Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 23
Giữa lúc bài đăng cáo buộc bạo lực của Ryu Eden bị xóa trong im lặng nhờ chiến dịch kích động dư luận của Ji Dong-hwa và phản ứng cứng rắn từ Nietzsche Entertainment, cộng đồng idol lại dấy lên sự quan tâm dành cho “The Next Nietzsche”.
[Mối quan hệ của Seok-jun và Ji Dong-hwa có phải thật không?]
“Đây chính là hình mẫu điển hình của F và T đúng không? Kakakakakakaka”
“Anh trai hát hay đến mức khiến em trai khóc, sau đó, anh trai lại lý giải một cách logic lý do tại sao em ấy khóc, LOL”
“Tôi bị sân khấu cảm động đến đứng hình, sau đó tràn đầy cảm xúc với phần cảm nghĩ phía sau~~”
(GIF cảnh Seok-jun khóc, Ji Dong-hwa bình tĩnh giới thiệu ‘lịch sử khóc’ của Seok-jun)
(GIF cận cảnh vũ đạo Seok-jun và Ji Dong-hwa lướt qua nhau trong bộ hanbok)
***
[(The Next Nietzsche) Chó và mèo, Tom và Jerry]
“Một khoảnh khắc chó-mèo giữa Ji Dong-hwa và Ryu Eden, tôi thực sự thích quá đi mất. Mỗi khi thấy hai người họ bên nhau, tôi vừa buồn cười vừa thấy ngầu.”
(Video Ji Dong-hwa bị Ryu Eden gọi dậy từ sáng sớm, Ji Dong-hwa bình tĩnh đáp ‘Em sẽ giết anh’…)
(GIF Ji Dong-hwa đeo choker và Ryu Eden đeo harness đứng cạnh nhau trong vòng đấu thứ hai.)
***
[Nhìn bộ đôi tư vấn Ji Dong-hwa – Lee Hyun-jae.]
“Tôi phát điên lên vì khoảnh khắc Hyun-jae cầm cốc cà phê trong tay, lặng lẽ ngồi trong phòng làm việc của Ji Dong-hwa.”
(GIF Hyun-jae và Ji Dong-hwa mỗi người chiếm một góc phòng, một người ngồi ghế, một người nằm trên sofa, im lặng làm việc.)
“Luôn là Hyun-jae mở lời trước cũng rất thích hợp!”
(GIF Ji Dong-hwa im lặng nhìn Hyun-jae rồi khẽ gật đầu.)
“Nhưng mà nghĩ đến chuyện hai người này, người thì diễn vai ác quỷ cám dỗ và người thì diễn vai đứa trẻ ngây thơ trong vòng đấu thứ hai, càng khiến tôi phát điên hơn.”
(GIF sân khấu cover ‘Genie’, kèm link video.)
[(The Next Nietzsche) Em trai nghịch ngợm và anh trai nghiêm khắc.jpg]
“Đó chính là Kim Hyun-jin và Ji Dong-hwa.”
(GIF Ji Dong-hwa lôi Kim Hyun-jin vào phòng tập khi cậu ấy định trốn tập luyện.)
(GIF Ji Dong-hwa bóp vai Kim Hyun-jin đang ngủ gật trong cuộc họp, Hyun-jin nhăn mặt vì đau)
***
[Tóm tắt tình hình fandom The Next Nietzsche]
??? : (Đang cố tìm cách ghép Ji Dong-hwa với idol khác để cậu ta được nhắc đến nhiều hơn à.)
Bình luận:
“Nhưng khoảnh khắc bạn thân thật sự giữa Ha-min và Dong-hwa siêu đỉnh?”
“Nhưng chó to năng động Ryu Eden và mèo con lười nhác Ji Dong-hwa siêu hợp hơn?”
“Nhưng Ji Dong-hwa lặng lẽ chăm sóc lũ nhóc 17-line lại siêu ấm áp?”
“Nhưng Seong-ho nhà tôi không có chút liên kết nào với Ji Dong-hwa cả…”
“Mức độ len lỏi của cậu ta thật đáng kinh ngạcㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ”
Tất nhiên, cũng có những fan cá nhân không thích trào lưu này.
Họ không muốn bị chê cười trong cộng đồng idol nên vẫn cười gượng chấp nhận, tuy nhiên trên tài khoản riêng tư SNS, họ tụ tập lại và chửi bới Ji Dong-hwa thỏa thích. Biệt danh ‘Kyeolggoj’ (bông hoa mùa đông) xuất phát từ tên cậu ấy cũng bị bóp méo theo cách kỳ quặc.
“Kyeolggoj ㅅㅂ giả vờ cool ngầu, phát ghét ㅠㅠㅠㅠㅠ”
“Ha-min ơi, tại sao cậu lại làm bạn thân với loại người như vậy?”
“Chỉ nghĩ đến chuyện idol của tôi có 90% khả năng debut cùng cậu ta là tôi phát ói.”
Điểm khiến Ji Dong-hwa bị ghét không chỉ vì vẻ ngoài lạnh lùng như cậu ta suy đoán từ trước, mà chủ yếu là do việc debut của cậu gần như đã được định sẵn.
“Một người có thể sống cuộc đời sinh viên Đại học Quốc gia Hàn Quốc lại xuất hiện ở đây, làm tụt hạng Seong-ho?”
“Công nhận cậu ta có thực lực, nhưng nhìn mặt là biết tính cách lạnh lùng, chắc chắn sẽ gây lục đục nội bộ thôi.”
“Ánh mắt thỉnh thoảng sắc bén quá đáng.”
Đặc biệt, fan cá nhân của Yoon Seong-ho – người chưa từng đứng chung sân khấu với Ji Dong-hwa – lại càng ghét bỏ cậu ta ra mặt.
Tôi và bảy người còn lại tập trung trong phòng tập, nghe lời giải thích của Lee Dong-seok về lý do bị gọi đến.
“Hôm nay chúng ta sẽ ghi hình trước một số nội dung cho tuần sau!”
“Đầu tiên là chương trình The Next Nietzsche: Quiz Show! Phần thưởng cho người thắng là bộ loa cao cấp!”
…Quá có lợi cho tôi rồi còn gì.
Mọi người đều quay sang nhìn tôi. Đừng có nhìn kiểu đó, tôi thông minh hơn mấy người không phải là lỗi của tôi.
“Đúng vậy, Ji Dong-hwa có lợi thế quá lớn, nên cậu ấy sẽ là người ra đề.”
…Ra đề?
…Khoan đã, chẳng lẽ hôm qua, khi tổ tiết mục nhờ tôi liệt kê một số kiến thức phổ thông, đó chính là nội dung của hôm nay hả?!
‘…Xong đời rồi.’
[# Bản dựng thử của The Next Nietzsche Quiz Show]
Ji Dong-hwa cầm tờ giấy lên, màn hình hiển thị profile:
[Người ra đề Ji Donghwa (20) – Sinh viên ngành triết học (đang bảo lưu) của trường Đại học Quốc gia Hàn Quốc]
‘Câu hỏi đầu tiên: Giải thích nguyên lý cơ bản của Heidegger, tinh túy trong tư duy triết học của ông.’
…Sự im lặng bao trùm, caption trên màn hình: “……?”
Sau đó, cảnh chuyển sang cuộc phỏng vấn cá nhân với Ji Dong-hwa.
[Q: Sao bạn lại ra đề như vậy?]
‘Là lỗi của tôi. Nếu biết đây là câu hỏi cho đồng đội, tôi đã điều chỉnh độ khó rồi. Tôi chỉ viết những thứ tôi nghĩ người tốt nghiệp cấp ba sẽ biết.’
[Q: Có phải mục đích của bạn là phá hoại chương trình không?]
‘…Tôi nghĩ biên kịch – người đề xuất cho tôi làm người ra đề – nên bị nghi ngờ.’
Cảnh chuyển sang Chae Ha-min.
[Q: Bạn có hiểu câu hỏi không?]
Cậu ấy cười tươi: “Dong-hwa cũng đâu có mong chờ chúng tôi sẽ hiểu, đúng không?”
…
Sau cùng, tôi điều chỉnh câu hỏi.
“Sartre từng nói: ‘Cuộc đời là C nằm giữa B và D.’ Trong đó, B là Birth (sinh), D là Death (tử). Vậy C là gì?”
Chae Ha-min giơ tay:
“Chicken (gà)!”
Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, và nhận được ánh mắt van nài tha thiết.
“…Đúng thế.”
[# Cảnh hậu trường]
Tôi bước vào phòng họp, chỉ có một chiếc điện thoại đặt trên bàn.
Hãy gọi cho người bạn yêu thương nhất!
…Bảo tôi gọi ai đó?
Tôi lướt danh bạ.
‘Mok-hwa.’
…Số điện thoại từ thời đứa bé đó còn là em tôi.
Tôi nhìn chằm chằm số điện thoại cũ, sau đó tắt màn hình, quay sang nhìn máy quay.
“…Tôi không có ai cụ thể để gọi. Xin lỗi.”
***
PD Jeong Kyung-woo của The Next đang xem xét cảnh quay để chỉnh sửa cho tập 5 thì gặp phải một vấn đề nan giải.
‘Tôi đã mong có ai đó mà thực tập sinh Ji Dong-hwa muốn gọi cho… Nhưng nếu cắt toàn bộ cảnh này đi thì trông hơi kỳ cục.’
Dù sao đã có kha khá cảnh dùng được, ví như cảnh Chae Ha-min lễ phép làm nũng với mẹ cậu ta, hay cảnh Kim Hyun-jin òa khóc nức nở. Nhưng vấn đề là bây giờ chỉ còn đúng tám thực tập sinh.
Nếu còn khoảng ba mươi người, tôi có thể viện lý do thời lượng để cắt bớt, nhưng giờ mà loại riêng một người ra, nó rất dễ gây tranh cãi, nhưng cắt thêm ai đó khác thì lại thiếu nội dung.
Và trên hết là…
‘Đây đúng là chủ đề quá dễ lôi kéo sự chú ý!’
Một thực tập sinh đang trên đà nổi tiếng trong chương trình sống còn thực chất là trẻ mồ côi từ nhỏ? Một câu chuyện vừa giật gân vừa dễ thu hút sự quan tâm của khán giả! Hơn hết, nó còn được tiết lộ ngay trước tập cuối?
Jeong Kyung-woo gần như có thể nghe thấy tiếng bùng nổ của rating trong đầu.
Dù vậy, không nhất thiết phải làm quá lộ liễu. Không cần công khai tuyên bố “chàng trai này vốn là trẻ mồ côi”, chỉ cần khéo léo thả một chút gợi ý, khán giả sẽ tự suy luận và lan truyền trên các diễn đàn.
“Đến giờ chương trình vẫn chỉnh sửa theo hướng vui vẻ, nhẹ nhàng… Nếu thay đổi một chút để tạo nên chủ đề nóng hổi thì cũng đáng đấy.”
Vừa lẩm bẩm như vậy, Jeong Kyung-woo vừa cẩn thận bắt tay vào công đoạn chuẩn bị để thu hút sự chú ý.
***
Chúng tôi vừa kết thúc một buổi luyện tập dài dằng dặc và đang chuẩn bị sau cánh gà để bước lên sân khấu. Ngoài việc Jun-seong lại lần nữa bày tỏ mong muốn hợp tác với tôi trong album solo của anh ta vào lần kiểm tra giữa chừng, thì chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Và lúc này, tôi chỉ có thể thở dài nhìn bộ trang phục đang lắc lư trước mặt mình, như thể nó đang giục tôi nhanh chóng nhận lấy.
“Thật sự phải mặc cái này ạ?”
Tôi nhận bộ đồ từ stylist và hỏi.
“Cái này… Gọi là quần áo thì hơi quá… Nó bị xé tả tơi quá mức chăng?”
“Hợp hoàn hảo với concept mà em nói còn gì?”
“Em không phủ nhận… Nhưng ý em là đồ cũ ở mức vừa phải.”
“Dong-hwa à, cái này chuẩn bài luôn ấy. Tin chị đi.”
…Cái thứ rách rưới này thì chuẩn bài kiểu gì, suýt nữa tôi đã thốt ra câu đó, nhưng tôi nuốt xuống kịp.
Trang phục tôi nhận được gồm một chiếc quần jeans đen rách rưới và chiếc áo len bạc màu, ánh bạc nhẹ.
Nhưng vấn đề là, chiếc áo len đó bị sờn khá nhiều, thậm chí có chỗ còn mỏng đến mức da lộ ra lờ mờ.
Thậm chí, nó còn rộng hơn size tôi thường mặc, khiến bờ vai tôi lộ rõ.
“…Ha.”
Thấy tôi thở dài, Chae Ha-min – người đã mặc bộ đồ giống tôi – cười tươi rói.
“Dong-hwa, bộ đồ này thoáng mát cực luôn á!”
Cậu lúc nào trông vui vẻ hết nhỉ. Nhìn vẻ mặt tươi sáng của Chae Ha-min, tôi chỉ biết thở dài chấp nhận số phận, bước vào phòng thay đồ.
“A, Dong-hwa!”
Nghe tiếng gọi, tôi thoáng hy vọng rằng trang phục sẽ được thay đổi, nhưng…
“Cầm thêm cái choker này nữa!”
…Tôi lại thở dài với một hơi còn lớn hơn lúc trước. Cái này không phải là phụ kiện từng được làm ra để tưởng niệm những người bị xử tử thời Cách mạng Pháp sao…
“Mau vào thay đồ đi!”
Haa, vâng…