Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 16
Hôm nay là ngày công bố người bị loại đầu tiên. Nếu Lee Hyun-jae bị loại, thì chuyện dạy kèm cậu ấy hay cuộc gặp với bố mẹ cậu ấy sẽ không còn quan trọng nữa, nên tôi thật sự mong cậu ấy không bị loại.
Kết quả phải xứng đáng với thời gian đã bỏ ra chứ.
Được rồi, ít nhất là cho đến khi tôi bị loại, chỉ đến lúc đó thôi, dù là ai đi nữa, nếu nằm trong khả năng của tôi, tôi sẽ giúp.
… Chết tiệt, sao tôi lại nhận vai đó nhỉ? 40% là do Chae Ha-min, 20% là do cái tên ký sinh nọ.
Tôi khẽ đánh vào Chae Ha-min, người đang ngồi cạnh tôi chờ đến lượt trang điểm. Có vẻ cậu ta vừa chợp mắt một lúc, vì thế cậu ấy giật bắn người khi mở to mắt, trông có vẻ ngơ ngác.
“Dong-hwa, tự nhiên làm gì thế?”
“… Có con bọ dính trên người cậu.”
“Thế à? Cảm ơn cậu, Dong-hwa.”
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của Chae Ha-min, Lee Hyun-jae đứng bên cạnh không nhịn được mà bật cười.
“Anh Ha-min, em có thấy con bọ nào đâu?”
“… Dong-hwa, cậu nói dối?”
Cậu có thể đừng tỏ vẻ bị phản bội vì chuyện như thế không?
“Rồi, các bạn, sau vòng thi thứ hai! Hôm nay sẽ là ngày công bố người bị loại lần đầu tiên. Tổng cộng sẽ có hai người bị loại hôm nay…”
Lee Dong-seok bắt đầu giải thích chi tiết về luật lệ, có vẻ là để giúp khán giả tiện theo dõi hơn.
Mà rốt cuộc, cái bệ thang đáng chết đó vẫn chưa bị dẹp đi à? Người bị loại vẫn phải đứng phía dưới nữa ư?
‘Không phải cuối cùng họ sẽ debut trong cùng một nhóm à, thế thì tổ chức show sống còn kiểu này làm gì?’
Dù gì thì sau khi debut, cả nhóm sẽ trở thành một sản phẩm chung, làm thế này chẳng khác nào khiến người tiêu dùng của sản phẩm cãi nhau.
Không biết có lợi ích gì trong chuyện này nữa.
Chúng tôi đứng thành hàng ngay ngắn trước bệ thang, im lặng nhìn về phía trước.
“… Theo thứ tự được gọi tên, các bạn hãy bước lên bệ thang phía sau. Và cuối cùng, hai thực tập sinh không thể bước lên bệ thang… sẽ bị loại!”
Giọng điệu của người dẫn chương trình thật tàn nhẫn. Tôi khẽ nhíu mày nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.
“Vậy thì, đầu tiên chúng ta sẽ công bố hạng nhất!”
Ít nhất thì điểm này cũng có chút nhân văn hơn rồi. Cách làm trước đây thật quá đáng. Ai lại bắt hạng chót phải lên sân khấu cùng lúc với hạng nhất chứ. Không biết là đài truyền hình hay công ty giải trí nào nghĩ ra cái trò đó nữa, đúng là hơi quá…
“Kết quả đã được tính toán xong, người giành được vị trí thứ nhất sau khi nhận được sự công nhận từ cả khán giả lẫn ban giám khảo chính là… thực tập sinh Ji Dong-hwa!”
… Hả? Khoan đã.
Ban giám khảo có thể đã cộng điểm cho tôi vì tôi đã nỗ lực sáng tác, nhưng mà khán giả… tại sao họ lại thích tôi? Tâm lý của họ khiến tôi vô cùng tò mò.
“Thực tập sinh Ji Dong-hwa, bạn có cảm nghĩ gì?”
Tôi bước lên bệ thang và cầm lấy micro.
“… Trước tiên, tôi thật sự biết ơn những người đã quan tâm và dành sự yêu mến cho một người vẫn còn nhiều thiếu sót như tôi.”
Thật đấy, tôi không phải kiểu người ai cũng có thể thích được đâu.
Tình cảm của người khác dành cho tôi, cho dù tính cả 29 năm sống trên đời, vẫn là một điều xa lạ với tôi.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để đền đáp bằng sự nỗ lực của bản thân. Cảm ơn mọi người.”
“Wow, bạn nói trôi chảy quá. Theo những gì tôi nghe nói thì thực tập sinh Ji Dong-hwa sắp nhập học vào trường Đại học Quốc gia Hàn Quốc đúng không?”
Tôi không biết tại sao lại đột nhiên nói đến chuyện đó, nhưng đây là cơ hội tốt để tôi nhấn mạnh về hình ảnh “mọt sách”. Tôi vẫn muốn cho khán giả thấy rằng tôi thực sự là một con mọt sách chính hiệu, để họ không hiểu lầm tôi thêm nữa.
Không hẳn vì tôi mong bị loại, mà có lẽ, tôi chỉ muốn thể hiện đúng con người thật của mình.
“Vâng, đúng vậy.”
“Wow, vậy là bạn đã vừa học vừa làm thực tập sinh sao?”
Tôi chưa từng có trải nghiệm đó, nhưng cứ trả lời vậy trước đã.
“… Vâng, có thể xem là thế.”
“Bạn có thời gian để nghỉ ngơi không?”
Câu này thì tôi có thể trả lời dựa trên kinh nghiệm cá nhân.
“Có nhiều môn học mà tôi có thể học như một cách thư giãn, vì thế không có vấn đề gì cả. Và nếu muốn nghỉ ngơi thực sự, tôi sẽ đọc sách liên quan đến lĩnh vực mình quan tâm.”
Lee Dong-seok nghe câu trả lời của tôi, thoáng ngẩn ra một lúc rồi cất tiếng.
“… Bạn có muốn dạy kèm cho con gái tôi không?”
Ôi trời. Tiếc ghê.
“Tôi đã quyết định dạy kèm miễn phí cho thực tập sinh Lee Hyun-jae rồi. Xin lỗi nhé.”
Ngay lập tức, những phản ứng ngạc nhiên xen lẫn tiếng cười vang lên khắp trường quay. Chẳng có gì đáng cười cả, sao họ kỳ lạ thế nhỉ?
Sau đó, bầu không khí ổn định lại và thứ hạng lần lượt được công bố. Chae Ha-min đứng thứ hai, còn Ryu Eden đứng thứ tư.
‘Không biết khi nào sẽ đến lượt Lee Hyun-jae.’
Chắc cậu ta không bị loại đâu đúng không? Bị loại ngay sau khi vừa có cơ hội thì hơi tàn nhẫn.
Lee Hyun-jae vẫn chưa được gọi tên, ngay cả khi Kim Hyun-jin – người từng hai lần rớt hạng – được công bố ở vị trí thứ bảy. Khỉ thật, vậy ba tiếng đồng hồ tôi đã dốc toàn bộ sự tập trung thì sao?
“Bây giờ chỉ còn ba người. Một người duy nhất sẽ đứng thứ tám và tiếp tục tham gia chương trình, hai người còn lại sẽ ra về.”
Ai ai cũng biết điều đó, đừng nói mấy câu dư thừa nữa mà công bố luôn đi. Nhìn kìa, Lee Hyun-jae đang cúi gằm mặt, cắn môi căng thẳng.
“Và thực tập sinh cuối cùng được bước tiếp vào vòng sau là… Lee Hyun-jae!”
Ngay khoảnh khắc đó, Lee Hyun-jae gần như gục xuống. Áp lực của cơ hội cuối cùng, cộng với sự kỳ vọng từ bố mẹ, đã khiến màn trình diễn đầu tiên của cậu ấy không được tốt, nhưng thực lực của cậu ấy vốn không phải chỉ dừng lại ở vị trí thứ tám.
Cậu ấy cố gắng trấn tĩnh và bắt đầu phát biểu cảm nghĩ.
“Đầu tiên… Ừm… Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến những người đã ủng hộ tôi… Và tôi cũng thực sự biết ơn anh Dong-hwa, người đã giúp tôi tiếp tục được ca hát.”
Hả? Cái này hơi… bị phóng đại quá thì phải.
“Nếu không có anh Dong-hwa, chắc chắn sân khấu thứ hai của tôi cũng không thể hiện tốt được.”
… Cậu đang nói quá rồi đấy. Cậu đang nhảy cóc logic luôn rồi.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để thể hiện một hình ảnh tốt hơn trong lần sau! Cảm ơn mọi người!”
Sau đó, những thực tập sinh bị loại bắt đầu phát biểu cảm nghĩ. Nếu là tôi, chắc tôi chỉ nói vài câu qua loa cho xong, nhưng họ vẫn cố gắng nói dù nước mắt tuôn rơi.
‘… Thật đáng tiếc.’
Nó chắc chắn cũng là ước mơ và cơ hội quý giá của họ.
“Vòng thi thứ ba sẽ là vòng thi theo vị trí.”
… Gì cơ?
“Mọi người sẽ được chia theo từng vị trí để chuẩn bị cho phần thi.”
Khoan đã, chẳng phải chỉ có mỗi tôi ở vị trí sản xuất âm nhạc sao? Vậy tôi phải chuẩn bị một mình à?
“Vị trí được chia thành ba loại: nhảy, hát và rap. Nhóm nhảy có ba người, nhóm hát có ba người, và nhóm rap có một người. Vì Ji Dong-hwa là thực tập sinh duy nhất đăng ký vị trí sản xuất, bạn sẽ được phân vào nhóm rap và đảm nhiệm cả phần hòa âm, sáng tác lẫn hát.”
Khối lượng công việc hơi quá sức. Mà nhóm rap thì chắc là nhóm của Seok-jun rồi.
Tôi quay đầu nhìn về phía Seok-jun, và thấy cậu ấy hơi cúi đầu xuống.
Hành động đó là sao? Nhìn giống hệt con khủng long. Gương mặt của cậu ấy trông có vẻ nghiêm túc và trầm lặng trong mọi tình huống.
“Ha-min.”
Tôi vừa tắm xong thì thấy cậu ta đang ôm con rắn bông nằm trên giường của tôi. Khoan đã…
“… Sao lại nằm ở đó?”
“À thì… leo lên giường tầng hai mệt lắm.”
“… Sao cơ?”
“Ờm… Hôm nay lo bị loại nên tôi bị căng thẳng, giờ chân run hết cả lên… Tôi sẽ lên ngay!”
Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi là biết khả năng cậu ta bị loại gần như bằng không. Không biết bao giờ cậu ta mới bỏ được thói quen tự làm khổ bản thân.
“… Thôi cậu cứ nằm đi.”
Tôi bước lên cầu thang dẫn đến tầng hai.
“Anh cũng căng thẳng đến mức chân vẫn còn run đây.”
Ryu Eden, chân anh ta mà cũng run sao? Đôi chân vạm vỡ đó á?
Sau đó, Chae Ha-min tiếp tục làm loạn thêm khoảng mười phút, khăng khăng rằng không cần đổi chỗ, nhưng sau khi tôi quát thì cậu ấy im re.
“Nhưng mà Dong-hwa này, chăn của cậu ngắn thật đấy.”
Tiếc thay, nó lại vừa khít với tôi, đồ cao kều.
“Mà này, Dong-hwa, cậu cao bao nhiêu thế? Thật ra anh không giỏi đoán chiều cao của người thấp hơn anh.”
“… Anh cao bao nhiêu?”
“Anh á? Tầm 1m85.”
Vậy thì việc đoán chiều cao của người khác của anh ta gần như vô vọng rồi. Ít nhất 90% dân số thấp hơn anh đấy.
“… 1m78.”
“Wow, Dong-hwa à, chênh lệch hơn anh tưởng nhiều!”
Hmm, tôi không hiểu anh ta đang có ý gì với câu đó.
Là nói tôi trông có vẻ cao, hay đang chê tôi lùn?
Ryu Eden nhìn Chae Ha-min, người đang trầm trồ, rồi hỏi:
“Ha-min, còn em thì sao?”
“Hmm, hình như em cao 1m83?”
“Nghĩ lại thì, trong số các thực tập sinh, có phải Dong-hwa là người thấp nhất không?”
Trời đất, 1m78 đâu phải là chiều cao bị xem là thấp chứ. Hay đó là chuyện bình thường trong giới này?
“Bảo sao, mỗi lần tôi đặt tay lên vai Dong-hwa, tôi đều thấy cực kỳ thoải mái luôn ấy!”
Câm miệng đi, đồ thỏ.
Cậu đang nói như thể tôi là chỗ tựa tay của cậu không bằng.
“Dong-hwa à, do em ngủ không đủ giấc đấy.”
Im đi, đồ người khỏe mạnh.
Giữa một đám dị nhân, tôi là kẻ bình thường duy nhất, chịu khổ là đúng rồi.
***
Tôi và Seok-jun chào nhau lần đầu trong phòng thu. Nếu xét theo nghĩa đen, thì thực ra chúng tôi đã tự giới thiệu từ trước, nhưng đó chỉ là lời chào xã giao thôi.
“Tôi gọi cậu là Jun được không?”
“Dạ—cứ gọi thoải mái—hyung—”
Hmm, giọng điệu uể oải quá. Nói chuyện chậm thật đấy.
“…Vậy thì tôi sẽ gọi như thế.”
“Anh cũng—cứ nói chuyện thoải mái đi ạ—”
“…Ừ.”
Trời đất, chậm vô cùng.
Làm sao mà một người nói chuyện chậm thế này lại có thể rap theo nhịp được? Hay điều đó chỉ là định kiến của tôi?
“…Cậu muốn làm nhạc theo phong cách nào?”
“Em muốn—một bài hát có—bầu không khí—đậm chất cổ tích.”
Cổ tích? Ý là giống tên tôi á hả? Hay là…
“Cổ tích kiểu Fairy Tale?”
“Dạ—”
“…Tại sao?”
“Chuyện này hơi—xấu hổ một chút—nhưng…”
Nhanh lên, nói dài dòng quá.
“Thực ra em—rất thích—các câu chuyện cổ tích.”
…Kỳ lạ thật. Hình như cậu ta cũng không bình thường.
Tại sao tôi gặp ai cũng khiến tôi có cảm giác tôi là người bình thường duy nhất vậy trời?
“…Jun à.”
“Dạ—”
“…Cậu thích truyện cổ tích nào?”
“Hmm—thật ra thì—em thích tất cả—các truyện cổ tích của Disney.”
Trời ạ.
Tôi không ngờ mình lại có nhiều định kiến đến thế. Một người đàn ông trưởng thành thích Disney…
“…Cụ thể hơn?”
“Tiên Cá—”
“Vậy là… cậu muốn làm một sân khấu theo concept Nàng Tiên Cá?”
“Vâng—”
Tôi khựng lại một lúc rồi úp mặt vào lòng bàn tay.
Tôi đã tự nhủ sẽ giúp tất cả bọn họ debut bằng mọi cách, nhưng liệu chiều theo ý cậu ta có thực sự giúp được không đây?
Haizz… Kệ đi, tới đâu thì tới.
Nếu đã có cơ hội cháy hết mình rồi thất bại, thì ít ra cũng phải cháy một cách rực rỡ.
Dù có bị loại thì cũng phải bị loại một cách hạnh phúc.
“…Cậu nói là cậu cũng biết chút ít về sáng tác đúng không?”
“Dạ—”
“Hôm nay cậu hãy làm thử một bản demo theo concept Nàng Tiên Cá mà cậu nghĩ ra. Tôi sẽ làm theo cảm giác của cậu, chúng ta cùng hoàn thiện nó nhé.”
“…Anh nói thật chứ?”
Sao tự nhiên nói nhanh dữ vậy? Tôi nghe mà hoảng hồn.
“…Không lẽ tôi nói đùa chắc?”
Và ngay lập tức, Seok-jun bật dậy, ôm chầm lấy tôi rồi hét lên:
“Uwaaaa!”
Cậu hơi đáng sợ rồi đấy. Thả tôi ra được không?
“Em thực sự rất muốn làm điều này! Trời ơi, em vui quá! Dong-hwa hyung là thiên thần! Anh ngầu quá! Trước đây em từng bị ghét vì thích Disney, nhưng anh lại đồng ý giúp em! Em yêu anh!”
…Cậu ta chắc chắn cũng không bình thường.
Video hậu trường – Team Rap Position
[Q: Seok-jun là người như thế nào?]
Dong-hwa suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời.
“Cậu ta bị điên.”
[Q: Tại sao?]
“…Có những kiểu điên vượt quá phạm vi con người có thể lý giải được, nên rất tiếc, tôi không thể giải thích được.”
[Q: Ý cậu là sao?]
“…Ý tôi là, cậu ta là một tên điên không thể tưởng tượng nổi.”
Cảnh quay chuyển sang Seok-jun. Mắt cậu ta hơi đỏ, có vẻ như đã khóc. Nốt ruồi dưới mắt trái khiến biểu cảm đó càng rõ ràng hơn.
[Q: Còn Dong-hwa thì sao?]
“…Là ân nhân—đã giúp tôi thực hiện ước mơ—”
[Q: Vì sao?]
“Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu… Nhưng anh ấy đã giúp tôi biến những cảm xúc tôi có khi xem Nàng Tiên Cá thành một bài hát. Anh ấy còn giúp tôi viết lời. Nhờ anh ấy, tôi đã hoàn thành một trong những điều trong bucket list của mình—”
[Q: Concept của sân khấu là gì?]
“À! Cái này tôi có thể giải thích! Tôi và Dong-hwa hyung sẽ (BÍP—) theo concept này.”
Cảnh lại chuyển sang Dong-hwa.
[Q: Cậu nghĩ gì về concept này?]
Cậu ấy cúi gằm mặt xuống, đắn đo một lúc rồi đáp.
“…Tôi không chắc đây có phải câu trả lời phù hợp trên truyền hình không, nhưng nó giúp tôi nhận ra một điều: Khi con người quá đắm chìm vào thứ gì đó, họ có thể trở nên kỳ quái đến mức nào.”
[Q: Ý cậu là sao?]
“Tôi đã cố gắng nói giảm nói tránh, nhưng vì các anh cứ hỏi nên tôi sẽ trả lời thẳng: Concept này thể hiện sự điên rồ của Seok-jun một cách rõ rệt.”
[Q: Theo nghĩa tốt hay xấu?]
“…Tôi có quyền giữ im lặng không? Nếu có, tôi sẽ sử dụng quyền đó.”
Hmm, ngoài dự đoán của tôi, bài hát được làm ra khá ổn. Nhìn chung, nó gợi nhớ cảm giác như đang chìm dưới một đại dương xanh thẳm, đoạn điệp khúc tạo cảm giác như gió biển thổi qua.
Có lẽ ý tưởng Nàng Tiên Cá không tệ như tôi nghĩ.
Seok-jun tạm dừng bản phối thử có hướng dẫn đầu tiên và suy nghĩ một lúc.
“Hyung, đoạn này nếu làm mờ ảo hơn một chút sẽ hay hơn ạ.”
Cuối cùng, tôi đã nhận ra. Cậu ta chỉ nói nhanh khi nói về thứ mình thích thôi.
“…Hay tôi thêm hiệu ứng tiếng bong bóng nước nhé?”
“…Anh chính là mẫu người lý tưởng của em.”
Câm đi, đồ khủng long.
Lẽ ra cậu phải tuyệt chủng rồi chứ.