Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 33
“Cá nhân tôi đề cử Ryu Eden hoặc Chae Ha-min.”
Vừa dứt lời, Chae Ha-min cúi đầu như thể xấu hổ (tại sao chứ?), còn Ryu Eden lập tức phản bác.
“Dong-hwa làm thì hơn.”
Tôi thở dài, đáp lại.
“…Anh làm tốt hơn em chứ.”
“Dong-hwa lúc nào cũng điềm tĩnh, rất phù hợp để làm trưởng nhóm.”
“…Nhưng anh lúc nào cũng chủ động và dẫn dắt cuộc trò chuyện, khi trao đổi ý kiến với nhau, anh có thể xử lý mọi thứ trơn tru.”
“Dong-hwa thỉnh thoảng còn chín chắn hơn cả anh mà…”
“Anh có trách nhiệm cao, lại có kinh nghiệm làm thực tập sinh nhiều hơn em gấp mấy lần…”
Cứ thế, hai chúng tôi thi nhau khen đối phương suốt gần hai phút.
Vì tôi và Ryu Eden ngồi hai phía của đầu bàn, mỗi khi một người trong cả hai lên tiếng, ba người ngồi giữa lại quay qua quay lại liên tục.
“Chốt, Dong-hwa làm đi!”
“…Chốt lại, kết luận là Ryu Eden, anh nên làm.”
Sau một hồi đấu khẩu bằng lời khen, mặt Ryu Eden đỏ ửng còn tai tôi nóng bừng không kém.
Lee Hyun-jae thở dài, Chae Ha-min cười ngượng, còn Seok-jun trông ngái ngủ.
…Lúc nào nói chuyện với Ryu Eden, tôi cũng cảm thấy trí thông minh mình tụt giảm thì phải.
“…Tạm đình chiến. Chuyện trưởng nhóm để thảo luận lại sau khi họp sản xuất ngày mai được không?”
“Được thôi, Dong-hwa à! Bây giờ tai em đỏ quá rồi, nếu tiếp tục chắc không ổn đâu!”
“…Mặt anh cũng không khá hơn đâu ạ.”
“Hai người— đều— chín— rục như nhau— đấy.”
…Tôi vẫn chưa quen với mấy lời khen này.
***
Sau một ngày bị hành hạ bởi tiếng ồn giữa các tầng, chúng tôi tập trung tại phòng họp để thảo luận về sản xuất.
Có đội ngũ kế hoạch, đội A&R, và tất nhiên là cả nhóm chúng tôi.
“Trước tiên, tôi sẽ giới thiệu những vấn đề cần bàn trong cuộc họp hôm nay.”
Jang Hae-jin đứng trước phòng họp được bao quanh bởi máy quay, chuyển các trang được trình chiếu trên màn hình lớn và nói.
“Hai chủ đề chính hôm nay là: Một, thảo luận về tên nhóm. Hai, quá trình sản xuất album debut.”
Rồi Jang Hae-jin lật sang trang tiếp theo trên PowerPoint.
“Đây là kết quả tổng hợp ý kiến về tên nhóm từ phía đội ngũ kế hoạch.”
Tôi nhanh chóng lướt qua danh sách. …Trời đất ơi.
“Trước tiên, ‘Caterpillar’ mang ý nghĩa là bánh xích của xe tăng, tượng trưng cho việc tiến lên không ngừng trong làng nhạc.”
…Ngoài ra, nó còn có nghĩa là ‘sâu bướm’.
Hình như chỉ có mỗi Lee Hyun-jae biết điều này, cậu ấy tỏ ra sửng sốt, còn lại ai nấy đều trầm trồ. Seok-jun à, cậu cũng là học sinh cấp ba mà?
“Tiếp theo là ‘Siêu Nhân’ (초인). Cái tên này lấy cảm hứng từ triết lý nổi tiếng của Nietzsche, vì thế hình ảnh ‘Kẻ Kế Thừa Nietzsche’ cũng khá phù hợp.”
…Không, nếu vậy thì cứ giữ nguyên bản gốc, đặt là ‘Übermensch’ đi chứ.
Gọi là ‘Siêu Nhân’ nghe cứ… hơi xấu hổ sao sao ấy.
Dù đầu óc tôi có ngấm triết học đến đâu, tôi cũng thấy cái tên này không ổn.
Nghe thêm vài cái tên khác nữa, tôi bắt đầu tưởng tượng cảnh mình phải giới thiệu nhóm với mấy cái tên trên… Tôi chỉ muốn bỏ cuộc ngay.
“…Được rồi, đến đây thôi. Mọi người thấy tên nào ổn nhất?”
Jang Hae-jin nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy mong đợi. …Anh ta thấy tự hào lắm hay sao ấy.
Tôi lặng lẽ giơ tay.
“Trưởng nhóm, có thể cho bọn tôi cơ hội tự đặt tên không? Vì đây sẽ là cái tên mà fan sẽ gọi chúng tôi, tự đặt cũng hay mà.”
Rồi tôi nhìn quanh các thành viên khác. Ai nấy đều nhiệt liệt gật đầu đồng tình.
Nghe vậy, Jang Hae-jin trầm ngâm một lát, có vẻ thấy hợp lý nên anh ta cũng gật đầu theo.
“Vậy hoãn chủ đề này lại đến cuộc họp ngày mai. Mọi người hãy suy nghĩ thêm về tên nhóm đến lúc đó.”
Rồi anh ấy lật tiếp sang trang PowerPoint tiếp theo.
“Tiếp theo là về album. Ai có ý kiến gì không?”
Lúc này, trưởng nhóm A&R giơ tay.
“Vì ngày debut rơi vào mùa hè, làm concept mát mẻ sẽ hợp hơn, đúng không?”
“Ừm… Đúng là với nhóm tân binh, thể hiện hình ảnh tươi sáng, sảng khoái là chiến thuật phổ biến.”
“Bên đội A&R dạo này nhận được khá nhiều bài hát mùa hè, chất lượng cũng không tệ. Các nhạc sĩ nội bộ cũng đang sáng tác theo chủ đề mùa hè.”
Hmm, nhạc mùa hè à.
Một nhân viên từ đội kế hoạch giơ tay nói.
“Vậy nếu chủ đề album là biển, du lịch, nghỉ dưỡng thì có quá phổ biến không?”
“Cũng đúng. Vì đây là album debut, việc định hình concept nhóm rõ ràng rất quan trọng, nếu chọn chủ đề mùa hè thì xét về mặt lâu dài, sẽ có hạn chế nhất định.”
Cuối cùng, chủ đề chính của cuộc họp xoay quanh câu hỏi: “Nhóm này sẽ mang màu sắc gì?”
Lần đầu tham gia cuộc họp về debut idol, tôi tò mò nhìn quanh khi mọi người bắt đầu tranh luận về concept nhóm.
“Dạo này hip-hop hot lắm, sao không làm concept mạnh mẽ thử?”
“Nhìn mặt mũi mấy đứa này đi. Chắc chỉ Dong-hwa có vibe ‘ông trùm’ của tổ chức thôi, còn lại không ai ra dáng giang hồ cả.”
…Có phải tôi vừa bị chửi không?
“Ban đầu, đội kế hoạch định đẩy mạnh concept ‘em trai dễ thương’ đúng không?”
“Nhưng xem sân khấu cuối của mấy đứa này thì… chúng tôi thấy hình tượng trưởng thành hợp hơn.”
Sau một hồi bàn bạc, các nhân viên lần lượt quan sát chúng tôi từ đầu đến chân rồi lên tiếng.
“…Đẹp trai ghê.”
“Chỉ mình Hyun-jae trông như trẻ con, còn lại đều mang vibe thanh niên trưởng thành.”
“Nhìn ai cũng sang trọng phết.”
“Sang trọng…?”
“Sang trọng…….”
“Hoàng tử…?”
“Hoàng tử…!”
Vừa hét lên một từ duy nhất, “hoàng tử,” Jang Hae-jin mạnh mẽ gật đầu. Trông anh ta có vẻ khá phấn khích.
“Chính xác! Đó là từ khoá mà tôi đang tìm kiếm! Hoàng tử! Từ ngữ hoàn hảo để miêu tả bọn nhóc này!”
…Khoan đã. Nãy tôi chán quá nên không để ý, tự nhiên lại thành “hoàng tử”? Thật hoang đường.
Chae Ha-min và Lee Hyun-jae vốn đã toát lên khí chất của những cậu chủ nhà giàu, gọi họ là hoàng tử nghe khá hợp lý.
Ryu Eden có khuôn mặt đẹp trai hợp với danh hiệu hoàng gia, còn Seok-jun trông cứ như kiểu cận vệ trung thành sẽ hy sinh oanh liệt bên cạnh nhà vua. Nếu xét theo tiêu chí đó thì không sai.
Nhưng tôi thì sao… Là đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong nghèo khó, chỉ biết vùi đầu vào học tập, tôi giống nhà tư tưởng thực học xuất thân từ tầng lớp thấp kém, kiểu như Jang Yeong-sil.
“Đặc biệt là Dong-hwa! Dong-hwa có cái vibe lạnh lùng của một hoàng tử! Kiểu hoàng tử ít nói, luôn nghiêm túc với công việc quốc gia nhưng lại cực kỳ lo lắng cho công chúa ấy!”
Jang Hae-jin phấn khích đến mức quên cả kính ngữ mà gọi thẳng tên tôi. Mà khoan… Rốt cuộc anh đã xem cái gì, đọc cái gì mà có suy nghĩ này vậy, trưởng nhóm?
Seok-jun, người từ nãy đến giờ chưa từng đưa ra ý kiến nào, bỗng nhiên bị kích thích và cất cao giọng:
“Trưởng nhóm! Em cũng từng nghĩ về chuyện ‘Nếu như anh Ji Dong-hwa là chàng hoàng tử trong Disney thì sẽ thế nào?’! Em chắc chắn anh ấy sẽ là kiểu hoàng tử tsundere điển hình! Có thể sử dụng ma thuật băng!”
…Im ngay, Jun à.
Đừng tự hào khoe khoang về việc lãng phí cuộc đời mình như vậy chứ.
“Đúng đúng, Jun!”
Jang Hae-jin reo lên vui sướng vì tìm thấy người đồng quan điểm.
…Và thế là, màu sắc của nhóm chúng tôi được định hình thành “các công tử quý tộc” — một concept vừa sến súa, vừa ngượng ngùng, vừa khiến tôi chỉ muốn chui xuống đất nếu ai đó nhắc đến.
“Đừng suy nghĩ quá tiêu cực. Ý tôi là các cậu sẽ là cậu chủ con nhà tài phiệt tụ tập lại để nổi loạn một chút, nghe hợp lý mà.”
…Nếu nói về tài phiệt thì chỉ có Chae Ha-min là đúng chuẩn, còn chúng tôi đâu liên quan?
“Nếu vậy thì concept đi nghỉ dưỡng ở biển cũng không tệ nhỉ? Mấy cậu ấm con nhà tài phiệt tụ tập đi chơi vào mùa hè, chỉ cần đổ tiền vào sản xuất là vừa có concept nhóm vừa giữ được cảm giác mùa hè!”
***
“Ừm, nếu đã là công tử quý tộc thì tên nhóm cũng phải có vibe sang trọng một chút, phải không?”
“…Nhưng có tên nào nghe ra dáng quý tộc không?”
“Tôi nghĩ— Prince cũng hay đấy—”
“…Không, Jun.”
“Dong-hwa, từ ‘quý tộc’ trong tiếng Anh là gì?”
Ừm, không có từ nào chính xác hoàn toàn.
“…Nếu bắt buộc phải dịch thì có thể dùng ‘Noble’?”
“Tiếng Đức thì sao?”
“…Adlige.”
“Tiếng Pháp?”
“…Aristocratie hoặc Noble.”
“À, nghe không ổn lắm, đúng không, Dong-hwa?”
…Nếu biết rồi, cậu còn hỏi tôi làm gì hả, thỏ con?
“Wow, Dong-hwa của chúng ta cứ như từ điển sống vậy.”
Sau một loạt câu hỏi ngoại ngữ, Lee Hyun-jae bỗng nhiên nảy ra một cái tên kỳ lạ.
“…Blossense, các anh thấy sao?”
Cậu ấy nhìn chúng tôi với ánh mắt mong chờ được khen ngợi. Lúc này nhìn cậu ta cứ như một bông hoa bông vải vậy.
“Ừm, Hyun-jae, từ đó có nghĩa là gì?”
Hình như cậu ấy nhận ra rằng mình chưa giải thích ý nghĩa nhưng đã mong được khen, nên vội nói tiếp.
“…Là sự kết hợp giữa ‘Blossom’ và ‘Sense’.”
Ồ, nghĩa là cảm giác của một đóa hoa đang nở rộ sao?
Hyun-jae tiếp tục giải thích lý do nghĩ ra cái tên này.
“Bởi vì sau khi gặp các anh, em đã được an ủi mỗi khi khó khăn và thực hiện được ước mơ của mình. Giờ đây, em cảm thấy cuộc đời mình cuối cùng cũng bắt đầu nở rộ.”
…Cái này còn hơn cả “Caterpillar” rồi.
Không, thực sự là quá tốt luôn.
Đúng là đứa trẻ thông minh nhất trong nhóm mà.
“Hyun-jae à! Ý nghĩa vừa đẹp mà còn nghe rất sang nữa! Dùng cái này đi!”
Chae Ha-min lập tức phản ứng mạnh mẽ.
“Hyun-jae—đôi lúc—nhìn—giống anh hơn-anh nha.”
Seok-jun nói một câu hết sức hiển nhiên.
Tôi lặng lẽ giơ ngón cái lên. Ở bên cạnh, Ryu Eden có vẻ đang lẩm bẩm gì đó về việc tôi trông như một ông chú, nhưng tôi quyết định phớt lờ.
“…Eden hyung, anh thấy sao?”
Hyun-jae nhìn Ryu Eden với ánh mắt lo lắng. Ryu Eden mỉm cười rạng rỡ rồi…
“Không hổ là Hyunjae của chúng ta, đáng yêu như bé út!”
…Và bắt đầu kéo Hyun-jae vào lòng, xoa đầu cậu ấy loạn lên.
…Trời ạ, trông anh ta y như một ông chú thực thụ.
Dù sao thì, vì Hyun-jae hiếm khi bày tỏ ý kiến đã nói ra suy nghĩ của mình, ngày mai tôi phải chuẩn bị sẵn lý lẽ để thuyết phục cả nhóm chấp nhận cái tên này mới được.
Tôi vội vàng vào phòng mình và Chae Ha-min, lục lọi hộp đựng sách.
…Sao không thấy quyển sách về tu từ học đâu nhỉ? Không lẽ…
“…Ha-min, cậu lại lấy sách của tôi làm lót nồi à?”
“…Dong-hwa, lần trước cậu bảo tớ có thể dùng mà…”
Tôi nhìn cậu ta với vẻ kinh hoàng.
Trời ơi, kho tàng tri thức quý giá lại lần nữa bị đem ra làm công cụ phục vụ dạ dày sao?!
“…Tôi tưởng cậu sẽ đọc nó chứ.”
Nghe vậy, Chae Ha-min bỗng nở nụ cười rạng rỡ rồi reo lên:
“Cậu nhìn mình theo cách đó hả? Lần đầu tiên trong đời mình được nghe như thế á!”
Tôi chỉ biết thở dài và cầm cuốn sách trên bàn cậu ta lên.
…Mok-hwa quả là một đứa em ngoan ngoãn.
***
“Bài hát có vibe du lịch biển à…”
Tôi mượn phòng thu của công ty và trầm tư suy nghĩ.
Từ ngày mai, lịch tập cơ bản sẽ bắt đầu, tôi muốn lên được khung sườn của bài hát ngay trong hôm nay.
Nhưng mà… tôi đã bao giờ trải qua một kỳ nghỉ xa hoa kiểu “các cậu chủ tập đoàn đi chơi biển” đâu.
Khi còn nhỏ, tôi không có tiền để đi du lịch, và khi kiếm được tiền, tôi cũng chỉ rời nhà để đi du học.
“Biển à… Hình như chỉ có một lần duy nhất.”
Tôi chậm rãi nhắm mắt, hồi tưởng về ngày đó.
Và từ ký ức ấy, tôi chắp nối từng giai điệu một…