Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 30
Sau khi hoàn thành cả phần biểu diễn ca khúc tự sáng tác và bài cover, tôi thở dốc.
‘…Mới chỉ thức trắng có bốn ngày thôi mà sao kiệt sức thế này.’
Mệt quá, tôi mệt đến mức quên mất rằng tôi sắp phải chỉnh trang lại lớp trang điểm rồi quay lại sân khấu. Tôi ngồi tạm xuống hậu trường, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
‘…Khỉ thật, nghĩ lại thì trước đây tôi chỉ thức trắng vì đọc sách thôi. Còn thức trắng để lao động chân tay trong bốn ngày liên tiếp thì đúng là quá sức mà. Nhớ phải rút kinh nghiệm thôi.’
Dù sao thì… Tôi lặng lẽ gọi hệ thống trong đầu.
‘Kiểm tra nhiệm vụ.’
[Nhiệm vụ chính: ‘Khởi đầu rực rỡ’!
Bạn đã vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng đứng trước ngưỡng cửa debut. Hãy tiến thêm một bước nữa để hoàn thành màn ra mắt của bạn!
Điều kiện hoàn thành: Debut.
Phần thưởng: ???]
…Không đoán được phần thưởng là gì. Chẳng lẽ là một “mảnh ghép khả năng” khác?
Tôi thực sự không muốn chứng kiến thêm bất kỳ câu chuyện bất hạnh nào nữa.
Ngay lúc, tôi đã lấy lại nhịp thở ổn định và định đứng dậy, tôi thấy Lee Hyun-jae, người đang đi phía trước tôi, bỗng chao đảo như sắp ngã.
“…Hả?”
Phản xạ tự nhiên khiến tôi bật dậy, nhanh chóng đỡ lấy cậu ấy.
“Em bị thương à?”
“…Chỉ là… hồi hộp quá… chân em bủn rủn hết cả.”
Hyun-jae cố gắng lấy lại thăng bằng, đứng vững một cách chật vật.
“…Hyung, đường chân trời… có phải là nơi không thể chạm tới không?”
…Bây giờ mà hỏi chuyện đó sao.
“Khi viết lời bài hát với hyung, em cứ liên tục tưởng tượng cảnh sáu người chúng ta debut cùng nhau. Nhưng… sẽ có người bị loại, đúng không?”
“…Ừ.”
Dù có ghét bậc thang đi nữa, dù chúng tôi đã đấu tranh đến cùng để không phải bước lên chúng trên sân khấu, cuối cùng vẫn sẽ có người bị loại.
Hyun-jae chậm rãi gật đầu, nước mắt bắt đầu chảy dài trên má cậu ấy.
“…Hyung, em phải làm sao đây. Em không muốn bị loại, nhưng cũng không muốn thấy các hyung hay Hyun-jin, những người đã cùng em luyện tập cực khổ rời đi.”
…Ừm, dù cuộc thi sống còn có tàn nhẫn như thế nào, bản chất của con người khó mà dễ dàng thay đổi vì nó. Tại sao mỗi người trong nhóm này lại tốt bụng đến thế chứ.
“…Mâu thuẫn nội tâm là điều tự nhiên. Ngược lại, nó còn có thể giúp con người trưởng thành hơn.”
Hyun-jae lau nước mắt, cười nhạt.
“Anh lại nói mấy câu kỳ lạ nữa.”
…Nhóc, anh mày đã cố nói chuyện tử tế đấy.
“Ý hyung là, cảm xúc hiện tại của em là điều hoàn toàn bình thường, vậy nên cứ chấp nhận nó đi, được không?”
“…Dạ.”
Hơi thiếu một chút.
“Và em nên dùng nó làm động lực để trưởng thành hơn?”
“…Chính xác.”
“…Cảm ơn anh. Nếu em bị loại, em có thể nhắn tin cho anh để tâm sự không ạ?”
Dù không giỏi tư vấn, nhưng tôi giỏi lắng nghe, vậy nên tôi gật đầu đồng ý. Sau đó, cả hai cùng đi chỉnh lại lớp trang điểm.
Giờ thì… thực sự sẽ có người bị loại.
Nghĩ lại, mấy tên khốn ở đài truyền hình này thật quá đáng. Sao lại bắt chỉ một người bị loại ở vòng cuối cùng chứ. Đến phút cuối họ vẫn nhẫn tâm như vậy.
***
Khi sáu người cuối cùng bước lên sân khấu, tất cả đều mặc áo sơ mi trắng và quần da – trang phục của màn trình diễn thứ hai.
Cách công bố thứ hạng là từng người sẽ di chuyển từ bục bên phải sang bục bên trái khi tên họ được xướng lên. Trên bục bên trái chỉ có đúng năm chiếc đèn sân khấu đang sáng.
Những ai bước vào vùng sáng đó sẽ chính thức được debut. Và người còn lại trên bục phải… sẽ bị loại.
Mọi người nhìn nhau, cố gắng nở nụ cười, nhưng sự căng thẳng hiện rõ trong ánh mắt họ.
‘…Mok-hwa có đến không nhỉ?’
Tôi nhanh chóng quét mắt tìm kiếm khu vực dành cho người thân. Trong lúc biểu diễn, tôi không có cơ hội nhìn xuống khán đài, vậy nên bây giờ tôi phải kiểm tra xem em ấy có ổn không.
Giữa những bậc phụ huynh đang chắp tay cầu nguyện, Mok-hwa đang đứng trong đó.
Trên tay em ấy cầm một mảnh vải nhỏ có dòng chữ “Bông hoa nở rộ giữa gian nan”, tóc cắt undercut gọn gàng, và nụ cười rạng rỡ trên môi.
Dù thời gian ở thế giới này đã trôi qua bốn năm, dáng vẻ ấy vẫn không hề thay đổi.
…Tiêu rồi. Tôi sắp khóc mất.
Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, Mok-hwa khẽ vẫy tay rồi nắm chặt tay lại, động viên tôi bằng một tiếng “Fighting!” đầy năng lượng.
Tôi cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, quay đầu lại.
…Mong là em ấy không buồn.
Trong khi đó, phần công bố kết quả của Lee Dong-seok đã đi đến điểm cao trào.
“Kết hợp 70% phiếu bầu qua tin nhắn và 30% lượt xem fancam cá nhân, chỉ có 5 trong 6 thí sinh trở thành thành viên của ‘The Next Nietzsche’.
Những người được chọn sẽ tham gia show thực tế ghi lại quá trình chuẩn bị debut, đồng thời trở thành thế hệ tiếp theo của Nietzsche Entertainment!”
Sau một khoảng dừng đầy căng thẳng, Lee Dong-seok cuối cùng cũng cất cao giọng:
“Bảng tổng hợp phiếu bầu đã hoàn tất. …Bây giờ, chúng ta sẽ công bố người đứng hạng nhất!”
…Chắc là Chae Ha-min.
***
Ngay khi thời gian bỏ phiếu qua tin nhắn kết thúc, các nền tảng mạng xã hội lập tức bùng nổ với hàng loạt bài đăng từ những người đang dốc lòng theo dõi ‘The Next Nietzsche’.
— Dong-hwa debut đi mà. Dong-hwa sẽ debut. Dong-hwa chính là đóa hoa của idol. Cậu ấy là tương lai của K-pop. Tôi thề, nếu thiếu Ji Dong-hwa, tôi sẽ—
— Hyun-jin à… Mai chị có bài thi giữa kỳ… Nếu cậu bị loại, chị sẽ buồn đến mức làm hỏng bài thi… Nếu cậu đậu, chị cũng sẽ vui đến mức làm hỏng bài thi… Dù sao thì chị cũng toang rồi, nên hãy để chị toang một cách vui vẻ nhá…
— Thỏ khổng lồ. Debut. Đương nhiên rồi.
— Không có Chae Ha-min thì đội hình dancer còn ra cái thể thống gì nữa? Công ty làm ơn có mắt mà giữ lại hộ tui cái.
— Bạn tôi học thể thao bảo rồi, Ryu Eden có body cực phẩm. Làm ơn để cậu ấy debut và mặc suit một lần thôi!!!
— Một người có học…
— Jun à… Seok-jun à… Tên nhóc làm tôi quắn quéo… Tên nhóc làm tôi phát điên… Mỗi lần cậu rap bằng gương mặt diễn viên đó, tim tôi lại run lên… Cậu nhất định phải debut.
— Hyun-jae… Một nhóm không có vocal tươi sáng thì… Bà già này không chịu được đâu… Hyun-jae à… Cháu sẽ ra sao đây…?
— Bà ơi, Hyun-jae tốt ạ, bà cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé~!
Mỗi fan đều ra sức bảo vệ thực tập sinh mà họ yêu thích, đồng thời tuyên bố rằng nhóm sẽ “sụp đổ” nếu thiếu mất một ai đó.
Trong khi SNS đang hỗn loạn, Lee Dong-seok – người liên tục kéo dài thời gian công bố – cuối cùng cũng chịu xướng tên người đứng hạng nhất.
“Hạng nhất là thực tập sinh Ji Dong-hwa!”
Nhờ scandal gia đình bùng nổ vào phút chót, cùng với sự thật được phơi bày sau đó, Ji Dong-hwa – vốn đã rất nổi tiếng – lại càng thu hút sự chú ý của công chúng.
– ĐM DONG-HWAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA TTATT TTATT
– Tôi không dám tin vào mắt mình… Tôi vừa lấy điều khiển tivi đập vào đầu để xác nhận… Đúng là hiện thực… Tối nay tôi sẽ khóc…
Trên màn hình, Ji Dong-hwa bước vào vùng sáng mà không thể hiện cảm xúc gì. Những thực tập sinh khác, khi cậu ấy lướt qua, đều ôm hoặc chúc mừng cậu ấy trước.
Khi được hỏi về cảm nghĩ, cậu ấy đưa micro lên:
“…Trước hết, ừm, tôi chân thành cảm ơn những người đã trao cho tôi một thứ hạng mà tôi không hề ngờ tới.”
Nói xong, Ji Dong-hwa cúi chào 90 độ.
“Em trai tôi… đang ở dưới sân khấu này, tôi muốn cho em ấy thấy một hình ảnh thật tốt. Nhưng… xin lỗi.”
Và rồi, những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt vô cảm.
Sau một hơi thở sâu, Ji Dong-hwa lau nước mắt bằng ngón tay, cậu nói một câu cuối cùng.
“Gửi tới những người đã thay đổi cuộc đời tôi, tôi sẽ đền đáp bằng những sân khấu tuyệt vời nhất. Cảm ơn mọi người.”
Nhưng, mặc kệ nội dung bài phát biểu, các fan chỉ còn biết ôm chặt ngực vì khoảnh khắc Ji Dong-hwa đứng im, rơi nước mắt mà không thay đổi biểu cảm.
– Tự nhiên tôi nhớ ra… Hồi tôi nói chia tay, anh ấy cũng chỉ lạnh lùng đứng đó, nhưng lại rơi nước mắt… Ji Dong-hwa, dạo này anh sống ổn chứ?
– Im lặng. Từ giờ, cậu ấy là người yêu cũ của tất cả chúng ta.
– Anh ấy là doanh nhân thành công, nhưng lại khóc trước mặt tôi… Tôi lại tiếp tục bị thao túng ký ức rồi.
– Dong-hwa chắc đã gặp lại em trai rồi ㅠㅠㅠㅠ Tôi từng đọc bài viết của em ấy, tôi thấy xót xa lắm, may mà hai anh em đã đoàn tụ ㅠㅠㅠㅠ
– Khoảnh khắc cậu ấy nhắc đến “em trai” là nước mắt rơi ngay lập tức… Cậu ấy hẳn là rất yêu thương em mình… Trong khi đó, tôi và mấy thằng cùng giới tính sinh học thì… Sao tụi nó lại coi tôi như rác trên đường thế…?
Và sau một khoảng thời gian kéo dài đến mức nghẹt thở, cuối cùng, Lee Dong-seok cũng công bố hạng hai.
“Hạng hai là thực tập sinh Ryu Eden!”
Nhờ chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn trong màn trình diễn cuối cùng, Ryu Eden đã thu hút những người đang theo dõi với sự tò mò và giành vị trí thứ hai với một khoảng cách nhỏ so với hạng ba. Khi tên được xướng lên, đôi chân anh ấy như mất hết sức lực, khuỵu xuống, và đứng dậy một cách khó khăn.
Ngay cả khi bước vào vùng sáng sân khấu, cảm xúc vẫn dâng trào, Ryu Eden nghẹn ngào cầm lấy micro.
“Lần cuối… Tôi đã nghĩ đây sẽ là lần thử cuối cùng, đã có lúc tôi muốn bỏ cuộc, nhưng… ừm… Dong-hwa hyung, cảm ơn anh! Tôi sẽ đền đáp ân tình này suốt đời!”
Anh ấy cứ thế nói ra những suy nghĩ vụt qua trong đầu, như thể bộ não đang bị quá tải.
Khi tên của Dong-hwa bất ngờ được nhắc đến, máy quay lập tức zoom cận cảnh gương mặt đầy bối rối của cậu.
Mấp máy môi như muốn nói “Tên điên này…” nhưng bất chợt tỉnh táo, cậu ấy ngậm miệng lại ngay tức khắc.
“Cảm ơn tất cả những người đã ủng hộ và tin tưởng tôi! Tôi vô cùng biết ơn những ai đã dành sự ưu ái cho tôi!”
Bài phát biểu của Ryu Eden, trong đó nhắc đến Ji Dong-hwa là người đã giúp đỡ anh trong lúc anh gặp khó khăn, khiến các fan của cậu ấy không khỏi xúc động.
– Hóa ra Ji Dong-hwa đã giúp đỡ về mặt tinh thần cho Eden rất nhiều… Thế mà tôi lại chẳng hề hay biết…
– Trước giờ tôi không thích gương mặt lạnh lùng của Ji Dong-hwa, nhưng có vẻ anh ấy tốt hơn tôi tưởng.
Sau đó, Chae Ha-min và Seok-jun lần lượt giành vị trí thứ ba và thứ tư, chính thức ra mắt.
Khi tên được gọi, Chae Ha-min thở phào nhẹ nhõm nhưng lại không khóc như mọi người mong đợi.
“Cảm ơn tất cả những ai đã ủng hộ tôi để tôi có thể debut! Mọi người hay gọi tôi là thỏ, nhưng sau khi ra mắt, tôi sẽ không chỉ dễ thương mà còn thể hiện nhiều khía cạnh cool ngầu nữa! Bố mẹ ơi! Con debut rồi!”
Seok-jun cũng không rơi nước mắt mà bước ra với phong thái hoàng tử, cậu bày tỏ cảm nghĩ.
“Một người còn thiếu sót như tôi—sau khoảng thời gian dài làm thực tập sinh—đã có thể ra mắt—tất cả là nhờ sự ủng hộ của mọi người và gia đình tôi—Ông nội! Cháu sẽ nhất định—để ông tận hưởng cuộc sống sung túc—!”
“Vâng, cảm ơn Seok-jun thực tập sinh! Với việc Seok-jun xếp hạng 4 và debut, giờ đây chỉ còn lại một suất duy nhất, và hai thí sinh cuối cùng. Chỉ một trong hai người sẽ được ra mắt.”
Khi MC Lee Dong-seok nói đến đây, máy quay vô tình bắt được khoảnh khắc gương mặt Dong-hwa khẽ nhăn lại trong chốc lát.
– Có ai nhìn thấy nét mặt của Dong-hwa không? Trông như cậu ấy rất buồn vì ai đó bị loại ấy… Ngay cả phần lời ca khúc tự sáng tác lẫn VCR lần này cũng đều thể hiện chiều sâu về suy nghĩ ấy mà.
– Nghĩ lại thì từ những vòng trước, Dong-hwa cũng hay lộ nét mặt tiếc nuối mỗi khi ai đó bị loại.
– Ừ, đúng đúng, dù chỉ là thay đổi rất nhỏ nhưng sắc mặt của anh ấy có vẻ nặng nề hơn trước đó, hôm nay nó lại càng rõ ràng hơn. Thật sự là không ai có thể thay thế Ji Dong-hwa được…
Dường như hôm nay, fan đã phát hiện ra những biểu cảm khác lạ của Ji Dong-hwa, người vốn luôn giữ gương mặt lạnh như máy móc.
“Và giờ, ‘The Next Nietzsche’! Người thực tập sinh cuối cùng được ra mắt là…!”
MC Lee Dong-seok kéo dài thời gian đến mức khó chịu, rốt cuộc cũng tuyên bố.
“Chính là…!”
Anh ấy chỉnh lại tấm thẻ trên tay rồi hô lớn.
“Lee Hyun-jae thực tập sinh! Chúc mừng bạn!”
Ngay khoảnh khắc tên được xướng lên, Lee Hyun-jae sụp xuống, thở dốc và òa khóc như điên dại.
Cậu ấy khóc to gấp ba lần Ryu Eden, dáng vẻ đó vô cùng xót xa.
Từ lần cậu ấy hoàn toàn thất bại trên sân khấu vì quá căng thẳng, đến những áp lực tinh vi từ cha mẹ, cả chuyện bị ép đi du học—trong tất cả những tình huống ấy, Lee Hyun-jae vẫn cố gắng gượng chịu đựng suốt 9 năm thực tập, cuối cùng cậu đã đến được vạch đích.
Dù cậu ấy khóc rất lâu, nhưng vì thời lượng phát sóng còn đủ, mọi người chỉ lặng im đứng nhìn. Lúc đó, Kim Hyun-jin, người đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu ấy.
Hình ảnh Kim Hyun-jin—người vẫn luôn mang dáng vẻ nghịch ngợm—nay lại dịu dàng an ủi bạn thân, càng khiến fan của cậu ấy thêm đau lòng, khi mà việc bị loại thật sự đã trở thành hiện thực.
Dường như cảm thấy được an ủi nhờ cái vỗ lưng đó, Lee Hyun-jae từ từ bước lên, để lại Kim Hyun-jin phía sau và tiến vào vùng sáng bên trái sân khấu.
Có lẽ do đôi chân không còn sức, cậu ấy lảo đảo suýt ngã, may mà Chae Ha-min kịp đỡ lấy, giúp cậu giữ thăng bằng.
“Thời gian thực tập sinh của tôi… tổng cộng khoảng 9 năm. Tôi biết có nhiều người còn lâu hơn, nhưng việc có thể ra mắt thế này… tôi thực sự rất biết ơn… Mỗi khi gặp khó khăn, tôi đều đọc những bài viết của fan, và… cảm ơn Dong-hwa hyung vì đã luôn lắng nghe tôi tâm sự… Cảm ơn mọi người rất nhiều!”
Cậu ấy khóc sụt sịt liên tục, đôi chỗ còn nói lắp bắp, khiến vài câu bị át đi.
Nhưng ai cũng hiểu rõ cảm xúc ấy, và toàn bộ khán phòng đồng loạt vỗ tay.
Cuối cùng, chiếc micro đến tay Kim Hyun-jin—người duy nhất còn lại bên phải sân khấu. Cậu ấy tươi cười rạng rỡ, nói to.
“Nhờ mọi người ủng hộ mà tôi đã có thể đi đến vòng cuối cùng. Ừm, Eden hyung từng nói rằng, bị loại lần này chỉ là một bước lùi thôi.”
Dù đang mỉm cười, nhưng vài giọt nước mắt đã lăn dài trên má.
“Tôi… tôi sẽ tiếp tục tiến về phía trước. Vì vậy, xin hãy đợi tôi thêm chút nữa thôi. Cảm ơn tất cả những ai đã ủng hộ tôi!”
Và thế là, sau bao ngày tháng, cuộc chiến sống còn cuối cùng cũng khép lại.
***
Tiễn Kim Hyun-jin—người rời đi cùng gia đình—xong, tôi quay trở lại phòng chờ. Chắc hẳn cậu ấy đã chủ động đi trước, để chúng tôi có thể vui mừng một cách trọn vẹn.
Chúng tôi đã luôn luyện tập cùng nhau với đội hình sáu người. Giờ, con đường trở về với năm người, có chút trống vắng.
…Nhưng giấc mơ vốn dĩ có giá trị bởi vì nó là điều hư ảo.
Vừa nghĩ vậy, thì…
“Hyuuuuuung!”
Cánh cửa bật mở, Mok-hwa lao đến và ôm chặt lấy tôi.
“…Lâu rồi không gặp, Mok-hwa.”
Tôi cố tỏ ra tự nhiên, như thể bốn năm chưa từng trôi qua.
“…Hyung, em có thể đấm anh một cái không?”
…Ừm, tôi đâu có nuôi dạy em bạo lực thế này đâu.