Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 21
Vừa ăn món ăn vặt mà Chae Ha-min mua về, chúng tôi vừa kể lại cho cậu ấy toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong bốn tiếng đồng hồ qua, ngoại trừ những giọt nước mắt của Ryu Eden.
Đúng như tính cách của mình, Chae Ha-min bày tỏ sự đồng cảm với Ryu Eden, đồng thời dành sự phẫn nộ bừng bừng cho tên khốn nọ.
‘Chae Ha-min chắc chắn giỏi đồng cảm hơn tôi.’
Thậm chí, đúng hệt phong cách của Chae Ha Min, cậu ấy khóc.
Và lúc đó, Seok-jun, người vừa ra ngoài để uống nước, nhìn thấy Chae Ha-min như vậy, cậu ngạc nhiên hỏi có chuyện gì. Kết thúc một lần kể chuyện nữa, Seok-jun cũng—đúng như phong cách của cậu—bắt đầu khóc.
Sau đó, Kim Hyun-jin và Lee Hyun-jae, hai người bạn cùng tuổi, trở về từ buổi tập, mồ hôi nhễ nhại, hỏi chuyện gì đã xảy ra—và đúng như dự đoán, họ cũng khóc.
Lúc này, khi bầu không khí ngập tràn những giọt nước mắt vì anh, ban đầu Ryu Eden cố gắng ngăn lại, nói rằng anh ấy không sao, nhưng có lẽ vì cảm xúc dâng trào, giọng anh ấy nghẹn lại, cuối cùng cũng nức nở cùng mọi người.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, nơi tất cả mọi người, trừ tôi, đang đồng lòng rơi nước mắt, tôi chỉ lặng lẽ nhai miếng chả cá trong phần tteokbokki của tôi và nghĩ:
‘… Ngon thật.’
Ngày thường tôi không có cơ hội ăn món cay đậm đà thế này, phải tranh thủ ăn nhanh thôi.
Sau khi ăn xong và trở về phòng, tôi gọi hệ thống.
‘Hệ thống, nhiệm vụ hoàn thành.’
[Nhiệm vụ ‘Niềm tin’ hoàn thành!
Dù chưa thật sự xuất sắc, bạn đã cho người khác thấy được sự tin tưởng. Phần thưởng sẽ được trao.
Phần thưởng: Mảnh khả năng, quyền hỏi một câu.]
… Mô tả “chưa thật sự xuất sắc” nghe hơi khó chịu. Tôi đã cố gắng hết sức rồi rồi.
Mảnh khả năng hẳn sẽ lại cho tôi thấy những gì Ryu Eden từng trải qua, còn quyền hỏi một câu là gì?
[Bạn có thể đặt một câu hỏi và bạn sẽ nhận được câu trả lời. Tuy nhiên, nếu không thể trả lời, quyền này sẽ bị hủy bỏ.]
Tôi thở dài một hơi, gật đầu qua loa. Trước tiên, nên kiểm tra mảnh khả năng đã. Như vậy, khi chọn câu hỏi cần đặt, tôi sẽ có thêm nhiều thông tin để cân nhắc.
… Mong lần này không có kết cục quá tiêu cực như của Chae Ha-min.
‘… Sử dụng mảnh khả năng.’
***
Khi cảm giác như đang lơ lửng trên không tràn qua cơ thể, tôi rùng mình một chút. Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quen được với cảm giác này.
‘Đây là… phòng họp của công ty.’
“Eden à… Cậu thực sự đã quyết định rồi?”
Ryu Eden khẽ gật đầu. Dáng vẻ của anh ấy trông như một người đã kiệt sức sau ba ngày đi bộ mà không có nước.
‘Tên ngốc này, tôi có linh cảm từ trước… Anh ấy thực sự định từ bỏ.’
Nhưng tôi không thể hiểu nổi. Đó là tình huống mà tôi có thể thay đổi được sao? Nếu anh ấy đã đưa ra quyết định, chẳng lẽ chỉ vì tôi chịu lắng nghe nên mọi thứ có thể khác đi ư? Lắng nghe quan trọng với Ryu Eden đến vậy sao?
“Lỗi lớn nhất của chúng tôi là không xử lý kịp thời ngay từ đầu, bây giờ giữ cậu lại cũng chẳng hợp lý.”
Trưởng nhóm Jang Hae-jin gật đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.
‘… Quả thật, ngay từ đầu họ không xử lý tốt.’
“Cậu đã nói với các thành viên khác chưa?”
Ryu Eden hơi khựng lại một chút, rồi mới trả lời.
“…Giờ em định nói.”
‘…Anh ấy thậm chí còn chưa nói với họ.’
Tức là, ngay từ đầu, Ryu Eden đã không thể chia sẻ nỗi lòng của anh với những người cùng tập luyện.
‘Thế mà lại kể với tôi?’
“Vậy thì, em xin phép đi trước.”
Khoảnh khắc Ryu Eden đứng dậy chào Jang Hae-jin, trước mắt tôi bỗng trở nên chập chờn.
Và khi cảnh tượng hiện ra rõ ràng, tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng nào đó — có lẽ là phòng của Ryu Eden. Nhìn quanh một chút, tôi thấy anh ấy đang ngồi trên ghế sofa, uống bia.
‘…Ryu Eden uống bia? Cái người cuồng sức khỏe đó?’
Trước mặt anh ấy là một phần gà rán.
‘Ryu Eden… ăn đồ chiên…?’
Khó mà tin nổi, nhưng khi nhìn kỹ hơn, tôi còn thấy cả một bao thuốc lá trên bàn.
Ryu Eden đặt ly bia xuống, lấy một điếu thuốc, châm lửa mà chẳng buồn quan tâm đây là trong nhà. Anh ấy hờ hững phả làn khói ra, mắt dán vào màn hình TV. Ở đó, một ca sĩ đang nhảy múa trên sân khấu rực rỡ ánh đèn.
Ryu Eden lại thở ra một làn khói như tiếng thở dài, sau đó cầm điều khiển tắt TV.
‘Khoan đã. Trên cổ tay anh ấy… đó là vết sẹo tự hại đúng không?’
Tự làm đau bản thân thường bắt nguồn từ cảm giác muốn trừng phạt chính mình.
Có những người, khi nhận thức rõ sai lầm của họ, họ bị nhấn chìm trong cảm giác hối hận đến mức không thể chịu nổi và sẽ chọn cách trên để giải tỏa cảm giác tội lỗi đó.
Vậy là, Ryu Eden, vì đã chạy trốn khỏi cuộc thi sống còn, anh căm ghét bản thân đến vậy sao? Nhưng anh ấy lại không đủ can đảm để thử lại lần nữa, cho nên chỉ biết tự trừng phạt mình…
Đồ điên.
Ngay lúc đó, cảnh tượng trước mắt bỗng chốc vỡ vụn.
***
Tôi bừng tỉnh khỏi trải nghiệm ảo giác, thở hổn hển. Ở đoạn cuối, tôi thậm chí còn thấy ngạt thở.
Sau khi điều chỉnh nhịp thở bằng vài hơi thật sâu, tôi bật dậy khỏi giường và bắt đầu đánh vào người Ryu Eden, kẻ đang nằm bên cạnh, bình thản nghịch điện thoại.
“Dong-hwa hyung- Không, Dong-hwa! Sao! Sao thế! Khoan đã! Đừng đánh, này! Dừng lại! Làm ơn!”
Dù nó chỉ là một khả năng có thể xảy ra, nhưng sự ngu ngốc quá mức của Ryu Eden khiến tôi tức giận. Với mong muốn anh ấy có thể trưởng thành hơn, tôi chỉ đang thực hiện “đòn roi yêu thương” mà thôi.
Sau khoảng hai phút đánh liên tục, tôi thấy thế là đủ, liền lên tiếng:
“Eden hyung, con người đôi khi sẽ đưa ra những quyết định mà họ sẽ hối hận sau này.”
“Lại nữa… đừng dùng kính ngữ, không, mà khoan, sau khi đánh anh như thế thì câu tiếp theo của cậu có ý gì á?”
“Một số trong đó, có những người sở hữu lý tưởng không thể nào từ bỏ. Nhưng đôi khi, chính họ lại đưa ra quyết định kỳ lạ – từ bỏ lý tưởng của mình. Và họ dành cả phần đời còn lại để hối hận cho quyết định đó. Và anh suýt nữa trở thành một trong số những người như thế.”
…Tôi nói điều này từ kinh nghiệm của bản thân, nên câu trên là sự thật.
Ryu Eden im lặng một lúc, xoa vai như đang suy nghĩ về lời tôi vừa nói, rồi anh đáp lại với vẻ nghiêm túc:
“…Cậu nói gì vậy?”
Ha, đồ ngốc.
“…Nếu anh nói muốn từ bỏ làm ca sĩ một lần nữa, em sẽ tự tay giết anh.”
Bị ảnh hưởng bởi những gì tôi vừa thấy trong mảnh khả năng, tôi rơi vào trạng thái kiệt sức, chỉ thốt ra câu đó rồi lập tức đi ngủ.
Trong cơn mơ màng, tôi có cảm giác nghe thấy gì đó từ phía Ryu Eden, nhưng tôi thản nhiên bỏ qua.
Ngày hôm sau, cuộc khảo sát ghép đội cho vòng thi thứ tư đã kết thúc, tất cả chúng tôi tập trung trong phòng tập, bị bao quanh bởi những chiếc camera.
“Nào! Mọi người! Khảo sát kết thúc rồi. Các bạn có tò mò mình sẽ lập đội với ai không?”
Vì Jang Hae-jin bận bịu với công việc, lần này, đạo diễn đứng sau camera là người điều khiển buổi công bố.
“Có ạ!”
Phần lớn các thí sinh nhỏ tuổi hơn hào hứng trả lời, Chae Ha-min—người đang ngồi cạnh tôi—cũng hét lên theo. Xét đến mức độ trưởng thành về mặt tinh thần của cậu ấy, không có gì bất ngờ.
“Có ai trong số các bạn muốn ở chung đội với ai không?”
Từng người lần lượt nói tên…
“Dong-hwa huynh!”
Kim Hyun-jin.
“Tôi chọn Ji Dong-hwa thực tập sinh!”
Ryu Eden.
“Nếu tôi có thể— được chung đội với Dong-hwa hyung một lần nữa— đó sẽ là một vinh dự lớn—”
Seok-jun.
“Dong-hwa với tôi chưa từng cùng một đội lần nào!”
Chae Ha-min cùng nhiều người khác lần lượt gọi tên tôi.
‘…Tại sao?’
Làm việc với một người như tôi không phải rất mệt mỏi ư?
…Khoan đã, theo thứ tự thì tôi là người cuối cùng. Nghĩa là…
“Ji Dong-hwa thực tập sinh, người nhận được nhiều sự yêu thích nhất, muốn chung đội với ai?”
Khó chọn thật.
Khi bị tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía mình, tôi suy nghĩ một lát mới trả lời.
“…Nếu được, tôi muốn chung đội với tất cả mọi người.”
***
Tất cả đồng loạt thở dài thất vọng, kế đó nhao nhao lên.
“Chán quá đi!”
“Dong-hwa à, cứ nói là tôi đi mà.”
“Dong-hwa hyung! Sao anh có thể bỏ rơi em chứ!”
Ryu Eden, anh làm ơn bỏ cái kiểu gọi “hyung” đấy đi được không?
Tôi chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng thì giơ ngón giữa với từng người một.
Dù sao thì, khi danh sách đội được công bố, tôi đã được phân vào nhóm A. Và trong số đồng đội có…
“Dong-hwa! Cuối cùng cũng chung đội với cậu rồi!”
Tránh ra, thỏ con.
“Dong-hwa hyung, em lại được chung đội với anh nữa nè!”
Cậu cũng tránh ra ngay, đồ học dốt.
“Dong-hwa hyung, em rất nhớ anh.”
…Lee Hyun-jae, cậu nhớ tôi để làm gì?
***
“Ngồi xuống nào mọi người!”
Buổi họp chọn bài diễn, do học dốt chủ trì. Chúng tôi ngồi quanh bàn tròn.
“Chủ đề vòng này là cover bài hát của các tiền bối, đúng không?”
“Ừ, thể hiện sự kính trọng với tiền bối, điều đó cũng tốt mà.”
“Nhưng không được tùy ý chọn bài đâu!”
Học dốt mà tổ chức cũng giỏi phết.
“…Lại bốc thăm?”
“Không hổ danh là sinh viên Đại học Hàn Quốc! Chính xác, ai muốn nhận việc bốc thăm nào?”
Không gian bỗng chốc yên lặng. Tôi không phải kiểu người chủ động trong mấy tình huống này, Lee Hyun-jae và Chae Ha-min cũng không phải kiểu thích nhận vai trò quan trọng, vậy nên…
“…Cậu bốc đi, Hyun-jin.”
“…Em thật sự có thể đảm nhận vai trò quan trọng này ạ?”
“Mọi người đều là tiền bối tài giỏi, bốc trúng ai cũng không sao.”
“Vậy em bốc nhé!”
Kim Hyun-jin tốn cả đống thời gian do dự (tôi muốn bảo cậu ta rằng về mặt xác suất thì chả có ý nghĩa gì, nhưng đã kìm lại được), cuối cùng cậu ta cũng rút ra một tờ giấy.
“Em mở ra đây!”
Trên tờ giấy ghi: “TOT—Twilight”.
Khoan, trước đó Lee Dong-seok bảo sẽ cover bài hát của “tiền bối từng làm mưa làm gió”. Nhưng nhóm này vẫn đang làm mưa làm gió mà?
Quan trọng hơn… Tôi chưa từng thấy bài này. Dạo này tôi theo dõi nền văn hóa thần tượng khá sát sao, nếu đến tôi cũng chưa từng nghe qua thì chắc chắn nó không phải hit.
Khi tôi còn đang chìm trong suy nghĩ, Chae Ha-min đã nhanh chóng phản ứng.
“Bài hát debut của tiền bối TOT!”
Ôi trời, giờ thì tôi nhớ ra rồi. Ca khúc thất bại vì concept quá đà.
Concept của bài này là…
“…Thú hoang bị thương.”
“Ơ, Dong-hwa cũng biết hả!”
Ca khúc nói về một con thú hoang bị tổn thương, vì sợ hãi thế giới nên tự nhốt mình trong bóng tối. Một chủ đề đậm chất nhân văn.
Ngoài ra, trang phục sân khấu là áo rách cộng quần rách, kết hợp với hóa trang vết thương.
Vấn đề lớn nhất là: vì đây là bài debut, trái với hình tượng hoang dã, các thành viên của nhóm lại có ngoại hình trẻ con và hiền lành, khiến màn trình diễn chẳng những không ngầu mà còn trông như trò đùa.
‘Tiêu tùng rồi.’
Tôi muốn giúp Chae Ha-min có một sân khấu đáng nhớ trước khi bị loại, nhưng bài này… tôi không biết phải làm gì với nó.
“…Trước mắt xem sân khấu thử đi.”
***
“Giữ nguyên concept cũng ổn phải không? Trông ngầu phết!”
Chuyện cậu học dốt không vô lý chút nào, Kim Hyun-jin. Cậu nói xem khuôn mặt non nớt nhưng lại có chút bất cần của cậu có hợp với concept đó không hả?
“Tôi thấy cũng không tệ.”
…Học bá Lee Hyun-jae đi đâu rồi, cậu là ai?
Tôi cố nhịn tiếng thở dài và nhìn sang Chae Ha-min.
“Ngầu thì ngầu thật, nhưng có hợp với chúng ta không thì tôi không chắc. Có vẻ chỉ có các tiền bối ấy mới thể hiện được thôi.”
Ha-min à, đến cả tiền bối cũng không thể thể hiện nổi đâu.
Ji Dong-hwa, động não đi. Vừa toát lên hình ảnh trẻ trung, vừa giữ được bầu không khí u ám… Có concept nào như vậy không?
“Nhưng mà, thú hoang bị thương! Ngầu thật mà, như người sói ấy!”
…A, người sói?
Tôi đang thẫn thờ nghe thì chợt bừng tỉnh.
“…Ý kiến hay đấy.”
“Hả? Gì cơ ạ?”
“Người sói.”
“A… Dạ?”
“…Người sói.”
“Ờm… Vâng.”
…Hyun-jin, cậu muốn gây sự với tôi hả?
Sau 20 phút giải thích dài dòng, cuối cùng tôi cũng khiến bọn họ chấp nhận concept. Trong khi Chae Ha-min và mọi người bắt đầu tập vũ đạo, tôi nhận nhiệm vụ biên soạn bản phối đầu tiên, hoàn thành trước sáng mai, tôi nhốt mình trong phòng làm việc.
Chúng tôi muốn thể hiện không phải sự hoang dã, mà là nét trẻ trung, và nỗi đau của một cậu bé khi bị xã hội xa lánh vì khác biệt. Để thể hiện được điều đó, tôi cần giảm bớt cảm giác giận dữ, mạnh mẽ của bản gốc, và nhấn mạnh bầu không khí đau thương, bi thương hơn.
Tôi đang nghe thử từng loại nhạc cụ thì có tiếng gõ cửa.
Tìm tôi ở phòng làm việc vào giờ này, chắc chắn là Lee Hyun-jae.
Quả nhiên, khi mở cửa, tôi thấy Lee Hyun-jae cầm hai ly cà phê, tự nhiên bước vào.
Như thường lệ, sau một thoáng im lặng, Hyun-jae là người mở lời trước.
“…Em cũng muốn được debut cùng anh.”
…Xin lỗi, nhưng tôi định bị loại ở vòng này. Fan hâm mộ chắc sẽ chán ngấy tính cách của tôi mà loại tôi thôi.
“Ừm, có khi anh không debut được cũng nên.”
Hyun-jae nghiêng đầu hỏi.
“Bầu không khí hiện tại cho thấy anh gần như chắc suất debut mà?”
…Căn cứ vào đâu mà cậu dám nói vậy? Kể tôi nghe xem nào.