Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 19
‘Tại sao không có chuyện gì xảy ra nhỉ?’
Vì việc công bố đội hình sẽ diễn ra sau hai ngày nữa, tôi có một ngày nghỉ đột ngột và cứ thế ngồi thẫn thờ trong ký túc xá, bỗng nhiên suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi.
‘Quá yên bình… Rốt cuộc tại sao không có chuyện gì khẩn cấp xảy ra?’
“Dong-hwa! Trưa nay cậu ăn gì?”
“…Cậu muốn ăn món nào không?”
“Ừm, hôm nay tôi muốn ăn nấm.”
…Tôi rút lại lời vừa nói. Sắp có chiến tranh trên bàn ăn.
Khi tôi và Chae Ha-min còn đang suy nghĩ về thực đơn, Lee Hyun-jae tham gia vào cuộc tranh luận. Kết cục… món ăn được quyết định là salad ức gà.
“Ngay từ đầu, chúng ta vốn chẳng có nhiều lựa chọn.”
Nghe giọng điệu cam chịu của Lee Hyun-jae, tôi khẽ gật đầu.
“Nhưng vẫn có thể cho thêm nấm, thế là tôi đủ hài lòng rồi.”
Đúng là một con thú ăn cỏ điên rồ. Sao cậu ta lại thích thứ mềm nhũn đó chứ?
“Nhưng mà… anh Eden đâu rồi?”
…Nghĩ lại thì.
“Anh ấy nhận điện thoại lúc nãy và chạy đi ngay.”
…Nghe có vẻ không ổn. Có lẽ sắp có chuyện khẩn cấp thật, tốt nhất nên ăn nhanh trước.
Sau khi Chae Ha-min đi luyện tập, tôi ở lại ký túc xá một mình chờ Ryu Eden quay về. Việc anh ấy biến mất một lúc lâu mới trở lại khiến tôi có chút bất an.
Cuối cùng, khi Ryu Eden trở về, đúng như dự đoán, khuôn mặt anh ấy trông rất căng thẳng. Mặt khác, dáng vẻ anh ấy trông rất giống chú chó nhỏ vừa dầm mưa.
Nhìn thấy Ryu Eden ngồi trên giường, mắt vô hồn nhìn vào không trung, tôi lên tiếng.
“…Có chuyện gì à?”
Nghe vậy, Ryu Eden thở dài một lúc lâu, lặng lẽ nói.
“Anh định rút khỏi show sống còn.”
…Câu khẳng định, không có nghĩa là tôi phải tin câu đó.
“Tại sao?”
“Trên mạng… có tin đồn về anh.”
Ryu Eden cố gắng thốt ra từng từ một cách khó khăn.
“…Tin đồn gì?”
“…Em muốn xem không?”
Tôi nhận lấy chiếc điện thoại mà Ryu Eden đưa.
‘Đây lại là loại trang web nào vậy?’
…Có vẻ chỉ là một diễn đàn tin tức thông thường. Tôi lướt nhanh qua bài viết.
[Vạch trần thực tập sinh Ryu Eden của “The Next Nietzsche”]
Tôi từng là thực tập sinh cùng công ty Nietzsche Entertainment với Ryu Eden. Khi nhớ lại quãng thời gian đó, tay chân tôi vẫn còn run rẩy. Trong thời gian thực tập, tôi đã bị Ryu Eden bạo hành liên tục.
Ban đầu, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp thực tập sinh đơn thuần. Nhưng khi Ryu Eden liên tục bị loại khỏi đội hình debut, mối quan hệ giữa chúng tôi bắt đầu thay đổi…
(v.v…)
Những nội dung tiếp theo đại khái nói rằng ban đầu họ có mối quan hệ anh em thân thiết, nhưng sau nhiều lần thất bại trong việc debut, Ryu Eden đã trút giận lên người kia.
Ở phần cuối bài viết, người đăng còn đính kèm một bức ảnh chụp chung với Ryu Eden, với chú thích rằng đây là bằng chứng về khoảng thời gian họ từng thân thiết.
…Cái thứ nhảm nhí gì đây? Nếu chỉ dựa vào một bức ảnh thân mật mà coi đó là bằng chứng cho việc bạo hành, vậy thì bây giờ tôi cũng có thể chụp một bức y hệt ngay lập tức.
‘Đột nhiên thấy bực mình ghê. Tên khốn nạn nào lại nghĩ rằng tôi sẽ tin vào bài viết rác rưởi này mà còn bày ra một nhiệm vụ cho tôi chứ?’
“…Tin này rõ ràng là bịa đặt mà.”
“…Đúng vậy, nhưng dư luận không đứng về phía anh.”
Tôi chuyển ánh mắt xuống phần bình luận và bắt đầu đọc.
Bình luận
— Những đứa từng tâng bốc Ryu Eden là “anh trai ấm áp” lặn đâu hết rồi? Ấm áp cái quái gì, haha.
— Đ*t mẹ, phát ngôn mà không có bằng chứng thì ai chả làm được?
— Ừm~ Bênh vực tội phạm bạo lực không mệt à?
— Chỉ riêng chuyện dính vào tranh cãi thế này đã là vấn đề lớn rồi. Rời khỏi show trước khi gây ảnh hưởng đến nhóm đi.
— Thật luôn, ai lại muốn có một kẻ tai tiếng trong đội hình debut chứ?
— Với thân hình đó, đánh người khác chắc chẳng khác gì giết người có chủ đích.
— Haha, đúng vãi.
— Giờ thì tôi hiểu vì sao Ji Dong-hwa không muốn đi tập gym cùng rồi, haha.
— Tôi tin Ryu Eden.
— Lại có tín đồ xuất hiện à~ Tin tưởng người đó thì liệu có chữa lành tâm lý cho nạn nhân được không? Nhanh chóng rời khỏi show đi là xong~
(v.v…)
Hừm, toàn là những lời nhảm nhí.
Fan của các thực tập sinh khác không muốn có scandal ảnh hưởng đến nhóm sắp debut, còn những người còn lại chỉ hóng chuyện cho vui. Không hiểu họ thấy vui ở điểm nào nữa.
“…Công ty đã bảo anh rời đi à?”
Nếu vậy thì tôi cũng sẽ đi cùng.
“Không, họ nói sẽ hỗ trợ anh đối phó chuyện này.”
“Vậy tại sao anh lại muốn bỏ cuộc?”
“…Thì đấy.”
…Anh đang nói cái gì vậy?
Khi tôi im lặng vì bị bất ngờ trước câu trả lời, Ryu Eden khẽ gật đầu. Biểu cảm của anh ấy trông giống một người đã quyết định buông tay ngay trước khi rơi xuống vực thẳm.
“…Thật ra, anh nghĩ anh biết ai là người đã viết bài đó.”
“…Vậy thì chuyện sẽ dễ giải quyết hơn mà.”
Đây là hành vi vu khống và lan truyền thông tin sai sự thật. Hãy cho kẻ đó biết pháp luật nghiêm khắc như thế nào đi, anh trai.
“…Anh mệt mỏi rồi.”
Lần nữa, tôi cứng họng. Anh ta định nói gì tiếp? Tôi bắt đầu thấy háo hức rồi đấy.
“Việc ai đó mà anh quen biết đang cố cản trở ước mơ debut của anh… khiến anh cảm thấy kiệt sức. Có lẽ đến đây là đủ.”
Hửm? Tôi không thể hiểu nổi suy nghĩ đó.
Chỉ là có một thằng khốn nào đó đâm sau lưng anh thôi mà. Ai làm thì cứ tìm gạch hay cục đá nào đó mà đập vào đầu thằng đó là được, sao phải suy nghĩ phức tạp lên thế…?
“Với lại, anh cũng không muốn gây phiền phức cho các cậu.”
Ryu Eden gượng cười, rồi nằm xuống giường.
‘…Anh ta điên rồi hả?’
Nhìn cảnh đó, tôi biết dù có nói gì cũng chỉ phản tác dụng, thế nên tôi chỉ im lặng gật đầu. Tôi cũng nằm xuống giường như anh ta và sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Thứ nhất, chắc chắn Ryu Eden sẽ hối hận về quyết định hôm nay. Anh ta cảm tính hơn tôi tưởng, thế nên mới hành động như thế, nhưng theo như những gì tôi thấy trong “mảnh khả năng” của Chae Ha-min, kiểu gì anh ta cũng sẽ hối hận.
Thứ hai, anh ta đúng là kẻ điên. Có thể tóm gọn rằng, anh ta bị sốc vì biết người quen của anh ta lại là kẻ cản trở ước mơ của anh ta.
Nhưng… thì sao chứ? Người bình thường sẽ không từ bỏ giấc mơ của họ chỉ vì chuyện đó.
Thứ ba, điều này có nghĩa là tôi không thể thuyết phục được anh ta. Hiện tại, tôi chỉ có thể hiểu rằng anh ta bị điên, nên không có cách nào để lay chuyển ý định đó cả. Tôi thậm chí còn chưa hiểu hết cái thứ tên là “mệt mỏi” mà anh ta nói đến có ý nghĩa gì.
Kết luận: Nếu không thể thay đổi Ryu Eden, vậy tôi phải thay đổi tình huống.
‘May mà tôi đã đọc một số tài liệu về cách thao túng dư luận.’
Ngay khi đi đến kết luận, tôi mở miệng.
“…Eden hyung.”
Ryu Eden nhìn tôi với vẻ mặt gượng gạo. Thật khó đoán anh ta đang che giấu cảm xúc gì bên trong.
“…Anh còn nhớ điều anh từng nói không?”
“Cái gì?”
“Rằng ít nhất anh sẽ không bao giờ cảm thấy bản thân mình bất hạnh.”
“…Anh vẫn nhớ.”
Nhưng câu trả lời của anh ta nghe như kiểu “Giờ thì nhớ cái đó để làm gì?”.
“Hãy nói cho em biết người đó là ai.”
“…Để làm gì?”
“Nếu có thể, hãy kể chi tiết về người đó.”
Ngay lập tức, Ryu Eden bật dậy và nhìn tôi chằm chằm.
“…Tại sao cậu lại làm thế?”
Hửm, phản ứng có phần hung hăng nhỉ. Cơ chế phòng vệ?
“…Vì em muốn giữ lời hứa.”
Ngay khoảnh khắc đó, Ryu Eden bỗng đờ người ra. Nhìn giống chú chó vừa tỉnh ngủ.
Ryu Eden bối rối khi thấy biểu cảm của Ji Dong-hwa.
‘Tại sao cậu ấy lại…’
Đôi mắt Ji Dong-hwa tràn đầy sự chắc chắn, như thể cậu ấy biết rõ điều gì đó. Dù không biết cậu ấy chắc chắn điều gì, nhưng Ryu Eden đã từng nhìn thấy ánh mắt đó trước đây.
‘Là khi chúng tôi hoàn thành bản phối khí cuối cùng cho vòng đấu thứ hai…’
Khi ấy, ánh mắt đó rất đáng tin cậy. Nhưng bây giờ, tại sao nó lại sắc bén đến thế? Chính Ryu Eden cũng không thể hiểu nổi.
Cố gắng xua đi cảm giác bị áp đảo, anh đáp lại.
“…Cậu nói giữ lời hứa là sao?”
“Theo đúng nghĩa đen. Anh chỉ cần hứa với em hai điều: Một là cho em biết kẻ đó là ai. Hai là trong một ngày tới, đừng rời khỏi chương trình.”
“…Tại sao anh phải làm vậy?”
Cảm giác như Ji Dong-hwa chỉ nói mà không suy nghĩ, điều đó khiến Ryu Eden cảm thấy bị thách thức. Giọng anh ta trầm xuống, gằn từng chữ.
Có lẽ, ánh mắt đầy chắc chắn của Ji Dong-hwa khiến anh ta thấy khó chịu.
Nhưng Ji Dong-hwa lại không hề bận tâm đến giọng điệu nọ, cậu vẫn bình tĩnh đáp lại.
“…Có ai lại đứng yên nhìn người khác tự hủy hoại bản thân mà không ngăn cản không?”
‘Tự hủy hoại bản thân?’
Giọng điệu lạnh lùng của Ji Dong-hwa khiến điều gì đó trong Ryu Eden bị đè nén bùng lên, cơn giận mà anh cố kìm nén cuối cùng cũng bộc phát.
“…Cậu vừa nói là tự huỷ hoại sao?”
“…Em không có tự tin sẽ thuyết phục được anh ngay lúc này vì em vẫn chưa đủ hiểu biết, nhưng theo em thấy—”
Cậu thì biết gì chứ? Ryu Eden nghĩ như vậy.
“Đây… đây không phải là tự hại. Anh không phải là người đáng để debut. Chỉ vậy thôi. Thế nên… anh từ bỏ.”
“Tại sao lại không?”
“Debut… Anh đã bị loại bao nhiêu lần? Đây là cơ hội cuối cùng mà anh giành được, vậy mà chính người anh quen lại muốn phá hủy nó!”
Ji Dong-hwa vẫn nhìn Ryu Eden bằng ánh mắt lạnh băng như trước, như một vị thẩm phán yêu cầu sự thật. Trước ánh mắt ấy, Ryu Eden tuyệt vọng hét lên.
“Anh đã… chết tiệt, anh đã thất bại rất nhiều lần rồi. Nếu anh thực sự xứng đáng debut, liệu người anh quen có làm vậy với anh không? Chẳng phải cả thế giới này đang từ chối việc cho anh debut sao?”
Lời nói của anh ấy vỡ vụn trong nước mắt. Nước mắt không hợp với Ryu Eden, người luôn tươi cười và nhấn mạnh rằng phải luôn khỏe mạnh. Có lẽ hầu hết mọi người sẽ bối rối trước những giọt nước mắt đó.
“Hai mươi hai năm cuộc đời… Anh chỉ làm thực tập sinh, và anh thấy mệt mỏi. Anh kiệt sức rồi. Việc mọi người tin vào những lời dối trá đó, việc người em mà anh trân trọng lại là kẻ nói ra điều đó… tất cả khiến anh thấy mệt mỏi hơn. Anh muốn… dừng lại.”
Có lẽ những giọt nước mắt đó là kết tinh của tất cả cảm xúc mà Ryu Eden đã luôn cố kìm nén đằng sau nụ cười.
Nỗi bất an về việc không biết bao giờ mới được debut.
Áp lực phải luôn cố gắng hết sức dù sống trong sự bất an đó.
Và cảm giác tội lỗi khi khiến bố mẹ phải lo lắng vì mình.
Tất cả những cảm xúc ấy đang chảy dài theo từng giọt nước mắt.
Thế nhưng Ji Dong-hwa vẫn giữ nguyên ánh mắt cũ, nhìn Ryu Eden như trước.
Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng nức nở và sự im lặng nặng nề.
Khi tiếng khóc của Ryu Eden dần lắng xuống, Ji Dong-hwa cất giọng, thẳng thắn nói từng câu một.
“Cảm xúc có thể ăn mòn tâm trí. Đó là lý do tại sao mỗi đêm người ta thường hối hận về những quyết định đã đưa ra.”
Tôi dừng lại một chút, nhìn thẳng vào Ryu Eden, sau đó tiếp tục.
“…Vậy nên, ngẩng đầu lên và bình tĩnh lại đi.”
Ji Dong-hwa chờ đợi. Đến khi Ryu Eden từ từ ngẩng đầu lên.
“Vậy, tóm lại là, anh nghĩ rằng nếu anh thực sự là người xứng đáng debut, những chuyện như thế này đã không xảy ra, đúng không?”
Trong một khoảnh khắc, Ryu Eden nhận ra câu nói đó có gì đó sai sai.
Rõ ràng anh từng suy nghĩ như vậy trước đó… nhưng khi câu đấy phát ra từ miệng Ji Dong-hwa, nó nghe rất vô lý.
Nghĩ đến đó, anh như bị thôi miên, khẽ gật đầu.
“Anh nói người em mà anh trân trọng đã phản bội anh… và anh nghĩ rằng đó là lỗi của anh, đúng không?”
Ryu Eden lại gật đầu.
“Vậy em hỏi vài câu hỏi nhé. Một, người đó có phải một trong hai kẻ bị loại khỏi cuộc thi vì scandal bạo lực học đường không?”
“…Sao cậu biết?”
“Tiếp theo. Hai, lúc người đó rời đi, anh đã nói gì?”
Một ký ức chợt hiện lên trong đầu Ryu Eden.
“…Anh nói với cậu ấy rằng, nếu làm sai, thì nên hối lỗi.”
“Ba, cậu ta phản ứng như thế nào?”
“…Nổi giận.”
Thực tế, từ ‘nổi giận’ không thể mô tả hết mức độ của cơn thịnh nộ ấy, nhưng Ryu Eden chỉ nói đến đó.
“Bốn, anh bảo cậu ta là đàn em mà anh trân trọng, nhưng anh có chắc cậu ta cũng xem anh như vậy không?”
“…Không.”
“Kết luận, là do cậu ta ngu ngốc, hay là lỗi của anh?”
Đột nhiên, đầu óc Ryu Eden trở nên trống rỗng.
Vì cứ trả lời theo mạch câu hỏi, đến giờ anh mới nhận ra anh chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất.
‘Nghĩa là… cậu ta không muốn thua cuộc một mình… cậu ta ghét anh vì anh đã nói những lời đó với cậu ta…’
“…Cậu ta là đồ ngốc.”
Ji Dong-hwa hài lòng gật đầu.
“Vậy là chúng ta đã đi đến kết luận rằng cậu ta chỉ là một kẻ hay ghen tị và nhỏ nhen, không chịu chấp nhận thất bại một mình.”
Ryu Eden bật cười. Nhưng ngay sau đó, anh rùng mình.
‘Sao em ấy có thể biết điều mà ngay cả mình cũng quên mất? Sao em ấy có thể khiến mình nhận ra điều đó?’
“…Cậu đã hiểu từ đầu sao?”
“Chuyện đó không quan trọng. Giờ quay lại vấn đề chính. Chuyện cậu ta cư xử như vậy là lỗi của anh à?”
Ryu Eden cuối cùng cũng hiểu Ji Dong-hwa đang dẫn dắt cuộc trò chuyện đến đâu. Anh cười chua chát đáp.
“Không phải.”
“…Vậy thì không có căn cứ nào cho việc anh nói anh không xứng đáng debut cả.”
Ryu Eden bắt đầu thấy thích cuộc đối thoại này, anh nheo mắt hỏi lại.
“Vậy theo cậu, cậu thấy thế nào?”
“Anh đã nói rằng ‘Nếu anh xứng đáng debut, cậu ta đã không làm vậy’ nhưng… Nếu cậu ta làm vậy chỉ vì ghen tị, thì nó không hề liên quan đến việc anh có xứng đáng debut hay không, đúng không?”
“Chính xác.”
“…”
“Thế còn chuyện nếu anh xứng đáng, nếu vậy anh đã không bị loại khỏi đội hình debut nhiều lần, chuyện đó thì sao? Cậu định phản bác thế nào?”
“……”
“Cậu chưa nghĩ đến đó, đúng chứ?”
Chết tiệt, suýt nữa là thuyết phục được anh ta rồi!
Khi nghe Ryu Eden nói, tôi đã nghĩ rằng tôi có thể thuyết phục được anh ta, nhưng giờ tôi lại vấp phải một chướng ngại.
Anh ta đã nắm được đúng điểm mà tôi cố tình tránh nhắc đến vì khó phản bác. Giỏi đấy.
Nếu tôi muốn áp dụng cùng một lập luận lên Ryu Eden của hiện tại như với Ryu Eden của năm năm trước, tôi phải giả định rằng cả hai là một, nhưng nếu anh ta nghi ngờ giả định đó…
Chết tiệt, đến tôi cũng thấy quá vô lý.
Trong khi tôi còn đang chìm trong suy nghĩ, Ryu Eden nhìn tôi đầy thích thú, anh cười nói.
“Bỏ qua chuyện đó đi, vậy kết luận là gì?”
Rộng lượng ghê. Vậy thì tôi sẽ thêm một chút tham vọng vào kết luận này.
“Tên của cậu ta, thông tin cơ bản, và anh phải phối hợp với công ty để đối phó.”
“Công ty thì anh hiểu, nhưng sao cậu lại cần tên và thông tin của cậu ta?”
“Còn phải hỏi sao?”
Bởi vì, để thao túng dư luận, sự thật là điều không thể thiếu.