Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 34
‘Bản phác thảo cơ bản… gần như đã hoàn thành.’
Tôi bật bản nhạc mà mình vừa lên khung. Những nhạc cụ hòa quyện vào nhau một cách tao nhã, tạo ra bầu không khí u sầu.
Sau đó, khi những nhạc cụ chuyển sang staccato, âm thanh vang lên ngắt quãng, và trong đó, tiếng guitar dần dần bật lên.
…Âm hưởng buồn hơn tôi tưởng nhiều.
Thay vì mang hơi thở tươi mát của kỳ nghỉ hè, bài hát này giống câu chuyện của hai anh em sống sót trong thế giới hậu tận thế, đang vật lộn để tiếp tục tồn tại.
Có lẽ vì tôi đã nghĩ đến kỷ niệm với em trai mình khi sáng tác ca khúc này. Nào có dáng vẻ của công tử quý tộc thanh tao nào, đây rõ ràng là hình ảnh của một quý tộc sa cơ lỡ vận.
Tôi lắng nghe đến phần cao trào của bài hát. Khi giai điệu đạt đến đỉnh điểm, số lượng nhạc cụ đột ngột giảm xuống, như thể để thể hiện sự trống rỗng trong tâm hồn, khiến không khí càng thêm u ám.
“Đây là… bài hát dành cho tôi, chứ không phải cho nhóm.”
Nói cách khác, việc đưa nó vào album ra mắt là ý tưởng hết sức điên rồ. Nếu bài hát như thế này xuất hiện trong album, đừng nói đến giải thưởng Tân binh xuất sắc nhất, cả nhóm thậm chí không còn cảm giác gắn kết nào luôn í chứ.
‘Nhưng mà… tôi thực sự thích bài hát này, tiếc quá.’
Tại cuộc họp lên kế hoạch lần thứ hai, trưởng nhóm Jang Hae-jin vô cùng bối rối.
“Sau khi cân nhắc, chúng tôi thấy rằng cái tên ‘Blossence’ là lựa chọn phù hợp.”
Khi Ryu Eden ngồi xuống sau bài thuyết trình dài 10 phút, Ji Dong-hwa vỗ tay với vẻ mặt vô cảm, như thể đang nói rằng anh ấy đã làm tốt.
Nhưng tại sao? Tại sao chỉ để đề xuất một cái tên, lại cần phải viện dẫn vô số tài liệu tham khảo đến vậy?
“Người soạn thảo bản thuyết trình này là ai… Ha, đương nhiên là Ji Dong-hwa rồi.”
Từ các bài nghiên cứu về tu từ học của Aristotle, đến các phân tích âm vị học về sự rung cảm tích cực mà cái tên Blossence mang lại—tổng cộng 15 lý do đã được đưa ra để khẳng định rằng đây phải là tên nhóm.
Chỗ này là trường đại học ư? Trong một khoảnh khắc, Jang Hae-jin có cảm giác anh đang quay trở lại thời sinh viên, ngồi nghe thuyết trình trên giảng đường, khiến đầu óc anh quay cuồng.
“…Dong-hwa, tại sao cậu lại làm đến mức này?”
Ji Dong-hwa chỉ im lặng mỉm cười nhẹ.
‘…Đây chính xác là vẻ mặt mà giáo sư tôi từng thể hiện trước khi chửi bài luận của tôi.’
Chẳng lẽ cái tên mà nhóm tôi chuẩn bị tệ đến mức đấy sao? Anh bỗng dưng suy nghĩ nhiều.
“Thực ra, tôi đã lược bớt trong bài thuyết trình, tôi còn nhiều lý do khác nữa.”
Ji Dong-hwa nhẹ nhàng giơ tay lên.
“Sinh nhật của Chae Ha-min là ngày 31 tháng 8, loài hoa đại diện là cỏ ba lá. Sinh nhật của tôi là ngày 1 tháng 1, loài hoa đại diện là hoa tuyết điểm. Hơn nữa, tên của tôi mang ý nghĩa ‘mùa đông’ và ‘hoa’.”
Tôi khẽ gật đầu và nói với giọng trầm tĩnh.
“Vậy nên nếu cái tên ‘Blossom’ xuất hiện trong tên nhóm, chẳng phải nó sẽ trở nên vô cùng đẹp đẽ và ý nghĩa sao?”
Cuối cùng, Jang Hae-jin không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu đồng tình.
‘…Thật sự trùng hợp đến đáng kinh ngạc.’
Bộ não của anh lập tức hoạt động nhanh chóng, tìm cách biến điều này thành một điểm nhấn để quảng bá nhóm.
Sau buổi họp lên kế hoạch, khi Lee Hyun-jae đã bày tỏ ý kiến của cậu ấy, chúng tôi tập trung để tiếp tục buổi học vũ đạo.
“Ha-min, cậu đã từng đi du thuyền bao giờ chưa?”
Trong lúc luyện tập, tôi hỏi Chae Ha-min—người có vẻ là người giàu nhất trong nhóm.
“Ừm, rồi. Hình như là ba năm trước?”
Bất giác tôi cảm thấy có khoảng cách giữa chúng tôi.
“…Cảm giác thế nào?”
“Ừm, bố tôi, ờ… tổ chức một bữa tiệc gì đó trên du thuyền với bạn bè ông ấy, và tôi được đi cùng, nhưng thực sự chẳng vui chút nào.”
Vậy đó là sự kiện dành cho giới doanh nhân kiểu như quyên góp từ thiện hay gì đó đại loại thế, và cậu ta được mời đi cùng.
“Sao tự nhiên cậu hỏi vậy?”
“…Tôi đang viết bài hát, nhưng tôi chưa từng đi du thuyền bao giờ.”
Nghe vậy, Chae Ha-min suy nghĩ một lúc, rồi vỗ tay nói:
“Vậy thì khi quay chương trình thực tế, nếu có thời gian tự do, chúng ta hãy cùng nhau đi nhá!”
Có vẻ như câu đó đã thu hút sự chú ý của Ryu Eden. Trong lúc đang uống nước, anh ấy hét lên:
“Anh đồng ý!”
…Tôi định ở nhà nghỉ ngơi và đọc sách cơ mà.
***
Hai ngày sau, dưới sự hướng dẫn của Kang Seungwon—quản lý của chúng tôi, cả nhóm lên xe.
Biển Incheon, đây là lần đầu tiên tôi đến đó bằng ô tô.
Quản lý Kang Seungwon bảo rằng vì đang là tháng 4, thời tiết vẫn còn se lạnh, anh đã chuẩn bị sẵn chăn cho chúng tôi.
Khi bước xuống xe, mùi mặn của biển phả vào cánh mũi.
“…Rộng lớn và tuyệt đẹp.”
Tôi thì thầm. Không giống như biển mùa thu, biển mùa xuân tràn đầy sức sống.
Tôi bước chân trần trên bãi cát. Cảm giác cát luồn qua các kẽ ngón chân nhột nhạt.
“…Wow, lâu lắm rồi em mới ra biển, anh ạ.”
“…Anh cũng vậy.”
Tôi chậm rãi bước tới nhúng chân vào nước biển.
‘…Lạnh quá.’
Tôi từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay xuống nước, khua nhẹ.
‘…Nước văng lên kìa.’
Cứ như vậy, tôi lặng lẽ cảm nhận làn nước mát lạnh trong một khoảng thời gian. Xa xa, một chiếc du thuyền khổng lồ lướt qua.
“Viner, Vin, Viner, Schnitzel—”
Tôi ngâm nga khẽ trong khi tiếp tục nghịch nước.
Lúc đó, tôi nghe thấy giọng Seok-jun nói với ai đó:
“Dong-hwa-hyung— trông có vẻ—đang rất vui—đấy ạ.”
“Chứ còn gì nữa, cậu ấy còn tự hát lại ‘quá khứ đen tối’ của mình kìa.”
Tôi giả vờ không nghe thấy và ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Ồ, bầu trời trong xanh quá.
***
#Chỉnh sửa từ Chương trình Thực Tế
Cảnh quay cho thấy Ji Dong-hwa đang ngồi xổm bên bờ biển, liên tục thò tay xuống nước để vọc nước.
[Đã làm vậy suốt 10 phút liền.]
Ji Dong-hwa dường như đã bị mê hoặc, cứ nhìn dòng nước gợn sóng và những con tàu đi ngang qua.
Cậu ấy còn liên tục ngân nga bài hát với phần lời chỉ có “Binner Schnitzel”.
[Dong-hwa-ssi, rốt cuộc tại sao bạn lại như thế…?]
Đằng sau Ji Dong-hwa, bốn thực tập sinh khác lặng lẽ tụ tập. Rồi, không chút báo trước, họ nhấc bổng cậu lên và chạy đi.
“Khoan đã! Tôi không biết bơi! Nguy cơ tử vong đang cận kề! Chờ đã, ít nhất hãy cứu cái máy ghi âm của tôi trước!”
Nhưng các thành viên khác của Blossom chỉ nhẹ nhàng khi nhận lấy máy ghi âm—và ném mạnh Dong-hwa xuống biển.
Sau vài giây vùng vẫy, cậu ta bật dậy hét lớn:
“Ryu Eden! Anh, đến đây ngay cho tôi!”
Ryu Eden hoảng hốt bỏ chạy.
“Sao lại nhắm vào em vậy, Dong-hwa hyung?!”
“Chứ ngoài bộ não của anh ra, ai có thể nghĩ ra cái kế hoạch điên rồ này?!”
Máy quay chuyển cảnh, ghi lại hình ảnh hai người họ rượt đuổi trên cát. Cảnh quay kéo ra xa, nhạc nền ngọt ngào vang lên—hệt như một phân đoạn lãng mạn cổ điển, nơi người yêu đuổi theo người kia.
[Blossom, từ xa trông như một bộ phim hài…]
Cuối cùng, Dong-hwa bắt kịp Eden. Nhưng thay vì trả thù, cậu lại bị Eden nhấc bổng lên bằng một tay và… quăng xuống biển lần hai.
[…và ngay cả khi nhìn gần, đó vẫn là bộ phim hài.
—Tiếng PD cười sặc sụa trong lúc chỉnh sửa.]
“Ryu Eden! Em sẽ xử anh một cách thích đáng cho mà xem!”
“Dong-hwa hyung, anh ngầu nhất lúc nổi giận ha!”
***
Tôi run lên bần bật khi quấn chặt chiếc chăn mà quản lý Kang Seungwon đưa.
“Em ổn chứ?”
“…Cảm ơn anh, quản lý. Nhưng từ hôm nay, Blossom sẽ chỉ còn 4 thành viên, anh thấy sao?”
“Anh nói điều này với tất cả sự kính trọng, em không đủ sức giết Ryu Eden đâu.”
“…Vậy em chỉ còn cách hạ độc thôi nhỉ.”
“Dù sao thì, em tìm được ý tưởng nào chưa?”
Tôi thở dài.
“Ngạc nhiên thay, có đấy.”
Tôi bật máy ghi âm lên.
“Binn~ Binner~ Binn~ Schnit~ zeller~”
Giọng hát mượt mà vang lên, khiến quản lý Kang khẽ bật cười.
…Chết tiệt, lần sau tôi phải dùng từ khác để ghi âm mới được.
“Bài hát này… phì… hay lắm.”
…Thà anh cười lớn luôn còn hơn.
Sau khi trở về, tôi làm việc trong phòng thu khoảng bốn tiếng trước khi quay lại ký túc xá.
“Hừ, đã hai giờ sáng rồi à.”
Ryu Eden đang ngồi trên ghế sô-pha. Thấy tôi bước vào, anh ấy vẫy tay.
“Dong-hwa, muộn quá đấy.”
“…Làm nhạc muộn mới không làm phiền mọi người.”
Eden rót một cốc nước, anh đột nhiên nói:
“Làm trưởng nhóm, anh hẳn là phù hợp hơn.”
Ừ, đó là chuyện hiển nhiên mà.
“…Em đã nói bao nhiêu lần rồi. Không có ai phản đối việc anh làm trưởng nhóm cả.”
“Thật ra… anh vẫn nghĩ em làm trưởng nhóm sẽ tốt hơn. Dù em ít tuổi hơn anh, đôi khi em lại chững chạc hơn nhiều.”
Ồ, cách nói của anh ta rất tế nhị đấy. Cơ mà, tôi thiếu kỹ năng giao tiếp lắm.
“Nhưng… thấy em vất vả làm nhạc, anh muốn giúp em chút gì đó.”
…Wow, câu này khá bất ngờ. Khiến tôi có chút cảm động.
“…Vậy ngày mai đến phòng thu cùng em đi. Đây là bài hát của nhóm, chúng ta cùng nhau viết chúng.”
“Oa! Được rồi, Dong-hwa hyung! Quyền trưởng nhóm của anh cho phép anh kéo tất cả mọi người đi theo!”
Ui trời, tôi bắt đầu mong chờ ngày mai rồi đây.
***
“Bản này, mọi người thấy sao?”
Tôi hỏi trong phòng thu.
“…Dong-hwa hyung, tha cho em đi.”
Tôi nhìn Ryu Eden, nở một nụ cười hiền hòa.
“Eden, anh không có quyền lên tiếng.”
“Hyung-nim~ Anh biết là đã năm tiếng rồi không~?”
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười.
“…Jun, anh có thể thức trắng bốn ngày liên tục cũng không sao.”
Lee Hyun-jae trông gần như gục luôn, Chae Ha-min nhìn vào khoảng không vô định, còn Ryu Eden và Seok-jun vẫn đủ sức cằn nhằn.
“…Tất cả là vì sự thành công của Blossom.”
“Ngay từ đầu… ngoài Jun, không ai biết sáng tác mà, Dong-hwa hyung?”
Tôi lại mỉm cười với Eden.
“Trưởng nhóm, hôm qua anh nói rằng thấy em làm việc vất vả nên muốn giúp em, nhớ không?”
“Ừ thì…”
“Thế bây giờ anh định bỏ mặc em trong phòng thu hả?”
“…Không hẳn.”
Eden vò đầu vài lần, rồi lẩm bẩm:
“…Được rồi, tôn trọng ý kiến của trưởng nhóm, ai không có chuyên môn có thể rời đi.”
Ngay lập tức, Chae Ha-min và Lee Hyun-jae vừa hét lên vui sướng vừa chạy vụt đi, trước khi tôi kịp ngăn lại.
“Hyung-nim! Còn em thì sao?!”
Ồ, nhanh mồm nhỉ. Nhưng khác với Seok-jun đang phản đối, Ryu Eden tỏ ra khá trầm ngâm.
“…Em biết sáng tác mà.”
“Nhưng hyung-nim, cái đó… sai sai!”
“Vì nhóm đi, Jun.”
Chắc chắn, chuyện này hoàn toàn không phải vì vụ mấy người quăng tôi xuống biển hôm qua đâu nhé.
***
Sau năm tiếng nữa, tôi hoàn toàn phớt lờ tiếng la hét của Seok-jun và Eden về việc lặp đi lặp lại cùng một đoạn nhạc trong suốt một tiếng.
Cuối cùng, khi phần phác thảo cơ bản của bài hát hoàn thành…
“Cuối cùng! Tự do!”
“Jun à, đây là sự thật sao? Sao anh không có cảm giác chân thật nhỉ? Anh thấy hình như anh đã bị nhốt trong này suốt 12 tiếng rồi ấy!”
Ồn ào quá. Tôi nhìn hai người đó với một sự hài lòng kín đáo.
“…Nhờ có mọi người giúp đỡ, bài hát đã được hoàn thành một cách tốt hơn.”
“Dong-hwa hyung, lúc nào em cũng làm việc liên tục như vậy sao?”
Chẳng lẽ tôi lại bỏ dở giữa chừng chắc?
“Ừ. Anh cũng thế mà, đúng không?”
“…Anh muốn làm xong công việc, chứ không phải bỏ mạng.”
Nói thế sẽ khiến mọi người hiểu lầm tôi có ý định giết anh đấy. Kế hoạch thủ tiêu Ryu Eden của tôi còn chưa khởi động đâu.
“Chỉ cần chỉnh sửa một chút vào ngày mai, sau đó gửi cho đội A&R để họ điều chỉnh lại là ổn.”
Trên đường rời phòng thu, tôi lấy điện thoại ra để nhắn cho Mok-hwa tin chúc ngủ ngon.
“Dong-hwa hyung-nim~ Anh chưa từng thấy ai còn dùng cái điện thoại này đâu~”
“…Nó vẫn còn tốt mà.”
Nhưng khi vừa mở tin nhắn, tôi khựng lại.
[Chào Dong-hwa hậu bối! Ngày mai chúng ta gặp nhau để bàn về album tương lai của tôi nhé? Cậu nghĩ sao?
(Kèm theo hình ảnh Junseong chỉ tay về phía trước với dòng chữ ‘I WANT YOU FOR MY ALBUM’)]
…Gì đây, kẻ điên à? Còn là kẻ điên rất có hùng tâm tráng chí nữa.
Tôi chậm rãi đọc tin nhắn, sau đó gập nắp điện thoại lại.
‘…Viết bài cho nhóm tôi thôi đã mệt bở hơi tai rồi, thời gian đâu ra mà làm thêm chứ.’