Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 35
‘Ji Dong-hwa có thừa tài năng, nhưng vấn đề là cậu ta quá thiếu kỹ năng xã hội.’
Joon-seong nghĩ thầm khi nhìn vào khung tin nhắn chưa được hồi đáp.
Anh có linh cảm. Ji Dong-hwa thuộc kiểu người sẽ không làm gì nếu đó không phải là điều cậu ta muốn hoặc có lý do để làm.
‘Tôi thực sự thích cái chất riêng toát ra từ các bài hát của cậu ấy. Nếu tôi yêu cầu đúng phong cách mình muốn, cậu ấy chắc chắn có thể làm ra một thứ hoàn hảo.’
Những bài hát Ji Dong-hwa đã thể hiện ở vòng 3 và vòng 5 đều thể hiện rõ ràng dấu ấn cá nhân, cũng như sự cân nhắc kĩ để làm nổi bật màu sắc riêng của từng thành viên.
Joon-seong muốn solo album của mình tràn ngập màu sắc cá nhân, vì vậy anh đã tự mình tìm nghe các sáng tác đến từ nhiều nhà sản xuất khác nhau, nhưng không có bài nào thực sự gây ấn tượng với anh.
Vậy mà tại sao anh lại bị thu hút bởi một người đặt sở thích cá nhân lên trên cả thành công như thế này chứ.
‘Ha, tôi là kiểu người khi đã để mắt đến thứ gì thì nhất định phải đạt được mới có thể ngủ ngon… Làm thế nào để xích cậu ta lại nhỉ?’
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.
Là PD Jang của Detection, chương trình mà anh đang tham gia cố định.
“Vâng, PD-nim, có chuyện gì sao ạ?”
— Joon-seong à, cậu có quen ai thông minh một chút, chưa từng xuất hiện trên chương trình của bọn anh, và có sức hút tươi mới không? Hai tuần nữa quay rồi mà thành viên dự định lại dính scandal lái xe khi say rượu. Không biết nó là chuyện may mắn hay xui rủi nữa.
Ngay lúc đó, Joon-seong rùng mình, như thể anh vừa tìm ra câu trả lời.
‘Ha, cuối cùng cũng tìm thấy rồi… chiếc vòng cổ tạm thời…’
“Vâng, PD-nim, công ty bọn em sắp ra mắt tân binh, trong đó có một hậu bối cực kỳ tuyệt vời.”
— …Tân binh? Hmm, bọn anh không có lựa chọn gì nhiều, nhưng liệu có đáng tin không?
“Dạ, em chắc chắn cậu ấy sẽ làm rất tốt nếu tham gia chương trình. Hơn nữa, cậu ấy còn đỗ vào Đại học Quốc gia Hàn Quốc! Cũng từng tham gia show sống còn, có thể kiểm chứng hình tượng ạ.”
— WOA, Đại học Quốc gia? Vậy thì dù có xảy ra chuyện gì, ít nhất đó vẫn là một hình ảnh thú vị. Được rồi, bọn anh sẽ tìm hiểu thêm.
Sau khi kết thúc cuộc gọi sơ bộ, Joon-seong lập tức gọi cho Ryu Eden.
— Vâng, hyung! Có chuyện gì vậy ạ?
“Eden à, kể cho anh nghe tất cả các cách có thể thuyết phục Dong-hwa đi.”
***
Ngày hôm sau, Joon-seong đứng trước phòng thu mà người ta đồn rằng đã bị Ji Dong-hwa độc chiếm. Hmm, bài nhạc đang vang lên nghe khá hợp tai đấy.
Nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy có một nỗi bất an khó gọi tên.
‘Bình thường với một tân binh, gần như không thể từ chối lời đề nghị tham gia show giải trí … nhưng sao tôi cứ có cảm giác Dong-hwa sẽ thẳng thừng từ chối tôi nhỉ.’
Theo như tip của Ryu Eden, Joon-seong đã tổng hợp và học thuộc 13 lý do logic chứng minh lợi ích của tân binh khi xuất hiện trên show truyền hình.
‘Để thuyết phục một người chưa thân thiết, tính logic là yếu tố cần thiết… Nếu đến mức này mà vẫn không thể thuyết phục cậu ta, thì tôi hơi buồn đấy.’
Anh cẩn thận gõ cửa.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, để lộ khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Ji Dong-hwa.
‘Wow… Tự nhiên mình lại thấy hồi hộp thế.’
***
Khi tôi đang hoàn thành nốt phần còn lại của bài hát định tặng Mok-hwa trong phòng thu, ai đó gõ cửa.
Hmm, có phải Lee Hyun-jae không? Tôi đứng dậy và mở cửa.
“Ji Dong-hwa hậu bối! Lâu quá không gặp.”
…Wow, là Joon-seong. Khoan, đừng nói là tin nhắn hôm qua anh ta gửi là lời thật lòng nhé?
“Tôi tình cờ đi ngang qua và nghe thấy bài hát mang đậm phong cách của hậu bối!”
…Cảm ơn bài học kinh nghiệm, lần sau tôi sẽ vặn nhỏ nhạc lại khi làm việc.
“Nghe qua có vẻ không giống bài hát dành cho nhóm sắp debut, tôi tự hỏi liệu có phải cậu viết nó cho tôi không.”
Lần đầu tiên tôi đối diện với Joon-seong ở khoảng cách gần như thế này. Trông anh ta khá áp đảo.
Ryu Eden và anh ta đều thuộc kiểu mặt giống chó con, nhưng nếu Eden là Golden Retriever thì Joon-seong lại giống Shepherd hơn.
…Không, nói thẳng ra thì giống chó sói hơn là chó.
“…Tôi có thể hỏi lý do tại sao anh lại muốn bài hát của tôi không?”
“Oh, câu hỏi hay đấy.”
Joon-seong nở nụ cười rạng rỡ và trả lời.
“Cậu biết là không có nhóm nhạc nào có thể tồn tại mãi mãi, đúng không?”
…À, tôi chưa từng nghĩ về điều đó.
“Với những idol đạt đến số năm hoạt động tối đa như tôi, tôi cần phải suy nghĩ về hướng đi sau khi nhóm ngừng hoạt động.”
…Khoan, vậy Blossense cũng không thể tồn tại mãi sao? Bất ngờ thật.
“Tôi có kế hoạch hoạt động solo, và nếu được, tôi muốn tìm một người tài giỏi để hợp tác lâu dài.”
Nói đến đây, Joon-seong vỗ tay một cái.
“Và ngay khoảnh khắc tôi nghe bài hát của cậu, tôi đã bị cuốn hút.”
…Nói dài dòng quá. Đi thẳng vào vấn đề được không?
“Tôi muốn đứng trên sân khấu với bài hát cậu sáng tác riêng cho tôi. Ngay khi nghĩ như vậy, tôi đã ra quyết định.”
…Vâng, cảm ơn anh đã chia sẻ. Giờ có thể đi được chưa?
“Tất nhiên, tôi không yêu cầu miễn phí. Tôi sẽ trả tiền tác quyền. Và vì cậu là idol, tôi có thể đưa ra một đặc quyền.”
Joon-seong chìa tay ra và nói.
“Ví dụ như, tôi có thể nhờ PD của chương trình tôi đang tham gia mời cậu xuất hiện.”
…Ha, điên thật.
Anh ta rốt cuộc thấy gì ở tôi mà lại muốn đầu tư như vậy?
Quá đáng nghi, tôi từ chối thẳng thừng.
“Chương trình tôi đang tham gia cố định vừa có một chỗ trống. Nếu cậu giữ lời hứa trước đây với tôi, tôi sẽ tặng Blossense một cơ hội xuất hiện trên show. Quá tuyệt vời, đúng không?”
…Khoan đã, cái này.
“…Tên chương trình là gì?”
Joon-seong nhanh chóng lướt lại ‘kịch bản’ trong đầu và đáp ngay lập tức.
“Tôi biết cậu sẽ từ chối, nên tôi đã chuẩn bị 13 luận điểm để… Hả?”
…Luận điểm cái gì chứ.
“…Tôi hỏi tên chương trình.”
“Detection, một chương trình có fan trung thành…”
Tôi hít một hơi thật sâu và thở dài.
Chết tiệt, Kí sinh.
“…Tôi đồng ý hợp tác.”
‘… Đáng chết, thứ này mà cũng gọi là phần thưởng ư. Nếu không phải vì nó thực sự cần thiết cho Blossense, tôi đã chẳng thèm để ý rồi.’
‘Kí sinh, việc chấp nhận đề nghị của tên trông giống Shepherd đó thực sự có lợi cho Blossense, đúng không?’
[Chú ý―! Liên tục nghi ngờ không phải là hành động đúng đắn.]
‘… Đây không phải là nghi ngờ, mà là cẩn trọng, Kí sinh ạ.’
***
Trưởng nhóm A&R của Nietzsche Entertainment đang vừa thưởng thức một ly cà phê vừa nghe bản nhạc tự sáng tác của Ji Dong-hwa.
“… Rất tinh tế.”
Thật đáng ngạc nhiên, nhạc của Ji Dong-hwa cho thấy rõ cậu ấy đã học hành bài bản. Không chỉ là học qua loa, mà còn rất sâu sắc… Ấy thế mà lại chọn theo học chuyên ngành triết học ở đại học, rốt cuộc thì cậu ấy đã tranh thủ lúc nào để trau dồi âm nhạc đến mức này?
“Con tôi mà được một nửa như thế thì tốt biết mấy.”
“… Trưởng nhóm Kim, anh còn chưa có người yêu mà?”
“… Suỵt.”
“Với lại, ai lại uống cà phê khi nghe nhạc sôi động chứ.”
“…Vì bài hát có ý nghĩa sâu sắc mà.”
“Vâng, vậy nên lần này chọn bài của Dong-hwa làm bài chủ đề cho album nhé?”
Kim trưởng nhóm hơi nghiêng đầu, lẩm bẩm rồi ngồi thẳng dậy.
“Với chất lượng này, chỉ cần chỉnh sửa một chút là đủ để đẩy làm bài chủ đề. Xét về ngân sách mà bộ phận kế hoạch đang chuẩn bị, chúng ta có thể khiến nó trông thực sự hoành tráng.”
“Nhưng mà, trưởng nhóm, anh nghe tin đó chưa?”
“… Tin gì?”
“High6 và Bluejack cũng sẽ comeback cùng lúc với Blossense khi nhóm ra mắt đấy.”
“… Trời ạ, bộ phận kế hoạch tính sao. Đẩy lịch lên đâu được, hoãn lại cũng không ổn.”
Kim trưởng nhóm nhắm mắt lại một lúc, cố tưởng tượng phản ứng của Jang Hae-jin, trưởng nhóm bộ phận kế hoạch.
“… Chắc giờ này anh ấy đang cầu nguyện rồi nhỉ.”
Mới hôm nào còn là người vô thần, vậy mà giờ đây anh ta thành tín đồ sùng đạo luôn rồi.
***
Trong phòng họp của bộ phận kế hoạch, một tiếng hét vang lên.
“Thấy chưa! Chúa thực sự đã chết! Nietzsche đã đúng!”
“Trưởng nhóm Jang! Bình tĩnh! Bình tĩnh lại đi ạ!”
Từ lúc nhận được tin tức về lịch comeback của hai nhóm nhạc nam hàng đầu là High6 và Bluejack từ một người trong ngành, Jang Hae-jin đã hóa thành một chiếc xe tăng không thể cản phá. Nếu trong số ba nhóm nhạc hàng đầu mà có tới hai nhóm cùng comeback, mọi sự chú ý trong giới idol chắc chắn sẽ đổ dồn về đó.
“Làm sao bây giờ! Sao lại là lúc này chứ! Đáng lẽ nhóm của chúng ta cũng có thể tạo được chút sức hút, nhưng giờ thì còn hy vọng gì nữa!”
“Trưởng nhóm! Chúng ta có thể dời lịch―!”
“Trợ lý Lee, cậu cũng biết là không thể mà. Chúng ta… tiêu rồi. Blosense là nhóm đàn em của TOT, nhóm đã có chương trình sống còn làm bệ phóng, nếu tận dụng tốt khoảng trống, có khi còn có thể debut ở vị trí số 1… Vì thế nên tôi mới xin được một khoản ngân sách lớn từ giám đốc!”
Jang Hae-jin ôm đầu, gần như rên rỉ.
“Không! Rõ ràng lần trước họ bảo là sẽ comeback vào quý sau cơ mà, đám bạn bè đồng nghiệp của tôi không một ai có nổi thông tin chính xác! Tôi đúng là đồ ngu khi tin bọn họ mà dốc hết tiền ra!”
“… Vị trí số 1 không đồng nghĩa với thành công. Chính trưởng nhóm đã đào tạo ra TOT, hẳn là anh hiểu rõ nhất điều đó nhất. Họ đã không đạt hạng 1 ngay khi debut, phải sau hai năm họ mới đạt đến vị trí top.”
“Tôi biết, nhưng ai cũng thấy khoản đầu tư cho nhóm lần này lớn hơn hẳn so với nhóm tân binh thông thường! Kể cả có đạt mức trung bình, nó vẫn lỗ. Lúc quyết định debut, chúng ta tưởng không có đối thủ nào tranh giành sự chú ý, nên mới ráng gom hết mọi thứ vào… Giờ thì sao, với hai nhóm lớn comeback cùng lúc, thậm chí chưa chắc nhóm mới sẽ được nhắc đến trong các cộng đồng mạng.”
Jang Hae-jin úp mặt xuống bàn, lẩm bẩm.
“Không có tân binh nào đủ giật spotlight ngay lúc debut cả… Trừ khi, ông trời bỗng dưng giáng xuống cho một chương trình giải trí nào đó.”
Anh thở dài, tưởng tượng ra cảnh bị giám đốc mắng té tát, rồi ngước mắt nhìn vào hư vô.
“Có ai muốn ra hút thuốc chung không?”
Những người trong phòng đồng loạt thở dài.
“Trưởng nhóm là người duy nhất hút thuốc trong team mà…”
Sau khi kết thúc khoảnh khắc tiếc nuối bên điếu thuốc, Jang Hae-jin trở lại chỗ ngồi với vẻ mặt tuyệt vọng. Ngay lúc ấy, một tin nhắn nội bộ từ Kang Seungwon bật lên trên màn hình máy tính của anh.
‘Khẩn cấp, đội ngũ sản xuất của Detection vừa gửi yêu cầu casting Ji Dong-hwa cùng một thành viên khác. Hãy đến phòng họp số 3 ngay lập tức.’
Jang Hae-jin dụi mắt một lần.
… Khoan đã, cái gì cơ?
Bộ não của anh như thể ngừng hoạt động trong giây lát.
‘Tại sao… lại có chương trình giải trí từ trên trời rơi xuống?’
Như bị thôi thúc bởi bản năng, anh chộp lấy sổ tay và lao ra khỏi phòng.
***
Tôi đang bật bài hát mình sáng tác để cả nhóm nghe vào cuối ngày thì―
“A, trưởng nhóm gọi kìa.”
“… Nghe luôn đi, tôi tắt nhạc nhé.”
“Ừ, Dong-hwa.”
Ryu Eden nghe điện thoại một lúc.
“… Hả?”
Anh ấy giật mình như vừa nghe thấy điều gì đó kỳ diệu, rồi quay sang nhìn tôi.
‘… Nhìn gì, chó con.’
“… Vâng, vâng. A, em hiểu rồi. Em sẽ đưa cậu ấy đến ngay.”
À, là lệnh triệu tập.
Cả nhóm dồn sự chú ý vào cuộc gọi.
“Anh ấy bảo là đến ngay bây giờ ạ?”
Ryu Eden gật đầu.
“Có lời mời tham gia chương trình giải trí đấy.”
À, chắc là chương trình mà Joon-seong nhắc tới.
Hừm, tôi chưa từng nghe có ai như tôi tham gia show giải trí bao giờ, chắc là Cha Ha-min hoặc Ryu Eden được chọn rồi.
***
“… Xin hãy nhắc lại một lần nữa.”
Jang Hae-jin gật đầu mạnh mẽ.
“Có lời mời casting Ji Dong-hwa cùng một người nữa! Khó tin đúng không? Tôi cũng vậy! Nhóm còn chưa debut, mà đã có cơ hội lên truyền hình, dù đó có là đài cáp đi nữa, nó cũng là một cơ hội hiếm có!”
… Show giải trí nghĩa là phải gây cười, đúng chứ? Nhưng tôi hoàn toàn không phù hợp. Tại sao lại chọn tôi?