Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 37
37. ‘디텍션 : 범인은 누구’ Bản biên tập tạm thời
[Rạp chiếu ‘Bóng Ma Trong Nhà Hát’]
Trên sân khấu yên tĩnh, Jane bước ra.
[Primo Uomo (nam chính), đang yêu say đắm với Prima Donna]
“Ồ—! Nhà hát khiến đam mê tôi trào dâng, giai điệu tuôn trào từ tận sâu trong tôi!”
Với cử chỉ phóng đại trong bộ vest, bgm bản nhạc opera vang lên.
“Joon-seong manager―! Mau mang nước lại đây, tôi khát chết mất!”
Joon-seong lập tức chạy ra trong bộ lễ phục đuôi tôm.
[Manager của Jane / Tính cách hơi nhút nhát]
“Jane-nim, tôi mang nước đến đây.”
Joon-seong xuất hiện với vẻ rụt rè không giống bình thường, đưa ly nước cho Jane.
Các thành viên gốc của “Detection” lần lượt vào vị trí. Cả Gyeonhwon (vai người quản lý nhà hát) và Seohwi (vai phụ) đều có mặt, bốn người đứng ở trung tâm sân khấu diễn một tiểu phẩm ngắn.
“Manager! Khán giả xông vào rồi, còn đứng đó làm gì mà không đuổi ra!”
“Á! X-xin lỗi, Jane-nim!”
Jane đột nhiên cau có, sau đó lại cười rạng rỡ hét lên:
“Dù sao thì, Prima Donna của tôi, muse của tôi, Ha-min đâu?”
Ngay lúc đó, với tà váy bay nhẹ, Chae Ha-min lao vào sân khấu.
Kèm theo âm nhạc lung linh, Ha-min xoay một vòng tươi cười rạng rỡ.
[Prima Donna (nữ chính) / Idol sắp debut]
Theo sau là Ji Dong-hwa, đeo kính một mắt và cầm dù, bước đi nhẹ nhàng. Tay trái cầm dù.
[Manager của Ha-min / Sinh viên bảo lưu trường ĐH Hàn Quốc, sắp debut cùng nhóm với Ha-min]
Khi tất cả các thành viên đã có mặt, màn hình chuyển sang phần giới thiệu từng người:
Jane: Primo Uomo, đang yêu Ha-min – Prima Donna
Ha-min: Prima Donna, người yêu của Jane
Gyeonhwon: Quản lý nhà hát, bạn thân của Jane
Seohwi: Vai phụ opera, đối thủ của Ha-min
Joon-seong: Manager của Jane, tính cách nhút nhát
Dong-hwa: Manager của Ha-min, tính cách lạnh lùng
[Liệu ai trong số họ là Bóng Ma của nhà hát?]
***
“Ôi, Jane của tôi! Tôi đến để tìm em đây!”
…Anh ta nhập vai hơi quá rồi. Tôi nghĩ vậy khi gập cây dù lại.
Cái chương trình chết tiệt này, bắt nhập vai tới mức đấy thật sao.
“…Madam, váy của cô bị nhăn rồi.”
“Dong-hwa manager! Yên nào! Giờ tôi đang nói chuyện với Jane của tôi cơ mà.”
…Kiểu nói chuyện đó là sao vậy, Ha-min?
“Thế, nữ diễn viên mà Jane mang tới lần này là người này à?”
Gyeonhwon lên tiếng, còn Jane gật đầu.
“Đúng vậy, vợ chưa cưới của tôi. Cô ấy là thành viên của nhóm idol sắp debut, tôi chọn cô ấy cho vai opera.”
“Vậy còn người bên cạnh, là manager sao?”
“Ừ, cũng là thành viên cùng nhóm đấy. Tôi chọn anh ta làm manager của Ha-min.”
…Nhập vai kiểu này quả thật khiến người ta không thể nào hiểu nổi.
“Tôi nghe nói, cậu ta làm cùng công ty với manager Joon-seong của tôi. Đúng không?”
“V-vâng, Jane-nim! Là hậu… hậu bối của tôi!”
…Ha, may thật. Tôi không bị chọn cho vai đó. Vai hiện tại là vừa khít với tôi rồi.
Tôi lặng lẽ chỉnh lại kính một mắt bằng tay trái.
Tay trái… Cũng may tôi thuận cả hai tay.
“Vậy, hỡi vị hôn thê Ha-min của tôi, em có thể giải thích luật chơi lần này chứ?”
“Ồ! Cảm ơn anh, Jane. Anh đã cho em cơ hội!”
Chae Ha-min cúi đầu duyên dáng theo kiểu quý tộc. Thật là… điên rồ.
Rồi Ha-min ngẩng đầu lên, giả vờ giật mình nói:
“Trong số chúng ta, có một Bóng Ma đang lẩn trốn trong Nhà hát. Trời ơi, Jane, em sợ quá!”
Sau khi giả vờ thút thít một chút, Ha-min nói tiếp:
“Bóng Ma đó có lý do riêng để giết chết năm người ở đây. Vì vậy, chúng ta cần tìm ra hắn là ai, và vì sao hắn lại muốn giết chúng ta!”
Sau đó, Ha-min quay lại hỏi tôi:
“Manager, có điều cần phải chú ý không?”
Tôi lại chỉnh kính một mắt bằng tay trái, gật đầu.
“Đúng vậy. Trong số 5 người, có khả năng con ma có thù hận với họ vì lý do riêng.”
Tôi tiếp tục dùng tay trái chỉnh kính một lần nữa.
“Vì vậy, chúng ta phải quan sát thật kỹ và xác định xem ai có động cơ giết cả 5 người, thưa Madam.”
Ngay lúc đó, Joon-seong bất ngờ hét lên.
“Woa! Mọi người ơi, cậu ấy là hậu bối của tôi! Lần đầu lên show mà không hề run chút nào luôn! Dong-hwa còn hứa sẽ viết cho tôi bài hát nữa!”
…Ha, được rồi, cho thì cho.
“Joon-seong! Tuân thủ concept đi!”
Jane lên tiếng can thiệp, không khí dần được ổn định…
“Vậy thì, bắt đầu thôi nhỉ? Cuộc điều tra đầu tiên.”
…Trong thời gian điều tra, chúng tôi phải di chuyển, trò chuyện, thu thập manh mối, và nếu là hung thủ thì phải thu thập công cụ gây án.
Hmm, tôi phải nhanh chóng thu thập manh mối thôi.
Nhà hát này có 4 tầng, các câu đố được rải rác khắp nơi, tôi sẽ bắt đầu từ tầng trên cùng.
***
# Bản biên tập tạm thời
Các thành viên và khách mời của “Detection” tản ra. Để tìm ra Bóng Ma trong Nhà Hát, họ phải giải các câu đố, thu thập manh mối và tìm ra hung thủ.
[Dong-hwa phát hiện điều gì đó ngay lập tức]
Một chiếc hộp có hoa văn kỳ lạ, được khóa bằng ổ khoá.
[Câu đố được ê-kíp dày công tạo ra!]
Màn hình chuyển cảnh, bắt đầu giải thích cách giải câu đố.
Cậu ấy nhận ra hoa văn là bài kiểm tra tâm lý do một nhà tâm lý học thiết kế. Nhập năm sáng tạo bài kiểm tra – 1752 – là đáp án đúng.
[Không ai giải nổi câu đố này đâu.]
Dòng caption đầy tự tin hiện ra. Ngay sau đó là cảnh Ji Dong-hwa mở hộp một cách điềm tĩnh.
[……?]
Tiếp theo là phỏng vấn riêng của Dong-hwa.
[Khi đó, bạn đã giải câu đố như thế nào?]
Dong-hwa suy nghĩ rồi trả lời:
“Hmm, vì có hình vẽ bài test tâm lý, tôi nghĩ xem có 4 chữ số nào liên quan. Và tôi nghĩ chắc là năm sáng lập nên đã nhập thử.”
[Bạn có biết là phải tìm được manh mối trong một cuốn sách sau đó mới giải được nó không?]
“…Chắc là nên xin lỗi lúc này.”
Nói xong, cậu ấy gật đầu, khẽ đẩy kính một mắt bằng tay phải.
Sau đó là cảnh Dong-hwa mở hộp, xem thông tin và cho vào túi áo ngực, ngay lúc ấy cậu phát hiện ra một chiếc hộp khác.
“Hmm, đây là câu đố tìm quy luật từ biểu thức toán học.”
1☆2=5
3☆3=50
2☆5=90
12☆2=313
6☆7=?
Dong-hwa vừa lẩm bẩm vừa nhìn các con số.
Đồng thời, đồng hồ đếm từng giây bắt đầu hiện trên màn hình.
Khi đồng hồ đến giây thứ 10, Dong-hwa mở miệng:
“…Bắt đầu từ số trước, cộng với bình phương sẽ ra đáp án.”
[…Mới có 10 giây mà?]
Cậu nhập 595 vào ổ khóa và hộp mở, cậu khẽ lẩm bẩm:
“…Dễ hơn tôi tưởng.”
[Đến lúc này, ê-kíp bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn.]
***
Khi tiếng nhạc opera vang lên đầy trang nhã, Jane lớn tiếng gọi mọi người tập hợp.
Có lẽ vì là nhà hát, âm thanh vang vọng khắp nơi, đến tận tai tôi ở tầng 4 cũng nghe thấy rõ.
‘…Suýt thì không kịp. Trễ thêm chút nữa là không làm được gì rồi.’
Khi tôi đến sân khấu, mọi người đã tập trung ngồi xuống ghế. Dường như ai cũng đang nhập vai tiệc trà rất nghiêm túc.
‘Hồng trà à… lần đầu tiên tôi uống.’
“Dong-hwa! Sao cậu đến muộn thế! Chủ nhân của cậu đã ở đây từ lâu rồi đấy!”
“…Em xin lỗi, madam. Em đến từ tầng 4 ạ.”
“Được rồi, mọi người, cùng chia sẻ xem ai đã thu thập được những gì nào!”
Tôi lấy một đống giấy từ túi ở ngực ra, mặt dây chuyền từ túi trong, và hộp nhẫn từ túi quần.
‘…Những người khác thu thập được ít quá. Có vẻ họ lo diễn trò nên lơ là việc giải đố chăng?’
Nghĩ đến độ khó của các câu đố, thật khó tin khi họ chỉ giải được ít như thế, khiến tôi cho rằng nhận định của mình là hợp lý.
“Wow, Dong-hwa! Cậu giải được nhiều thật!”
“Thật đấy, hậu bối của chúng tôi, không hổ danh là sinh viên trường đại học Hàn Quốc…”
“…PD-nim, từ trước đến nay có ai giải được nhiều như vậy ở vòng thăm dò đầu không?”
PD Jang lắc đầu.
…Ồ, có vẻ như lần này đề khá dễ.
“…Trước tiên, tôi sẽ trình bày thông tin mình thu thập được.”
Tôi lấy hộp nhẫn ra. Trong đó có một bức thư viết lời yêu thương da diết gửi đến Chae Ha-min.
“Quản lý nhà hát Gyeonhwon… ông đã ngoại tình với diễn viên của tôi sao?”
Mặt Gyeonhwon và Ha-min trở nên tối sầm. Họ thật sự nhập vai quá mức.
Ngay lập tức, Jane đứng bật dậy, gào lên đầy kịch tính.
Vì trong tình huống giả định, người yêu của cô ấy ngoại tình với bạn thân, có phản ứng đó cũng dễ hiểu.
“Không thể nào! Gyeonhwon! Ha-min! Sao hai người có thể đối xử với tôi như vậy!”
Tôi lặng lẽ nhìn Jane, và mở lời.
“…Nhưng, hình như Jane cũng biết chuyện đó.”
Câu nói của tôi khiến Jane bỗng im bặt.
Tôi cẩn thận lấy bức thư ra và đọc.
“Gửi người bạn thân yêu Brownie, nghe nói Gyeonhwon đang ngoại tình với vị hôn phu của ta. Ta phải làm sao đây? Đôi tay run rẩy vì giận dữ, làm thế nào để nguôi ngoai được trái tim sôi sục này.”
Tôi đặt thư xuống.
“…Tại sao anh lại giả vờ như không biết?”
Jane vẫn im lặng. Lựa chọn sai lầm. Quyền giữ im lặng không phải lúc nào cũng đúng.
“Hừm… nếu anh không trả lời, vậy thì cho phép tôi viết một câu chuyện nhé.”
Lâu lắm rồi mới được sống lại nghề chính.
Tôi rút ra một tờ giấy nhỏ. Trong đó là lời khai về Jane.
“Ngạc nhiên chưa, nghe nói Jane đã mua một cây nỏ ba ngày trước.”
Mặt Jane càng thêm căng cứng.
“Nỏ là loại vũ khí không cần thành thạo vẫn có thể bắn chính xác. Hơn nữa, có thể giết người từ xa mà không để lại vết máu.”
Tôi nhìn thẳng vào Jane.
“Hiện tại tôi là người nắm nhiều thông tin nhất. Nhưng trong số tất cả, chỉ có Jane, anh là người duy nhất có động cơ và vũ khí để gây án.”
Tôi nâng chiếc kính một mắt bằng tay phải.
“Khà, câu chuyện rất thú vị. Nhưng không phải quá vội vàng sao? Còn chưa có ai chết mà?”
“Nếu vụ giết người thực sự xảy ra bằng nỏ, tôi sẽ mạnh mẽ yêu cầu loại Jane khỏi cuộc chơi.”
Tôi nở một nụ cười đắc thắng.
***
Sau đó, các thành viên khác cũng chia sẻ thông tin, nhưng hầu hết đều rất vụn vặt.
Chỉ có lời khai của Joon-seong là gây chú ý.
“Jane… đi điều tra xung quanh, hỏi mọi người về việc Gyeonhwon đang làm gì, ở đâu, vào thời điểm nào…”
Rồi Joon-seong có vẻ bị ánh mắt của Jane làm cho nhụt chí. Họ nhập vai quá tốt luôn.
***
# Bản biên tập tạm thời
Chae Ha-min và Ji Dong-hwa đang trò chuyện với nhau.
‘Quản lý! Cậu giỏi quá!’
‘Madame, cô quá lời rồi. Nhân tiện, cô có muốn cùng tôi lên tầng 4 tìm kiếm thêm manh mối không?’
Chae Ha-min nhìn đầy nghi ngờ.
‘Không phải cậu định giết tôi đấy chứ, Dong-hwa?’
‘Madame, cô thừa biết tôi coi mạng sống của cô còn hơn cả mạng sống mình mà.’
‘Dù biết là đang diễn, nhưng tớ vẫn cảm động quá trời!’
Mặt Ji Dong-hwa có hơi méo đi, nhưng dường như đang nhớ lại vai diễn, cậu nhanh chóng lấy lại thần sắc.
‘Lúc nãy tôi đang giải một câu đố ở tầng 4, cô có muốn đi cùng không?’
[Prima donna đi cùng quản lý lên tầng 4]
‘Đi nào, quản lý.’
Chae Ha-min đưa tay ra một cách kiêu kỳ.
Dong-hwa cẩn thận đỡ lấy từ dưới, giúp cậu ấy bước lên cầu thang.
[Những tân binh nhập vai đầy nghiêm túc]
Tiếng nhạc nền vang lên thanh lịch. Tựa như madam và quản gia đang bước đi trên phố châu Âu.
Và đúng lúc đó—
‘Vụ giết người đầu tiên xảy ra! Hiện trường: kho tầng 4!’
Thông báo vang lên.
Dong-hwa và Ha-min nhìn nhau, ngưng vai diễn và lập tức chạy lên tầng 4.
Khi mở cửa kho, con ma-nơ-canh mặc đồ của Sohwi nằm gục, với mũi tên găm vào bụng.
Dong-hwa nhanh chóng bước vào, nhặt lấy cây nỏ trên bàn, quay lại nhìn.
‘Madam…’
‘…Sao vậy, quản lý?’
‘Xin lỗi…’
Dong-hwa nhẹ nhàng đưa nỏ ra trước, vừa chỉnh lại kính đơn bằng tay phải.
Và cười mỉm:
‘Madam, người yêu của cô có vẻ là hung thủ.’
Máy quay lia đến chiếc đầu hươu treo trên tường, cận cảnh vài giây.
***
* * *
“Nghĩ kĩ xem! Nếu tôi là thủ phạm, tôi sẽ dùng nỏ ư? Ngay sau khi quản lý của hôn phu của tôi nói thế?”
“…Tôi nghĩ đó có thể là mục đích. Không phải vụ giết người được thực hiện bằng nỏ nhằm mục đích đưa ra tuyên bố này sao?”
Sau khi vụ giết người đầu tiên xảy ra, chúng tôi tập trung ở giữa sân khấu để truy tìm thủ phạm.
Jane và tôi đang cãi nhau rất gay gắt.
“Tôi mua nỏ với mục đích duy nhất là giết Gyeonhwon. Tôi không có thù oán gì với Sohwi.”
Tôi lập tức lấy một tờ giấy ra khỏi ngực và bắt đầu đọc nó.
“Ôi, em yêu, anh thực sự nhớ những ngày khi em từng ôm anh. Mặc dù anh đã có người khác bên cạnh, nhưng liệu có ổn không nếu chúng ta quay lại?”
Sau đó, cậu ta giơ kính một mắt bằng tay trái và nhìn Jane.
“…Bị người mình yêu phản bội và bị người yêu cũ bỏ rơi, không phải buồn lắm sao?”
“Đó là một câu chuyện phức tạp……!”
Jane nói vậy rồi ngồi xuống với vẻ mặt chán nản, như thể anh ấy đã mất hết năng lượng.
“…Dong-hwa, vậy có bằng chứng gì chứng minh cậu không phải thủ phạm không?”
“Nhân chứng của tôi, phu nhân Ha-min đang ở đây.”
“Dong-hwa đã ở cạnh tôi ngay khi tôi nghe thấy tiếng hét. Jane, anh cũng định giết em hả?”
… Diễn xuất của Chae Ha-min đang ở đỉnh. Tôi có thể cảm nhận được sự ẩm ướt trong giọng nói của cậu ấy.
“Khi nhìn vào hiện trường vụ án, không có bằng chứng nào cho thấy nỏ tự nổ. Nếu đúng như vậy, phải có người đứng đó bóp cò, và nếu đúng là sự thật, thì Madam và tôi không thể là thủ phạm.”
Căn phòng trở nên yên lặng trong giây lát, Jane nhìn khắp khuôn mặt mọi người.
“Mọi người… họ nghĩ rằng tôi, ca sĩ opera vĩ đại nhất thời đại chúng ta, đã phạm tội giết người vì tình yêu!”
Và rồi Joon-seong bước vào và giải quyết tình hình.
“Vâng, có lẽ vậy. Có vẻ như đã được xác định phần nào thủ phạm là ai. Không có ghi chép nào về việc anh đang thu thập bằng chứng một cách điên cuồng, đúng không Dong-hwa.”
‘Đây không phải là lần đầu tiên thủ phạm bị phát hiện ngay trong vụ án giết người đầu tiên sao? Tôi đoán mình sẽ phải tan làm sớm lần đầu tiên sau một thời gian dài.’
Và giọng nói của Jane trở lại bình thường, như thể anh ấy bị suy nhược thần kinh.
“Không, tôi không phải thủ phạm, đồ ngốc! Tôi không có lý do để giết Joon-seong và Dong-hwa!”
Tôi lập tức lấy giấy chứng nhận mua bất động sản ra.
“Việc mua bất động sản được thực hiện dưới tên người quản lý. Thậm chí còn có một điều khoản bổ sung nói rằng nếu danh tính của Joon-seong không bị lộ ra, chủ sở hữu sẽ biến thành Jane. Tôi không biết tại sao hợp đồng lại được ký theo cách này, nhưng trong trường hợp này, đó là lý do để giết anh ấy.”
Tôi tập hợp tất cả bằng chứng và mang ra trước mắt mình.
“Tất nhiên, tình tiết xung quanh cái chết của tôi vẫn chưa được tiết lộ, nhưng anh có thể tiếp tục phủ nhận khi tất cả bằng chứng này đều chỉ về anh không?”
Và rồi, như thể đã mất hết ý chí chiến đấu, Jane ngã ngửa ra ghế và hét lên.
“AAA! Giết tôi đi! Giết tôi đi! Tôi căng thẳng quá, tôi không làm được đâu!”
“Vâng! Vậy thì chúng ta sẽ tuân theo ý muốn của Primo Uomo!”
Joon-seong nghĩ rằng mình đã xong việc nên vứt bỏ hình tượng nhút nhát của mình và hét lên đầy năng lượng.
“Bây giờ! Ai đồng ý trục xuất Jane!”
* * *
# Bản biên tập tạm thời
Khi Joon-seong hét lên như vậy, mọi người đều lặng lẽ giơ tay lên.
Chae Ha-min nói với giọng nửa nức nở, như thể đang rất buồn.
‘Jane, em thực sự yêu anh, nhưng em không thể làm gì được. ‘Em ủng hộ án tử hình!’
‘Aaaaaa! đồ ngốc! ‘Không phải tôi!’
Và màn hình sẽ hiện lên đồng hồ đếm ngược 5 giây.
Và cuối cùng, khi đạt đến số 1, giọng nói của diễn viên lồng tiếng sẽ vang lên.
‘Đó là phán quyết của người dân!’
Một bản nhạc nền căng thẳng vang lên.
‘Tù nhân Jane, anh bị buộc tội giết Sohwi và sẽ giết những người khác trong tương lai, và anh bị kết án tử hình!’
Jane hét lên một cách vô ích.
“Ji Dong-hwa! Đồ ngốc! Vấn đề đã được giải quyết ư! Cậu viết tiểu thuyết rất hay, và ngay cả cách cậu diễn giải bằng chứng cũng khá hợp lý, nhưng dù sao đi nữa! ‘Đồ ngốc!”
Sau đó, chúng ta được chứng kiến cận cảnh khuôn mặt bối rối của Ji Dong-hwa.
‘Đây là kết quả của quyết định của người dân. Trò chơi chưa kết thúc.’