Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 12
Tôi không có ý định trở thành thần tượng – Chương 12
12.
Đến 4:30 sáng, tôi ra ngoài tìm mọi người vì có kết quả sắp xếp.
Thực ra, tôi đã rất khó khăn khi quyết định sắp xếp bài hát liên quan đến <Faust>. Trước hết, tôi không biết có nhiều người chưa đọc cuốn sách này đến vậy, và tôi cũng không biết rằng sẽ có nhiều người chưa từng nghe đến nó. Ít nhất thì tôi cũng mừng vì Lee Hyun-jae biết.
Tôi nhớ lại thời điểm lúc đó.
Sau khi tôi giải thích xong cốt truyện dài dòng của Faust, Lee Hyun-jae là người đầu tiên tỉnh táo và bắt đầu phản ứng.
“… Vậy ý anh là chúng ta nên sử dụng Mephisto xuất hiện trong đấy làm khái niệm ạ?”
Không phải Mephisto, mà là Mephistopheles.
“Ừ.”
“Mephisto là nhân vật chuyên quyến rũ nhân vật chính và các nhân vật khác.”
“Và trên hết, nó có tính cách vui tươi và thực sự ghét con người?”
“Cả hai đều đúng.”
Được rồi, Ryu Eden và Lee Hyun-jae thông qua. Những người còn lại thi trượt, họ chỉ nhìn chằm chằm trong khi tôi nói, hãy đuổi học họ đi.
“Nhưng làm vậy thì liệu có nhiều khái niệm hơn không?”
Ồ, học sinh thi trượt 1 (Park Woo-jin) mở miệng. Hãy hoãn chuyện thôi học của cậu ta lại.
“Có. Về cơ bản, đây là khái niệm về một con quỷ cám dỗ con người, nhưng nó có thể u ám, nguy hiểm, điên rồ, gợi cảm, vui tươi, v.v. Thật tuyệt khi có thể thay đổi tâm trạng bài hát mà không bị bắt buộc đóng khung vào một concept cụ thể.”
Thấy tôi giải thích dài dòng, Lee Hyun-jae nhìn tôi như thể cậu ấy nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ.
…Cậu ấy cũng thấy lạ khi tôi nói nhiều phải không?
“Vậy theo anh, cái nào tốt nhất?”
Cuối cùng, học sinh thi trượt 2 (Kim Hyun-jin) cũng mở miệng, nhưng không hề đòi nắm quyền chủ động mà cậu ta đã làm thủ tục nhượng bộ.
“Bây giờ cậu có thể tự quyết định. Cậu muốn trở thành loại quỷ nào?”
… Chủ đề được lựa chọn thông qua quá trình như vậy. Tất nhiên, tôi không biết rằng chủ đề sẽ được quyết định kiểu này.
Tôi đoán mình nên đến phòng tập và nghe thử.
* * *
#Khóa học thực hành nhóm
Vào lúc 4:30 sáng, Ji Dong-hwa bước vào phòng tập và được chào đón bởi hàng đống xác chết. Ji Dong-hwa nhìn chằm chằm họ với vẻ mặt cho thấy cậu không hiểu tình hình, và phụ đề xuất hiện bên dưới.
‘Phòng tập đã bị thiêu rụi, Ji Dong-hwa là thực tập sinh duy nhất còn sống.’
Ji Dong-hwa thận trọng tiến lại gần Ryu Eden, hơi do dự, tôi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh ấy, bật máy tính xách tay tôi mang theo lên, bắt đầu làm việc.
Phía sau màn hình đang lướt qua với tốc độ cao, kim phút chồng lên kim giờ, thời gian di chuyển một cách nhanh chóng. Và lúc là 7 giờ. Khi Ryu Eden tỉnh dậy, anh bị giật mình, cứ như anh không thể tin rằng mình đã ngủ ở đây. Sau đó, anh thấy Ji Dong-hwa đang làm việc một mình, thậm chí điều đó còn đáng ngạc nhiên hơn.
“Lần đầu tiên anh thấy cậu thức dậy lúc 7 giờ sáng đấy.”
“…”
“…Cậu đi ngủ được chưa?”
“Không phải anh là người bảo em thức trắng đêm sao?”
“… Đúng vậy, nhưng, ừm… Anh, ừm, anh xin lỗi.”
“Không sao đâu, đến nghe bản phối mà em đã làm nào. Thật khó để làm việc vì khái niệm là (bíp).”
* * *
Kết quả là, tâm trạng của bản phối được đánh giá rất tốt. Lời bài hát phù hợp, và tâm trạng không tệ vì bài hát đã được thay đổi từ giọng trưởng sang giọng thứ. Bây giờ, tất cả những gì còn lại là chia phần và vũ đạo.
Không khí cũng ổn. Cảm giác như con tàu đang đi theo hướng thuận gió. Nếu chúng tôi tiếp tục như thế này, tuy không biết đội kia sẽ làm gì, nhưng tôi nghĩ nhóm tôi sẽ có kết quả tốt. Tất nhiên, nếu không có bão.
Nhưng thật không may, hiện tượng thời tiết bất thường không phải là thứ mà con người có thể dự đoán trước. Ý tôi là… một cơn bão đã đến.
Phần chia part không tệ. Ngay từ đầu, tôi đã xử lý phần giọng hát chính đến mức không ai ngoài Lee Hyun-jae có thể đảm nhận, vì vậy không thể chia nó cho người khác phần đấy, và tôi đã chia các phần một cách hợp lý trong phạm vi mà mỗi người có thể xử lý.
Tôi đã đưa Lee Hyun-jae vào nhóm, người có âm vực cao nhất, vậy tôi nên sử dụng cậu ấy một cách hợp lý, đúng không?
Dù sao thì vấn đề đã nảy sinh khi chọn vũ công chính, Ryu Eden cùng hai người thí sinh thi trượt bắt đầu cạnh tranh cho vị trí này.
Vâng, đây là cuộc thi. Ngay cả khi trong trận chiến đồng đội, thì nó vẫn có trận chiến cá nhân kèm theo, hệt như bản chất của từ sống còn.
Tuy nhiên…….
“Kỹ năng của anh ấy kém hơn em một chút.”
Kẻ thi trượt vô liêm sỉ là người vượt qua giới hạn trước…
“Được rồi, vậy thì chúng ta cùng thực hành sau đó để mọi người bỏ phiếu nhé?”
Hãy tạo ra cuộc thi công bằng và tao nhã…
“Em không có thời gian, em cảm thấy làm vậy là lãng phí thời gian của mình…”
Hai sinh viên trượt đại học, những kẻ phá hỏng sự tao nhã ngay từ đầu, đã mở đường cho cuộc tranh luận bẩn thỉu.
Học sinh thi trượt 2 thực sự cần bị thôi học ngay.
Nếu có Chae Ha Min ở đây, cậu ta sẽ không thể mở miệng và chỉ nhìn chằm chằm xuống đất như thiền định. Ở nơi không có thỏ, côn đồ thành vua.
Ryu Eden có vẻ hơi tức giận, nhưng có lẽ vì không muốn phá hỏng bầu không khí của đội, anh chỉ khẽ thở dài.
Lee Hyun-jae mười tám tuổi, cùng tuổi với Kim Hyun-jin, và tính cách của cậu ấy cho thấy cậu không phải là kiểu người sẽ gây ra tình huống tương tự, vì vậy học sinh trượt 1 có vẻ không mấy quan tâm đến cậu ấy.
‘Ha, tôi không thích cậu ta.’
Tôi muốn tiếp tục mà không có xung đột nào nếu có thể, nhưng thật vô lý và khó chịu khi ai đó bị tước mất cơ hội chỉ vì lý do phi lý như vậy.
“Tuyên bố rằng làm vậy là lãng phí thời gian là vô lý.”
Ngay khi tôi mở miệng, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào tôi.
“Về mặt hoàn hảo của giai đoạn này, kỹ năng tuy quan trọng, nhưng với khái niệm hiện tại, khả năng tiếp thu khái niệm đó tốt đến mức nào cũng rất cần thiết. Vì vậy, thay vì nghĩ rằng đang lãng phí thời gian, tốt hơn là cả hai cậu nên luyện tập và hỏi ý kiến của huấn luyện viên khiêu vũ.”
Sau đó, biểu cảm trên khuôn mặt của học sinh thi trượt 2 trở nên bối rối một cách méo mó.
“…Tại sao, tại sao anh lại đứng về phía Eden?”
Ha, tôi thực sự ghét điều đó. Cậu ta tự tin đến mức nào trước ống kính máy quay thế?
“Một cơ hội công bằng cho người khác mà là thiên vị sao?”
“Anh nghĩ anh có làm điều tương tự nếu anh Eden nói điều thế với em không?”
Tôi kìm nén những lời lẽ gay gắt mà tôi sắp nói, vì đây là cuộc họp công khai.
“Tôi nghĩ anh Eden sẽ không nói điều gì như vậy, nhưng nếu có nhiều hơn hai người muốn làm và một trong số đó cứ khăng khăng sẽ nhận mà không xác minh kỹ năng của họ, bất kể người đó là ai, tôi cũng sẽ phản đối.”
Khi ấy mọi người đều tỏ ra bối rối.
…Sao cậu ta lại bối rối? Cậu ta bối rối trước điều tôi nói, dù nó là sự thật ư?
“Này! Anh ấy là bạn cùng phòng của anh, bọn anh thân thiết hơn và đó là lý do tại sao anh nói điều đó với em!”
Học sinh thi trượt 2 vội vàng đáp trả. Không hề thanh lịch. Tôi nhìn cậu ta bằng đôi mắt lạnh lùng.
“Tôi không nói thế vì chúng tôi thân thiết, mà là vì quá vô lý khi có người đảm nhận vị trí vũ công chính nhưng không dám cạnh tranh với đối thủ, thậm chí ép buộc họ bỏ cuộc.”
“…”
“Tôi nghĩ cậu nên đòi làm vũ công chính theo cách hợp lý hơn.”
Anh chàng liếc nhìn Ryu Eden. Có vẻ như cậu ta muốn Eden làm người trung gian cho tình hình, nhưng nếu cậu ta gửi cái nhìn cầu cứu đến người mà cậu ta đã đe doạ…
“Dừng lại đi, Dong-wha.”
Anh ta vẫn giúp đỡ.
Tôi gật đầu, giữ im lặng.
“Haha, toi rồi.”
Sau đó Ryu Eden bắt đầu cười ha hả. Cứ như tâm trạng anh ta bị phá vỡ vậy, khiến cả nhóm phải im lặng đi.
“Thử thách nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Dongwha thất bại.”
Hả, vẻ mặt xấu hổ của tôi… Hửm?
“Anh, em phải kết thúc như thế nào?”
Kim Hyun-jin hỏi Ryu Eden một cách nghiêm túc.
“Kết thúc rồi ạ?”
Chỉ đến lúc đó Lee Hyun-jae mới bắt đầu cười khẽ, như thể cuối cùng cậu ấy cũng được phép cười.
Tôi đang dần nắm bắt tình hình. Nhưng tôi không hiểu?
“…Tình huống gì đây?”
Sau đó Ryu Eden hét lớn.
“Camera ẩn bất ngờ!”
Chỉ đến lúc đó, Kim Hyun-jin mới cảm thấy nhẹ nhõm, thở dài và chạy đến ôm Ryu Eden.
“Hyung, em sợ quá. Lần sau, khi quay chương trình bất ngờ cho anh Dong-hwa, anh đừng để em làm nữa nhé.”
“Đúng vậy, Hyun-jin. Tôi đứng bên cạnh nhìn cũng thấy sợ. Ồ, cái gì cơ, cậu ấy nói gì cơ, lạnh lùng ghê.”
Tôi từ từ quan sát tình hình và nhận ra.
Tôi đã bị lừa. Chết tiệt.
“…Chủ mưu là ai?”
Sau đó, học sinh thi trượt 2 lập tức tránh xa Ryu Eden, cậu cẩn thận chỉ tay về phía Ryu Eden. Ryu Eden nhìn học sinh thi trượt 2 với vẻ mặt dường như cho thấy anh cảm thấy bị phản bội, anh thì thầm.
“Hyun-jin, em bảo em sẽ làm cùng anh mà.”
“Eden hyung, Dong-hwa hyung đáng sợ hơn anh một chút ạ.”
Kim Hyun-jin vừa cười đùa vừa chạy trốn ra khỏi phòng tập.
… Tôi quyết định hoãn việc thôi học cho học sinh thứ 2. Tôi lặng lẽ xin lỗi học sinh thứ 2 vì đã phản ứng gay gắt, mặc dù tôi chỉ suy nghĩ nó trong đầu.
Sau đó, tôi nhìn Ryu Eden, người đang đứng một mình, nở nụ cười nhẹ.
“… Anh thực sự đã lãng phí thời gian đấy.”
“Anh, đó là…”
“Kiểm tra giữa kỳ sẽ diễn ra trong hai ngày tới.”
“…”
“Em thức trắng đêm để sắp xếp bài hát và tham gia họp bàn mà không ngủ chút nào, thế mà có người đã nghĩ ra kế hoạch lãng phí thời gian bằng cách lừa dối người khác.”
“…Anh xin lỗi, Dong-hwa.”
Tôi gật đầu hài lòng. Còn Lee Hyun-jae lại bắt đầu cười như điên.
* * *
# Đội A cắt thô VCR giai đoạn trước
[Q. Thành viên nào gặp nhiều khó khăn nhất trong quá trình luyện tập của nhóm?]
Sau khi câu hỏi kết thúc, Kim Hyun-jin, người mà Ji Dong-hwa gọi là “Học sinh thi trượt 2”, xuất hiện và bắt đầu trả lời.
[Với em là Dong-hwa hyung. Em nghĩ anh ấy chỉ ngủ khoảng hai tiếng mỗi ngày trong suốt thời gian luyện tập?]
Lần này, Lee Hyun-jae xuất hiện.
[Q. Thành viên nào gặp nhiều khó khăn nhất trong quá trình luyện tập của nhóm?]
[Ừm, anh Dong-hwa. Em nghĩ em đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ về mặt tinh thần từ anh Dong-hwa. Bất cứ khi nào em gặp khó khăn, em đều tìm đến anh ấy và xin lời khuyên.]
Tiếp theo là cảnh Ryu Eden với Park Woo-jin, học sinh thi trượt 1, trả lời cùng câu hỏi một cách ngắn gọn, rằng: “Ji Dong-hwa.”
Lần này, Ji Dong-hwa xuất hiện.
[Q. Thành viên nào gặp nhiều khó khăn nhất trong quá trình luyện tập của nhóm?]
Khi được hỏi câu hỏi tương tự, Ji Dong-hwa nghiêng đầu và trả lời.
[Nói một cách khách quan thì có vẻ như không có ai phải chịu đau khổ nhiều hơn ai cả.]
Và câu hỏi tiếp theo.
[Q. Có đúng là bạn đang lên kế hoạch âm mưu chống lại thực tập sinh Ryu Eden không?]
[Đúng vậy.]
Màn hình thay đổi và Ryu Eden xuất hiện.
[Q. Bạn có biết không?]
[Cậu ấy nói vậy, nhưng tôi tin rằng Dong-hwa sẽ không chết ngay cả khi đâm cậu ấy bằng dao.]
[H. Có khả năng sao?]
[Cậu ấy không phải người, mà là máy móc, nên có thể. Đó là lý do tại sao tôi định đầu độc họ.]
[Q. Bạn có biết thực tập sinh Kim Hyun-jin rất tôn trọng thực tập sinh Ji Dong-hwa không?]
[Chính Hyun-jin đã nói như vậy ạ?]
Kim Hyun-jin xuất hiện trên màn hình một lúc, cậu trả lời.
[Vâng (cười).]
[Em không biết người đó có ý định gì, nhưng làm ơn nói với anh ấy rằng em sẽ không mù quáng đứng về phía ai đó.]
* * *
Jun-seong lại một lần nữa nhìn lên sân khấu, lần này là cuộc thi đồng đội 5 đấu 5. Nhìn vào hồ sơ nộp ngày hôm qua, có vẻ như Ji Dong-hwa cũng đã rất cố gắng để biên soạn bài hát cho nhóm cậu.
‘Genie’ của Reminia… Hoặc có tất cả hoặc không còn gì cả.
Bởi vì khái niệm về nàng tiên ban điều ước quá vững chắc, buộc phải có sự thay đổi lớn như sửa lời bài hát để thay đổi tâm trạng.
‘Nhóm A&R sẽ giúp đỡ, nhưng có giới hạn.’
Nếu ý tưởng của thực tập sinh không được ủng hộ thì sân khấu chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Cá nhân tôi hy vọng đội của Ji Dong-hwa, bao gồm Ryu Eden và Hyun-jae, hai người từng là thực tập sinh cùng tôi, sẽ chiến thắng, nhưng vì tôi là giám khảo nên tôi sẽ đánh giá họ một cách khách quan.
Một lúc sau, nhóm chuẩn bị vào cuộc, tất cả giám khảo di chuyển vào hậu trường, và khán giả bắt đầu tiến vào.
Tôi nghe nói họ đã duyệt đơn đăng ký tham gia của khán giả xem cuộc thi đồng đội hôm nay ngay trước khi tập đầu tiên được phát sóng. Có vẻ như chương trình này đang là chủ đề hot trong giới thần tượng.
* * *
‘Tôi vẫn chưa trở về. Tôi chỉ đến để nếm thử. Chỉ vậy thôi.’
Khi nhóm nhạc đầu tiên tôi theo dõi tan rã vì vấn đề quấy rối tình dục, tôi từng tuyên bố sẽ thoát fan và không bao giờ quay lại thế giới thần tượng chết tiệt này nữa, nhưng tình cờ, tôi xem được video giới thiệu của Ji Dong-hwa từ một người bạn đã chia sẻ với tôi.
Khuôn mặt khiến tôi liên tưởng đến chú mèo hoang lạnh lùng, nhưng giọng nói lại ngọt như mật, khi cười thì ấm áp, và rất dễ xấu hổ, tai thường đỏ. Chết tiệt, nếu không làm thần tượng thì cậu ấy định làm nghề gì?
Nhưng tôi sẽ không bao giờ quay lại fandom nữa.
Tuy nhiên, do sự tò mò.
Lúc đấy tôi hơi chán, tôi đã xem tất cả các video có sự góp mặt của Ji Dong-hwa trên kênh YouTube chính thức <The Neck> và tình cờ tìm thấy trang web đăng ký tham gia chương trình nên tôi đã đăng ký chỉ vì tò mò.
Tôi tự nhủ rằng tôi không phải là fan của Ji Dong-hwa.
Tấm bảng tôi cầm có dòng chữ, ‘Tôi sẽ cho bạn hy vọng, Ji Dong-hwa’ được viết trên đó. Tôi đã cân nhắc giữa cụm từ, ‘Tôi muốn đôi tai của Ji Dong-hwa’ và cụm từ kia, nhưng tôi quyết định chọn cụm từ trước vì cụm từ sau có vẻ quá đồi trụy.
Nhưng dù vậy, tôi hoàn toàn không phải là fan của Ji Dong-hwa.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu theo thứ tự từ số 1 trong thứ tự nộp đơn nhé! Không có chỗ đứng, số thứ tự của đơn cũng là số ghế, nên đừng tranh nhau!”
Khi nhân viên hét lớn, tôi kiểm tra xem tờ giấy ghi số 3 có nằm an toàn trong túi của mình không.
‘Hãy tỉnh táo lại đi. Chỉ lần này nữa thôi. Tôi quyết định không nhảy vào thế giới thần tượng rồi mà.’
Tôi hít một hơi thật sâu và bước lên, tay nắm chặt tấm bảng mà tôi đã in vào đêm hôm trước.