Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 27
[Hỏi bạn học cấp ba của Ji Dong-hwa.]
Nghe nói bố mẹ của Dong-hwa mất từ khi cậu ấy còn nhỏ… Nghe xong tôi cứ khóc mãi… Không biết cậu ấy đã sống vất vả thế nào…
(Hình ảnh tin nhắn KakaoTalk)
(Ảnh album tốt nghiệp trường cấp ba của Ji Dong-hwa)
(Ảnh Ji Dong-hwa)
Bình luận
– Không có bố mẹ nhưng vẫn vào được Đại học Hàn Quốc, làm thực tập sinh, còn sáng tác nhạc, mà còn giỏi nữa = = ???? Buồn thì buồn thật đấy nhưng tôi bỗng dưng không xác định nỗi Dong-hwa có phải con người không.
– 2222 Tôi cứ lặp lại vòng tròn khóc vì tự hào, cảm thán, thấy đáng yêu rồi lại buồn ㅠㅠㅠㅠ
– ????????????? Vậy là Ji Dong-hwa là trẻ mồ côi à?
– Cách chọn từ của cậu thật cao quý đấy…^^
– ㅅㅂ nếu có não thì làm ơn đừng dùng mấy từ ngữ kiểu đó…
– Không… Chuyện này là thật á…?
– Khoan đã, tôi thực sự chảy nước mắt rồi đây, là thật sao?
– Không, thật á? Sao cơ? Dong-hwa của chúng ta ư? Sao mà thế giới này lại như thế, chết tiệt…
Cộng đồng phần lớn đều thương cảm cho Ji Dong-hwa. Fan của cậu ấy thì muốn khóc vì vừa tự hào vừa xót xa, còn những người không ưa cậu ấy cũng hiểu rằng không nên bới móc cậu ta bằng chuyện này, vì nó chỉ gây phản tác dụng.
Tất nhiên, thỉnh thoảng vẫn có bài viết kiểu này xuất hiện.
[Nhìn là biết Ji Dong-hwa lớn lên mà không có bố mẹ rồi.]
(Ảnh Ji Dong-hwa nhìn Chae Ha-min với vẻ mặt không tin nổi khi Ha-min đùa nhảm.)
(Ảnh Ji Dong-hwa hét vào mặt Ryu Eden rằng sẽ ám sát cậu ta.)
(Ảnh Ji Dong-hwa lườm Kim Hyun-jin vì không chịu tập luyện.)
Sống kiêu ngạo và thiếu kỹ năng xã hội, nhìn là biết luôn. Tôi thích Dong-hwa nhưng mà tôi mong cậu ấy sửa được điểm này.
Bình luận
– Xin lỗi vì đường đột, nhưng cậu có thể tự sát được không?
– ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Ban đầu định nổi giận nhưng đọc xong câu trên lại nghe thấy giọng điệu của Dong-hwa văng vẳng trong đầu.
– ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Đúng vậy, cơn giận trong tôi cũng bay biến theo Dong-hwa luôn rồi.
– A làm ơn, nếu ghét thì cứ ghét đi, sao cứ phải giả làm fan thế? Thật sự quá ghê tởm.
– ㅋㅋㅋㅋㅋ ??? : Tôi là fan của XX mà = Không phải fan.
[Nhưng công khai chuyện gia đình của Ji Dong-hwa vào thời điểm này rõ ràng là có chủ đích.]
Tiết lộ chuyện này đúng một tuần trước khi vòng chung kết phát sóng trực tiếp? Rõ ràng là công ty cố tình push Ji Dong-hwa.
Bình luận
– Rốt cuộc cậu muốn nói gì?
– Giọng điệu kiểu Ji Dong-hwa ngày càng viral rồi.
– Nói nhảm có thể là một vấn đề về trí tuệ.
– Công ty không ngu đến mức cố push Ji Dong-hwa bằng việc cậu ấy không có bố mẹ đâu, còn bao nhiêu thứ khác để lăng xê mà má?
– Fan của Dong-hwa nếu muốn phản bác mấy chuyện nhảm nhí thì hãy dùng giọng điệu lịch sự kiểu Ji Dong-hwa nhé.
– Chỉnh lại: Công ty không bị phẫu thuật cắt não, nên hãy giữ mấy lời đó trong miệng đi.
Và thế là fan của Ji Dong-hwa, thay vì phản ứng thái quá với những bài viết trên, họ bắt đầu dùng giọng điệu lịch sự nhưng đầy mỉa mai đặc trưng của Dong-hwa để đáp lại. Dần dần, cách nói này được gọi là “Giọng điệu Ji Dong-hwa” và trở thành một nét văn hóa trong fandom The Next.
Tuy nhiên, khi fan của Dong-hwa vẫn đang bận rộn “đánh gục” những kẻ gây hấn một cách lịch sự, một bài viết lặng lẽ xuất hiện.
[Chia sẻ câu chuyện tôi nghe được từ bạn học cấp hai của Ji Dong-hwa.]
Nghe nói Ji Dong-hwa có một người em trai.
Người em đó học cùng trường cấp ba với bạn tôi.
??? : “Tôi không có ai để liên lạc.”
… Gì vậy? Tôi cảm thấy không hợp lý lắm…
Rõ ràng bầu không khí trước đó ám chỉ Ji Dong-hwa không có người thân, nhưng em cậu ấy vẫn còn sống mà…
Chuyện này khá sốc nên tôi không biết có phải chỉ mình tôi thấy lạ không, tôi muốn chia sẻ ở đây.
(Hình ảnh trường cấp hai cũ của Ji Dong-hwa)
(Ảnh tốt nghiệp cấp hai của Ji Dong-hwa)
(…)
– ?
– Có gia đình mà sao lại nói như không có?
– Chắc là quan hệ không tốt.
– Nhưng dù vậy thì làm như không có gia đình cũng không đúng lắm, phải không?
– Xin hãy ngừng gây rối.
– Wow! Công cuộc xây dựng hình tượng của thằng con nhà cậu đỉnh thật đấy~
– Chuyện chẳng có gì to tát mà… ^^
– Bán cả gia đình để debut, đúng là cảnh tượng đẹp mắt~
– Ôi trời! Thấy thực hiện ước mơ khó hả? Thế thì hãy bán gia đình đi! Y hệt Ji Dong-hwa!
– Giả vờ không có gia đình ngay trước vòng chung kết, nhờ thế mà dư luận thương cảm và dễ dàng vào đội hình debut hơn? Trong khi có người không thể ‘giả vờ’ được nên bị loại ㅋㅋㅋㅋㅋ Ah, chết tiệt, chuyện nực cười đến mức chỉ có thể cười thôi.
– Chuyện cậu ta không có gia đình không phải nên nói ra ngay từ đầu sao, nhưng lại chỉ xuất hiện ngay trước vòng chung kết, thế thì đáng ngờ thật ㅇㅇ
(…)
Bài đăng này nhanh chóng trở thành tâm điểm tranh cãi, với lượng bình luận tăng vọt và biến thành một cơn hỗn loạn.
Đặc biệt, fan của Yoon Seongho—người vừa bị loại chính thức trong tập này—ôm trong lòng nỗi oán hận không thể nói thành lời, tin rằng “Chính vì Ji Dong-hwa mà con cưng của chúng tôi bị loại.” Fan của Park Woo-jin thì khỏi nói, họ vốn đã ghét việc thấy người khác thành công.
Với họ, tin đồn này không chỉ là một cách để trút giận mà còn là một trò tiêu khiển thú vị. Thế là họ đồng loạt bùng nổ, mở ra một cuộc thập tự chinh dữ dội, chống lại fan của Ji Dong-hwa bằng hỏa lực hùng hậu.
Dĩ nhiên, ngoài họ ra, cũng có vô số người trên mạng chỉ đơn giản là thích chửi bới cho vui.
Và khi câu chuyện này lan rộng, khi nó lọt vào tầm mắt của những người có chút quan tâm đến The Next, một cái khung vô hình đã đặt lên Ji Dong-hwa—người chưa từng tuyên bố mình không có gia đình dù chỉ một lần và không hề có ý định làm vậy, bị nhận định rằng đã làm điều đó.
Cái khung mang tên: “Kẻ giả vờ không có gia đình để tạo hình tượng đáng thương.”
Nếu Ji Dong-hwa thấy cảnh tượng đó, có lẽ cậu ấy sẽ đánh giá như sau:
“Những lời nói vô căn cứ, nếu có trên ba người lan truyền, nó sẽ trở thành sự thật.”
***
Trưởng nhóm Jang Hae-jin cảm thấy như đầu anh sắp bị bổ làm đôi bởi một cái rìu.
“PD… Không, Lee Jung-kyung, thằng khốn đó… Tôi tin tưởng hắn vì hắn từng là bạn học đại học, thế mà lại thành tai họa, chết tiệt.”
Jang Hae-jin cảm giác anh có thể nhai nuốt điếu thuốc đang cầm trên tay.
“Không phải sẽ không có vấn đề gì nếu không nhắc tới chuyện đó sao…? Giờ thì phải làm gì để dập tin này đây? Nếu định nhét thứ nhạy cảm như vậy vào phần biên tập, thì ít nhất cũng phải cho tôi biết trước chứ, đồ khốn…”
Đã 20 phút trôi qua từ lúc tôi bước vào phòng hút thuốc. Bây giờ, tôi cần đi tìm Ji Dong-hwa để bàn cách đối phó, nhưng tôi lại chần chừ.
“Trên giấy tờ hộ khẩu, rõ ràng chỉ có mỗi Ji Dong-hwa… Vậy em trai cậu ta thì sao… Nếu người đó đã mất, vậy bảo cậu ta giải thích thế nào…”
Dù sao thì cũng phải làm thôi. Tôi đưa ra quyết định, dập tắt điếu thuốc cuối cùng rồi rời khỏi phòng.
Ngay sau đó, Jang Hae-jin đi thẳng đến phòng tập luyện và thấy Ji Dong-hwa đang tỏ vẻ chán chường giữa Kim Hyun-jin và Ryu Eden.
“À, thực tập sinh Ji Dong-hwa! Tôi có chuyện muốn nói với cậu…”
Ji Dong-hwa nghiêng đầu, rồi gật nhẹ. Sau đó, cậu cẩn thận gỡ Kim Hyun-jin đang bám lấy mình ra, bước đến chỗ tôi.
***
Tôi theo Jang Hae-jin vào phòng họp.
‘Đây là căn phòng họp mà tôi đã thấy trong ‘Mảnh khả năng của Ryu Eden’.’
Tôi thắc mắc vì địa điểm họp này nằm ngoài dự đoán, nhưng vẫn im lặng chờ đợi lời giải thích từ Jang Hae-jin.
“Trước hết… Cậu có thể đọc bài đăng này được không?”
“…Vâng.”
Tôi nhận lấy chiếc máy tính bảng mà anh ấy đưa. Đó là trang cộng đồng nơi vụ lùm xùm của Ryu Eden từng bùng nổ. Tiêu đề bài đăng là… [Tóm tắt tình hình hiện tại của Ji Dong-hwa]…
Tôi từ từ đọc nội dung. Và càng đọc, tốc độ của tôi càng chậm lại.
Bài viết giống như một bản án.
Như đang ra lệnh tôi: Hãy chịu tội đi.
Hãy chịu tội vì đã chính tay đẩy người đó ra khỏi mình.
Tôi nhẹ nhàng đặt chiếc máy tính bảng xuống bàn, cố gắng giữ vững nét mặt và trả lời.
“…Tôi đã đọc xong.”
Khốn thật, tôi nuốt nước bọt và chỉnh lại giọng.
Jang Hae-jin nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Xin hãy cho tôi thời gian để suy nghĩ. Xin anh.”
Ngay khi thấy Jang Hae-jin hơi bối rối nhưng vẫn gật đầu, tôi liền đứng dậy, rời khỏi phòng và hướng thẳng đến phòng làm việc. Chưa bao giờ tôi cần một không gian chỉ có mình tôi như lúc này.
Vừa ngồi xuống ghế, tôi thở ra một hơi thật nặng nề.
Bây giờ, khi tôi cuối cùng cũng gặp được những người mà tôi có thể gọi là “bạn” trong số những “người khác”, hình phạt lập tức ập đến, như thể để chế giễu kẻ đã biến “gia đình” thành “người xa lạ” như tôi.
Suốt 29 năm qua, tôi chưa từng dựa vào ai về mặt cảm xúc. Chỉ đến gần đây, tôi mới bắt đầu mở lòng với từng người một—Chae Ha-min, Ryu Eden, Lee Hyun-jae, Seok-jun, Kim Hyun-jin. Và có lẽ, chính vì sự thỏa mãn mà những mối quan hệ đầu tiên này mang lại, tôi đã nhắm mắt làm ngơ trước tội lỗi của bản thân.
Jang Hae-jin hẳn đã gọi tôi đến để bàn chuyện giải thích.
Và nếu tôi muốn debut, tôi sẽ phải giải thích rằng đứa trẻ đó đã được nhận nuôi vào một gia đình khác khi tôi học lớp 9.
Nhưng… đó có thực sự là điều đúng đắn không?
Chỉ vì tôi muốn được hạnh phúc, tôi có nên thẳng thắn kể lại việc chính tay tôi đã đẩy đứa trẻ đó đi không?
Chính tôi đã buộc đứa trẻ ấy phải sống với những người xa lạ, chắc chắn thằng bé đã cảm thấy cô đơn. Nhưng giờ tôi lại lấy câu chuyện đó ra chỉ để bảo vệ bản thân khỏi sự cô đơn—điều đó thực sự… đúng sao?
Tôi chống tay lên ghế, úp mặt xuống bàn. Rồi để mặc bản thân chìm vào những ký ức bị kìm nén bấy lâu nay.
***
Hồi tôi học lớp 9, tôi đang là chiếc đồng phục cũ của đứa trẻ ấy, vừa làm vừa tính toán trong đầu.
‘Không đủ tiền. …Về mặt vật lý thì không thể làm thêm công việc nào nữa. Cũng không còn nơi nào nhận mình làm thêm.’
Tôi tạm đặt bàn ủi xuống, thở dài thật sâu từ tận đáy lòng.
Đúng lúc đó, cánh cửa nhà mở ra. Đứa trẻ chạy vào, áo ướt đẫm mồ hôi sau khi trở về từ bên ngoài. Nó reo lên.
“Anh! Em về rồi!”
Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.
“…Ừ, Mok-hwa. Hôm nay lớp học thế nào?”
“Thích lắm! Em đã học rất chăm chỉ ạ!”
Nhìn đứa trẻ cười rạng rỡ, tôi cũng cười theo.
Phải rồi, tôi chỉ cần dốc hết sức mình là được. Đứa trẻ ấy không cần biết sự thật.
Chỉ cần nó tin rằng chúng tôi có thể sống thoải mái nhờ số tài sản mà bố mẹ để lại, vậy là đủ.
Có lẽ lúc đó tôi đã nghĩ như thế.
“Nhưng mà anh ơi, dạo này anh về muộn quá. Có chuyện gì sao?”
Thấy gương mặt lo lắng của đứa trẻ, tôi liền cầm lại bàn ủi, đáp lời.
“…Đọc sách ở thư viện.”
Làm sao tôi có thể nói rằng mình làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi rồi sau đó lại đi trông quầy lễ tân karaoke chứ? Tôi chỉ có thể nói dối một cách tự nhiên như vậy.
Rồi một ngày nọ, khi tôi liên tục bị đuổi khỏi những nơi có công việc có mức lương khá chỉ vì khách hàng không thích trẻ vị thành niên làm việc, hoặc vì tôi không đủ khéo léo để giữ vị trí đó.
Vào ngày tôi nhận ra rằng tôi không thể bảo vệ ảo tưởng của đứa trẻ ấy thêm nữa.
Vào ngày tôi nghe tin chính phủ lại cắt giảm trợ cấp một lần nữa, khiến tôi không thể chắc chắn liệu mình còn có thể chống đỡ được hay không.
Hôm đó, một nhân viên của ủy ban quận đã giữ tôi lại, đưa cho tôi một cốc cacao nóng, rồi lên tiếng.
“Em trai của cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“…Mười bốn.”
“Ừm… Thực ra, có một người quen của bác, sau khi nghe chuyện của cháu, họ muốn nhận nuôi em trai cháu.”
“…Em ấy mười bốn tuổi rồi mà ạ?”
“Ừ, thử nói chuyện với em trai cháu đi.”
***
Tôi chợt bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, rồi bắt đầu ho sặc sụa.
“…Dừng lại thôi.”
Dừng tất cả lại đi. Tôi đã quá mải mê đắm chìm trong sự chú ý ngọt ngào từ fan và đồng đội và quên mất sự thật.
Tôi không có quyền tận hưởng những tiếng reo hò ấy. Tôi không xứng đáng đứng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ ấy. Tôi không có tư cách để nhìn thấy người khác tỏa sáng qua bài hát của mình.
Người đã phá hủy hạnh phúc của đứa trẻ ấy, không xứng đáng được hạnh phúc.
Kẻ đã cố ý buông những lời cay nghiệt để ép đứa trẻ đó rời đi, không đáng để nhận những lời tốt đẹp từ fan.
Giống như kiếp trước, tôi sẽ không chia sẻ bất cứ cảm xúc nào với ai. Tôi sẽ tiếp tục chịu đựng nỗi cô đơn, một mình du hành, một mình học tập, rồi một mình mải miết đi tìm những chân lý của thế giới này—một cách vô vọng.
Chỉ bằng cách sống như thế, tôi mới có thể chuộc tội.
“…Nghĩ lại thì, tôi không có quyền phán xét Ryu Eden.”
Chính tôi mới là kẻ đã đưa ra lựa chọn khiến tôi hối hận cả đời.
Việc tôi đến thế giới này bằng cách nào hay lý do là gì không còn quan trọng nữa.
Tôi mở miệng, hỏi câu cuối cùng như một lời trăn trối.
‘Hệ thống, quyền đặt câu hỏi một lần mà tôi nhận được trong nhiệm vụ khẩn cấp của Ryu Eden… có thể sử dụng ngay bây giờ không?’
[Được phép sử dụng.]
Tôi cất giọng hỏi.
Tôi biết đó là một câu hỏi điên rồ, vô lý. Nhưng tôi vẫn không thể không hỏi.
“Trong tình huống hiện tại, lựa chọn đúng đắn nhất mà tôi có thể đưa ra là gì?”
[Hãy xác định rõ trước: cậu muốn biết kết quả khách quan đúng nhất, hay muốn biết điều đúng đắn theo đạo đức của riêng cậu?]
“…Kết quả.”
[Cậu đã sử dụng quyền đặt câu hỏi một lần!
Câu trả lời: W8]
…Ý nghĩa của nó là gì?
[Không còn quyền đặt câu hỏi nào nữa.]