Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 32
Tôi ngồi dậy khỏi tấm chăn trải trên sàn, chỉnh lại chiếc chăn bông bị xô lệch vì trở mình trong giấc ngủ.
‘Lạ thật, việc chỉnh lại chăn bông cho Mok-hwa không có gì xa lạ hết.’
Ừm, ở thế giới trước, tôi chỉ biết chạy trốn mãi.
Với cảm giác tội lỗi ngu ngốc ấy, tôi đã sống như kẻ hèn nhát, tôi sợ hãi phải đứng trước em trai tốt bụng với tư cách là người anh tồi tệ.
Tôi không nên trách Ryu Eden, thay vào đó, chính tôi nên tự đập đầu vào tường để tỉnh táo mới đúng.
Nhưng ở thế giới này, mọi thứ đã khác. Tôi không còn đơn độc, và tôi đã hòa giải với em trai mình.
Vậy thì… Mok-hwa mà tôi thấy lúc này, sẽ giống ở thế giới kia chứ?
Tôi khẽ cất giọng, sợ làm em tỉnh giấc.
“…Gijisaeng*, sử dụng quyền đặt câu hỏi.”
*Kí sinh
[Hãy đặt câu hỏi của bạn.]
‘…Nơi này có phải là thế giới khác, hoàn toàn tách biệt với thế giới trước không?’
[Bạn đã sử dụng quyền đặt câu hỏi!
Trả lời: Thế giới song song đề cập đến những khả năng tiềm tàng tồn tại trong thực tại. Con người hiện thực hóa một trong những khả năng này thông qua lựa chọn của họ. Do đó, bản chất của thế giới có thể được ví như một khối đa diện, và khoảnh khắc con người đang sống tương ứng với một bề mặt của khối đa diện ấy.]
“Hmm, tên ‘mảnh khả năng’ cũng đã gợi ý phần nào về điều đó rồi…”
Nói cách khác, mọi khả năng đều tồn tại trong trạng thái chồng chéo, nhưng vào khoảnh khắc con người sống ở đó, chỉ có một khả năng cố định xảy ra.
…Nghe giống như một cách hiểu sai về cơ học lượng tử theo hướng nhân văn vậy.
Ting!
[Cuối cùng bạn đã vượt qua sự hoài nghi bẩm sinh và hiểu rõ bản chất của việc di chuyển xuyên qua không gian-thời gian!]
“Haha, được thôi. Tôi hiểu rồi.”
Tuy tôi vẫn thấy khó chấp nhận rằng cuộc đời tôi có khả năng bị nợ tiền thuê nhà vài tháng, nhưng dù sao cũng cảm ơn.
Dẫu sao thì, tôi đã có cơ hội hiện thực hóa khả năng làm hoà với Mok-hwa.
Tuy nhiên, dù biết ơn đến đâu, nó cũng không thể bịp bợm được.
‘Gọi là bản chất nhưng vẫn chưa giải thích rõ lý do tại sao tôi lại là người được trao cơ hội sống mới. Tôi vẫn chưa biết cậu là ai.’
[Cảnh báo! Đây là thông tin tuyệt mật cấp cao, không thể tiết lộ.]
…Câu trả lời này chỉ càng khiến tôi tò mò hơn về danh tính của Kí Sinh.
Cảm giác biết ơn dành cho Kí Sinh dần được thay thế bằng sự tò mò, tôi nằm xuống giường.
…Sau này khi có quyền đặt câu hỏi, tôi nhất định phải tìm ra chút manh mối.
Ting!
[Bằng cách hoàn thành nhiệm vụ ‘Ra mắt’, nhiệm vụ ‘Một năm rực rỡ’ được kích hoạt.
Bạn đã ra mắt thành công. Tuy nhiên, idol không thể dừng lại ở đây. Hãy giành giải tân binh để nhận phần thưởng tiếp theo.
Phần thưởng: Một mảnh thông tin về Kí Sinh, Mảnh ghép khả năng.]
…Hmm, cái tên Kí Sinh chết tiệt, cậu ta lại vừa quăng ra một miếng mồi mới.
***
Kí Sinh tắt hết các màn hình hiển thị sau khi thấy Ji Dong-hwa ngủ say.
‘…Cuối cùng thì cậu ấy cũng đã làm hoà với em trai mình. Mục tiêu ban đầu đã hoàn thành.’
Vậy giờ chỉ cần dừng lại và tiếp tục công việc của tôi thôi.
Nhưng dù lý trí bảo rằng nên làm vậy, tại sao bản thân tôi lại không muốn chấm dứt sự can thiệp này?
Không tìm được câu trả lời cho câu hỏi tự đặt ra, Kí Sinh mở màn hình ba chiều mới.
“…Thử xem xem chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.”
Cậu ta bắt đầu chạy mô phỏng, đưa vào các biến số như tình huống hiện tại, môi trường xung quanh, cũng như tính cách của từng cá nhân.
[Kết quả mô phỏng: Danh sách tất cả các khả năng ngắn hạn liên quan đến ‘hoạt động trong ngành giải trí của Ji Dong-hwa và bốn người khác’.]
Lướt mắt qua danh sách, Kí Sinh bật ra tiếng thở dài.
‘…Chết tiệt, hoạt động quảng bá album đầu tiên có xác suất thất bại rất cao.’
Haha, thôi nào, dù có giúp đỡ Ji Dong-hwa và bốn người kia thêm nữa, cũng đâu thay đổi được gì.
Việc thao túng một chút thông tin về tiền thuê nhà của cậu ta để đẩy cậu ấy tham gia chương trình sinh tồn đã là hành động can thiệp đủ lớn rồi. So với chuyện đó, việc hỗ trợ nhỏ lẻ thông qua các nhiệm vụ cũng chẳng đáng là bao.
Dù vậy, bọn khốn kia đã từng van nài cậu hợp tác, nên việc lạm dụng chút quyền lực này cũng không có gì quá đáng.
‘Ít nhất phải có một cơ hội để bọn họ bám víu lấy chứ…’
Kí Sinh bắt đầu xem xét từng khả năng một cách kỹ lưỡng, cân nhắc xem nhiệm vụ nào có thể giúp Ji Dong-hwa mà không làm cậu ấy khó chịu.
***
“Được rồi, chào mừng đến với cuộc thi tuyển chọn bạn cùng phòng lần thứ nhất!”
Bốn thực tập sinh ngồi trên sàn phòng khách, còn Ryu Eden đứng như một MC thực thụ, hô to.
Chúng tôi vỗ tay đáp lại theo phép lịch sự.
Để hiểu lý do tại sao chúng tôi lại làm trò nhảm nhí này ngay trong ký túc xá, lại còn trước ống kính máy quay, phải quay ngược thời gian về ngày hôm qua.
Sau hai ngày sống chung với Mok-hwa sau một thời gian dài xa cách,
Chúng tôi nhận được lệnh triệu tập từ quản lý Jang Hae-jin.
“Chúc mừng mọi người! Các bạn đã chính thức được chọn ra mắt.”
Jang Hae-jin phát từng tờ giấy cho từng người và bắt đầu giải thích.
“Chúng tôi đã lên kế hoạch ra mắt vào khoảng đầu tháng 6, tức là trong hai tháng rưỡi tới.”
Thật kỳ lạ, hóa ra tôi thực sự phải sống với tư cách idol. Hiện tại, khi điều đó sắp trở thành hiện thực, cảm xúc lại càng thêm dâng trào.
Lúc đó, Ryu Eden giơ tay một cách thận trọng.
“Quản lý, không phải kế hoạch ban đầu là ra mắt trong vòng một tháng sao?”
“Đúng vậy. Ra mắt ngay sau khi chương trình sinh tồn kết thúc chắc chắn là tốt nhất.”
Jang Hae-jin thở dài, như thể đang gánh trên vai bao nỗi niềm của một nhân viên văn phòng.
“Thực ra ban đầu chúng tôi có kế hoạch khác…”
Anh ấy ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục.
“Hình tượng nhóm mà chúng tôi dự tính ban đầu có một chút khác so với hình tượng hiện tại.”
Nói rồi, Jang Hae-jin nhìn thẳng vào Ji Dong-hwa.
“Thực tập sinh Ji Dong-hwa, không, Ji Dong-hwa, tôi nghĩ cậu nên thử sáng tác một bài hát. Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là bài hát chắc chắn sẽ được thêm vào album… Nhưng vẫn có khả năng nó sẽ trở thành title.”
Jang Hae-jin nhìn tôi bằng ánh mắt kiên quyết, cứ như thể anh ta sắp đưa ra một tuyên bố vô cùng quan trọng.
Nhưng mà…
…”Title”?
Tôi sững lại trước cách sử dụng lạ lẫm của từ ngữ quen thuộc. Trong từ điển thuật ngữ sáng tác nhạc trong đầu tôi hoàn toàn không có chỗ cho thứ này.
“Title”… nếu là danh từ thì có sáu nghĩa: tiêu đề, sách vở, tước vị, chức vô địch, chức vụ, quyền sở hữu.
Tôi nhanh chóng lục lại từ điển trong trí nhớ, nhưng không có nghĩa nào phù hợp. Không lẽ ca khúc của tôi sắp nhận được tước vị nào đó? Nghe thật vô lý.
“…Xin lỗi, nhưng ‘title’ nghĩa là gì?”
Ngay lập tức, không khí trong phòng lạnh hẳn đi. Một áp lực vô hình đè nặng lên tôi, như thể đang hỏi sao tôi có thể không biết thứ đó.
Quả là trải nghiệm hiếm hoi trong đời. Đúng là mới mẻ thật đấy.
…Khốn thật, bộ não đáng nguyền rủa này, nếu đã đồng bộ hóa kiến thức, lẽ ra nó nên cập nhật cả thuật ngữ ngành idol chứ.
“…Ca khúc chủ đề mà các bạn sẽ trình diễn trên sân khấu được gọi là ‘title song’.”
Ra vậy, có nghĩa là ca khúc quan trọng nhất.
“Dù sao thì… vì vậy, Ji Dong-hwa, hai ngày nữa cậu sẽ tham gia cuộc họp sản xuất và nghe lịch trình chi tiết. Tất cả mọi người sẽ có mặt trong cuộc họp này, nên cậu chú ý lắng nghe hơn nhé.”
Tôi gật đầu, Jang Hae-jin liếc nhìn những người còn lại và tiếp tục nói.
“Nhưng như thế sẽ làm fan của các bạn cảm thấy mệt mỏi, đúng không? Suốt hai tháng rưỡi không có tin tức gì cả ư?”
Rồi anh ta lật thêm một trang giấy.
“Để giải quyết việc đó, chúng tôi dự định sẽ quay chương trình thực tế! Nó sẽ được phát sóng ngay sau hai tuần nữa.”
…Khoan đã, “reality” chính xác là cái gì? Tôi lật sang trang đó theo Jang Hae-jin.
[Lịch trình chương trình thực tế ‘We’re the Next Nietzche!’]
Ừm, Nietzsche viết sai chính tả rồi.
Xét theo bầu không khí hiện tại, có vẻ như không phải lúc để lên tiếng, tôi sẽ viết ra giấy, nhắc nhở sau vậy.
***
Sau hàng loạt sự kiện như thế, giờ đây tôi đang bị vây quanh bởi máy quay, tham gia vào trò chơi kỳ quặc nào đó mang tên “cuộc thi chọn bạn cùng phòng”.
Dù vẫn chưa hiểu rõ “reality” là gì, nhưng nếu dựa vào mục tiêu thể hiện toàn bộ quá trình debut, thì hình như nó khá giống phim tài liệu.
“Phương thức chọn bạn cùng phòng của chúng ta là gì?”
“Câu hỏi hay lắm! Chính là đấu giá!”
…Nếu tôi nhớ không nhầm, trò chơi này do Ryu Eden tự nghĩ ra. Quái lạ thật.
Có vẻ mọi người có cùng suy nghĩ với tôi, ai nấy đều chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu.
“Luật chơi rất đơn giản! Đây là danh sách việc nhà.”
Trên bảng mà Ryu Eden chuẩn bị, mỗi công việc đều được gán điểm số, chẳng hạn như “dọn nhà vệ sinh – 5 điểm”.
“Ai muốn ở phòng nào thì phải đảm nhận nhiều việc nhà hơn.”
Lời giải thích tiếp theo của Ryu Eden như sau:
Chọn phòng trước: có ba phòng gồm – phòng A (hai người), phòng B (hai người), và phòng C (một người).
Nếu có người chọn trùng phòng hoặc vượt quá số lượng cho phép, mọi người có thể đấu giá bằng cách nhận thêm việc nhà để tích lũy điểm. Ai có điểm thấp hơn sẽ bị đẩy ra khỏi phòng.
…Wow, thần kỳ.
“Vậy nếu em và Dong-hwa hyung đều muốn ở phòng C, em nói rằng em sẽ dọn nhà vệ sinh, thì Dong-hwa hyung sẽ bị đẩy sang phòng khác ạ?”
“Chính xác, Hyun-jae! Nhưng nếu Dong-hwa không chịu thua và nhận thêm nhiều việc khác, thì em sẽ là người bị đẩy ra.”
Tôi giơ tay lên.
“…Ai sẽ làm những việc không được phân công?”
“Chia đều cho mọi người.”
…Được rồi, cứ thử xem sao.
Sau khi tất cả ghi lại lựa chọn của mình, chúng tôi cùng lúc lật tờ giấy lên.
Tôi, tất nhiên, chọn phòng C. Hyun-jae và Ryu Eden cũng chọn C, trong khi Chae Ha-min và Seok-jun lần lượt chọn A và B.
…Chae Ha-min không biết rằng phòng A có vấn đề về tiếng ồn à?
“Khốc liệt thật đấy. Vậy em trước. Em đấu giá dọn nhà vệ sinh một lần mỗi tuần để lấy phòng C.”
…Khỉ thật, mức đấu cao quá. Tôi giơ tay một cách cẩn trọng.
“…Tôi đấu giá rửa chén hai ngày mỗi tuần, chuẩn bị bữa sáng bốn ngày mỗi tuần.”
Nhặt nhạnh việc vặt, tôi tạm thời vượt lên với cách biệt một điểm.
“A, Dong-hwa hyung, anh muốn phòng riêng dễ dàng quá nha. Em sẽ dọn nhà vệ sinh hai tuần mỗi tháng.”
*Thoại của Eden
…Tên cún khốn kiếp này.
“…Em sẽ làm ba lần một tháng. Biến khỏi ‘sweet home’ của em đi.”
…Tên cáo gian xảo này.
“…Tôi đấu giá. Dọn nhà vệ sinh ba lần và rửa chén ba lần một tuần, chuẩn bị bữa sáng bốn ngày một tuần.”
Ngay khi tôi tuyên bố như vậy, Chae Ha-min trợn mắt, hốt hoảng bịt miệng.
“Đ-Dong-hwa, tại sao… cậu lại làm đến mức đó…?”
Ngay sau đó, Hyun-jae giơ tay.
“Dọn nhà vệ sinh bốn lần, rửa chén bốn lần một tuần.”
…Thua rồi. Nếu tiếp tục đấu giá, chẳng khác nào tôi đang ký hợp đồng làm quản gia của căn nhà này cả.
“…Tôi từ bỏ phòng C.”
“Dong-hwa hyung từ bỏ, vậy nên phòng C thuộc về Hyun-jae! Anh sẽ vào phòng B.”
…Tên khốn! Tôi không thể vào phòng A vì tiếng ồn tầng trên mà.
“…Tôi đấu giá phòng B với ba lần chuẩn bị bữa sáng.”
Seok-jun, người tưởng rằng mình đã an toàn, hốt hoảng giơ tay.
“Em… sẽ rửa chén… hai lần một tuần, dọn phòng khách… bốn lần một tuần.”
…Làm ơn đi ra khỏi đây đi, Ryu Eden!
Nhưng dường như đọc được suy nghĩ của tôi, Ryu Eden nở một nụ cười. Giống như ác quỷ trước khi đoạt lấy linh hồn con người.
“Tôi sẽ làm bữa sáng 7 lần, rửa chén một lần, dọn phòng khách ba lần.”
…Đồ điên! Hắn tính toán sao cho dù tôi gom hết việc nhà cũng không thể thắng được Seok-jun. Thông minh thật đấy.
“…Tôi từ bỏ phòng B.”
Chae Ha-min vui vẻ đập tay lên vai tôi.
“Dong-hwa! Chúng ta làm bạn cùng phòng mà không cần làm nhiều việc nhà! Tuyệt vời quá!”
…Tránh ra, đồ thỏ.
“Ừm.”
***
Sau khi mọi người ổn định chỗ ở, chúng tôi lại tập trung ở phòng khách.
Mười phút trôi qua mà chẳng ai nói gì.
Lúc này, Hyun-jae cất lời:
“…Ai sẽ làm trưởng nhóm ạ?”