Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 13
13.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi Nietzsche Entertainment đã làm tốt công việc của họ. Điều đáng ngạc nhiên là con số tăng càng nhanh thì tôi càng đến gần giữa hàng ghế đầu.
Ngay sau khi 150 khán giả vào chỗ, MC Lee Dong-seok tiến lên giới thiệu ban giám khảo, nhóm A và B đều bước lên sân khấu.
“Tuyệt quá…”
Tôi quên cả việc cổ vũ, chỉ nhìn Ji Dong-hwa lẩm bẩm.
Tôi không biết trang phục của cậu ấy theo concept gì, nhưng Ji Dong-hwa trang điểm mắt hơi tối, mặc quần da đen, áo sơ mi trắng và đeo vòng choker quanh cổ.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Cảnh tượng Ji Dong-hwa giơ tay mân mê chiếc vòng trên cổ, như thể cảm thấy hơi khó chịu, đã kích thích thứ gì đó bên trong tôi.
‘Không, chỉ xem thử thôi, chỉ xem thử thôi. Tôi sẽ không bao giờ trở thành fan của Ji Dong-hwa hay bất kỳ ai khác.’
“Được rồi, trước khi xem video chuẩn bị sân khấu của nhóm A, chúng ta không thể không nghe một vài lời từ các thành viên trong đội, đúng không? Đầu tiên, chúng ta hãy bắt đầu với thực tập sinh Ryu Eden, người được chọn làm nhóm trưởng.”
Ryu Eden cũng mặc bộ trang phục tương tự như Ji Dong-hwa, nhưng trong khi Ji Dong-hwa sử dụng vòng cổ làm điểm nhấn thì Ryu Eden lại sử dụng sợi dây xích buộc quanh eo, quấn chéo qua vai. Làm đôi vai rộng của anh ấy lại càng nổi bật.
‘Nghe nói Eden là người có sức mạnh thể chất số một…’
“Trước hết, tôi muốn cảm ơn khán giả đã đến tận đây để xem sân khấu chưa đủ tốt của chúng tôi! Tôi hy vọng bạn thích giai đoạn này, tất cả các thành viên trong nhóm chúng tôi đã nỗ lực chuẩn bị!”
“Xin mời thực tập sinh Ji Dong-hwa!”
Tôi bắt đầu tập trung.
“…Vâng, tôi đã cố gắng rất nhiều để thay đổi tâm trạng của bài hát. Tôi sẽ rất cảm kích nếu bạn có thể tập trung vào phần đó và theo dõi sân khấu.”
‘Một Donghwa đầy sống động lẫn chân thành… Ji Dong-hwa đang nói ngay trước mắt tôi… Giọng nói đó có phải là thật không? …Chiếc vòng cổ và biểu cảm lạnh lùng đó có thật sao? …Có hợp lý không khi cậu ấy vẫn chưa được ra mắt?’
Tôi lẩm bẩm trong lòng, không dám nói thành lời.
“Tôi nghe nói thực tập sinh Ji Dong-hwa đã tham gia vào việc sắp xếp bài hát. Có đúng vậy không?”
“…Anh nói đúng. Nhưng ý tưởng đã được quyết định sau khi mọi người họp bàn. Đây là nhờ sự làm việc chăm chỉ của tất cả thành viên trong nhóm.”
‘Kể cả cậu ấy có tính cách tốt đi nữa, thì làm sao điều đó có thể xảy ra được? Cậu có thể trở thành người duy nhất được chú ý, vậy tại sao cậu ấy lại nhắc đến những đứa trẻ khác? Cậu có bị điên không, Dong-hwa à? Cậu nên ra mắt đã. Không phải đã đến lúc không cần chăm sóc những đứa trẻ khác sao?’
Tôi tiếp tục lẩm bẩm trong lòng, không dám nói thành lời.
Một video đã chỉnh sửa về quá trình chuẩn bị sân khấu được chiếu sau khi phần phỏng vấn thành viên kết thúc.
Mỗi lần có cảnh Ji Dong-hwa chỉ ngủ hai hoặc ba tiếng một ngày, sau đó tiếp tục dành thời gian cho việc biên tập và luyện tập, tôi lại nhìn Ji Dong-hwa với tâm trạng nặng trĩu.
Đặc biệt, tôi nhận ra rằng mình đang được Ji Dong-hwa an ủi thầm lặng khi lắng nghe về nỗi lo lắng của Lee Hyun-jae và thấy cậu ấy đưa ra lời khuyên một cách chân thành.
Tôi không hiểu tại sao câu nói rằng điều quý giá nhất trên thế giới này chính là bản thân bạn lại làm tôi xúc động đến vậy.
* * *
Khi video giới thiệu kết thúc, đèn tắt hẳn, tôi có thể cảm giác được nhóm A đang chuẩn bị cho sân khấu của họ trong bóng tối. Tôi hít một hơi thật sâu, căng mắt chờ đợi sự khởi đầu sắp tới.
Luồng ánh sáng màu tím đột nhiên bật lên, bên dưới có người đang cúi đầu ôm đầu gối. Đi kèm hiệu ứng âm thanh tiếng khóc, dần chuyển sang âm thanh buồn bã của tiếng đàn piano.
Kế đó Ji Dong-hwa bước ra cùng bgm tiếng bước chân. Khi có người ngẩng đầu lên vì nghe thấy tiếng động, tôi nhận ra chàng trai đang cúi đầu chính là Lee Hyun-jae.
‘… Cậu ấy đang an ủi người đó phải không?’
Ji Dong-hwa ngồi sau Lee Hyun-jae, từ từ vuốt đầu Hyun-jae. Khi Lee Hyun-jae chấp nhận cái chạm nhẹ nhàng, cậu cúi đầu lần nữa, nhờ thế biểu cảm của Ji Dong-hwa hiện rõ. Cậu ấy đang cười. Như thể việc đó thực sự vui vậy.
‘…’
Khi tiếng khóc tăng dần, nó réo rắc, tiếng đàn piano u ám hòa lẫn với âm thanh máy móc, tạo nên bầu không khí nguy hiểm. Giọng hát du dương của Ji Dong-hwa vang lên.
Khi bạn mệt mỏi, kiệt sức và muốn chạy trốn,
Khi bạn muốn nhờ ai đó giúp đỡ,
Hãy tìm đến tôi, thần đèn của riêng bạn.
Ngay khi từ ‘Genie’ kết thúc, âm thanh bass xuất hiện, các thành viên khác trong nhóm bước vào.
Lee Hyun-jae giật mình, cậu cố gắng bỏ chạy, nhưng Ji Dong-hwa mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ấy, chạm khẽ má, xoa đầu cậu để giúp cậu bình tĩnh lại.
Cùng lúc, các thành viên tạo đội hình với Kim Hyun-jin ở trung tâm. Cả nhóm nhảy theo âm thanh điện tử, né xa Ji Dong-hwa và Lee Hyun-jae. Cảnh tượng Ji Dong-hwa mỉm cười rạng rỡ, bừng lên những đường nét mềm mại, mang lại cảm giác khiêu gợi lạ thường.
Khi điệu nhảy của ba người kia kết thúc, là lúc bài hát tạm thời êm đềm trở lại, Ji Dong-hwa kéo Lee Hyun-jin, người đang cảm thấy bồn chồn, ra khỏi trung tâm của đội hình. Nụ cười dịu dàng xuất hiện lúc nhìn vào Lee Hyun-jin nhanh chóng chuyển thành nụ cười khinh bỉ lạnh lùng khi cậu ấy quay đầu về phía trước.
‘Ji Dong-hwa, biểu cảm thay đổi rồi, cái quái gì thế.’
Tôi cố gắng hết sức để kiểm soát hơi thở gấp gáp của bản thân như thể tôi quá bị ấn tượng bởi biểu cảm của Ji Dong-hwa vậy.
Màn trình diễn chính thức bắt đầu với Hyun-jin ở vị trí trung tâm. Giai đoạn trước là phần mở đầu, nhịp điệu rất trôi chảy.
Không giống bài hát của Remini với cung trưởng, bài hát này được chuyển sang cung thứ, gồm nhiều nhạc cụ hỗ trợ khác nhau góp phần làm tăng thêm bầu không khí nguy hiểm.
Trong khi các thành viên thể hiện sự gợi cảm của họ thông qua biểu cảm khuôn mặt và cử chỉ nhằm thu hút người xem mỗi khi họ hát, thì tâm trạng của bài hát lại giống một lời cảnh báo đừng để bị quyến rũ bởi sự quyến rũ đó.
Bây giờ là thời điểm điệp khúc vang lên. Bài hát trở nên nhẹ nhàng hơn khi không có nhiều nhạc cụ. Lee Hyun-jin cất lời, hát phần điệp khúc.
Hãy cho tôi biết mong muốn, mong muốn, mong muốn của bạn
Tôi sẽ biến nó trở thành sự thật―ooh―ooh―ooh
Nghe như chứa đựng ý chí muốn rũ bỏ điều gì đó.
Và rồi, giọng nói thì thầm, vang vọng của Ji Dong-hwa nối tiếp.
Bất cứ điều gì bạn muốn
Tôi sẽ biến điều đó thành sự thật.
Trong bài hát gốc, đoạn đấy cả nhóm Remini hát với nụ cười rạng rỡ, nay nó đã trở thành lời thì thầm đầy cám dỗ.
Sau đó, một lần nữa, Lee Hyun-jin cất giọng hát phần điệp khúc.
Hãy cho tôi biết mong muốn của bạn, wiah, mong muốn
Tôi sẽ biến nó trở thành sự thật― ooh― ooh― ooh
Ji Dong-hwa ngân nga theo sau.
Tất cả của bạn,
Bạn có thể trao nó cho tôi không?
Ji Dong-hwa đưa tay ra với nụ cười nhẹ nhàng. Còn Lee Hyun-jin do dự, cố nắm lấy tay Ji Dong-hwa. Các thành viên khác trong nhóm nhìn theo với vẻ mong đợi, rồi quay đầu lại với vẻ mặt tiếc nuối.
Tuy nhiên, Ji Dong-hwa là người duy nhất gật đầu như thể cậu đã mong đợi điều này từ lâu, cậu quay đầu lại với vẻ mặt thích thú và gia nhập nhóm.
‘Quỷ dữ… Cậu ấy là quỷ dữ.’
Tôi hoàn toàn hiểu được khái niệm trong phần điệp khúc, tôi cảm thấy tôi như vừa bị đánh vào đầu trong giây lát. Có ai trên đời này có thể nghĩ đến việc diễn giải bài hát ‘Genie’ của Reminia như một con quỷ không?
Tôi hoàn toàn hiểu tại sao Ji Dong-hwa lại yêu cầu mọi người chú ý đến những phần đã thay đổi trước khi buổi biểu diễn bắt đầu.
Nửa sau của bài hát có giai điệu tương tự như nửa đầu, nhưng cảm giác nguy hiểm dần giảm đi và cảm giác quyến rũ trở nên mạnh mẽ hơn. Những bước nhảy của các thành viên, ngoại trừ Hyun-jin, thậm chí trở quyến rũ đến mức không thể nào tả nổi. Thêm một chút có thể khiến nó có vẻ lố, nhưng hiện tại thì vừa đủ.
‘Ji Dong-hwa nhảy tuyệt thật, thực sự đấy.’
Và điệp khúc lại vang lên. Bầu không khí vẫn vậy, nhưng việc tăng thêm âm thanh tổng hợp tạo nên ấn tượng kỳ lạ.
Hãy cho tôi biết mong muốn của bạn, wiah, mong muốn.
Tôi sẽ biến điều đó trở thành sự thật― ooh― ooh― ooh
Lời bài hát y như cũ, nhưng trong giọng hát của Lee Hyun-jae, thay vì ý chí muốn rũ bỏ, dường như mang lại cảm giác cam chịu.
Và rồi tiếng thì thầm của Ji Dong-hwa vang lên, khi Hyun-jin mở miệng lần nữa, cậu ấy nhìn Ji Dong-hwa với vẻ thích thú.
Tất cả của bạn,
Bạn có thể trao nó cho tôi không?
Ji Dong-hwa đưa tay ra, Lee Hyun-jin từ từ tiến lại gần cậu.
‘Đừng giữ cậu ấy, đồ khốn!’
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã quá đắm chìm, cảm giác hệt như đang xem nhân vật chính của một bộ phim kinh dị bước tới nơi nguy hiểm đến mức khiến tôi vừa nín thở nhìn Hyun-jin vừa nắm chặt tấm bảng.
Bài hát dừng lại một lúc, mọi âm thanh trở về với im lặng, khi đó mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đầu ngón tay của Lee Hyun-jae, tay cậu từ từ đưa lên nắm chặt lấy tay Ji Dong-hwa.
‘Điên, cậu ấy có được thằng bé rồi!’
Đúng lúc đó, nhịp điệu bùng nổ, Lee Hyun-jae hét lên, còn các thành viên còn lại bật cười vui vẻ, họ nhảy theo nhịp.
Vũ đạo vung cả hai tay và đá hai bên hông bằng chân từng gợi nhớ đến những nàng tiên vui vẻ trong bài hát gốc, nay trông giống những con quỷ đang reo hò trong một bữa tiệc.
Điệu nhảy dừng lại, sân khấu kết thúc với hình ảnh Lee Hyun-jae nhìn về phía trước, hát câu kết cuối cùng với đôi mắt đáng thương.
Tôi nín thở một lúc, lẩm bẩm một mình.
‘…Khi về nhà, việc đầu tiên tôi cần làm là cài đặt Twitter.’
* * *
‘Ha, tại sao tôi phải đeo vòng cổ?’
Sau khi màn trình diễn kết thúc, tôi đã nghe tất cả nhận xét của ban giám khảo, đang đi vào hậu trường thì tôi nhanh chóng kéo Lee Hyun-jae lại, người đang đứng cạnh tôi, tôi ra hiệu cho cậu ấy tháo vòng cổ ra cho tôi.
Tôi đeo nó vì nhà tạo mẫu tóc yêu cầu, nhưng tôi không thể chịu đựng được sự ngột ngạt này nữa.
‘Chiếc vòng cổ được tạo ra để tưởng nhớ những người bị chặt đầu trong Cách mạng Pháp. Tại sao tôi, một người sinh ra ở đất nước Hàn Quốc vào thế kỷ 21, phải làm điều tương tự…’
Lee Hyun-jae, người đang lắng nghe tôi, lắc đầu chắc nịch.
“Hyung, anh không cởi được đâu.”
“…Tại sao?”
“Nhà tạo mẫu đã yêu cầu chúng ta mặc trang phục biểu diễn cho đến khi kết thúc mà? Sau khi đội chiến thắng được xác định.”
“… A, ừ.”
“À mà hyung, anh có nghĩ là chúng ta đã biểu diễn tốt không ạ?”
“Bây giờ thì rõ ràng là cậu không cần phải lo lắng về kỳ vọng của ai hay bất cứ điều gì nữa.”
“Đúng vậy! Trong thời gian này, kỹ năng ca hát của em đã được cải thiện. Tại sao nó lại xảy ra như thế nhỉ?”
Sau đó, khi cả nhóm liên tiếp khen ngợi Lee Hyun-jae, Lee Hyun-jae dần dần nạp đầy năng lượng, cậu ấy bắt đầu chạy vòng quanh.
“Nhân tiện, Dong-hwa, anh nghĩ chúng ta đã nắm bắt được khái niệm này khá tốt. Ban giám khảo đã dành cho chúng ta rất nhiều lời khen ngợi.”
Đầu tôi gần như nổ tung khi phải sắp xếp bài hát sao cho phù hợp với khái niệm lố bịch về ‘sự gợi cảm mà bạn không thể không tiếp cận dù biết rằng nó nguy hiểm’ mà Ryu Eden và những người khác đã yêu cầu, nhưng kết quả thì tốt nên cũng ổn.
“…Anh cũng vất vả rồi, hyung.”
“Nhưng Dong-hwa à, em định dùng kính ngữ đến bao giờ?”
“Anh thấy khó chịu à?”
Khi tôi nhìn chằm chằm, Ryu Eden lắc đầu nói.
“Anh cảm thấy xa cách. Chúng ta đã thân thiết rồi mà.”
…Chúng tôi thân thiết á?
“Đúng thế, hyung! Lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh lịch sự đến mức khiến em thấy sợ!”
Im lặng đi, đồ thua cuộc. Cậu quên bạn cùng nhóm của cậu đã làm gì khi chúng ta mới gặp nhau lần đầu rồi sao?
Nhân tiện, chúng tôi quả nhiên đã trở nên thân thiết phải không?
Tôi cảm thấy ngượng ngùng trong giây lát, nhưng vẫn gật đầu nói.
“… Được rồi, anh Eden.”
Sau đó Ryu Eden vỗ vai tôi, bỏ đi như thể chỉ cần thế là xong.
Thật kỳ lạ. Tôi gãi nhẹ đầu, sau đó đi theo anh ấy đến phòng chờ.
Nhân tiện… Sân khấu là một không gian khá bí ẩn.
Tôi muốn cho mọi người thấy thành quả lao động chăm chỉ của bản thân… Nó cũng giống như một cuốn tiểu thuyết, nhưng có chút khác biệt. …Vâng, nó thú vị hơn nhiều.
* * *
Sau khi sân khấu của nhóm B kết thúc, khán giả biến mất, chỉ còn lại Lee Dong-seok. Chúng tôi lấp đầy sân khấu trống để nghe công bố người chiến thắng.
“Nhóm chiến thắng là…“
Sự chậm trễ điên rồ này cứ tiếp diễn mãi…
“Nhóm A!”
Người chiến thắng đã được công bố. Nhóm B cũng làm tốt, nhưng ban giám khảo cho biết họ thất vọng vì có thể đoán trước phần trình diễn từ bài hát gốc, và giải thích thêm lý do tại sao chúng tôi chiến thắng.
“Chúc mừng, Dong-hwa! Màn trình diễn thực sự rất tốt. Tôi xem bạn diễn trên sân khấu ở hậu trường và tôi nghĩ ‘Tất cả các cậu đã làm việc chăm chỉ, nhưng cậu thì còn hơn thế’.”
Chae Ha Min thua, nhưng sau đó cậu ấy đến chỗ tôi, bắt đầu vỗ tay như thể cậu ấy nghĩ rằng làm vậy rất tốt. Lúc đó tôi cũng đã đáp lại bằng lời cảm ơn…
Mệt quá!
Tiếng chuông vang lên.
[Nhiệm vụ ‘Ánh sáng tuyệt đẹp’ đã hoàn thành!
Bạn đã hoàn thành chặng đua, bên cạnh đó còn đóng góp quan trọng giúp đội của bạn giành chiến thắng! Các phần thưởng sau đây được cung cấp:
Phần thưởng: Nhiệm vụ chính ‘Tiến triển’, ‘1 mảnh khả năng’]
‘Một mảnh khả năng…?’
Tôi nghiêng đầu đọc bảng thông tin.
“Dong-hwa, có chuyện gì hả?”
Khi thấy tôi lơ đãng, Chae Ha Min lo lắng hỏi tôi.
Thôi, hoãn chuyện đó lại vậy.
“…Không có gì đâu.”
Tôi lắc đầu mạnh, tiến vào hậu trường cùng Chae Ha Min. Ừm, trước đó thì.
“Ha Min, tháo vòng cổ giúp tôi.”
Khó mà tự mình giải quyết việc này được.