Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 18
Khi nhìn vào trang phục của Ji Dong-hwa và Seok-jun, Lee Dongseok thốt lên một câu:
“Wow, hanbok thực sự rất hợp với hai bạn đấy.”
Quả thật, chiếc jeogori màu xanh lam, được thiết kế ôm sát tôn lên đường nét cơ thể, trông rất vừa vặn với họ.
“Tôi có thể hỏi concept lần này là gì mà hai bạn lại mặc trang phục này không?”
Ngay lập tức, Seok-jun cầm micro lên với phản ứng gần như giật mình, sau đó hét lên đầy tự hào. Ji Dong-hwa chỉ lặng lẽ rời mắt khỏi Seok-jun và nhìn vào khoảng không.
“Nàng tiên cá ạ!”
“Nàng tiên cá ư? Bạn có thể giải thích chi tiết hơn một chút không?”
Seok-jun định trả lời ngay, nhưng Ji Dong-hwa nhẹ nhàng hạ micro của cậu ta xuống, cậu nói.
“Tôi sẽ rất biết ơn nếu mọi người chờ xem trên sân khấu.”
“Được rồi. Nhưng trước khi biểu diễn, tôi không thể không hỏi cảm nghĩ của hai bạn. Seok-jun, cậu nói trước nhé!”
“Trước tiên, tôi muốn gửi lời yêu thương đến Dong-hwa hyung, người đã giúp tôi biến ước mơ này thành hiện thực.”
Ji Dong-hwa giơ tay lên định nói gì đó, nhưng rồi, lại im lặng buông tay xuống.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để mọi người, từng người một, đều có thể cảm nhận được rằng tôi là nàng tiên cá đích thực!”
Tiếp theo, Ji Dong-hwa cầm micro lên.
“…Cảm ơn mọi người đã dành thời gian để xem tôi, dù tôi vẫn còn nhiều thiếu sót. Tôi sẽ làm hết sức để không khiến mọi người cảm thấy lãng phí thời gian.”
Tôi, một trong những fan của Ji Dong-hwa, đã nghĩ rằng thời gian của tôi không hề bị lãng phí ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy bộ hanbok của cậu ấy. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ ngồi đó mà không nói gì.
Sân khấu dần chìm vào bóng tối. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh khiến người xem liên tưởng bản thân họ đang ở dưới nước. Tiếng đàn gayageum cất lên, trong trẻo như những giọt nước vỡ tan. Giữa những âm thanh bong bóng nước ấy, giai điệu của tiếng synth dần len lỏi vào, kết hợp với nhạc đệm mang hơi hướng phương Đông.
Giai điệu ấy văng vẳng một lúc, rồi hòa vào tiếng sóng biển và dần lắng xuống. Dưới ánh đèn xanh mờ ảo vừa được thắp sáng, Ji Dong-hwa đứng một mình, nhắm mắt, tay cầm micro.
“Em đã từng bơi lội trong vòng tay tôi,
Dẫu chỉ trong một khoảnh khắc, em cũng chưa từng nhìn tôi lấy một lần.
Ngày mà cuối cùng em cũng nhìn thấy tôi,
Tôi cứ chờ đợi khoảnh khắc đó mà hôm nay lại trôi qua.”
Hình ảnh Ji Dong-hwa đứng giữa ánh đèn xanh, nhắm mắt, hát theo nhịp rap giữa âm thanh sóng biển tạo ra một bầu không khí đầy u buồn.
Tiếng synth mang hơi hướng phương Đông lại vang lên, lần này hòa cùng một nhịp beat mạnh mẽ, mát lạnh. Ngay lúc đó, ánh sáng bên cạnh bật lên và Seok-jun bắt đầu phần rap của cậu ấy.
“Hôm nay, tôi vẫn là con sóng vô tận,
Rung động, bị cuốn vào thế giới của em.
Xin hãy nhìn tôi, kẻ chỉ biết trôi dạt đi mãi,
Ngày mà em quay lưng, rời xa tôi.”
Phần lời chơi chữ khi dùng từ “날” (ngày) và “날” (tôi) có cách phát âm giống nhau, khiến đoạn rap nghe càng thêm nhịp nhàng.
Suốt một verse của Seok-jun, dù không nhắc đến trực tiếp, nhưng nội dung vẫn xoay quanh chủ đề “biển yêu đơn phương nàng tiên cá”. Khi âm thanh giọt nước vỡ tan vang lên, tiếng đàn gayageum lại ngân nga, dẫn dắt đến đoạn pre-chorus của Ji Dong-hwa.
“Nếu như tôi cũng có đôi môi,
Hẳn tôi sẽ thì thầm lời yêu với em.
Ngày qua ngày, lặng lẽ đợi chờ,
Dù khẽ cất tiếng gọi, tôi chỉ nghe được tiếng sóng vỗ.”
Đúng lúc đó, tiếng sáo daegeum cất lên như những con sóng, kết hợp với âm thanh EDM tinh tế làm nền.
Cả hai di chuyển chéo qua nhau trên sân khấu, trình diễn những bước nhảy mềm mại đậm chất phương Đông. Như dòng nước chảy trôi, từng động tác đều nhẹ nhàng và liền mạch. Tôi cầm micro, cất giọng.
“Dù khẽ cất tiếng gọi,
Tôi chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ.”
Tiếng sóng thực sự vang lên, nhường chỗ cho phần EDM mang phong cách tropical house đầy sức sống.
“Dù lặng lẽ gọi tên em,
Em cũng chỉ nhìn về một nơi khác.”
Tôi và Seok-jun, đang diễn tả tình yêu đơn phương của biển dành cho nàng tiên cá, chúng tôi liên tục lướt qua nhau mà chẳng thể chạm tới nhau.
Mỗi lần vươn tay ra, tà áo jeogori lại bay lên trong không trung, đều khơi gợi xúc cảm của khán giả.
Sau khi phần điệp khúc kết thúc, giai điệu trở lại với nhịp beat trống mạnh mẽ, tạo cảm giác rộn ràng nhưng lại xen lẫn tiếng đàn gayageum, khiến bầu không khí trở nên man mác buồn.
Trên nền nhạc buồn đó, giọng rap của Seok-jun vang lên, kể về cảm xúc của kẻ đơn phương khi chứng kiến người mình yêu tiến về phía một người khác. Nếu đặt vào bối cảnh của câu chuyện nàng tiên cá, có lẽ đây chính là khoảnh khắc nàng tiên cá đổi lấy đôi chân, xuất hiện trong bữa tiệc, và tận mắt chứng kiến hoàng tử đang ở bên một cô gái khác.
Có lẽ vì thế, đoạn rap cuối của Seok-jun có lời như thế này:
“Trong đôi mắt em, những giọt lệ rơi,
Dẫu chẳng thể an ủi em, nhưng…
Hãy để tôi ôm em vào lòng,
Như chưa từng có gì xảy ra, để nước mắt em trôi đi.”
Ngay sau đó là đoạn của tôi, nhưng lần này, ca từ đã thay đổi.
“Nếu một ngày nọ em hóa thành bọt biển,
Xin đừng sợ hãi, vì đó sẽ là vòng tay tôi.
Ngày qua ngày, lặng lẽ nhớ mong,
Lặng lẽ trôi theo em vào biển xanh thẳm.”
Điệp khúc được lặp lại, nhưng lần này tiếng sáo daegeum được nhấn mạnh, dấy lên bầu không khí lãng mạn.
Những âm thanh bong bóng nước vỡ cùng tiếng đàn gayageum vang lên đều đặn, in sâu vào tâm trí người nghe hình ảnh nàng tiên cá tan biến trong biển cả.
Khi điệp khúc dần kết thúc, tiếng sóng từ đoạn mở đầu lặp lại. Một lần nữa, ánh sáng xanh dịu dàng bao trùm lấy tôi khi tôi nâng micro lên.
“Em đã từng bơi lội trong vòng tay tôi,
Dù chỉ trong một khoảnh khắc, tôi cũng chưa từng quên.
Ngày em theo tôi vào đại dương mênh mông,
Tôi chỉ biết đợi chờ giây phút ấy mà hôm nay lại trôi qua.”
Sau đó chỉ còn khoảng lặng.
Sân khấu tối đen.
Tếng sóng vỗ vang lên, từng đợt, từng đợt, tựa như tiếng khóc của đại dương.
***
Sau khi kết thúc màn trình diễn, tôi hít một hơi thật sâu rồi chờ đợi đèn sân khấu sáng trở lại, nhưng đột nhiên tôi thấy có gì đó kỳ lạ.
‘…Tại sao không nghe thấy tiếng vỗ tay?’
Từ trước đến nay chưa từng có chuyện như thế này. Dù cho màn trình diễn có tệ đến mức nào đi chăng nữa, nhưng đến mức không đáng để vỗ tay luôn sao? Như thế thì có chút… buồn đấy.
Ngay khi tôi bắt đầu nghĩ rằng quả là sai lầm khi chấp nhận lời đề nghị của Seok-jun, tiếng vỗ tay từ một góc nào đó vang lên, và nhanh chóng lan rộng khắp nơi.
‘…Hẳn là do kết thúc hơi mơ hồ khiến họ không bắt kịp nhịp để vỗ tay. May quá.’
Dù sao thì tôi cũng đã thức trắng mấy đêm liền để làm bài hát này, nếu không nhận được dù chỉ một tràng pháo tay, chắc chắn tôi sẽ cảm thấy chán nản, dù chỉ trong giây lát.
“Dong-hwa à! Em yêu anh! Lấy hết tiền trong ví em đi! Ra nhạc điiii!”
Giữa tiếng vỗ tay vang dội, giọng hét của một cô gái xuyên thẳng vào tai tôi. Phát âm của cô ấy… có lẽ cô ấy nên theo nghề ca sĩ nhỉ? Tôi hơi bối rối một lúc, nhưng ngay khi đèn sân khấu sáng hẳn lên, tôi lập tức điều chỉnh lại nét mặt.
Lee Dongseok bước tới bên cạnh, vỗ tay nhẹ và nhìn tôi, anh cười rạng rỡ.
“Ji Dong-hwa thực tập sinh, tai bạn đỏ lắm rồi.”
Chuyện đó… anh có cần nói thẳng ra như thế không?
“…Mỗi khi biểu diễn, vì dồn nhiều sức nên tai tôi thường đỏ lên như vậy.”
“Ơ kìa, lần trước đâu có thế, đúng không? Seok-jun thực tập sinh…”
Lee Dongseok, đang hào hứng trêu chọc tôi, quay sang chờ đợi sự hưởng ứng của Seok-jun—nhưng lại đột ngột khựng lại.
Gì thế? Tôi phản xạ nhìn theo. Và ở đó, Seok-jun đang…
“Hức… Hức… Huuuuuwaaaaa!”
…Khóc nức nở.
…Thằng này chắc chắn không bình thường. Một ngày nữa của tôi lại trôi qua với sự xác nhận rằng Seok-jun không phải người bình thường.
Một nửa khán giả trông có vẻ hoang mang, trong khi nửa còn lại chỉ đơn giản là thấy tình huống hiện tại buồn cười và cứ thế cười không ngớt.
“Seok-jun thực tập sinh, ừm, tại sao bạn lại khóc?”
“Dong-hwa hyung—hức, bài hát—hức, quá là, huuuu…”
…Cậu ta, thật sự là… haizz, tốt nhất là đừng nói gì cả. Hình như việc nhìn một gã cao hơn 1m8 khóc lóc thảm thiết trước mặt mình khá là hài hước nhỉ, vì càng lúc càng có nhiều khán giả bật cười.
Giữa một Lee Dongseok đang bối rối và một Seok-jun đang không ngừng nấc lên vì khóc, tôi đành phải cầm mic lên.
“…Mọi người không cần quá ngạc nhiên. Thực ra khi tập luyện, Seok-jun khóc giữa chừng rất nhiều lần, nên so với trước đây… thế này là đã cải thiện đáng kể rồi.”
“Vậy, Ji Dong-hwa thực tập sinh, rốt cuộc tại sao Seok-jun thực tập sinh lại khóc?”
“Mỗi lần đều có những lý do khác nhau. Lúc thì thấy buồn cho nàng tiên cá, lúc thì vì hát về việc theo đuổi nàng ấy khiến cậu ấy buồn, lúc thì đơn giản chỉ vì bài hát có không khí u sầu nên khóc. Còn lần này thì tôi không rõ.”
“Lần này—hức, vì Dong-hwa hyung, hát, quá là, huuu… buồn!”
Im đi, đồ khủng long chết tiệt.
Đừng có nói như thể cái tình huống hỗn loạn và ngu ngốc này là lỗi của tôi.
“…Có lẽ là lỗi của tôi.”
Ngay khi tôi buông lời chấp nhận số phận, tiếng cười lại rộ lên trong khán phòng. Bầu không khí u buồn khi nãy tan biến không còn dấu vết, dư âm của màn trình diễn mà chúng tôi mong muốn để lại cũng chẳng thấy đâu. Giữa khung cảnh đầy những con người đang cười vui vẻ quá mức, chỉ có tôi là vẫn giữ khuôn mặt vô cảm nhìn về phía trước.
Tất nhiên, Seok-jun vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc ủ rũ, nhưng vì cậu ta là một con khủng long, nên thôi cứ gạt sang một bên đi.
Khi chúng tôi bước xuống khỏi sân khấu, Yoon Sung-ho và Park Woo-jin—những người vừa thất bại trong phần trình diễn trước—cùng với Lee Hyun-jae, người tỏa sáng rực rỡ một mình, tiến đến chào đón chúng tôi.
“Hyung! Thật sự rất ngầu! Em đã cực kỳ ấn tượng luôn!”
Lee Hyun-jae chạy đến phấn khích hét lên. Trong khi đó, Yoon Sung-ho, dù có vẻ hơi gượng gạo với tôi, nhưng lại thân thiết với Seok-jun, đã xoa đầu cậu ấy một cách nhẹ nhàng, vừa đủ để không làm rối tóc. Dù đang cạnh tranh nhưng bầu không khí giữa họ vẫn rất hòa hợp.
Ngược lại, Park Woo-jin trông có vẻ hơi trầm lặng. Có chút tức giận ánh lên trong mắt cậu ta. Có lẽ thất bại ở sân khấu trước đó làm cậu ấy day dứt.
“Dong-hwa-ssi cũng rất tuyệt! Sau này hãy biểu diễn cùng nhau nhé!”
Dù quan hệ của chúng tôi còn khá lúng túng, nhưng Yoon Sung-ho, với chỉ số hòa đồng cao vút, đã thản nhiên bắt chuyện như thể đó không phải chuyện gì to tát cả. Tôi cảm thấy mình đã bị hút cạn năng lượng nhưng vẫn gật đầu đáp lại.
***
Sau khi bỏ phiếu, hai fan của Chae Ha-min và Ji Dong-hwa ra ngoài mà không nói gì, lặng lẽ bước đi cùng nhau.
“Muốn đi cà phê không?”
Fan của Chae Ha-min mở lời trước…
“…Ừ.”
Fan của Ji Dong-hwa đáp lại.
Cả hai cùng bước vào quán cà phê và tiếp tục chìm trong im lặng. Fan của Chae Ha-min có vẻ trầm tư, trong khi fan của Ji Dong-hwa trông như thể đang cảm thấy có lỗi.
“…Thật lòng mà nói, chuyện này có giống gian lận không?”
Fan của Chae Ha-min cất tiếng, khiến cô gái còn lại giật mình.
“…Lần phối khí Genie trước đây cũng thế.”
Cô gái nọ giật mình lần hai.
“Đội nào sở hữu Dong-hwa, đội đó sẽ thắng. Cứ như quy luật vậy.”
Tuy kết quả của vòng đấu chưa được công bố, nhưng dù cho đội khác có thắng nhờ phiếu chiến lược đi nữa, thì trong mắt công chúng ai thực sự là người chiến thắng đã quá rõ ràng.
“Tại sao Dong-hwa chưa bao giờ cùng đội với Ha-min nhỉ… Ha-min cũng xứng đáng có được sân khấu tỏa sáng mà…”
Nghe tiếng thở dài đầy tiếc nuối của người kia, fan của Ji Dong-hwa chỉ lặng lẽ gật đầu.
Dù sao thì, Ji Dong-hwa không chỉ có kỹ năng hát và nhảy, mà còn có khả năng sáng tác xuất sắc, liên tục tạo ra những ca khúc tuyệt vời, chưa kể đến việc chọn concept cực kỳ hợp gu fan—quả thật,
‘Đúng là giống gian lận thật…’