Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 40
Đây là trên chiếc du thuyền mà chúng tôi thuê để chụp ảnh concept photo.
Hiện tại tôi đang vô cùng bối rối.
“Bộ đồ này, không còn chức năng cơ bản của một bộ đồ, có ổn không ạ?”
“Dù sao cũng khoác áo khoác ngoài mà? Không sao, không sao đâu. Mau đi thay đồ đi!”
Từ hồi tham gia chương trình sinh tồn, tôi đã cảm thấy rồi—chị stylist hình như có sở thích với mấy thứ kỳ dị.
Không giống như lần đeo vòng cổ choker, lần này tôi thật sự không thể bước nổi.
“Ồ, Dong-hwa mặc áo xuyên thấu à?”
‘…Mảnh vải này gọi là “xuyên thấu” cho sang chảnh đấy à.’
“Em có dáng người mảnh mai và thanh tú nên hợp lắm đó!”
Ha, tôi thực sự thấy bối rối. Dù có khoác thêm áo vest bên ngoài đi chăng nữa.
Tôi cẩn thận đưa tay vào dưới chiếc áo sơ mi xuyên thấu màu trắng.
‘Hơi hơi… thấy được bên trong thật.’
…Ừ thì, phải chấp nhận thôi. Đây là số phận của tôi, người đã chọn trở thành idol.
Cuối cùng, tôi nhịn cảm giác khó chịu để mặc chiếc áo sơ mi xuyên thấu đó, khoác thêm chiếc áo khoác trắng cùng tông.
Phần cổ áo sơ mi hơi lượn sóng, trông thì thanh lịch… nhưng cũng có chút trẻ con.
Khi tôi bước ra ngoài, lại được đưa thêm một đạo cụ khác.
“Xin lỗi nhưng… khi nào em mới được ngừng đeo choker vậy?”
“Ấy, cái này chỉ là miếng vải thôi mà, không hẳn là choker đâu?”
Buộc miếng lụa xanh quanh cổ khác choker ở đâu.
“Với lại Dong-hwa này, fan của em rất thích khi em đeo choker nha.”
…Ha, nếu đó là lựa chọn của người tiêu dùng thì tôi đành chịu thôi. Tôi có chết vì đeo thứ này đâu, xem như tôn trọng họ vậy.
Tôi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ buộc miếng vải quanh cổ.
***
Tôi đã hoàn tất mọi thứ và đứng trên du thuyền. Các thành viên khác cũng lần lượt hoàn thành phần chuẩn bị và bước lại bên cạnh tôi.
Lee Hyun-jae mặc chiếc sơ mi gắn ruy băng màu mint, có vẻ đang thấy lạnh nên khẽ run rẩy.
Tôi muốn cởi áo khoác ra cho cậu ấy, nhưng… đây là thứ duy nhất bảo vệ nhân quyền của tôi.
Seok-jun mặc bộ vest màu navy chỉnh tề, thậm chí có cả áo ghi-lê bên trong.
Ryu Eden ăn mặc có phần casual hơn bọn tôi, đứng giữa ranh giới mong manh của thanh lịch và thoải mái. Còn Chae Ha-min mặc sơ mi với blazer ánh xanh.
‘Nhìn thế này… trừ tôi ra, ai cũng có vibe quý tộc cả.’
Một staff bước tới, nói sẽ chụp ảnh cá nhân trước, và Chae Ha-min là người đầu tiên tiến ra bờ biển.
“Hyung Dong-hwa, trông giống nhân vật chính chàng Hoàng tử mùa đông quá đi.”
“…Là ai cơ?”
Seok-jun có vẻ vui vì tôi tỏ ra quan tâm, cậu hăng hái giải thích.
“Là câu chuyện về một nhân vật chính dùng ma pháp băng để đóng băng một trong hai mặt trời đang treo trên trời, nhờ đó giải cứu thế giới!”
Hmm, motip thần thoại quen thuộc trên toàn thế giới.
“…Anh chỉ cần cảm ơn là được chứ gì?”
“Đó là lời khen cao nhất em có thể dành cho anh đấy ạ.”
Rồi Lee Hyun-jae và Ryu Eden tiến lại phía trước du thuyền, nơi chúng tôi đang đứng.
“Trông mọi người mặc thế này khác hẳn lúc trong phòng tập quá.”
“Đúng nhỉ? Chắc ảnh sẽ đẹp lắm.”
“Mấy anh chuẩn bị biểu cảm sẵn chưa?”
…Nếu đây là thứ cần chuẩn bị, sao không ai nói trước với tôi, Hyun-jae.
Cảm giác này chắc giống đám học sinh cấp ba khi nhận ra họ học nhầm phạm vi ôn tập trước giờ kiểm tra.
“…Mấy người đều chuẩn bị rồi à?”
Tôi dè dặt hỏi.
“Rồi! Em hỏi Joon-seong hyung, ảnh bảo phải tham khảo nhiều video, vì thế em xem kha khá phim nước ngoài!”
“Anh cũng coi một số CF lấy bối cảnh mùa hè.”
“Còn em! Xem cả phim hoạt hình mùa hè của Disney đó!”
Hmm, nguy rồi. Nếu bị chậm tiến độ vì tôi, tôi sẽ thấy có lỗi với staff mất.
Giờ phải luyện cấp tốc thôi.
“…Eden hyung, Hyun-jae, chỉ tôi cách làm biểu cảm đi.”
“Hyung Dong-hwa― em cũng dạy được―”
Im đi, Disney.
***
“Không! Dong-hwa! Tôi bảo cậu bỏ biểu cảm đi mà!”
Tôi đang ngồi vắt chéo chân trên một chiếc ghế sang trọng, phía sau là biển.
‘Khỉ thật, tập luyện chẳng có ích gì cả.’
Tôi xóa sạch nụ cười mờ nhạt, nhìn thẳng với gương mặt vô cảm nhất có thể.
“Đừng trừng mắt! Làm gương mặt kiểu ‘ôi chán ghê’ cơ!”
‘Vừa vô cảm lại vừa chán có mâu thuẫn quá không?’
“Dong-hwa! Cậu chưa từng thấy cực kỳ buồn chán bao giờ sao? Kiểu buồn ngủ lắm ấy. Chưa từng gật gù trong lớp hả?”
Chắc… tôi nên nói thật nhỉ.
“…Chưa từng ạ.”
Nhiếp ảnh gia tỏ ra bối rối, rồi nói tiếp:
“Thế thì thử tưởng tượng cậu đang nằm im trên giường trong phòng đi!”
‘…Chuyện đó thì, tôi có cả đống thời gian để tưởng tượng nó.’
Cách sống khác nhau khiến định nghĩa về “buồn chán” của chúng tôi không đồng bộ. Khi cả phong cảnh cũng không thể giải tỏa bức bối trong lòng thì…
Ding—!
[Hãy tưởng tượng bạn đã biết hết mọi tri thức trên thế gian này!]
Hmm, nếu vậy, dù có đọc sách cũng không thể học hỏi thêm gì mới, dù có suy nghĩ cũng không thể khám phá ra điều mới lạ, một thế giới như vậy…
…Chán thật.
“Ồ! Đúng rồi! Biểu cảm đó! Tuyệt lắm!”
Khoảnh khắc đó được chụp lại ngay lập tức. Các thành viên đang xem ảnh được cập nhật theo thời gian thực thì thầm trầm trồ.
“Dong-hwa à, cậu ấy… thật sự trông y hệt quý tộc.”
“Ừm, giống quý tộc thật, nhưng cảm giác hơi khác…”
Khi Ryu Eden lẩm bẩm câu đó, Lee Hyun-jae vỗ tay cái bốp nói:
“Kiểu quý tộc vì chán quá nên giết sạch cả gia nhân ấy!”
Nghe thấy câu đó, Chae Ha-min và Ryu Eden gật đầu lia lịa, vừa vỗ tay vừa hùa theo:
“Hyun-jae thông minh ghê.”
“Chuẩn luôn. Kiểu vừa chém xong nhưng vẫn thấy chán ấy.”
Lee Hyun-jae thì cười gượng ngại ngùng.
‘…Cái đó chẳng phải là rối loạn nhân cách sao.’
…Thôi được, cứ tập trung vào buổi chụp hình trước đã.
***
Khi tôi chụp xong và bước xuống khỏi bục trắng…
“Dong-hwa đẫm máu, kết thúc cảnh chụp!”
Chae Ha-min giơ tay hô to…
“Chúa tể tàn bạo Ji Dong-hwa, kết thúc cảnh chụp!”
Ryu Eden cũng hô theo.
…Lũ khốn này lại tự sáng tác mấy biệt danh kỳ quái nữa rồi.
“…Im lặng hết cho tôi.”
“Ha-min, cẩn thận đấy. Ngài Dong-hwa đang thấy chán kìa. Anh muốn bị chém đầu à?”
Chae Ha-min liền làm bộ bịt miệng, lắc đầu lia lịa.
“…Hai người đó có dấu hiệu tâm thần bất ổn rồi, anh quản lý, đưa họ đi giùm cái.”
Manager Kang Seung-won, người đang đứng cười khẽ bên cạnh, chỉ khẽ lắc đầu đáp lại.
“Ngay cả anh cũng thấy em giống quý tộc tàn nhẫn.”
…Nguồn gốc của tất cả những chuyện này, chắc chắn là do Lee Hyun-jae.
Tôi nhìn Lee Hyun-jae, người đang vừa cười ngượng ngùng vừa nhìn tôi ở bên cạnh, nở một nụ cười nhẹ.
“…Tăng bài tập về nhà nhé, Hyun-jae.”
Ngay lập tức, Lee Hyun-jae trố mắt nhìn tôi, kinh hoảng.
“H-hyung! Giờ đã nhiều lắm rồi!”
“…Tất cả là để thúc đẩy sự phát triển trí tuệ của em.”
Nhà triết học Pháp Sartre từng nhấn mạnh rằng con người phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của chính mình.
Cậu cũng phải chịu trách nhiệm đi, Hyun-jae.
“Hyung! Em đã học ngay cả trong lúc nghỉ ngơi giữa các cảnh quay mà!”
Suỵt, việc học không bao giờ là đủ cả.
***
Sau đó,
Sau khi hoàn tất các cảnh chụp cá nhân, chúng tôi lên du thuyền để chụp ảnh nhóm.
“Khoảnh khắc hoàng hôn rất ngắn nên phải chụp nhanh đấy!”
Một nhân viên hét lên, chiếc ghế sofa trắng được đặt trên boong du thuyền.
Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, ánh sáng xanh và đỏ nhẹ nhàng phủ lên du thuyền và chiếc sofa trắng.
Tôi, người thấp nhất nhóm (ngạc nhiên là Lee Hyun-jae cao hơn tôi 1cm), ngồi ở giữa ghế, hai bên là Lee Hyun-jae và Chae Ha-min, còn Ryu Eden và Seok-jun thì ngồi ở hai đầu, tất cả đều nhìn về phía trước.
“Hãy thể hiện biểu cảm phù hợp với nhân vật của từng người nhé!”
“Dong-hwa à! Biểu cảm quý tộc chán đời ấy!”
…Tôi là kiểu nhân vật như vậy à, Ha-min?
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi làm theo lời Chae Ha-min và tạo dáng với khuôn mặt chán nản như stylist đã hướng dẫn.
Nghe nói, Ryu Eden là kiểu sắp kế vị ngai vàng, Chae Ha-min là kiểu thích mở tiệc và giao lưu, Seok-jun là đại gia kỳ quặc, còn Lee Hyun-jae là kiểu hoàng tử thứ ba trong truyện cổ tích.
…Thế mà tại sao chỉ mình tôi là quý tộc uống máu người chứ. Tất cả là tại Lee Hyun-jae cả.
Tôi chậm rãi bắt chéo chân và nhìn thẳng về phía trước, những thành viên còn lại cũng thể hiện biểu cảm mà họ đã luyện tập.
“…Tốt lắm! Rất tuyệt vời! Thử một tư thế khác nữa nhé!”
Đạo diễn nhấn máy ảnh cứ như phát cuồng.
…Haa, rốt cuộc thì nghề idol là nghề làm cái gì vậy.
***
Sau khi chụp concept photo và quay MV xong, còn hai tuần nữa sẽ đến ngày debut, chúng tôi được tặng một ngày nghỉ cuối cùng.
Tất nhiên, về danh nghĩa thì vẫn quay show thực tế, nhưng hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không ra ngoài.
“Dong-hwa à, hôm nay cậu định làm gì?”
“…Đọc sách.”
“Woaa… Dong-hwa, nay là ngày nghỉ đấy?”
Tôi đặt cuốn Nguồn gốc của chủ nghĩa toàn trị của Hannah Arendt mà mình đang đọc xuống.
“…Còn cậu định làm gì?”
“Hôm nay tớ định thử nấu ăn!”
…Không ổn đâu.
“…Cậu từng nấu cơm bao giờ chưa?”
“Chưa! Nhưng chắc sẽ ổn thôi nhỉ?”
…Con thỏ điên này, cảm giác như đang thả trẻ con ra sông.
“…Nếu đang làm mà không biết thì cứ đến hỏi tôi.”
Tôi liếc nhìn Chae Ha-min gật đầu với vẻ lo lắng, rồi cầm sách lên.
‘…Bình yên quá.’
***
#Bản biên tập của show thực tế
Cảnh Ji Dong-hwa đọc sách lướt qua nhanh trên màn hình. Bên phải là đồng hồ đang chạy tua nhanh.
Trong suốt hai tiếng, Ji Dong-hwa chỉ đọc sách mà không làm gì khác, nhưng có vẻ không tập trung lắm, cậu ngẩng đầu lên.
Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cậu nghiêng đầu tò mò mở cửa ra.
Và khung cảnh trước mắt là… bột mì trắng phủ đầy khắp nơi, cứ như tuyết đang rơi.
Ji Dong-hwa đứng đơ người nhìn cảnh tượng mà cậu không thể hiểu nổi, còn các thành viên khác thì ho sặc sụa như phát điên.
Lúc đó, Chae Ha-min thấy Ji Dong-hwa và cười gượng gạo nói:
‘S-surprise!’
Ji Dong-hwa nhìn cậu ta với ánh mắt trống rỗng, khẽ gật đầu.
‘…Cậu định làm gì vậy?’
‘…Nấm chiên.’
Ji Dong-hwa hơi khựng lại một chút, cuối cùng bình thản nói.
‘…Dọn dẹp xong rồi làm cùng tôi.’
****
Tôi đang lau sàn nhà mà không suy nghĩ gì.
“Dong-hwa à, tớ xin lỗi! Tớ chỉ muốn thử làm món nấm thật ngon bằng chính tay mình thôi!”
…Thứ nguyên liệu tà ác đó không bao giờ có thể trở thành món ngon được đâu.
Lee Hyun-jae cũng đang lau sàn một cách tích cực, cậu hỏi:
“Nhưng mà, Dong-hwa hyung, thật sự hyung thích nấm ạ?”
…Ha, tôi biết ngay kiểu hiểu nhầm vớ vẩn này bắt nguồn từ đâu. Đến lúc giải thích thay Chae Ha-min rồi.
“Thật ra anh định làm cho Dong-hwa ăn, nhưng hỏng mất, tiếc ghê…”
…Ha, cậu mà nói kiểu đó thì tôi khó nói thật lắm.
“…Ha-min, thật ra tôi không thích nấm.”
Ngay lập tức, Chae Ha-min, người đang lau sàn quay lại nhìn tôi với vẻ mặt sốc nặng.
“Thậ, thật á…?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Nhưng mà, lúc mới gặp nhau…”
Thấy Ha-min sắp chết vì cảm giác tội lỗi, tôi nói nhỏ:
“…Khẩu vị của tôi thay đổi rồi, bây giờ tôi không thích nữa.”
Lúc đó, Chae Ha-min mới thở phào nhẹ nhõm thấy rõ, Lee Hyun-jae không biết chuyện cụ thể nhưng lén cười vì thấy tôi nói chuyện buồn cười, còn người đang không suy nghĩ gì mà nặn người tuyết từ bột mì là…
Khoan đã.
“…Jun, cậu đang làm gì vậy?”
“Em đang― làm người tuyết từ bột mì ạ―”
…Tôi thật sự cần nghiên cứu cậu ta một cách nghiêm túc.
“…Ra là vậy.”
***
Jang Hae-jin đang từ tốn suy xét lại lịch trình.
Ảnh concept được đăng trong một tuần, MV ra mắt, tổ chức showcase, sau đó phát hành album mini.
Và trong khoảng thời gian đó, tập Detection của Ji Dong-hwa và Chae Ha-min sẽ được phát sóng.
“Cảm giác tới rồi… Nếu dùng Detection để lôi kéo sự chú ý, cũng có hy vọng đó chứ.”
Lúc biết lịch trình comeback trùng với High6 và BlueJack, tôi từng muốn úp mặt vào đĩa mà chết, nhưng nghe Joon-seong nói thì Detection đang gây được tiếng vang.
“Trưởng nhóm Lee, đã chuẩn bị xong tài liệu cho đội PR chưa?”
“Vâng, trưởng nhóm. Nhưng mà hơi nhiều đấy ạ?”
“Joon-seong nói rằng, đầu tư này sẽ không khiến chúng ta hối hận.”
Nếu không phải thế thì anh sẽ khiến Joon-seong hối hận, nhưng đó là bí mật.
“Cảm giác cứ như có một bàn tay thần thánh vẫn đang dõi theo và che chở cho chúng ta ấy.”
Jang Hae-jin ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một cách chậm rãi.
Làm ơn, lần này cũng vậy nhé, Nietzsche. Hy vọng ông cũng sai.