Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 28
Năm phút trước khi Ji Dong-hwa sử dụng quyền đặt câu hỏi lần cuối,
‘Kí sinh’ đang ngồi trên ghế bập bênh, do dự không biết có nên chửi thề hay không.
Tên ngốc đó sắp tự mình đá bay cơ hội mà chính hắn đã vất vả có được.
Chuyện bị gọi bằng cái tên kỳ quái ‘Kí sinh’ mà Ji Dong-hwa đặt cho thì không sao, nhưng chuyện này thì đúng là quá mức.
“…Tên đó chắc chắn cũng không bình thường.”
Tôi biết hắn có vấn đề về mặt tâm lý khi có việc liên quan đến em trai mình, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.
‘Tôi đã cho hắn xem xét gần như mọi khả năng… Vậy mà sao hắn không chịu hành động theo dự đoán chứ…?’
Trước mắt Kí sinh, ba mươi màn hình đang lơ lửng trên không, phát trực tiếp hình ảnh của Ji Dong-hwa.
Dự đoán ban đầu của tôi là như sau:
Thứ nhất, đạo diễn Kyung-woo tham lam quá mức và làm chuyện ngu ngốc.
Thứ hai, chuyện ngu ngốc đó dẫn đến tranh cãi do cơn thịnh nộ méo mó của fan của những thí sinh bị loại.
Thứ ba, Ji Dong-hwa sẽ bị sốc tinh thần, nhưng vì tình cảm dành cho Chae Ha-min và những người khác, hắn sẽ chỉ do dự một chút, rồi vụ việc cứ thế trôi đi theo thời gian.
Tôi đã không lường trước được rằng cảm giác tội lỗi của Ji Dong-hwa có thể lớn đến mức những tình cảm lần đầu tiên được trải nghiệm cũng không thể xoa dịu được nó.
‘…Mà cũng đúng thôi, tôi cũng chưa từng rơi vào tình huống đó bao giờ.’
Khi Kí sinh thở dài, chứng kiến trực tiếp cảnh Ji Dong-hwa quyết định từ bỏ cuộc thi sống còn—
[‘Kí sinh’, quyền đặt câu hỏi khẩn cấp từ nhiệm vụ của Ryu Eden… có thể sử dụng ngay bây giờ không?]
Tên đó đã lên tiếng hỏi. …Ừ thì, đến nước này rồi, trật tự của không-thời gian hay gì gì đâu còn quan trọng nữa. Hỏi hết đi, tôi sẽ giảng giải từng chút một về nguyên lý di chuyển xuyên thời gian cho mà nghe.
“Có thể.”
[Trong tình huống này, lựa chọn đúng đắn nhất mà tôi có thể làm là gì?]
…Hắn vẫn còn lưu luyến à.
Nhưng câu hỏi mơ hồ quá. Bình thường Ji Dong-hwa sẽ nhận ra điều này trước khi nói ra, nhưng chắc do tinh thần hắn đang rối loạn.
“Xác định rõ trước: cậu đang hỏi về kết quả đúng đắn nhất hay lựa chọn đúng đắn theo tiêu chuẩn đạo đức của chính cậu?”
[…Kết quả.]
…Vậy là vẫn chưa từ bỏ hẳn nhỉ.
Được rồi, đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy, đồ ngốc.
Nếu nói thẳng nên làm gì thì có thể gây ảnh hưởng đến truyền tin, nên tôi sẽ nghịch ngợm một chút vậy.
“Cậu đã sử dụng ‘quyền đặt câu hỏi một lần’!”
“Câu trả lời: W8.”
Đừng làm gì hết và ‘đợi đi’, đồ ngốc.
***
‘W8 à…’
Tôi vô thức lấy giấy ra và bắt đầu suy nghĩ về mọi khả năng mà W8 có thể biểu thị.
Lật qua lật lại, tôi vô thức viết vài chữ có chứa W, rồi bỗng nhiên dừng bút.
WWWW
MMMM
‘Ồ, răng à?’
Nhìn bốn chữ W đứng cạnh bốn chữ M lộn ngược, tôi suy ngẫm.
‘Nếu đây là hình dạng của miệng, vậy nó đang ám chỉ một hành động nào đó liên quan đến miệng.’
Các hành động dùng miệng có thể kể đến ngay là hát, ăn, hoặc nói chuyện.
Không biết nữa… Khoan đã. Nói chuyện?
“Vậy là bảo mình nói ra và từ bỏ hả…”
Ngay khoảnh khắc đó, hàng loạt thông báo điên cuồng tràn vào trên cửa sổ thông báo.
[Zigfried xuất hiện trong bài ca Nibelungen.] [Một nhân vật tuyệt vời xuyên suốt lịch sử Đông Tây.] [Hóa học và vật lý là cách giải thích cấu trúc cơ bản của Trái Đất.] [Và ngay lúc này, cậu đang bỏ lỡ điều đó.] [Như lúa mạch mọc lên từ cánh đồng lúa mì.]
Đọc đến đây, tôi đột nhiên quên mất nỗi buồn trước đó, tôi ngây người ra.
Do một thông báo khác hiện lên.
[Nhà.]
…Kí sinh, cái tên khốn nạn này. Chơi trò đùa lỗi thời như thế sao.
Được rồi, tôi hiểu ý rằng không nên từ bỏ. Nhưng… chỉ đơn giản như thế ư, chờ đợi sao?
[Bạn đã tìm ra câu trả lời với sự bình tĩnh đáng kinh ngạc!
Phần thưởng: Không có.]
A, không thấy buồn hay gì khác nữa, trước tiên, tôi đang bực mình.
Nếu đây là cách khiến tôi bình tĩnh lại, thì nó thành công rồi đấy. May mà tôi đã lấy lại lý trí.
Giji-saeng chưa bao giờ nói dối tôi, nên… cứ thử tin tưởng xem sao.
Tôi chậm rãi hít thở sâu, cố gắng giữ hơi thở ổn định.
“…Được rồi, tôi sẽ tin và chờ đợi. Từ bỏ bây giờ, với đồng đội hay fan của tôi, đều là chuyện không thể chấp nhận được…”
***
Trên diễn đàn cộng đồng idol, bầu không khí chẳng khác nào chuẩn bị thiêu sống Ji Dong-hwa, hoặc kiểu như thời kỳ hậu tận thế nơi mọi người có thể tự do giết nhau mà chẳng cần luật pháp ngăn cản.
[Hả? Ra mắt khó khăn quá à?]
(Ảnh Ji Dong-hwacười)
Hãy bán gia đình của bạn đi.
Bình luận:
– Rõ ràng luôn ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
– Không thấy chán à, cái khung sáo rỗng rẻ tiền đó?
– Ừm~ Tôi có thể làm thế cả ngày á~~~~~ㅎ
(v.v…)
Fan của Ji Dong-hwa không có gì để phản bác, chỉ có thể chờ đợi thông báo chính thức từ công ty, nhưng tin tức vẫn bặt vô âm tín.
Trong lúc fan của Ji Dong-hwa dần kiệt sức, bắt đầu rơi nước mắt trên SNS cá nhân, thì một bài đăng lặng lẽ xuất hiện trên cộng đồng.
[Tôi là em ruột của Dong-hwahyung.]
Chào các fan của anh trai tôi! Tôi là em trai của Ji Dong-hwa, Ji Mok-hwa. (Hiện tôi đã được một gia đình khác nhận nuôi, tên tôi là Im Mok-hwa, nhưng với những người quen biết tôi, tôi vẫn tự giới thiệu là Ji Dong-hwa.)
Tôi viết bài này vì nghe tin anh tôi đang gặp tranh cãi do tôi mà ra, tôi vô cùng bàng hoàng. Với tính cách của anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ chỉ cảm thấy có lỗi với tôi mà chẳng buồn giải thích gì cả.
Bố mẹ tôi qua đời khi anh tôi chín tuổi, còn tôi mới bảy. Từ đó, dù còn nhỏ, anh ấy đã cố gắng chăm sóc tôi, vất vả đủ đường.
Hồi đó tôi không biết, nhưng tài sản bố mẹ để lại chỉ có căn nhà và một khoản tiền nhỏ. Cũng không có ai làm người giám hộ tử tế, anh Dong-hwa phải tự mình lo hết việc nhà.
Hơn nữa, khi tôi nói muốn trở thành ca sĩ, anh ấy đã làm việc để kiếm tiền học phí cho tôi bằng cách xin giấy phép lao động vị thành niên.
(Hồi đó tôi còn nhỏ, tôi không hiểu, nhưng sau này bố mẹ nuôi của tôi đã kể lại mọi chuyện.)
Bây giờ nghĩ lại, tôi đúng là một đứa em tệ hại. Tôi không biết rằng anh mình đã phải che giấu sự nghèo khó của gia đình bằng cơ thể nhỏ bé đó, tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi khá giả, tôi đã đòi hỏi rất nhiều.
Sau đó, khi trợ cấp của chính phủ cho trẻ mồ côi bị cắt giảm và anh ấy bị đuổi khỏi công việc bán thời gian (tất cả những điều này say này tôi mới biết), anh ấy nghĩ rằng anh không thể bảo vệ ‘ước mơ’ của tôi thêm nữa.
Lúc ấy, bố mẹ nuôi hiện tại của tôi đã ngỏ ý nhận nuôi tôi.
Nghe vậy, anh Dong-hwa đã cố tình nói những lời cay nghiệt, thúc giục tôi rời đi.
Hồi đó tôi đã oán giận lắm. Tôi không hiểu tại sao anh ấy đột nhiên muốn bỏ rơi tôi. Trong cơn tức giận, tôi đồng ý đi.
Nhưng sau khi được nhận nuôi, tôi dần thân thiết với bố mẹ nuôi, trò chuyện với họ, tôi biết lý do anh ấy đưa tôi đi.
Anh Dong-hwa nghĩ rằng, nếu tôi phải lớn lên trong một môi trường nghèo khó đến mức anh ấy còn không thể bảo vệ cho ước mơ của tôi, nếu tôi phải đối mặt với thực tế khắc nghiệt thay vì được bảo vệ, thì tốt hơn hết, anh ấy nên biến mất khỏi cuộc đời tôi để tôi có cơ hội có một cuộc sống tốt hơn.
…
Sau này, tôi đã tìm đến căn nhà mà anh Dong-hwa và tôi từng sống, nhưng nó trống rỗng, anh ấy cũng không nhận điện thoại của tôi.
Có lẽ, anh ấy cảm thấy có lỗi vì đã ‘bỏ rơi’ em trai, nên không dám xuất hiện trước mặt tôi. Có lẽ, anh ấy nghĩ rằng nếu bây giờ gặp lại, sẽ chỉ làm xáo trộn cuộc sống yên ổn của tôi.
Đó có lẽ là lý do anh ấy nói trên truyền hình rằng không có ai để liên lạc. Vì suốt thời gian qua, anh ấy chỉ biết làm việc, học hành, chăm lo cho gia đình, đi làm thêm – lúc nào cũng một mình.
Tôi ước gì mình nhận ra điều này sớm hơn, nhưng lại quá muộn rồi.
Vì vậy, xin hãy đừng hiểu lầm anh tôi. Anh ấy không phải loại người vô cảm đến mức bán đứng gia đình mình. Anh ấy là một người anh tuyệt vời, luôn cố gắng bảo vệ tôi bằng tất cả những gì anh ấy có.
P.S. Hyung, số điện thoại của em vẫn chưa đổi đâu. Em vẫn dùng điện thoại mà anh mua cho em ngày đó. Em thậm chí còn không biết anh đi thực tập làm idol nữa, nhưng bây giờ em biết rồi, em thật sự mừng lắm. Làm ơn, chỉ một cuộc gọi thôi cũng được.
(Ảnh chứng nhận quan hệ gia đình mà tôi từng giữ từ khi học tiểu học đến lúc được nhận nuôi.)
(Ảnh chụp cùng anh ấy nhân dịp ngày đầu tiên được anh ấy mua cho điện thoại thông minh, trên tay anh ấy vẫn còn cầm chiếc điện thoại cũ kỹ.)
(Thẻ học sinh của Ji Mok-hwa)
Ngay khi bài viết này xuất hiện, những kẻ hăng hái săn lùng Ji Dong-hwa bỗng trở nên bối rối trước sự xuất hiện bất ngờ của cậu ấy, còn người hâm mộ của Ji Dong-hwa vừa đọc vừa khóc, nhưng họ vẫn không quên reo hò và phản công mạnh mẽ.
***
“Chúa ơi, chúa vẫn chưa chết!”
Jang Hae-jin, người đã nhiều lần, từ mùa đông năm ngoái đến tận bây giờ, chứng kiến những bằng chứng cho thấy Chúa còn tồn tại, bật dậy khỏi ghế, cầm lấy chiếc máy tính bảng và dâng lời cầu nguyện với lòng thành kính.
Lúc đó, quản lý Kim, cũng đang theo dõi cộng đồng mạng, lao vào với gương mặt hớn hở. Nhưng khi nhìn thấy Jang Hae-jin trong tư thế cầu nguyện, anh ta bỗng sững lại.
Jang Hae-jin ngước lên nhìn quản lý Kim.
Quản lý Kim chớp chớp mắt, lên tiếng:
“… Anh đang làm gì vậy, trưởng nhóm?”
“Đang cầu nguyện.”
“… Gì cơ?”
“Đang cầu nguyện.”
“… À, thôi, hơn cả chuyện đó!”
“Tôi thấy rồi. Mau báo tin này cho Ji Dong-hwa thực tập sinh ngay!”
Quản lý Kim gật đầu mạnh rồi chạy như bay ra khỏi văn phòng.
***
Tôi bước đi theo lời gọi của quản lý Kim, trong lòng lại suy nghĩ.
‘… Tôi đã đợi, nhưng chuyện gì đó có thực sự xảy ra không?’
Tên khốn Kí sinh, chẳng lẽ hắn lừa tôi thật sao.
[Bạn là]
Một thông báo xuất hiện, sau đó biến mất ngay lập tức. Tôi khựng lại. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ai đấy đang định điều nói gì đó nhưng bị nghẹn lại. Tôi không kìm được, khẽ mỉm cười.
Nó… đúng là có gì đó rất con người.
Khi bước vào phòng họp, trưởng nhóm Jang Hae-jin chào đón tôi bằng một nụ cười rạng rỡ.
… Vậy chờ đợi thực sự là câu trả lời đúng à?
“Trước tiên, thay vì nghe tôi nói, cậu nên tự mình đọc thì hơn.”
Tôi ngập ngừng một lát, nhận lấy chiếc máy tính bảng và bắt đầu đọc.
… Đứa trẻ này, bài viết này.
Ji Dong-hwa đọc chậm rãi, mắt dừng lại ở phần cuối cùng của bài viết mà không nói gì.
Bỗng nhiên, giọt nước mắt lăn xuống từ đôi mắt cậu ấy.
***
‘Tưởng rằng dù có bị dao đâm cũng không rơi lấy một giọt máu, trông cậu ấy lạnh lùng đến mức tưởng chừng đến dao cũng chẳng thể xuyên qua được bức tường cảm xúc…’
Có lẽ chính cậu ấy cũng bị bất ngờ bởi phản ứng của bản thân, cậu ấy vội lau nước mắt bằng mu bàn tay. Nhưng càng lau, nước mắt càng trào ra, khiến cậu ấy phải dùng cả lòng bàn tay để ấn chặt vào mắt.
Và khi cố ngăn nước mắt, một tiếng nức nghẹn nhỏ vẫn thoát ra khỏi miệng.
Jang Hae jin lặng lẽ đẩy một hộp khăn giấy đến trước mặt cậu, sau đó đặt điện thoại của cậu xuống bên cạnh.
“Về phía công ty, chúng tôi sẽ chỉ đưa ra tuyên bố ngắn gọn xác nhận sự thật này. Cậu hãy gọi cho em trai mình, lấy lại tinh thần và tiếp tục luyện tập nhé.”
***
Cuối cùng, tôi đã khóc hơn 20 phút.
Giờ đây, sau khi đã bình tĩnh lại, tôi cầm lấy điện thoại.
Chậm rãi bấm số, để màn hình hiện lên cái tên “Mok-hwa”—đứa trẻ ấy, em trai tôi.
Tôi cẩn thận ấn nút gọi.
Sau tiếng chuông ngắn…
“…”
– … Anh vẫn giữ nguyên số cũ nhỉ.
“… Mok-hwa.”
Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi cất lên cái tên ấy.
Âm thanh của nó quá đỗi xa lạ, và tôi cảm thấy nếu nói thêm gì nữa, tôi sẽ lại bật khóc, nên chỉ gọi một tiếng ngắn ngủi.
“… Xin lỗi.”
– Anh à, dù em đã được nhận nuôi, em vẫn luôn nhớ căn nhà nơi em từng sống cùng anh.
Giọng em trai tôi dần dần nghẹn đi.
– Có một ngày, em thèm cơm anh nấu đến mức tự làm trứng với cơm, nhưng mà nó tệ kinh khủng, em ghét nó lắm. Khi đi học, cứ mỗi lần học được gì mới, em lại muốn được nghe anh khen ngợi, nhưng anh không ở đó, và điều đó khiến em thấy buồn kinh khủng.
Tôi im lặng lắng nghe, dần nhận ra gánh nặng cô đơn mà em tôi đã phải chịu đựng.
– Mỗi lần bố mẹ nuôi đối xử tốt với em, em lại nghĩ đến anh, nghĩ rằng chắc anh vẫn đang một mình, nó khiến em thấy có lỗi khủng khiếp. Rồi… khi biết anh đã phải chịu bao nhiêu vất vả vì em, em thực sự không hiểu nổi tại sao anh lại cứ ôm hết mọi thứ vào mình.
… Lời nói của Mok-hwa nhắc nhở tôi về tội lỗi mà tôi đã gây ra.
“… Xin lỗi.”
– Anh à, em…
Mok-hwa bắt đầu nói từng chữ một cách chậm rãi.
– Ước mơ của em, hay việc không phải chịu khổ nữa, tất cả những điều đó không quan trọng. Em chỉ muốn được ở bên anh, như một gia đình.
Tôi vẫn im lặng, không nói gì.
– Em chỉ muốn anh… chỉ cần anh vẫn là anh trai của em.
Mok-hwa, em trai tôi, vừa khóc vừa cầu xin tôi như vậy đấy.
– Anh có thể làm anh trai của em một lần nữa không, anh?
… Em nói thế thì làm sao tôi có thể từ chối đây.
“… Em trai của anh vẫn mít ướt như xưa.”
Nghe vậy, Mok-hwa có vẻ bất ngờ rồi bật cười.
– Em nghe thấy tiếng anh đang khóc đấy nhé.
“… Cuối tuần sau, em có muốn đến xem buổi diễn cuối cùng của anh không?”
Giọng của Mok-hwa ngay lập tức tràn đầy sức sống trở lại.
– Em cũng là thực tập sinh mà! Tất nhiên là phải đến xem anh trai mình debut trước rồi!
… Xem ra tôi cần phải luyện tập chăm chỉ hơn nữa.