Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 29
29.
Tôi và em trai trò chuyện khoảng 30 phút về tình hình gần đây của nhau. Chính xác hơn, tôi hỏi và em trai trả lời. Sau đó, chúng tôi hẹn sẽ gọi lại khi có thời gian. Rồi tôi rời đi, quay lại phòng tập…
“Dong-hwa! Cậu ổn chứ?”
…Có vẻ cần phải đưa ra luật kiểm soát cho những chú thỏ chạy quá tốc độ ngay lập tức.
Khi nhìn quanh, tôi thấy cả năm người đều biết chuyện đã xảy ra và họ lo lắng cho tôi.
“…Mọi người đã nghe rồi à?”
“Vì hyung không đến khiến bọn em lo lắng. Em sợ rằng sẽ có chuyện gì đó giống với Eden hyung, em đã xem diễn đàn cộng đồng bằng laptop làm việc của hyung…”
Lee Hyun-jae nói như thể vừa phạm tội. Mà cũng đúng, chắc cậu ấy cảm thấy bản thân đã đọc trộm chuyện gia đình người khác mà chưa được phép.
“…Đây không phải là chuyện em cần thấy có lỗi. Nhờ em, anh lại có thêm một gia đình nữa, ổn mà.”
Tất nhiên, tôi vẫn chưa thể chấp nhận được việc vết thương lòng mà tôi đã mang theo suốt hai mươi chín năm nay lại có thể đột nhiên bắt đầu lành lại như thế này.
Rốt cuộc, Kí sinh đã làm gì với tôi vậy? Tại sao nó có thể làm tôi không còn thấy hối tiếc về những điều mà tôi nghĩ rằng sẽ ám ảnh tôi cả đời? Tôi không thể hiểu gì.
Nhưng có lẽ, thay vì cố tìm kiếm lý do, tôi nên học cách vui vẻ với món quà được ban tặng này.
Thế rồi, Chae Ha-min nhảy lên và ôm chầm lấy tôi.
“Tớ đã rất lo đấy, Dong-hwa!”
Ngay sau đó, Ryu Eden cũng ôm tôi với vẻ mặt vui vẻ, và những người còn lại cũng chạy tới ôm tôi. Ờ, khoan…
Trọng lượng đột ngột dồn vào khiến tôi mất thăng bằng, cơ thể dần ngã ra sau.
‘Hừm… Nếu bị thương, tôi sẽ không để yên cho Chae Ha-min đâu. Phá hỏng sân khấu mà em trai đến xem thì chắc chắn cậu ta phải trả giá bằng mạng sống rồi.’
Với suy nghĩ đó, tôi vẫy vùng một cách vô ích, tiếp đến cúi đầu vào trong để tránh bị trẹo ở đâu đó.
Đồng thời, Chae Ha-min hốt hoảng luồn tay xuống dưới cổ tôi, Ryu Eden và Seok-jun mỗi người nắm chặt một cánh tay tôi.
Và kết quả là, cổ và tay tôi lơ lửng trên không, còn lưng thì dừng lại ngay trước khi chạm đất.
Chae Ha-min bị vặn người ở một góc kỳ lạ để kéo tôi lên, trong khi hai người còn lại hành động như đang chơi kéo co.
Ba giây im lặng trôi qua, cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
“…Mặc dù mọi người đã cố hết sức, nhưng mà có cần giữ tư thế này hoài không.”
“…Cũng đúng ha?”
Ryu Eden đang hăng say kéo tay tôi thì đột nhiên ngớ ra và buông tay. Hai người còn lại cũng thả tôi ra, để tôi có thể tự đứng dậy.
Tạm gác lại cảm giác xấu hổ, tôi vẫn phải nói điều cần nói.
“…Cảm ơn vì đã lo cho tôi.”
“Nếu hyung ổn thì bọn em cũng cảm thấy biết ơn lắm.”
“Nếu Dong-hwa hyung thấy tốt là được rồi.”
Seok -jun và Ryu Eden nói, những người khác cũng gật đầu đồng tình.
“…Giờ thì tập luyện thôi.”
“Dong-hwa lại ngại kìa!”
…Tránh ra. Em trai tôi sắp đến xem buổi biểu diễn rồi đấy.
***
“…Hyung, thử đổi phần lời này thì thế nào ạ?”
Tôi chậm rãi đọc bản nháp mà Lee Hyun-jae đưa cho.
Hừm, viết tốt đấy.
“…Em lấy ý tưởng này từ đâu?”
Lee Hyun-jae gãi má, ngượng ngùng trả lời.
“Hôm qua, em mơ thấy tất cả bọn mình cùng debut. Em biết chuyện đó là không thể, nhưng vẫn mong muốn nó xảy ra, vì thế em viết nó thành lời bài hát. …Hơi buồn cười đúng không ạ?”
Tôi im lặng nhìn cậu ấy một lúc. Dù cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tôi vẫn thấy rõ mong muốn của cậu ấy, rằng không ai trong chúng tôi bị loại.
Phải… Tất nhiên, điều đó là bất khả thi.
“…Có những giấc mơ không thể trở thành hiện thực, nhưng chính vì thế mà chúng lại càng đẹp hơn.”
Lee Hyun-jae nghiêng đầu. Cậu ấy đang nghĩ tôi nói linh tinh gì đây.
“…Nếu điễn giải theo cách viết lời của em, thì việc cố gắng nắm lấy đường chân trời luôn là điều viển vông, nhưng chính vì thế mà khoảnh khắc đó lại trở nên đẹp đẽ nhất.”
Phải, thay vì lo lắng về kết quả, hãy tận hưởng khoảnh khắc này, khi cả sáu người chúng tôi vẫn còn được đứng trên sân khấu cùng nhau.
“…Tận hưởng hiện tại.”
Lee Hyun-jae đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, và tôi, như thường lệ, chỉ khẽ gật đầu.
“Hyung, nghe em hát thử nhé?”
…Được thôi.
Đêm trước buổi biểu diễn, tôi trở về ký túc xá để chợp mắt khoảng một tiếng.
Và ở đó, tôi thấy Kim Hyun-jin đang ngồi cạnh Ryu Eden, nước mắt rơi lã chã.
Không còn vẻ năng động thường ngày, giọng cậu ấy khản đặc vì nước mắt.
“Hyung, em sẽ bị loại phải không? Em… chỉ cần nghĩ đến chuyện ai đó bị loại thôi là em đã không chịu nổi rồi. Em thân thiết với mọi người, với Hyun-jae, với các hyung… Em phải làm sao đây, hyung?”
Ryu Eden im lặng vỗ nhẹ lưng cậu ấy, đợi cho đến khi cậu ấy bình tĩnh lại mới mở miệng.
“Hyun-jin.”
“…Dạ.”
“Cả em, anh, ai cũng có khả năng bị loại.”
Kim Hyun-jin cố nén nước mắt, cắn môi đến mức như muốn xé rách nó ra, cậu khẽ gật đầu.
“Nhưng mà, chúng ta sẽ luôn chạy tiếp mà, đúng không?”
Kim Hyun-jin lặng lẽ nhìn Ryu Eden. Trong ánh mắt ấy tràn đầy sự tin tưởng.
“Nếu lần này bị loại, em vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi ước mơ cho đến khi bằng tuổi anh, còn anh sẽ tiếp tục cho đến lúc già đi. Chúng ta đều sẽ không dừng lại.”
Ryu Eden nói rồi xoa nhẹ lên mái tóc của cậu ấy.
“Dù ai trong chúng ta bị loại, đó cũng chỉ là một bước lùi rất nhỏ mà thôi. Chúng ta chỉ cần chạy tiếp. Anh đã làm như vậy nhiều lần rồi, nên anh biết.”
…Đã mười năm rồi, Ryu Eden.
Cuộc thi sinh tồn chết tiệt này nghĩ rằng nó có thể đo lường được ước mơ mà ai đó đã theo đuổi suốt mười năm chỉ bằng một vài bậc thang sao?
Kim Hyun-jin khẽ gật đầu.
“Còn em thì sao? Em có sức hút, có tài năng, trẻ hơn anh, và quan trọng nhất là, em mới chính là người nên trở thành idol đấy chứ?”
Nghe vậy, Kim Hyun-jin khẽ cười, đáp:
“A, gương mặt đầy sức hút này mà sưng lên thì phải làm sao đây.”
“Anh đã đoán trước rồi nên để sẵn thìa trong ngăn đá đấy. Sáng mai dùng nó chườm cho bớt sưng đi, Hyun-jin à.”
…Chắc chắn, Ryu Eden là người anh tốt. Anh ấy luôn cố gắng trao đi niềm tin và sự chân thành với những người xung quanh.
Vì vậy, mỗi khi bị phản bội, cú sốc mà anh ấy phải chịu sẽ rất lớn. Nhưng cũng chính vì thế, anh ấy mới có thể đứng lên dẫn dắt người khác.
Tôi lặng lẽ ngồi trước cửa, đợi hai người họ vào trong.
Ngày mai, cuối cùng ai đó cũng sẽ bị loại.
…Ha, cái cuộc thi sống còn chết tiệt.
Tôi lặng lẽ gọi Kí sinh.
‘…Kí sinh, liệu có khả năng nào để cả sáu người cùng debut không?’
[Dù không còn quyền đặt câu hỏi, nhưng lần này tôi sẽ ngoại lệ cho câu trả lời.
Câu trả lời: Không tồn tại.]
…Vậy à.
***
Fan của Ji Dong-hwa biết rằng thứ Hai này họ có kỳ thi giữa kỳ, nhưng vẫn đến đây.
‘Dong-hwa của chúng tôi đã gặp phải nhiều kẻ rác rưởi rồi, nay xem như giải hạn luôn. Nhất định phải debut đấy!’
Tôi đã dành nhiều ngày qua bám trụ trên các diễn đàn và mạng xã hội để đối phó với những tin đồn (vớ vẩn) về Ji Dong-hwa. Kết quả là tôi bỏ lỡ hạn nộp báo cáo giữa kỳ, nhưng điều đó hoàn toàn xứng đáng.
‘Vậy nên, cậu nhất định phải debut!’
Trên banner mà tôi cầm có dòng chữ “Đoá hoa nở rộ giữa gian khó” cùng hình ảnh Ji Dong-hwa làm động tác đặt cằm lên tay, làm lúc nhận hình phạt trong game.
Banner này là sản phẩm được các fan hợp tác sản xuất thông qua mạng xã hội, vì vậy hầu hết fan của Ji Dong-hwa đến đây hôm nay đều sẽ cầm nó để cổ vũ.
Với sự phấn khích dâng trào vì tin rằng hôm nay Ji Dong-hwa chắc chắn sẽ được debut, cùng một chút bất an, tôi bước vào khu vực khán giả.
***
Khoảng thời gian ngắn trôi qua, 20 phút trước khi chương trình phát sóng trực tiếp, Ji Dong-hwa và một số thực tập sinh bước lên sân khấu.
‘Trời ạ… Quần short… Sao có thể hợp đến thế chứ…?’
Ji Dong-hwa mặc một bộ trang phục mang phong cách thủy thủ màu xanh lam, để lộ đầu gối, kèm chiếc khăn quàng trên cổ. Vì gương mặt cậu ấy, trông cứ như một chú mèo trong truyện cổ tích đang chuẩn bị đi du lịch ra biển vậy.
‘…Stylist, chị là thiên tài ạ?’
Tôi muốn cúi đầu cảm tạ, vậy nên làm ơn cho tôi biết chị đang ở đâu đi.
Nhưng khoan đã, sao cậu ấy lại lên sân khấu sớm thế? Vì quá mải mê ngắm nhìn bộ trang phục của Ji Dong-hwa, mãi đến lúc này tôi mới nhận ra điều đó.
Khi nhân viên đưa micro, Ryu Eden là người đầu tiên lên tiếng.
“Xin chào mọi người! Chúng tôi là thực tập sinh của ‘The Next Nietzsche’!”
Ngay lập tức, tiếng hò reo vang dội khắp nơi. Cùng lúc đó, Lee Hyun-jae giật mình, khiến Ji Dong-hwa nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu ấy để trấn an.
‘Ji Dong-hwa… thực sự quá ngọt ngào…’
Tôi lặng lẽ lau đi giọt nước miếng vừa trào ra.
“Chúng tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho những người hâm mộ có mặt tại đây hôm nay! Tất cả đều do chúng tôi tự tay đóng gói, khi ra về, nhất định hãy nhận một phần nhé!”
Có vẻ như có kịch bản sẵn, sau khi Ryu Eden nói xong, cậu ấy nhìn sang Kim Hyun-jin, và Kim Hyun-jin liền cầm micro lên.
“Dù chúng tôi không thể chuẩn bị món quà quá hoành tráng, nhưng chúng tôi đã dồn hết tâm huyết vào từng món quà nhỏ này!”
“Đó là— những bức thư viết tay— cùng với đồ ăn vặt— và, ừm, còn gì nữa nhỉ?”
Cậu ấy thực sự quên mất sao? Sự ngơ ngác đột ngột của Kim Hyun-jin khiến mọi người bật cười.
Ji Dong-hwa nhìn quanh một chút rồi cầm lấy micro.
“…Còn có ảnh chụp chung của cả sáu người chúng tôi, được in thành photocard kèm theo trong quà.”
“À! Đúng thế! Hyung thật là đỉnh chóp!”
Thấy tốc độ nói của Kim Hyun-jin tăng lên chỉ khi khen Ji Dong-hwa, tôi không nhịn được bật cười.
Sau khi các thực tập sinh trò chuyện ngắn trên sân khấu, họ đi vào hậu trường để tiếp tục chuẩn bị.
Thời gian dần trôi, VCR bắt đầu phát. Cuối cùng, trận chung kết của ‘The Next Nietzsche’ cũng chính thức mở màn.
***
Trích đoạn cuối trong VCR trước phần thi Tự Sáng Tác
Ji Dong-hwa ngồi trong phòng phỏng vấn cá nhân. Đôi mắt cậu ấy hơi sưng.
[Q. ‘Chân Trời’ là ca khúc như thế nào?]
“Ừm… Trước hết, đây là bài hát mà tất cả thực tập sinh đều tham gia vào quá trình sáng tác. Tôi và Seok-jun sáng tác nhạc, Lee Hyun-jae viết lời, còn những người còn lại thiết kế vũ đạo. Vậy nên, có thể nói đây là bài hát chứa đựng ước mơ của tất cả chúng tôi.”
Khi giọng nói của Ji Dong-hwa vang lên, màn hình hiển thị cảnh cậu ấy và Seok-jun trao đổi về phần nhạc, các thực tập sinh khác thảo luận về vũ đạo, cũng như cảnh Ji Dong-hwa trò chuyện cùng Lee Hyun-jae về lời bài hát.
[Q. Khi sáng tác, bạn lấy cảm hứng từ đâu?]
“Ừm… từ những bậc thang. Thật ra, tôi rất ghét những bậc thang luôn xuất hiện trong mỗi buổi công bố người bị loại, và tôi đã lấy cảm hứng từ đó.”
Lúc này, màn hình chuyển sang Lee Hyun-jae.
[Q. Bậc thang?]
“…Chỉ cần nghĩ tới nó thôi cũng thấy run rẩy ạ. Nếu không thể bước lên bục đó, không phải điều đó đồng nghĩa với thất bại ạ?”
Tiếp theo là Kim Hyun-jin.
“Hyun-jae đã nói vậy á? Tôi cũng vậy! Tôi cũng cảm thấy thế!”
Sau đó là Chae Ha-min.
“Dù có hoàn thành tốt sân khấu đến đâu, chỉ cần đứng trước những bậc thang đó, tôi lại cảm thấy mình thật nhỏ bé.”
Màn hình quay trở lại Ji Dong-hwa.
“…Thành thật mà nói, mỗi lần nhìn thấy những bậc thang đó, tôi chỉ muốn phá bỏ chúng. Tôi đã nghĩ, liệu có cách nào để tất cả chúng tôi có thể đứng cùng một độ cao mà không cần đến những bậc thang ấy không.”
Cảnh quay chuyển sang hình ảnh Lee Hyun-jae đứng sau sân khấu, nhìn chằm chằm vào những bậc thang. Sau đó là cuộc phỏng vấn cá nhân của cậu ấy.
“…Thực ra, đã có lúc tôi muốn từ bỏ. Tôi sợ phải đứng trước những bậc thang đó. Nhưng rồi Dong-hwa hyung đã nói với tôi…”
Màn hình lại đổi sang Seok-jun.
“Hyung ấy nói rằng— kích thước của một giấc mơ— không thể đo lường chỉ bằng độ cao của bậc thang— Câu đó, tôi đã viết vào đầu sổ ghi chép và luôn mang theo bên mình.”
[Q. Bạn nghĩ sao về điều đó?]
“…Tôi đã nói rồi mà. Seok-jun quá cuồng nhiệt đến mức khó hiểu ấy.”
Ji Dong-hwa khẽ chạm vào đôi tai đang đỏ ửng của cậu, có vẻ ngượng ngùng khi những lời mình nói bị lộ ra.
Cuối cùng, trên màn hình xuất hiện hình ảnh trung tâm của Ryu Eden. Anh nhìn thẳng về phía trước, mỉm cười và cất giọng:
‘Xin hãy dõi theo giấc mơ của chúng tôi.’
***
Ngay khi VCR kết thúc, tiếng hò reo như muốn làm nổ tung trần nhà vang lên.
Một phần là tiếng cổ vũ trước thềm sân khấu như một phép lịch sự, nhưng cũng là sự đồng cảm với nỗi phẫn nộ mà chương trình sống còn này mang lại.
Sau đó, ánh sáng xanh mát bao trùm sân khấu, âm thanh sóng vỗ dạt dào vang lên.
Rồi, trong làn sóng ấy, một giai điệu synth đầy cảm giác của Moombahton bắt đầu lan tỏa, mang đến ảo giác như thể đang ngồi bên bờ biển.
Sân khấu được thiết kế như boong tàu, đầy thùng gỗ, rương gỗ và những sợi dây thừng.
Sáu người trong bộ trang phục thủy thủ di chuyển khắp sân khấu, kéo dây thừng, gõ búa kiểm tra con tàu.
Sóng ngừng, tiếng còi tàu cất lên, họ nhanh chóng vào đội hình.
Và khi nhạc nền vang lên, Chae Ha-min nở nụ cười rạng rỡ tiến vào chỗ trung tâm.
Chae Ha-min đưa tay lên như thể đang cầm ống nhòm, bắt đầu nhìn quanh theo nhịp điệu.
Nào, chúng ta lên đường, đến nơi xa tận chân trời.
Nào, tôi và bạn, cùng tìm kiếm nơi mà ta luôn mong mỏi.
Khi Chae Ha-min hạ ống nhòm xuống và chỉ tay về phía trước với vẻ mặt kinh ngạc, cả nhóm liền tụ lại, chăm chú nhìn vào đó rồi gật đầu với nhau.
Ryu Eden xuất hiện từ giữa nhóm, là người duy nhất mặc áo ngắn tay.
Anh khẽ luồn tay vào tóc, nét mặt hơi bất an khi cất giọng.
Tràn ngập nỗi bất an, tôi vẫn chưa đủ tốt.
Liệu chúng ta có thể mãi mãi bên nhau?
Hãy cùng vượt qua khu rừng rậm rạp trước mắt.
Ryu Eden nhấc một bên cánh tay lên, cười tự tin khi vỗ nhẹ vào vai người bên cạnh. Ngay lập tức, Lee Hyun-jae bám lấy cánh tay anh ấy, đong đưa đầy thích thú.
Đó chính là đường chân trời!
Nhạc nền tạm lắng xuống, giai điệu piano tinh tế vang lên.
Ji Dong-hwa bước lên phía trước, đưa micro lên miệng. Những thành viên khác quay sang phía bên trái, chống cằm tạo dáng như một đóa hoa, dõi theo cậu.
I don’t wanna go upsta―ir―irs
Tôi chỉ muốn tiến về phía trước cùng bạn.
Ji Dong-hwa quay lưng lại, có vẻ nén cười khi thấy dáng vẻ “bông hoa” của các thành viên, cậu hát tiếp.
I don’t wanna beat ya yeah―e―yeah
Tôi chỉ muốn cùng bạn mơ giấc mơ này.
Cậu chạy về phía nhóm và ngả người ra sau, để Ryu Eden, Seok-jun và Chae Ha-min đỡ lấy mình, tung lên không trung.
Trong khi đó, Lee Hyun-jae và Kim Hyun-jin trượt dài trên sàn, lao ra trung tâm sân khấu.
Giai điệu quay lại với không khí sôi động, tràn đầy hi vọng.
Nếu có thể vượt qua nơi ấy (kia kìa—đường chân trời)
Nếu bạn và tôi nắm lấy tay nhau (ồ, đường chân trời)
Hai người họ đan tay vào nhau, đưa lên trời cao, sau đó Lee Hyun-jae cất lên giọng hát cao vút.
Nào, lên đường — đến nơi xa tận chân trời.
Giai điệu tropical house bùng nổ như một cơn gió mát lạnh lao vút trên cao tốc, ở mức âm lượng tối đa.
Tiến vào phần điệp khúc, Kim Hyun-jin, Ryu Eden và Chae Ha-min chiếm vị trí trung tâm, biểu diễn những động tác vũ đạo đầy sôi động.
Họ nghiêng người qua lại như thể đang cầm bánh lái, khi ánh mắt vô tình chạm nhau, họ vẫy tay chào một cách hài hước, tạo ra bầu không khí rạng rỡ.
Sau đó, họ xếp thành một hàng, chia đôi nhóm—một nửa nhìn quanh bằng tay che trên trán, nửa còn lại cúi xuống thấp, trong khi Seok-jun đứng thẳng, cầm ống nhòm và bật cười.
Seok-jun tiến lên phía trước.
Những bậc thang chẳng thể ngăn nổi tôi,
Con đường hướng đến đường chân trời, cùng với bạn.
We don’t wanna go up, right?
Khi Seok-jun nhìn quanh hỏi, cả nhóm đồng loạt gật đầu, cùng nhau xếp đội hình, bước theo nhịp điệu và tạo dáng nụ cười.
Hãy tạm gác lo lắng, cùng cười lên nào.
Lee Hyun-jae bước ra, cất lên những ca từ Ji Dong-hwa đã hát trước đó.
Trong khi đó, Ryu Eden hối hả ra dấu cho các thực tập sinh làm gì đó.
Ngay lúc các thực tập sinh di chuyển khắp sân khấu theo sự chỉ dẫn, một tấm màn khổng lồ từ cột buồm trung tâm buông xuống.
Trên đó, có một bức ảnh chụp cả sáu người đứng bên bờ biển dưới ánh hoàng hôn.
Giai điệu vẫn sôi động, nhưng bầu không khí bỗng trở nên man mác buồn.
Ngay lập tức, điệp khúc lại vang lên.
Kim Hyun-jin đứng ở vị trí trung tâm, điều khiển bánh lái, dẫn dắt đội hình di chuyển như thể họ thực sự đang ra khơi.
Đến cuối bài hát, cả nhóm quay lưng về phía khán giả, ngồi nhìn lên cột buồm.
Duy nhất Ji Dong-hwa vẫn đứng ở giữa, hướng ánh mắt về phía trước, gương mặt mang nét u buồn.
Nào, lên đường, đến nơi xa tận chân trời.
Dù đây có là lần cuối cùng của chúng ta,
Thì bạn và tôi, sẽ mãi là ký ức tươi đẹp.
Và ta sẽ nhớ về nhau, mãi mãi.
Cuối cùng, Ji Dong-hwa quay về, ôm đầu gối và ngồi xuống.
Bài hát khép lại, đồng thời cũng để lại một khoảng lặng lạ kỳ.
Sáu người họ vẫn ngồi yên trên sân khấu, nhìn lên bức ảnh chung của cả nhóm.
Sân khấu tối dần, quảng cáo bắt đầu phát.
Ngay lập tức, tiếng reo hò bùng nổ từ phía khán giả.
Fan của Ji Dong-hwa vừa khóc vừa hét lên trong lòng:
‘Dong-hwa à, làm sao cậu có thể sáng tác một ca khúc chất lượng đến thế, lại còn phối lại đến 10 phiên bản cơ?!’
Tôi tự nhủ rằng, nếu có cơ hội tặng quà cho Ji Dong-hwa, nhất định đó sẽ là một bữa ăn bổ dưỡng, sau đó tiếp tục gào thét cổ vũ.