Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 36
Giữa những ngày bận rộn với các buổi họp sản xuất và luyện tập, hôm nay hiếm hoi chỉ có tôi và Chae Ha-min đứng trước sảnh.
Thay vì Lee Hyun-jae và Seok-jun – những người đang ở trường, Ryu Eden là người tiễn chúng tôi.
“Đi cẩn thận nhé, mấy đứa. Luôn cúi đầu chào hỏi lễ phép. Nếu gặp người lạ kỳ lạ, đừng để lộ cảm xúc trên mặt, đặc biệt là em đấy, Dong-hwa.”
…Từ khi làm trưởng nhóm, anh ta lắm lời hẳn.
Thậm chí hôm qua, Ryu Eden còn tổ chức một “buổi học đặc biệt về giao tiếp xã hội” và nói không ngừng về cách cư xử khi gặp người khác, đến mức tôi suýt bị tẩy não.
Quản lý Kang Seung-jun đưa chúng tôi lên xe.
Vừa lái xe thành thạo, anh ấy vừa nhắc nhở một số điều cần chú ý trong buổi họp sản xuất của chương trình Detection.
“Vị PD mà chúng ta sắp gặp không phải người xấu. Anh ấy có mối quan hệ tốt với công ty chúng ta. Tuy nhiên…”
…Có vấn đề gì sao?
“Anh ấy… quá độc đáo, nên các em phải cẩn thận.”
“Oh, độc đáo như thế nào ạ?”
“Sao nhỉ, thế giới quan của anh ấy rất rõ ràng, nên đừng xâm phạm vào đó.”
…Đó không phải là phép lịch sự tối thiểu giữa người với người ư, anh quản lý?
“Nếu lỡ xâm phạm, các em sẽ có khoảng thời gian kinh khủng đấy. Joon-seong đã nói như vậy.”
…Joon-seong, anh ta không có tư cách nói câu đó đâu.
***
Khi bước vào đài truyền hình WEB, chúng tôi chào hỏi khắp nơi theo hướng dẫn của Kang Seung-jun.
…Mới thế mà đã mệt rồi. Tôi muốn về nhà quá.
“Bây giờ hai em chỉ cần đợi ở trong này, PD sẽ vào sau. Anh cũng sẽ ở đây, nhưng tốt nhất là đừng mắc sai lầm.”
“…Vâng.”
“Vâng ạ!”
Sau câu trả lời chậm một nhịp của tôi và lời đáp có vẻ vô tư của Chae Ha-min, Kang Seung-jun hít một hơi thật sâu.
Cạch—
Tiếng cửa mở vang lên một cách kỳ quái, ngay sau đó là tiếng vỗ tay từ bên trong.
Và bài “Hoan nghênh!” của TOT – thường được dùng làm nhạc nền khi ai đó lần đầu đến một nơi nào đó – vang lên to rõ.
Cánh cửa mở hoàn toàn, để lộ một tấm băng rôn ghi rõ:
(Chào) Chúc mừng BLOSSENCE lần đầu tham gia show thực tế (mừng)
…Đầu óc tôi dần trở nên trống rỗng.
Ngay cả Chae Ha-min – người gần như không bao giờ bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì – cũng chỉ đứng ngây ra.
“Những hậu bối thân yêu! Hoan nghênh các em!”
Người vừa hét to vừa lao ra với chiếc bánh kem trên tay là Joon-seong.
…Tên này không phải là một trong những idol hàng đầu sao? Sao rảnh vậy?
“Hậu bối của anh xuất hiện trên show mà anh tham gia, lẽ nào anh lại không có mặt! PD Jang có chút lập dị, nhưng có anh giúp đỡ thì sẽ không có vấn đề gì!”
“Wow! Joon-seong-nim! Em là fan của anh đấy!”
Chae Ha-min vừa hét vừa nhảy cẫng lên rồi giật lấy chiếc bánh kem từ tay Joon-seong.
…Hóa ra mục tiêu là cái bánh kem. Ghi chú: Có thể dụ con thỏ bằng bánh kem.
Joon-seong tiến lại gần, khoác vai tôi rồi thì thầm:
“Em đã phớt lờ tin nhắn của anh, anh hơi buồn đấy, hậu bối à.”
…À, tấm poster I Want You đó hả? Xin lỗi nhưng tôi thuộc phe I Hate You.
“…Anh chắc là phòng họp biến thành cái chợ như thế này không sao chứ, tiền bối?”
“A! Dĩ nhiên là anh đã xin phép PD Jang rồi. Thật ra anh ấy đang ngồi ngay kia kìa.”
…Hả?
Tôi vì tránh né Joon-seong nên không để ý, còn Chae Ha-min đang mải mê ăn dâu trên bánh kem và cũng chẳng nhận ra.
Ngay lập tức, tôi bỏ mặc Joon-seong, bước nhanh về phía trước, cúi đầu chào.
“…Chào PD-nim, tôi là Dong-hwa của BLOSSENCE.”
Thấy vậy, Chae Ha-min cũng dừng việc thưởng thức vị ngọt của dâu tây, đứng cạnh tôi và cúi 90 độ.
“Chào PD-nim! Em là Ha-min!”
“Ồ! Tân binh đúng là tràn đầy năng lượng! Vậy thì, chúng ta bắt đầu cuộc họp nào!”
Tất cả những thứ này… là hiệu quả từ buổi huấn luyện giao tiếp xã hội của Ryu Eden.
Nhờ bị anh ta tẩy não suốt hơn ba tiếng đồng hồ hôm qua về cách cư xử khi gặp PD mà chúng tôi mới có thể làm tốt như thế đó, cái tên khốn phiền phức.
***
Cuộc họp sau đó khá đơn giản. Chủ yếu xoay quanh concept chương trình, cách tiến hành, và tất nhiên là những lời lẽ lan man vô dụng của Joon-seong.
“Tóm lại, các em chỉ cần ghi nhớ thiết lập nhân vật trên thẻ vai trò, diễn theo đó, và suy luận ra ai là kẻ sát nhân ẩn trong dàn cast.”
“Sát nhân sẽ tạo ra các mánh khóe để thực hiện vụ giết người! Nếu sát nhân giết hết trừ một người thì họ thắng, còn nếu bị bắt trước thì thua. Luật chơi giống trò Mafia.”
“Bây giờ, hãy rút thẻ vai trò nào. Nhớ là nhân vật các em rút được, phải giữ nguyên suốt chương trình đấy!”
…Tỷ lệ bằng nhau, nghĩ kỹ thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Tôi lập tức rút một tấm thẻ.
Ước gì có vai nào đó ít nói.
[Chúc mừng! Bạn là ‘Người đàn ông thuận tay trái’.]
…Cái vai diễn quái quỷ gì đây.
“Oh, ‘Người đàn ông thuận tay trái’!”
PD Jang nhìn thẻ tôi rút được, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Vai này khá độc lạ đấy, cậu sẽ vất vả rồi.”
Ngay lúc đó, mắt Joon-seong sáng lên, hướng về phía này.
“PD Jang, vai của Ha-min có vẻ… kỳ quặc?”
“Gì thế?”
Chae Ha-min vẫn cười tươi rói, giơ thẻ của mình ra.
“Em là Prima Donna! Nghĩa là gì thế, Dong-hwa?”
…Wow, một nữ ca sĩ opera nổi tiếng à.
“Oa! Định mệnh rồi! Vì người đàn ông thuận tay trái vốn là quản lý của Prima Donna!”
PD Jang nhìn lên trần nhà với vẻ mặt đầy phấn khích.
“Aaa, hoàn hảo… Hai vai này cần có mối quan hệ thân thiết với nhau.”
Joon-seong thì thầm vào tai tôi:
“Đến lúc đó, em nhất định phải đứng im, không phản ứng gì hết, hậu bối.”
…Ngược lại, tôi lại càng muốn biết. Đây là chiếc hộp Pandora sao?
Nhưng rồi Chae Ha-min – người không được Joon-seong nhắc nhở – hồn nhiên hỏi:
“PD-nim, sao anh biết em và Dong-hwa thân nhau?”
“…Chết rồi.”
Joon-seong lắc đầu như một bác sĩ vừa nhìn thấy bệnh nhân không còn cứu vãn được.
“Ha-min, lại đây nào! Anh sẽ kể cho em nghe quá trình tạo ra nhân vật này!”
“À… kiểu người như thế ạ.”
“…Nói khoảng 20 phút sao?”
Tôi thì thầm với Joon-seong.
“Một tiếng. Lúc đầu tôi cũng bị dính chưởng nặng.”
Ra vậy.
Và rồi một tiếng rưỡi trôi qua, chúng tôi lên xe trở về chỗ nghỉ.
“…Dong-hwa à, tôi còn sống không?”
“…Cậu chưa chết đâu.”
Dù trông có vẻ đã nằm một nửa trong quan tài rồi.
Chae Ha-min đã giữ bộ mặt tươi cười trong hơn một tiếng đồng hồ để nghe PD Jang nói chuyện về việc xây dựng nhân vật—chủ đề mà cậu ta không hề muốn nghe. Kết quả là bây giờ cơ mặt cậu ta gần như bị liệt một nửa.
“Mà này Dong-hwa, cậu đã xem Detection bao giờ chưa?”
“Chưa, cậu thì sao?”
“Tớ định xem một ít mấy tập gần đây trước khi quay.”
Chae Ha-min vừa tựa lưng vào ghế xe vừa hỏi:
“Dong-hwa, vì cậu là quản lý của tôi, trong lúc quay tôi có thể sai bảo cậu đúng không?”
…Về mặt lý thuyết, nó đúng. Con thỏ chết tiệt.
***
“À, vậy nếu đưa cái này đến giới hạn thì nó sẽ trở thành diện tích đúng không?”
“Ừ, phải hiểu quá trình rút ra khái niệm tích phân cơ bản thì mới áp dụng được. Tử số ở đây là 2. Giờ thử nghĩ xem nên làm thế nào đi.”
Lee Hyun-jae cau mày suy nghĩ trước câu hỏi của tôi.
Quả nhiên… cậu ta thông minh thật.
Vì là bạn cùng phòng với Chae Ha-min nên trong những tình huống thế này, sự khác biệt giữa hai người họ càng thêm rõ ràng.
“…Thế này thì sao ạ?”
Tôi nhanh chóng kiểm tra phép tính mà Hyun-jae vừa viết.
“…Chính xác. Em tiếp thu nhanh đấy, Hyun-jae.”
“Lạ thật, nhìn theo cách suy nghĩ của anh thì em lại hiểu được!”
Bây giờ đang là thời gian dạy kèm cho Hyun-jae. Một khi giai đoạn debut chính thức bắt đầu, sẽ không còn thời gian để học nữa, vì thế tôi tranh thủ dạy kèm cho cậu ta.
“Dong-hwa, nghe bảo bài hát chủ đề của nhóm là do anh viết ạ? Thật sự rất đỉnh luôn.”
“…Là chúng ta cùng viết.”
Cái bài hát tôi hành cậu đến chết mới xong ấy, quên sạch rồi à.
“Hát bài do anh sáng tác hoặc phối khí thực sự rất thoải mái đấy, anh biết không?”
…Bài hát được thiết kế riêng cho cậu, tất nhiên rồi. Tôi đã cố gắng hết sức để làm nổi bật thế mạnh và che đi những điểm yếu của cậu mà.
“Mai anh còn phải đi quay nữa, vậy mà vẫn dành thời gian kèm em… có ổn không ạ?”
Vừa dứt lời, cửa phòng bật mở, Ryu Eden bước vào với một túi trái cây trên tay. …Trông cứ như tôi hồi mười lăm tuổi vậy.
“Trời ơi, mấy đứa nhỏ của anh! Nhìn tụi em chăm chỉ học tập thế này làm anh vui quá!”
Chỉnh lại, đây là một ông bảo mẫu cuồng con.
“Nhưng mà học lâu quá không tốt cho sức khỏe đâu, nhớ nghỉ ngơi nhé.”
Nói rồi anh ấy đặt túi trái cây lên bàn, xoa đầu Hyun-jae.
“Mai đi tập với anh nhé, Hyun-jae.”
“…Wow, em thích lắm ạ!”
Tên này nghiện thể dục thật sự. Anh ta cứ dùng cái kiểu ngọt ngào đi dụ người khác.
“Dong-hwa, em cũng đi tập với anh vào hai ngày tới nhé.”
Ha, vì là leader nên tôi nhắm mắt bỏ qua cho anh đấy.
“…Ừ.”
Thấy vậy, Ryu Eden vẫy tay về phía camera trong phòng Hyun-jae.
“Các fan ơi! Cuối cùng mình cũng lôi được Dong-hwa ra khỏi nhà để đi tập thể dục rồi này! Bình thường ngoài lúc thu âm và tập vũ đạo ra, mình chưa từng thấy em ấy rời khỏi nhà bao giờ!”
…Tên hướng ngoại đang làm ầm ĩ lên nữa.
***
“Nào, Ha-min, hôm nay có những ai cùng tham gia với chúng ta?”
“Joon-seong hyung, Jane-ssi, Gyeonheon-ssi, Sohwi-ssi!”
“Chính xác. Gần đây họ đang làm gì?”
“Joon-seong hyung thì miễn trả lời, Jane-ssi đóng chính trong ‘Người yêu của con trai tôi’, Gyeonheon-ssi dẫn chương trình radio ‘Nhịp điệu hai giờ chiều’, Sohwi-ssi phát hành album ‘Hãy bỏ lại tôi mà đi’!”
“…Không tệ. Khi gặp họ phải làm gì?”
“Cúi chào 90 độ!”
Từ ghế lái phía trước, quản lý Kang Seung-jun cứ mỉm cười nhìn chúng tôi. …Quản lý à, tôi thật lòng lo lắng lắm.
“Điều quan trọng trong Detection là gì?”
“Dùng dấu vết kẻ sát nhân để lại cùng với tin nhắn hấp hối của nạn nhân để suy luận ra hung thủ!”
“Cậu là hung thủ sao?”
“Tôi không phải!”
Được rồi. Tôi sẽ tận dụng điều này. Nhất định phải kè kè bên cạnh cậu ta.
Và thế là chúng tôi đến một nhà hát lớn ở Daehak-ro. Rồi cứ thế, chúng tôi bắt đầu chào hỏi tất cả mọi người gặp mặt.
“Chào anh chị, tôi là Dong-hwa, còn đây là Ha-min, đến từ Blossense.”
“Ồ! Vị khách mời mới đây à? Rất vui được gặp, tôi là Jane. Không biết hai em có biết tôi không.”
“…Người yêu của con trai tôi, xem rất ấn tượng ạ.”
“Em cũng vậy! Em rất thích đoạn diễn biến tâm lý của tiền bối trong tập 5!”
“Ồ! Hai đứa biết phim đó à! Nó đâu có nổi lắm đâu.”
…Đương nhiên là không biết. Chỉ là đã học thuộc thôi.
***
Đến lượt chúng tôi nhận trang phục và đạo cụ để hóa trang.
“…Tại sao lại phải đeo kính một mắt nhỉ.”
Tôi nhìn mình trong gương với bộ lễ phục đen, kính một mắt, cùng mái tóc được vuốt ngược một nửa. Rốt cuộc đây là concept gì?
“A! Dong-hwa, cậu quên cái này rồi.”
“À, cảm ơn nhé.”
Tôi giữ thẳng cổ và lưng, cúi đầu chào.
“…Cậu thật sự trông như một quý ông vậy.”
Tôi chỉ gật nhẹ rồi chờ Chae Ha-min bước ra.
“Wow! Dong-hwa à! Nhìn này! Không khí luồn vào bên dưới này!”
…Tên điên.
Chae Ha-min diện một chiếc váy khiêu vũ màu vàng nhạt, đi giày bệt và đội một chiếc mũ rộng vành. Phần váy có độ phồng lớn, còn phần áo trên lại rộng rãi, khiến hình ảnh của cậu ta trông càng tươi tắn hơn.
“…Madam, chúng ta đi quay thôi.”
“Quào! Cậu nhập vai sớm nhỉ. Vậy thì tớ cũng vậy.”
Nói rồi, Chae Ha-min uyển chuyển bước ra, cất giọng điệu đài các.
“Được rồi, quản lý, lại đây che ô cho ta nào.”
…Đây là trong nhà đấy, madam.