Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 3
Tôi không có ý định trở thành thần tượng
3.
[Ngày 20 tháng 1, thời tiết lạnh nhưng quang đãng.
Tính đến hôm nay, chúng tôi đã chấm dứt hợp đồng với công ty. Nhờ sự giúp đỡ của chú tôi, tôi đã có thể hủy hợp đồng một cách dễ dàng. Hơn nữa! Còn cho biết sẽ để mắt đến Lee Ji-hyun để cậu ta không chạm vào Donghwa nữa.
Tôi từng nghĩ cậu ấy là đứa trẻ mạnh mẽ khi có thể làm việc một mình, âm thầm chịu đựng sự bắt nạt mà không có bạn bè ở một nơi như vậy, nhưng thực ra cậu ấy dễ bị tổn thương hơn tôi nghĩ. Vậy đó là lý do tại sao cậu ấy ngã gục?
Trong những ngày thực tập, tôi muốn trở nên thân thiết với cậu ấy, nhưng tôi đã do dự vì bầu không khí lạnh lùng đặc trưng do cậu ấy tạo nên. Tuy nhiên, sau khi thực sự trò chuyện với nhau, tôi nhận ra cậu ấy không phải là chàng trai lạnh lùng đến vậy.
Hôm nay chúng tôi đã cùng nhau đi ăn lần thứ hai! Tôi rất vui vì khẩu vị hợp nhau không tưởng. Vâng, không có ai trên thế giới này không thích thịt lợn cốt lết trộn nấm. Nhưng hình như cậu ấy không thể ăn nhiều. Nhân tiện, món Wiener Schnitzel mà cậu ấy nhắc đến lúc nãy là gì? Tôi sẽ tìm hiểu sau.
(Nhịp điệu bất thường)
Nếu chúng tôi tiếp tục như thế này, chẳng phải chúng tôi sẽ dần trở nên thân thiết hơn sao? Nếu có thể, sẽ rất tốt nếu cả hai đều sống sót sau chương trình sinh tồn và ra mắt cùng nhau.
Tôi gia nhập God Enter vì chú tôi giới thiệu, nhưng thành thật mà nói, đó không phải là công ty tốt để ra mắt. Tôi ở lại vì nghĩ đến chú tôi, nhưng sẽ tốt hơn nếu đứa trẻ giỏi ra mắt ở một nơi nào đó lớn hơn.
Tuy nhiên, tại sao Dongwha lại ở trong công ty này nhỉ?]
Chae Ha Min, người vừa viết xong nhật ký, nghĩ về Ji Donghwa, người mà tôi đã thấy trong phòng tập.
Trước hết là nhảy. Mặc dù thân hình nhỏ hơn tôi, nhưng cân đối và đường nét cơ thể duyên dáng, tạo cho tôi cảm giác cậu ấy rất thanh lịch.
Tiếp đến là hát. Âm thanh tự nhiên trong trẻo và độ cộng hưởng tốt đến mức có thể thưởng thức ngay cả khi nhắm mắt. Cậu ấy có thể không đủ giỏi để trở thành ca sĩ solo nổi tiếng, nhưng hoàn toàn đủ năng lực để trở thành main vocal. Mặc dù quãng giọng có phần hẹp nhưng nó lại có sức hấp dẫn khiến người khác muốn lắng nghe.
Cuối cùng là ngoại hình. Trông cậu ấy giống chú mèo kiêu hãnh mà người hâm mộ sẽ rất thích. Khi cậu ấy thể hiện vẻ mặt vô hồn, trông hơi sắc sảo, nhưng điều đó sẽ tạo ra những fan thích cậu ấy theo cách riêng của họ. Thực ra, về cơ bản thì cậu ấy đẹp trai, còn thứ kể trên là chỉ là vấn đề về sở thích.
Giá như trí nhớ của cậu ấy hồi phục bình thường, có thể sáng tác và biên soạn nhạc. Khi nghe lũ trẻ học sáng tác trong phòng tập chửi thề, dường như kỹ năng đó của cậu ấy cũng khá tốt.
Nhìn theo hướng này, cậu ấy gần như là thực tập sinh hoàn hảo, nhưng tại sao cậu ấy vẫn kiên trì cố gắng ra mắt ở công ty này chứ? Chịu đựng sự bắt nạt tàn bạo đó ư.
Có lẽ… Có lẽ là vì cậu ấy có mong muốn quá mãnh liệt với việc ra mắt.
Sau khi nghĩ xa đến vậy, tôi không kìm nén được cơn tức giận khi nghĩ đến những thực tập sinh ở công ty cũ đã khiến cậu ấy phải từ bỏ ước mơ với cách như vậy.
* * *
“Idol?”
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc kìm nén cơn giận bằng cách mặc quần áo vào.
Sau 15 ngày ngủ và thức dậy, giờ đây tôi có thể tự tin khẳng định rằng đây không phải là giấc mơ. Nó chấm dứt những nghi ngờ dai dẳng kéo dài.
Vâng, đây chính là sự thật. Thực tế là mọi thứ tôi đạt được cho đến năm hai mươi chín tuổi đều đã biến mất. Những cuốn tiểu thuyết tôi viết từ thời đại học, và những cuốn sách tôi đã sưu tầm từng cuốn một, chất đầy hai bức tường, đều đã biến mất.
‘… Được rồi, chúng ta hãy bình tĩnh lại.’
Thành thật mà nói, ngay sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty cũ, tôi đã nghĩ đến việc tắt điện thoại và biến mất.
Tôi không muốn làm điều đó, tôi cũng lo lắng liệu việc tham gia chương trình sinh tồn có thực sự là chuyện tốt hay không.
Với tôi, việc tham gia một chương trình sinh tồn giống như tước đi cơ hội ngàn năm có một của ai đó.
Năm ngày trước của hôm nay, khi tôi đang nghiêm túc suy nghĩ về việc bỏ trốn, sinh vật thông minh đáng bị nguyền rủa đã ngăn tôi lại.
‘Nhiệm vụ đã được xác nhận.’
[Nhiệm vụ khẩn cấp ‘Bạn không thể chạy trốn được nữa!’
Hiện tại bạn đã trả chậm tiền thuê nhà sáu tháng. Thậm chí số dư không đủ để trả 1/4.
Chủ nhà hiện tại sắp đuổi bạn ra khỏi nhà và kiện bạn.
Hoàn thành nhiệm vụ này và nhận phần thưởng.
Điều kiện hoàn thành: Theo chân Chae Ha Min tham gia vào cuộc thi sống còn.
Bồi thường: 6 tháng tiền thuê nhà quá hạn và thêm 2 tháng tiền thuê nhà, tổng cộng là 5 triệu won.
Chú ý! Nếu bạn chỉ muốn nhận phần thưởng và bỏ cuộc giữa chừng hoặc cố tình phá hỏng phần trình diễn dẫn đến bị loại, phần thưởng sẽ biến mất!]
Cửa sổ nhiệm vụ này khiến tôi phải thở dài mỗi khi nhìn vào. Ngay từ lúc nhiệm vụ đó xuất hiện, điện thoại của tôi bắt đầu reo inh ỏi bởi hàng loạt tin nhắn giận dữ từ chủ nhà.
‘…Tôi đang nợ 5 triệu won tiền nhà. Tôi không thể sống được nếu không có kế hoạch này.’
Tôi tự hỏi mình đã tiêu hết số tiền tiết kiệm được từ việc làm thêm từ hồi trung học vào đâu và bằng cách nào để trì hoãn trả tiền thuê nhà tận 6 tháng, và tại sao chủ nhà lại để mặc cho chuyện đó xảy ra.
Đến mức thậm chí không hề giống bản thân tôi nữa, tôi vẫn sống trong ngôi nhà mà tôi đã mua sau khi trở thành một tiểu thuyết gia, bắt đầu từ thời trung học?
Tôi nhanh chóng tìm thấy sổ ngân hàng và kiểm tra số dư. … Chắc chắn phải nhiều hơn 500.000 won.
Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ sống vậy.
Tôi hỏi nó với vẻ nghi ngờ sôi sục.
‘… Câu hỏi: Nếu tôi bỏ cuộc giữa chừng vì thiếu kỹ năng, tôi có được bồi thường không?’
[Điều đó không đúng.]
… Được thôi, tôi sẽ tham gia.
Không đời nào tôi có thể kiếm được 5 triệu won ngay bây giờ, và tốt nhất nên tham gia chương trình sinh tồn, nhận tiền thuê nhà rồi bị loại còn hơn là phải gánh nợ. Đây là lựa chọn hợp lý nhất mà tôi có thể đưa ra ngay lúc này.
Vì dù sao tôi cũng không có tài năng để trở thành thần tượng, nên tôi không thể nào không bị loại được, có lẽ sẽ ổn thôi.
Hôm nay là ngày tôi đến Nietzsche Entertainment với Chae Ha Min, ngày tôi sẽ nhận được bảng điểm sau bốn ngày luyện tập cho buổi thử giọng.
Tôi đã chuẩn bị tốt nhất có thể vì nếu chuẩn bị không kỹ, tôi có thể bị chỉ trích và không thu được tiền thuê nhà.
… Tôi đã làm việc khá chăm chỉ, vì vậy tôi nghĩ tôi sẽ hơi buồn nếu thất bại.
Bộ trang phục bao gồm áo len màu xám, áo khoác màu đen và quần dài màu đen.
Tôi không biết mình mặc nó đẹp không, nhưng tôi muốn mình trông gọn gàng.
‘Thấy nó ép tôi phải tham gia vào cuộc thi sinh tồn… Nhiệm vụ chính sẽ được giải quyết trong phần sinh tồn phải không?’
Tôi ra khỏi nhà với tâm trạng nghi ngờ.
* * *
25 phút trước buổi thử giọng, tôi đã hứa sẽ gặp Chae Ha min.
Chúng tôi đến Nietzsche Entertainment. Chae Ha Min vẫy tay. Tôi tự hỏi cậu ấy vui mừng về điều gì mà cứ liên tục mỉm cười như vậy.
“Wow! Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu mặc quần áo thường ngày ngoài đồ tập luyện, trông cậu gọn gàng ghê.”
Tôi vẫn luôn sống thế này, cho dù không phải là thực tập sinh.
Chae Ha Min mặc áo hoodie, áo sơ mi nhiều lớp và quần jean da, mang đến phong cách thời trang đường phố hơi lòe loẹt. Vì vậy… Cậu ta ăn mặc như một tên gangster.
Nhưng khuôn mặt đó không phải là khuôn mặt của gangster mà là của chú thỏ hiền lành, tạo nên sự mất cân bằng tinh tế. Giống như một đứa trẻ giả vờ sợ hãi và đe dọa sẽ cho bạn kẹo vậy.
Kỹ năng xã hội… Tôi đoán là tôi nên khen lại vì cậu ấy đã khen tôi trước.
“… Cậu cũng ăn mặc đẹp đấy.”
Chae Ha Min mỉm cười rạng rỡ, nắm lấy tôi, bảo tôi nhanh vào trong. Tôi nghĩ đây là thói quen của cậu ấy.
Tôi bước từ từ vào tòa nhà Nietzsche Entertainment với một tay được Chae Ha Min nắm lấy.
“Xin chào, em đến đây để thử giọng.”
Khi Chae Ha Min chào hỏi một cách vui vẻ, nhân viên lễ tân bảo cậu đợi một lát và gọi ai đó.
Không lâu sau, một người đàn ông đến gặp chúng tôi và chào hỏi.
“Xin chào. Tôi là Kang Seung Won thuộc đội quản lý.”
Ấn tượng về nhân viên văn phòng lịch sự. Anh ấy trông có vẻ khoảng đầu 30.
“Như hai em đã nghe, buổi thử giọng này được tổ chức để chọn ra thực tập sinh lấp vào vị trí còn trống trong chương trình sống còn để ra mắt. Tổng cộng có 10 người đã thử giọng trong tuần qua và hai em là những người cuối cùng tham gia. Chỉ có 2 trong số 12 người có thể tham gia vào chương trình sinh tồn.”
Chae Ha Min và tôi gật đầu nhẹ trước lời giải thích máy móc.
“Sau đó, vì vẫn còn hơn 20 phút nữa mới đến giờ thử giọng, em có thể đợi ở phòng tập bên cạnh, khởi động trước. Tôi sẽ hướng dẫn cho em.”
Chae Ha Min và tôi bước vào phòng tập dưới sự hướng dẫn của Kang Seung Won và bắt đầu khởi động.
Chae Ha Min hỏi tôi khi cậu ấy nhìn thấy tôi tháo tai nghe ra và cậu ấy hắng giọng.
“Dongwha, hôm nay cậu mang đến bài hát gì thế?”
“… Sáng tác của riêng tôi.”
“Wow, tại sao?”
“Tôi hy vọng nó ổn.”
Đúng vậy.
Tôi quyết định cố gắng hết sức để sinh tồn, và trong nỗ lực đó, tôi bắt đầu tìm ra điểm mạnh của bản thân.
Có ai có thể nhồi nhét vào đầu họ những kiến thức lạ ngay không, ví như các loại nhạc cụ mà họ chưa từng học trước đây lại giỏi chúng cứ như là chuyện hiển nhiên ấy?
Sẽ là điểm cộng to lớn nếu một thực tập sinh biết sáng tác hoặc biên soạn các bài hát, vì vậy tôi nghĩ nó là ý tưởng hay khi mang bài hát tự sáng tác đến buổi thử giọng để thể hiện kĩ năng đó.
Cuối cùng, tôi chọn một trong những bài hát trước đây tôi đã sáng tác, mặc dù đó là tác phẩm của ‘tôi’, tôi vẫn cảm thấy có lỗi khi sử dụng bản gốc, vì vậy tôi đã sắp xếp lại cho phù hợp. Và bài hát được sáng tác theo cách này khá hay.
Mắt Chae Ha Min mở to một chút trước câu trả lời tự tin của tôi, cậu ấy chỉ vào tai nghe tôi đang đeo và hỏi liệu cậu ấy có thể nghe thử không. Tại sao không?
“Là MR, được không?”
“Haiz, vậy thì tôi đoán tôi sẽ phải nghe nó trong buổi thử giọng rồi.”
Chae Ha Min trả lời với vẻ mặt tiếc nuối.
Tôi gật đầu nhẹ và chơi bản MR, vừa chơi vừa lẩm nhẩm lời bài hát.
* * *
‘Làm ơn, làm ơn, buổi thử giọng này! Trên lý thuyết thì trông nó không tệ. Vậy nên xin người… Chúa ơi!’
Jang Hae-jin, trưởng nhóm Kế hoạch của Giải trí Nietzsche, đã cầu nguyện với Chúa bằng tấm lòng chân thành nhất. Cho đến hai tháng trước, mọi chuyện vẫn ổn.
Tôi đã đàm phán tốt với công ty phát sóng và vì đã chọn được 10 thí sinh tài năng nhất nên tôi nghĩ nếu chương trình sinh tồn này có khởi đầu tốt thì mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.
Nhưng không ai biết rằng có hai trong số mười mái chèo trên tàu đã mục nát. Chiếc thuyền này cần 10 người chèo mới có thể tiến về phía trước!
Hiện tại chỉ còn khoảng một tuần nữa là đến buổi quay thử. Thậm chí cấp trên còn ra lệnh rằng nên đưa bất kỳ ai vào vị trí đó cũng được, ngay cả khi kỹ năng của người đó còn thiếu sót.
‘Dù đã làm thêm giờ trong nhiều ngày để lên kế hoạch bổ sung, nhưng có lẽ không thể thực hiện được.’
Nhưng tôi cũng biết. Nếu cứ để nó tiếp diễn như thế, tôi buộc phải làm thêm giờ và đưa bất kỳ ai vào chỗ đó.
Đó là lý do vì sao những thí sinh tham gia buổi thử giọng hôm nay phải là những người có năng khiếu.
‘Chúa không chết, Chúa không chết, chắc chắn Chúa không chết, Nietzsche đã sai. Vậy nên, làm ơn…’
Huấn luyện viên thanh nhạc nhìn tôi đang cúi đầu trong khi chắp hai tay lại, trông anh như thể đã chán ngấy hành động đó.
“Đã đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu buổi thử giọng thôi.”
Jang Hae-jin ngẩng đầu lên khi nghe thấy lời của đội trưởng đội trinh sát tân binh. Cửa mở và tôi nhìn kỹ hai người đang bước vào.
‘Đầu tiên, vượt qua vòng ngoại hình.’
Khuôn mặt thỏ và khuôn mặt mèo đều là các khuôn mặt được các fan hâm mộ thần tượng yêu thích. Hai người dừng lại ở khoảng cách thích hợp giữa phòng thử giọng và chào hỏi.
Cả hai nhanh chóng hướng mắt về phía màn hình camera.
‘Màn ảnh cũng tốt…!’
Trước hết, khuôn mặt ok. Trong ngành này, đến khuôn mặt cũng được xem là một loại kỹ năng. Tôi hỏi với một nụ cười.
“Hai người đến cùng công ty phải không?”
“Vâng! Có thể chị biết hoặc không biết, đó là God Entertainment ạ.”
Người đàn ông có vẻ ngoài nhẹ nhàng hơn lên tiếng.
Tên của cậu ấy là Chae Ha Min phải không? Bên cạnh cậu ấy là Ji Donghwa.
“Thực ra, em đến từ đâu không quan trọng, chỉ cần em có đủ kỹ năng, em sẽ vượt qua kỳ thi. Tôi sẽ xem xét Chae Ha Min trước. Đầu tiên là ca hát.”
Khi Chae Ha Min bước tới, Ji Donghwa tiến về phía bên cạnh và ngồi xuống chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn.
“Em đã sẵn sàng chưa?”
Nhìn thấy Chae Ha Min gật đầu, Jang Hae-jin ra hiệu bật nhạc lên.
Một bản nhạc piano với phần mở đầu rất quen thuộc vang lên.
‘Tôi đoán là nốt cao của cậu ấy yếu.’
Công ty này đã mục ruỗng trong nhiều năm, nhưng bạn có thể dễ dàng đoán được ý định của họ chỉ bằng cách nhìn vào danh sách bài hát của họ.
Xét theo việc cậu ấy chọn một bài hát phù hợp với chất giọng cơ bản của mình trong khi tránh những nốt cao, có vẻ cậu ấy ít nhất cũng nhận thức được năng lực của bản thân.
Cậu ấy bị bắt dừng hát sau khi chỉ nghe qua câu đầu tiên. Nó không có vấn đề gì, nhưng chỉ thế thôi.
“Hẹn gặp lại em ở vũ đạo tiếp theo nhé. Em có cần chút thời gian để thư giãn không?”
“Không, em sẽ làm ngay!”
Và bài hát tiếp theo chính là bài hát ra mắt của TOT thuộc công ty chúng tôi.
Đây là bài hát hip-hop nổi tiếng với điệu nhảy mạnh mẽ và trở nên phổ biến vì ý tưởng về học sinh cuối cấp thể hiện kỹ năng của họ. Nhìn cậu ấy thì có vẻ như cậu ấy chỉ đang mặc quần áo giống vậy thôi.
Chae Ha Min bắt đầu chuyển động cơ thể theo nhịp điệu hệt như rất thư giãn. Phần vũ đạo đoạn giữa được kết nối một cách tự nhiên.
Cậu ấy có khả năng xử lý rất khéo léo, thu hút sự chú ý bằng cách thu hút đến từng đầu ngón tay của bản thân khi đưa tay ra.
Tuy nhiên, nét mặt thư giãn và ánh mắt ổn định khiến người ta cảm thấy thoải mái. Cậu trông thật đáng ngưỡng mộ bởi những chuyển động mượt mà, chẳng hạn như cúi xuống tại thời điểm bài hát bùng nổ và sau đó dùng tay chống đỡ để lượn sóng.
‘Có kĩ năng, còn biểu cảm…’
Trong khi lượn sóng, Chae Ha Min vừa mỉm cười tinh nghịch vừa hơi nghiêng mắt và đầu sang bên phải, thể hiện chính xác ý tưởng của bài hát.
Phần tiếp theo cậu ấy trở lại hoàn hảo với vẻ mặt nghiêm túc trong những vũ đạo kế đó. Nền tảng vững chắc, bước nhảy bắt mắt và tràn đầy tài năng.
Tôi chỉ có cảm giác rằng người như thế nên làm main dance.
Khi bài hát gần kết thúc, Chae Ha Min tiếp tục chuyển động theo nhịp điệu được chia nhỏ, sau đó cậu ấy quay lưng lại, duỗi người một cách vui tươi và từ từ quay đầu sang một bên.
Và Jang Hae-jin lẩm bẩm.
‘Chúa… Chưa chết…’