Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 22
“…Vậy tức là, tôi là người nổi tiếng nhất à?”
“Vâng.”
“…Cơ sở đâu, cậu đã trực tiếp thống kê hả?”
“Thống kê…không chính xác đến mức gọi là thống kê ạ, chỉ là em quan sát thấy thôi.”
Tóm lại, theo những gì Lee Hyun-jae nói, tôi đang áp đảo về số lượng đề cập trên SNS và các diễn đàn, phần lớn trong số đó là phản hồi tích cực. Thêm vào đó, việc chọn người bị loại lần này có sự ảnh hưởng lớn từ quyền bình chọn trực tuyến, khả năng tôi bị loại là cực kỳ thấp.
‘…Hóa ra tôi đang trốn tránh thực tại.’
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ phản ứng tốt là nhờ chỉnh sửa lời bài hát. Sau khi bị lộ việc học tại Đại học Quốc gia Seoul, tôi đã cố ý giữ hình tượng “mọt sách” để phản ứng của fan nguội dần. Cộng thêm, thể hiện tính cách tồi tệ, ngoại hình không phải kiểu quá xuất sắc, tôi ngầm tin rằng tôi sẽ bị loại.
Vậy mà bây giờ, khi nghe nói việc debut gần như chắc chắn… Tại sao tôi lại thấy vui nhỉ?
Trước khi tham gia chương trình sống còn này, tôi không hề có ý định debut, lẽ ra tôi phải suy nghĩ về việc rời đi mới đúng. Nhưng tại sao…
Thậm chí tôi còn có cảm giác an tâm.
Đã lâu lắm rồi tôi không thể hiểu nổi suy nghĩ của chính mình.
Tôi tạm gác lại những suy nghĩ rối ren đó, tiếp đến, tôi mở lời với Lee Hyun-jae, người đã kiên nhẫn chờ đợi tôi suốt nãy giờ.
“…Thế cậu đang ở xa suất debut lắm à?”
Lee Hyun-jae trầm ngâm một lúc, trả lời.
“Em, Hyun-jin, và có lẽ cả Woo-jin hyung, đều có khả năng bị loại cao nhất.”
Giọng điệu cậu ấy nhuốm màu ủ rũ. Nhưng dù có bị loại đi nữa, màn trình diễn lần này của Hyun-jae và Kim Hyun-jin chắc chắn sẽ thu hút đủ sự chú ý, nên chí ít họ sẽ không ra đi trong sự tiếc nuối.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, hỏi tiếp.
“…Tại sao cậu lại muốn trở thành idol?”
“Ừm… Có lẽ là vì em bắt đầu làm thực tập sinh từ bé…”
Lee Hyun-jae vừa nhấp một ngụm cà phê trên tay vừa ngả người vào ghế sofa, cậu đắm chìm trong suy nghĩ.
“…Em chỉ nhớ rằng em cảm thấy như mình được yêu thương vậy.”
…Yêu thương. Giống hệt với đứa trẻ ấy.
“…Ý cậu là, ca sĩ sẽ được yêu thương?”
“…Vâng. Khi còn nhỏ, bố mẹ em không thực sự quan tâm đến em. Bây giờ, họ cũng chỉ toàn nhắc đến chuyện học hành thôi. Em chưa bao giờ cảm nhận được rằng họ yêu em cả.”
Một đứa trẻ mồ côi mất cha mẹ từ năm chín tuổi như tôi có lẽ không thể hiểu được điều đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút thương cảm.
“Vì vậy, em thường xem TV một mình ở nhà. Nhìn thấy các ca sĩ được mọi người yêu thương đến vậy, em đã nghĩ…”
…Chết tiệt, câu chuyện buồn quá.
“Em cũng muốn được yêu thương. Nếu em có bạn bè có lẽ sẽ đỡ hơn, nhưng hồi đó em gần như không kết bạn được với ai. Bây giờ cũng chẳng khác là bao. Hồi ấy còn tệ hơn bây giờ nhiều. Vì vậy… có lẽ em đã mơ ước một cách mơ hồ rằng em muốn trở thành ca sĩ, em vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên em năn nỉ bố mẹ cho em trở thành thực tập sinh.”
Ừm, xét đến việc cậu ấy có chút giống tôi về mặt tính cách, không có bạn bè là điều dễ hiểu.
“…Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ… em nghĩ suy nghĩ đó chưa hề thay đổi.”
Lee Hyun-jae cười nhẹ.
“Hồi trước anh từng nói với em rằng, điều quan trọng nhất trên thế gian này chính là bản thân mình, đúng không?”
“…Ừ.”
“Lúc đó em chợt nhận ra… em muốn cái tôi quý giá của bản thân được yêu thương.”
Sau đó, cậu ấy lại nhấp một ngụm cà phê.
“Dù bây giờ em biết rằng không chỉ người nổi tiếng mới nhận được tình yêu thương, nhưng… em vẫn muốn làm.”
Hèn gì, cứ mỗi khi nghỉ ngơi là cậu ấy lại cầm chặt điện thoại, kiểm tra SNS. Có lẽ cậu ấy đã chăm chú đọc từng lời mà fan viết.
Tôi không biết phải trả lời thế nào, tôi đành lặng lẽ uống thêm một ngụm cà phê.
“…Còn anh thì sao?”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như màn sương mù trong đầu mình đã tan biến.
“…Tôi bị mất trí nhớ, tôi không biết tại sao mình lại muốn làm ca sĩ.”
Lee Hyun-jae giật mình, có vẻ đây là lần đầu tiên cậu ấy nghe thấy chuyện này. Xem ra Chae Ha-min và Ryu Eden khá kín miệng.
“Sau khi mất trí nhớ, tôi theo Chae Ha-min tham gia chương trình sống còn, và rồi tôi tìm thấy một lý do mới.”
…Đúng rồi, bây giờ tôi đã hiểu.
Lý do mà tôi không cân nhắc việc rời đi dù đã nghe thấy khả năng debut là chắc chắn. Lý do tại sao tôi lại cảm thấy an tâm.
“Là gì ạ?”
“…Tôi thấy sáng tác rất thú vị. Và…”
Tôi ngừng lại trong giây lát.
“…Lần này, tôi muốn đích thân giúp mọi người đạt được ước mơ.”
Lee Hyun-jae nhìn tôi với vẻ mặt như thể tôi vừa nói ra điều vô nghĩa nhất trên đời.
“Và nếu có thể, tôi muốn ở bên cạnh họ để chứng kiến điều đó.”
Biểu cảm của cậu ấy vẫn không thay đổi, nhưng tiếc thay, tôi không có thời gian để giải thích dài dòng.
“…Sau này tôi sẽ kể chi tiết hơn.”
Sau khi tiễn Lee Hyun-jae ra ngoài, tôi ngồi lại trong phòng làm việc, chìm vào suy nghĩ.
Về lý do tại sao một người vốn không thích dính dáng vào cuộc sống của người khác như tôi, lại quyết định giúp đỡ những người đang khao khát trở thành ca sĩ hết sức có thể.
Và về những ký ức mà tôi đã cố tình kìm nén bấy lâu nay.
***
“Hyung!”
Năm tôi mười ba tuổi, tôi ghé qua thư viện, nắm tay một đứa trẻ, trở về ngôi nhà được thừa kế từ bố mẹ.
“…Gì?”
“Em sẽ trở thành ca sĩ!”
“…Tại sao?”
“Mọi người yêu thương ca sĩ rất nhiều mà!”
Đứa trẻ ấy vừa nhảy chân sáo vừa nói với giọng trong trẻo. Còn tôi, dù khi đó còn nhỏ nhưng đã đủ để nhìn đời một cách lạnh lùng, lại không có chút kiến thức nào về việc trở thành ca sĩ, bèn đáp lại.
“Chắc sẽ tốn nhiều tiền lắm đấy.”
Lúc ấy, trong đầu tôi có lẽ đang tính toán xem số tiền trong tài khoản ngân hàng có thể cầm cự được bao lâu nếu tiêu mỗi ngày một ít trong vòng mười năm tới.
Sau khi về nhà, tôi chỉ nấu phần cơm cho đứa trẻ ấy, phớt lờ câu hỏi “Hyung không ăn ạ?”, và dùng số tiền tiết kiệm từ bữa ăn đó để ra quán net tra cứu con đường trở thành ca sĩ.
Cuối cùng, sau khi xem xét chi phí học thanh nhạc và vũ đạo, tôi quay về nhà, mở bảng kế hoạch chi tiêu từng tháng trong mười năm tới để suy tính xem có thể cắt giảm khoản nào.
Nếu tiền trợ cấp mỗi tháng vẫn giữ nguyên, tôi chỉ ăn một bữa mỗi ngày, sau khi qua mười lăm tuổi tôi còn có thể đi làm thêm…
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân của đứa trẻ chạy đến phòng mình, tôi vội vàng giấu bảng kế hoạch vào ngăn kéo. Vì tôi tin rằng hiện thực này quá tàn nhẫn để cho nó thấy.
“Dong-hwa hyung!”
“…Gì thế, Mok-hwa.”
“Em muốn ăn kem!”
Tôi nén tiếng thở dài sắp bật ra, ngẫm nghĩ rằng nếu ngày mai nhịn đói cả ngày thì tôi có thể vừa mua kem vừa trả tiền học phí, tôi lấy tờ một nghìn won trong ngăn kéo ra, đặt vào tay đứa trẻ.
“…Hyung không ăn ạ?”
“…Ừ. Em ăn ngon là được. Nhớ chỉ xem TV trong vòng ba mươi phút thôi nhé.”
“Được ạ!”
Tôi ôm bụng đói, nhìn đứa trẻ cười tươi, và có lẽ… tôi đã thấy vui.
***
Chết tiệt.
Hồi tưởng đến đó, tôi thở dốc nặng nề. Có những ký ức, chỉ cần nhớ lại thôi đã đủ để như nuốt phải lưỡi dao sắc bén — đau đớn và ngột ngạt.
Và nếu ký ức đó khơi dậy cảm giác tội lỗi, nó lại càng khắc nghiệt hơn nữa.
Tôi đã cố đè nén… Chỉ vì không muốn lại trải nghiệm cảm giác đó.
Từ khi tham gia chương trình sống còn, những ký ức cũ liên tục trỗi dậy, tôi đã luôn nén chúng xuống. Vậy mà, chỉ vì lý do muốn trở thành ca sĩ của Lee Hyun-jae trùng khớp với lý do của đứa trẻ ấy, tôi bỗng nhớ lại mọi thứ một cách rõ ràng.
Phải, con người thật sự rất ích kỷ.
Chỉ vì đó là ký ức đau buồn, tôi sẵn sàng quay lưng lại với cả ký ức về người thân duy nhất của tôi.
…Nhưng phần sau đó, tôi không đủ can đảm để nhớ lại.
Tôi không được phép hối hận. Tôi không có tư cách để làm vậy.
Dù chính tôi là người đã cắt đứt liên lạc với đứa trẻ ấy. Dù thằng bé đã được nhận nuôi vào một gia đình khác. Tôi vẫn không được phép hối hận.
…Tôi thật là bẩn thỉu.
Vậy mà giờ đây, sau khi nhìn thấy hình bóng đứa trẻ ấy trong những thực tập sinh như Chae Ha-min, Ryu Eden và Lee Hyun-jae, tôi lại cố gắng giúp đỡ họ theo cách riêng của mình — tôi đạo đức giả đến mức ghê tởm.
Nhưng dù tất cả chỉ là sự tự lừa dối bản thân rẻ mạt, lần này… tôi muốn được ở bên họ, tận mắt chứng kiến hành trình của họ.
Dù điều đó có buồn cười đến đâu, khi ôm tâm tư như thế với những người đã đủ trưởng thành để tự lo cho họ.
“Muốn vậy thì phải hoàn thành phối khí trước đã.”
Tôi xóa sạch suy nghĩ trong đầu, đặt tay lên con chuột máy tính.
***
Khi tôi mang bản phối hoàn chỉnh quay lại, mọi người đang luyện tập vũ đạo dưới sự dẫn dắt của Chae Ha-min.
“…Mọi người chưa ngủ à?”
“Không! Hyung còn thức thì sao tụi em ngủ được chứ!”
Nhìn vẻ rạng rỡ của Kim Hyun-jin, tôi lại phải ép mình gạt đi ký ức đang cố trỗi dậy. Tôi cố làm trống rỗng đầu óc, chỉ tập trung vào trước mắt.
“Dong-hwa, cậu ổn không?”
…Lộ ra ngoài rồi sao?
“…Thức đêm mà. Nghe thử bài này đi.”
Tiếng đàn vang lên ở trung tâm vòng tròn của những người đang ngồi.
Mọi người im lặng lắng nghe một lúc, ngay khi bài hát kết thúc, tràng pháo tay vang lên.
“Wow, Dong-hwa hyung, bầu không khí bài này hay quá!”
“Ít gai góc hơn so với bản gốc, mang lại nét buồn da diết hơn nhiều.”
Trong lúc Chae Ha-min và Lee Hyun-jae nhận xét, Kim Hyun-jin chỉ gật đầu tán thành.
“…Đúng vậy. Dù đây chỉ là bản đầu tiên và có thể sẽ còn thay đổi, nhưng tôi muốn thể hiện cảm giác của một cậu bé mang vết thương lòng.”
“Vậy thì vũ đạo cũng cần chỉnh sửa đôi chút.”
“Đúng không?”
Trong khi Chae Ha-min và Kim Hyun-jin mải bàn bạc về vũ đạo, tôi đi về phía Lee Hyun-jae để trao đổi về phần hát.
“Tôi muốn thêm đoạn high note bằng tiếng hú.”
“Tiếng hú ạ?”
“Ừm, tiếng sói hú. Trong chúng ta, chỉ có cậu mới lên được quãng giọng ấy, tôi định biến nó thành điểm nhấn.”
“Ồ, nếu em làm được thì tốt quá!”
Có vẻ như từ “điểm nhấn” đã khiến Lee Hyun-jae phấn khích đến mức gật đầu lia lịa.
Sau đó, tôi cũng đến chỗ hai người đang chỉnh vũ đạo để nói về phân chia phần hát theo bản phối. Kim Hyun-jin gật đầu ngay, còn Chae Ha-min nghe xong thì chần chừ hỏi tôi.
“Dong-hwa, thế này… không phải part của cậu ít quá sao?”
Tôi vốn đã được yêu thích rồi mà.
…Tôi chỉ muốn ở bên cạnh mọi người, chứ không phải đứng trên đỉnh cao để nhìn xuống các cậu.
“…Tôi không sao.”
Nhìn vẻ kiên quyết của tôi, Chae Ha-min có vẻ hơi bối rối nhưng cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.
***
Hôm nay, khi tôi lại thức trắng để hoàn thiện bản phối, Chae Ha-min tìm đến.
“Dong-hwa, cậu rảnh một lát không?”
“…Có chuyện gì?”
“À thì… ừm…”
Ngồi trên sofa, cậu ta lưỡng lự một lúc, như đang tìm cách diễn đạt, sau đó mới hỏi.
“Cậu có chuyện gì hả?”
Dù đã cố che giấu…
“…Lộ liễu lắm à?”
“Ừ, hôm nay trông cậu mệt mỏi hơn bình thường, cũng nói nhiều hơn.”
…Nói nhiều thì có gì sai chứ.
“…Chỉ là, một số ký ức cũ quay về thôi.”
Chính xác hơn là tôi buộc phải đối mặt với những ký ức mà tôi cố tình chối bỏ.
“Ký ức?”
Tôi gật đầu.
“Ký ức không vui?”
Tôi chần chừ.
Việc để người thân duy nhất bị nhận nuôi vào gia đình khác… đó là ký ức tốt hay xấu?
Thấy tôi im lặng, Chae Ha-min đắn đo một lát, cậu hỏi tiếp.
“…Cậu không muốn debut nữa hả?”
“…Không phải.”
“Tôi thấy cậu dồn hết phần hát về phía chúng tôi nên hơi lạ.”
“Thật lòng mà nói, tôi muốn các cậu, ít nhất là một người trong các cậu, debut hơn là bản thân tôi.”
Chae Ha Min lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“…Sao cậu lại nghĩ vậy?”
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ rồi trả lời.
“Tôi thấy các cậu khao khát điều đó hơn tôi.”
Tôi dừng lại một chút, uống ngụm nước rồi nói thêm.
“Nhưng ích kỷ mà nói, tôi cũng muốn debut. Vì tôi thấy sáng tác và biểu diễn trên sân khấu rất thú vị. Và khi nghĩ đến cảnh tượng các cậu tỏa sáng với bài hát của tôi, tôi muốn được đứng cùng các cậu.”
Phải, sáng tác rất vui. Phối khí cũng thế. Nhưng trên hết, giúp những người thực sự khao khát đạt được ước mơ của họ bằng năng lực của tôi lại mang đến cảm giác ngọt ngào nhất.
Phải thừa nhận rằng, tôi—một kẻ đầy sự giả dối và ích kỷ—đang thỏa mãn khi giúp họ thành công debut, như thể đang bù đắp những gì tôi đã không thể làm cho đứa trẻ đó.
Chính vì lòng tham ấy, tôi vẫn còn bám trụ ở cuộc thi này dù đã mơ hồ đoán được lý do tôi bị dịch chuyển không gian và thời gian, và có thể đang chiếm mất suất debut của ai đó.
Chae Ha-min im lặng lắng nghe rồi mới lên tiếng.
“Dong-hwa, cậu nghĩ vậy không phải ích kỷ đâu.”
“…Tại sao?”
“Ừm… Nếu đó là ích kỷ, thì tôi cũng ích kỷ. Tôi muốn debut vì thích cảm giác đứng và nhảy trên sân khấu.”
Tôi lặng lẽ nhìn Chae Ha-min.
“Vậy nên cả tôi và cậu, đều chỉ đang làm theo mong muốn của bản thân thôi, không có gì ích kỷ cả.”
Tôi nhận ra tôi không có lý lẽ nào để phản bác, nên đành im lặng.
“Tôi không biết cậu đã nhớ lại chuyện gì. Nhưng tôi muốn debut cùng cậu.”
Tôi thấy lạ lẫm trước sự quan tâm chân thành ấy. Tình cảm của ai đó dành cho tôi, sự quan tâm của ai đó đối với tôi, thật xa lạ.
“…Vì sao chứ?”
Chae Ha-min suy nghĩ một lúc mới đáp.
“Ừm… Lúc đầu, tôi muốn thế vì cảm thấy có lỗi khi chỉ đứng nhìn cậu bị bắt nạt. Nhưng bây giờ, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng sẽ thật tuyệt nếu được đứng trên sân khấu cùng một người bạn tốt như cậu!”
Bạn bè, bạn bè sao. Phải, Chae Ha-min là một người bạn tốt.
Tôi khẽ cười, gật đầu với cậu ta.
Nhờ lần dịch chuyển này, tôi dần nhận ra nhiều điều.
Từ việc tôi thực sự yêu thích sáng tác, cho đến những tội lỗi mà tôi đã luôn cố lờ đi, và cả sự ấm áp mà một người bạn mang lại.
Những điều mà ở thế giới trước tôi chưa từng hiểu được.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, tôi đáp lại.
“…Ừ, vậy thì hãy cùng debut nhé.”