉ?
“…Hyun-jae, em có điều gì muốn nhờ anh không?”
Nghe thế, Hyun-jae khẽ run người như thể tôi vừa đọc được suy nghĩ của thằng bé, cậu ấy nhìn tôi.
“…Thật ra… em có, nhưng mà anh trông mệt quá.”
…Ờ thì, mệt thì đúng rồi, nhưng để tụi em tỏa sáng hơn thì anh nghĩ mình cần phải cực một chút.
“…Không sao đâu.”
Hyun-jae chần chừ rồi cất tiếng:
“Là… nếu có thể, em mong bài tập về nhà được giảm bớt một chút…”
“Bác bỏ.”
Tôi lắc đầu kiên quyết. Yêu cầu đó vượt giới hạn.
…Vì tôi mệt, nên cậu nghĩ nói ra lúc này sẽ được chấp nhận, đúng không? Cũng thông minh đấy, nhưng dù tâm trạng tôi có tốt đến đâu đi nữa, không đời nào tôi giảm bài cho đâu.
“…Hyung, thật sự nếu cứ tiếp tục thế này em sẽ chết mất.”
“…Hyun-jae, theo kinh nghiệm của anh thì, để cảm nhận được ‘ngưỡng cửa của cái chết’ vì học, em cần làm việc cực gấp mấy lần bây giờ.”
“…Vậy, phải học đến mức nào mới gần chết hả hyung?”
Ừm, chuyện này là hồi anh hai mươi tư tuổi…
“…Anh thấy bài luận của Merleau-Ponty rất thú vị, nên đã đọc suốt bốn ngày liên tục rồi ngủ gục vì kiệt sức.”
Nghe xong, Hyun-jae như lên cơn co giật rồi rên rỉ:
“…Hyung thật tàn nhẫn.”
…Câu này nghe quen quen.
“…Tên bạo chúa tàn độc Dong-hwa hyung.”
“…Miễn là không phải chuyện đó.”
Hyun-jae trầm ngâm suy nghĩ, khó khăn lên tiếng:
“Hyung, vậy… em xin lỗi trước, nhưng…”
Tôi lặng lẽ nhìn Hyun-jae.
“Ngày mai… trong tiết học cần mời phụ huynh đến dự giờ, anh đi thay bố em được không?”
…Ha… sao mấy đứa trong nhóm này toàn ước mấy điều kỳ quặc vậy chứ.