Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 14
14.
Ngày sau khi quay tập thứ hai của Survival, ngày nghỉ chính thức đầu tiên của tôi đã đến, tôi nằm trên giường, ngẫm nghĩ.
Được rồi, trước tiên là những điều quan trọng nhất.
Đầu tiên, rõ ràng là hệ thống muốn tôi ra mắt. Tôi đã lường trước được điều này ngay từ đầu.
Thứ hai, nếu đúng như vậy thì lý do của chuyến du hành không gian – thời gian này chính là để giúp tôi ra mắt. Đây là câu chuyện rất khó hiểu, nhưng nó là phỏng đoán hợp lý.
Thứ ba, cuối cùng… một mảnh khả năng.
“Dong-hwa!”
Chae Ha-min gọi tôi. Anh chàng nằm trên giường tầng hai đang cúi đầu nhìn tôi, tôi cũng quay đầu lại nhìn cậu ta.
“Cậu sẽ làm gì trước khi bảng xếp hạng tổng thể thứ 1 và thứ 2 được công bố? Đã lâu rồi tôi không được nghỉ lễ.”
“… Tôi sẽ sáng tác bài hát.”
Tôi không thể nhìn thẳng vào cậu ấy nên tôi cúi đầu xuống một chút.
Chae Ha-min nhìn tôi một lúc như thể đang thắc mắc tại sao tôi lại hành động kỳ lạ như vậy, rồi lại mỉm cười rạng rỡ và nói.
“Vậy thì đến phòng tập với tôi nhé, Dong-hwa!”
Chết tiệt, tôi không muốn.
* * *
Đêm qua, lúc tôi trở về chỗ ở sau khi hoàn thành sân khấu và các cảnh quay khác, tôi nằm trên giường, hỏi hệ thống về mảnh khả năng.
[Tôi không thể cho bạn biết ‘mảnh khả năng’ là gì, nhưng tôi có thể cho bạn biết cách sử dụng nó. Bạn chỉ cần cho biết bạn có sẵn lòng sử dụng mảnh khả năng hay không.]
‘Muốn tôi sử dụng mà không biết nó sẽ gây ra hiện tượng gì sao? Tác dụng phụ là gì?’
[Chú ý! Không có tác dụng phụ nào cả. Tuy nhiên, bạn có thể cảm thấy bối rối trong một thời gian ngắn do lượng thông tin quá lớn ập đến với bạn trong chốc lát.]
‘Dù sao thì, nếu tôi sử dụng cái này… Tôi có thể tìm ra lý do cho sự dịch chuyển không gian và thời gian của tôi không?’
[Đó là gợi ý, không phải câu trả lời.]
Nó đang bảo tôi tự xem xét và tự tìm ra giải pháp. Nếu không thể đoán ngay được, tôi phải sử dụng thêm nhiều mảnh khả năng như ý muốn của nó. Nó là tên khốn xấu xí hay dùng những thủ đoạn thật kinh tởm.
[Đó không phải là ý định của tôi.]
Đồ rác rưởi.
[Chú ý! Việc tiếp tục sử dụng ngôn ngữ lăng mạ có thể dẫn đến bất lợi.]
… Nó thực sự là sinh vật có trí tuệ. Tôi không biết rằng nó có phản ứng cảm xúc.
Rốt cuộc, tôi sẽ không bao giờ biết có gì cho đến khi tôi thử. Tôi phải thử nó trước đã.
‘Tôi sẽ sử dụng mảnh khả năng.’
Và rồi đột nhiên tôi mất đi ý thức.
* * *
Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một người đàn ông đang đọc một bài báo. Cứ như thể tôi đã trở thành một thực thể tuyệt đối đang nhìn xuống thế giới từ góc nhìn của ngôi thứ ba.
… Xấu hổ quá.
Tôi cảm thấy ngượng ngùng trong giây lát, và lấy lại bình tĩnh nhìn về phía trước khi nghĩ rằng tôi cần phải thu thập một số thông tin. Màn hình mà người đàn ông đang nhìn vào thu hút sự chú ý của tôi trong giây lát.
… Bài viết trên Internet?
‘Chúa: Một thành viên thực sự là người nghiện ma túy?’
Tiêu đề bài viết khá khó hiểu. Tôi rất khó chịu tính khiêu khích của tiêu đề. Nhân tiện, ‘Chúa’… Tôi không có cảm giác tốt với cái tên đó.
Tôi tập trung vào khuôn mặt của người đàn ông đang xem bài viết trên Internet.
… Đó là Chae Ha-min trưởng thành.
Vẻ ngoài giống thỏ và ấn tượng dịu dàng giống hệt Chae Ha-min phiên bản bé, nhưng có lẽ do thời gian, có cảm giác cậu ấy trưởng thành hơn.
Chae Ha-min cúi đầu thở dài. Chiếc điện thoại bên cạnh cậu ấy vẫn tiếp tục reo.
Ngay lúc đó, một người đàn ông khác đi ngang qua tôi và đứng sau Chae Ha-min. Anh ta đánh rất mạnh vào đầu Chae Ha-min.
Đồ điên, sao hắn dám xúc phạm bạn của tôi. Ta cần gặp nhau một lát.
“Chết tiệt, mày, mày phá huỷ mọi thứ rồi.”
… Anh chàng đó, chính là anh chàng xấu xí ở công ty cũ của chúng tôi.
Chae Ha-min lại thở dài. Đôi mắt của Chae Ha-min hoàn toàn lạnh lẽo, không hề có chút ấm áp nào giống như lúc nhìn tôi.
“Hử.”
Không, tại sao cho đến tận lúc này cậu ấy vẫn thành thật đến thế? Tôi thấy Chae Ha-min đã tiết lộ thông tin về những đứa trẻ trong nhóm của cậu ấy sử dụng ma túy. Đó có phải là lý do tại sao nói dối là điều không thể chấp nhận không? Lòng tốt cũng có giới hạn.
Sau đó, gã xấu xí đó bắt đầu run rẩy, túm lấy cổ áo Chae Ha-min và ném cậu ấy sang một bên. Kế tiếp, anh ta nhấc đầu gối lên như thể anh ta định giẫm Chae Ha-min bằng chân.
Tôi phản xạ cử động cơ thể nhưng không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn.
Và khoảnh khắc đó, ý thức tôi tắt ngúm hệt như ánh sáng vụt tắt.
Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình ở bệnh viện. Chae Ha-min đang nằm trên giường bệnh với nhiều vết bó bột ở nhiều nơi. Và những người trông như là người thân của cậu ấy đang ngồi cạnh giường.
Một người đàn ông được cho là cha của Chae Ha-min nhìn xuống Chae Ha-min và nói.
“Như thế này có vẻ tốt hơn. Chân của con đã gãy rồi, khó mà tiếp tục khiêu vũ được nữa. Tỉnh táo lại đi, chuẩn bị làm người kế nhiệm đi.”
Ừm, bác ấy không phải là người tốt như tôi nghĩ.
Chae Ha-min chỉ gật đầu, rồi cúi đầu.
Sau khi gia đình rời đi, Chae Ha-min bị bỏ lại một mình trong phòng đơn. Chae Ha-min bắt đầu khóc như thể rất buồn. Tôi nghe tiếng khóc một lúc rồi lại bất tỉnh.
Và khi tôi thức dậy thì đã là sáng sớm hôm sau.
* * *
Chuyện quái gì thế? Dù tôi đến phòng tập cùng Chae Ha-min, nhưng tâm trí tôi quá phức tạp đến nỗi tôi không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Khi nhìn Chae Ha-min, tôi thậm chí không thể nhìn thẳng vào cậu ấy vì hình ảnh cậu ấy khóc trước đó cứ hiện về trong tâm trí tôi một cách vô cùng sống động.
“Dong-hwa à.”
Cái gì? Tại sao sinh vật điên rồ lại cho tôi thấy thứ đó?
“Ừm, Dong-hwa?”
Điều đó có liên quan gì đến việc du hành không gian-thời gian của tôi? Nếu như…
Đúng lúc ấy, Chae Ha-min nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi. Tôi nhìn Chae Ha-min, cố gắng che giấu vẻ ngạc nhiên.
“Dong-hwa! Cậu có sao không?”
“…Sao?”
“Không, từ sáng đến giờ, tôi có làm gì sai à?”
… Là lỗi của cậu.
“… Không phải lỗi của cậu, tôi chỉ hơi mệt thôi.”
Anh chàng đang bối rối vì tôi suy nghĩ lan man mà không trả lời cậu ấy, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, Eden hyung nói rằng cậu đã thức trắng đêm để sắp xếp bài hát. Tôi lo lắng cho sức khỏe của cậu. Tôi cũng thấy vậy… Có vẻ hơi quá đáng.”
Nói xong, Chae Ha-min nhìn tôi một lúc rồi hét lên.
“Hôm nay chúng ta đừng tập luyện nữa mà hãy cùng nhau đi chữa bệnh nhé! Chúng ta chưa có thời gian nghỉ ngơi thực sự kể từ khi bắt đầu cuộc sống sinh tồn. Cậu có vẻ rất mệt mỏi, vì thế hôm nay tôi phải ép cậu đi chơi.”
“… Tôi trông có vẻ mệt mỏi?”
“Đúng thế.”
Được rồi, thừa nhận thôi. Tôi mệt lắm rồi.
Tôi cảm thấy căng thẳng vì những tình huống lạ lẫm mà tôi không hề hay biết liên tục diễn ra, tôi cảm thấy thất vọng vì không biết mình đang trải qua chuyện gì.
Tôi đã chạy rất xa trong khi phớt lờ tất cả những điều đó, nhưng hiện tại đầu óc tôi không còn hoạt động đủ tốt để suy nghĩ về bất cứ điều gì.
Có lẽ tôi đã xác nhận được một khả năng nào đó có thể xảy ra trong tương lai, nhưng tôi thực sự mệt mỏi.
“Cậu định đưa tôi đi đâu?”
Anh chàng có vẻ ngạc nhiên khi tôi trả lời cậu ấy bằng giọng tích cực, cậu ấy mỉm cười rạng rỡ nói,
“Chúng ta cùng đi chữa lành bằng động vật nhé!”
Vì cậu ấy đang nói đến điều đã được khoa học chứng minh nên tôi không thể phản đối.
Tôi trả lời với một nụ cười nhẹ.
“Được rồi, chúng ta làm vậy đi.”
* * *
Chae Ha-min điên rồi.
“Ha-min.”
“Hả?”
“…Chúng ta đang thực hiện liệu pháp chữa lành bằng động vật à.”
“Đúng rồi, nó ở đây nè, động vật nè. Dễ thương quá phải không?”
Chae Ha-min vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve con trăn đang quấn quanh cổ cậu.
Liệu pháp động vật thông thường bao gồm việc dành thời gian cho chó hoặc mèo đúng không? Ít nhất là phải với những loài động vật được coi là dễ thương như thỏ chẳng hạn. Chuyện gì thế này, chuyện này thật bất thường.
Đây là trung tâm trải nghiệm bò sát, chúng tôi mất một chút thời gian để đến bằng taxi. Liệu pháp động vật kiểu này? Nó thực sự khiến cậu ấy cảm thấy sảng khoái ư.
Tôi né tránh khung cảnh một chú thỏ khổng lồ mỉm cười rạng rỡ khi được quấn quanh cổ bởi một con trăn cực đại và bắt đầu từ từ chiêm ngưỡng những con rắn trong chuồng.
… Tôi cảm thấy được chữa lành một chút khi chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không. Tôi không biết nó thuộc loài rắn gì, nhưng nhìn nó rất đẹp vì nhiều hoa văn đầy màu sắc.
“Rắn cũng dễ thương phải không?”
“…Nó trông đẹp hơn là dễ thương.”
“Tôi thực sự thích rắn. Đây là lần đầu tiên tôi đi xem rắn với bạn bè, tôi muốn đến đây thường xuyên.”
“… Nếu cậu đi cùng người khác ngoài tôi, tốt nhất là cậu nên nói cho họ biết trước về những loài động vật mà họ sẽ nhìn thấy.”
Anh chàng có vẻ không hiểu ý tôi nhưng vẫn gật đầu. Đứa trẻ này có lẽ không có nhiều bạn vì nó quá vô tâm.
Vì vậy, khi đến lúc phải rời đi sau khi xem nhiều loại rắn khác nhau, tôi kéo Chae Ha-min đang cảm thấy tiếc nuối ra ngoài.
Tôi đã thực sự tức giận, nhưng tôi cảm thấy đầu óc mình đã bình tĩnh lại, có lẽ là vì hành động của tên ngốc này.
Bây giờ, tôi nghĩ tôi có thể sắp xếp suy nghĩ của bản thân về những khả năng có thể xảy ra.
Được rồi, để tôi hỏi thử nhé. Có thể cậu ấy biết vì chú của cậu ấy đang làm việc ở công ty đó.
“Ừm, Ha-min à.”
Tôi hỏi Chae Ha-min, người đang mỉm cười như thể rất hài lòng với búp bê rắn mà tôi mua tặng.
“Nếu cậu ra mắt ở công ty cũ, cậu có biết họ dự định ra mắt với tên gì không?”
Mặc dù Chae Ha-min không hiểu được ý định của câu hỏi nhưng vẫn trả lời một cách chân thành.
“Có một số ứng cử viên, nhưng đã quyết định sơ bộ. Chú tôi đã nói với tôi như vậy, hình như nội bộ đã chọn cái tên là “Chúa”? Dù sao thì tôi nghe nói họ đã quyết định chọn một cái tên tương tự. Mà sao cậu lại hỏi?”
… Cái quái gì vậy. Tôi từng nghi ngờ một chút, cơ mà tôi nghĩ là tôi đoán đúng.
* * *
Sau khi ăn một bữa nhanh với Chae Ha-min và trở về, tôi vào phòng studio và nhốt mình trong đó. Bởi vì đây là nơi duy nhất tôi có thể ở một mình.
Vậy nên, tôi đoán mảnh khả năng đó là một thiết bị cho thấy “khả năng” có thể xảy ra nếu tôi không phải là thực tập sinh thần tượng.
Nếu lúc đó ‘tôi’ không sụp đổ, không, nếu ‘tôi’ không bị công ty cũ xa lánh, nếu ‘tôi’ không tồn tại, Cha Ha-min sẽ cố gắng ra mắt ở đó, dù chỉ vì lợi ích của chú cậu ấy.
Nói cách khác, nếu tôi sống cuộc đời của một tiểu thuyết gia, sự kiện tham gia vào show sinh tồn của Cha Ha-min sẽ không bao giờ xảy ra.
Do đó, có thể đi đến kết luận sau.
Có một ‘khả năng’ là Chae Ha-min sẽ không thể tiếp tục sự nghiệp thần tượng của cậu sau khi tiết lộ rằng các thành viên của nhóm cùng ra mắt dưới công ty cũ đã sử dụng ma tuý, nhưng sự can thiệp của tôi đã giúp cậu ấy tránh được khả năng đó.
Vâng, tốt. Tôi đã hiểu ở một mức độ nào đó.
Một trong những lý do tôi trải qua điều này là để ngăn Chae Ha-min khỏi phải trải qua cùng một bi kịch mà cậu ấy có thể đã trải qua ở thế giới gốc.
Tất nhiên, tôi cảm thấy khá hài lòng khi Cha Ha-min không phải trải qua trải nghiệm đó nhờ sự can thiệp của tôi. Thực ra, lúc này tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm. Có lẽ vì chúng tôi đã trở nên khá thân thiết.
Và vì Chae Ha-min là mục tiêu của nhiệm vụ chính, xây dựng mối quan hệ thân mật, hiện đã hoàn thành, có lẽ trường hợp của Ryu Eden cũng giống vậy… Có thể có một số khả năng mà anh ấy sẽ không cần trải nghiệm nữa vì tôi. Nếu đúng như thế thì theo cách riêng của nó, đây có thể là thứ khiến tôi thỏa mãn.
Nhưng vẫn còn một câu hỏi chưa có lời giải đáp.
‘Tại sao lại phải là tôi?’
Tại sao tôi lại đảm nhận vai trò quan trọng là giúp cuộc sống của mọi người không bị hủy hoại?
Một người vô năng như tôi có thể làm gì cho người khác? Tôi, một đứa trẻ mồ côi thậm chí còn không thể chăm sóc chu đáo cho bản thân, có thể làm gì cho người khác chứ…
Tôi vùi đầu vào bàn làm việc.
Tôi sắp chết vì gánh nặng này rồi. Thật sự… Nặng nề.
* * *
Trong khi tập nhảy ở phòng tập, Chae Ha-min nhớ ra hôm nay Dong-hwa có hành động kỳ lạ.
‘Dong-hwa chắc chắn là kỳ lạ.’
Mặc dù tôi không phải là người nhạy bén nhưng Dong-hwa hôm nay thực sự quá ngớ ngẩn. Cậu ấy thường suy nghĩ rất nhiều, nhưng lần này thì đặc biệt tệ.
‘Không biết có chuyện gì không ổn không nhỉ?’
Đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động. Từ ‘bà’ sẽ xuất hiện khi tôi nhấc điện thoại lên.
“Bà ơi, lâu rồi không gặp!”
– Ừ, Ha-min. Cháu đã gặp được quý nhân chưa?
“… Không chắc cậu ấy có phải quý nhân không nữa?”
Chae Ha-min nghiêng đầu.
― Bà nghĩ hai người gặp nhau vì giọng hát của người đó rất hay. Nếu cháu không gặp cậu ấy, giọng hát của cháu cũng sẽ không hay đến thế.
Chỉ đến lúc đó Chae Ha-min mới nhớ lại vận may mà bà cậu đã kể cho cậu nghe trong quá khứ. Nhân tiện, tôi từng kể rằng cảm giác như cậu ấy là quý nhân của tôi, vốn tôi chỉ đùa thôi, nhưng người đó có thực sự là Dong-hwa không?
“Dạ, cháu có một người bạn mới thân thiết gần đây!”
– Ha-min à, nghe kỹ nhé. Chỉ cần gặp được người đó thôi cũng đã là một ân huệ lớn lao đối với cháu đấy, vậy nên cháu phải đối xử tốt với người đó hết lòng.
“Vâng, bà biết là cháu đối xử tốt với mọi người mà.”
– Vận may của cháu không cho thấy cháu sẽ có nhiều bạn bè. Dù sao thì, vì cháu đã tránh được tổn thương lớn nên hãy đối xử tốt với người đó nhé, được không?
Chae Ha-min, người trở nên nghiêm túc sau khi nghe giọng nói nghiêm túc của bà mình, trả lời một cách mạnh mẽ.
“Dạ, được ạ.”
– Được rồi. Bà chỉ muốn xác nhận là cháu đã gặp được chưa thôi. Chúng ta cúp máy nha.
“Chúc bà một ngày tốt lành!”
Chae Ha-min bắt đầu suy nghĩ khi nhìn vào chiếc điện thoại đã ngắt kết nối của cậu.
‘Mình có nên nấu canh nấm cho Dong-hwa không nhỉ? …?’