Trở Thành Quái Vật Âm Nhạc Chỉ Sau Một Đêm - Chương 8
- Trang Chủ
- Trở Thành Quái Vật Âm Nhạc Chỉ Sau Một Đêm
- Chương 8 - Bitcoin chỉ có giá 5 đô?
3. Bitcoin giá 5 đô?
++++++++++++
‘Nên hát bài gì đây?’
Chắc chắn nhất là hát Bohemian Rhapsody, nhưng tôi không có ý định chọn bài đó.
Lần đầu biểu diễn trên sân khấu sau một thời gian dài, tôi nghĩ tốt nhất nên hát bài mà khán giả muốn nghe.
Tôi quay sang cô bé tóc ngắn ngang vai – Ji Won, người đang nhìn tôi với ánh mắt hào hứng.
“Này, nhóc con. Em muốn nghe bài gì?”
“A… bất cứ bài nào cũng được ạ?”
“Bài nào cũng được nếu tôi biết.”
“…”
Ji Won nuốt nước bọt theo phản xạ.
Dù giọng nói của tôi rất nhẹ nhàng, nhưng khi đứng trên sân khấu, tôi lại tỏa ra một thứ áp lực vô hình.
Đó là khí chất mà chỉ những người từng đứng trên đỉnh cao của lĩnh vực nhất định mới có được. Với một cô bé như Ji Won, thứ áp lực ấy chỉ mang đến cảm giác sợ hãi lẫn bí ẩn.
“Không có bài nào à? Nếu vậy thì—”
“R-Red Zeppelin! Em muốn nghe Stairway to Heaven ạ!”
“Stairway to Heaven? Chọn bài thú vị nhỉ?”
“A… không được ạ?”
“Không phải không được. Chỉ là bài này dài phết. Tôi có thể chỉnh sửa một chút không?”
“A! Được ạ.”
“Được rồi. Chốt bài này đi.”
Stairway to Heaven có thời lượng lên đến 8 phút 2 giây. Trong thời đại mà các bài hát ngày càng bị rút ngắn, nó xác thật là bài hát đi ngược xu hướng.
Nhưng tôi lại rất thích bài hát này.
Stairway to Heaven có ba phần chính, qua mỗi phần nhịp điệu và âm lượng sẽ tăng dần. Ban đầu là giai điệu nhẹ nhàng bằng guitar acoustic, sau đó chuyển dần sang đoạn solo điện tử huyền thoại của Jimmy Page – một trong những màn trình diễn guitar vĩ đại nhất lịch sử.
Với một người chọn chơi guitar làm chủ đạo như tôi, bài này là sở trường của tôi.
Nói cách khác, Stairway to Heaven là bài hát mà những nhạc sĩ tầm thường không bao giờ dám động vào.
Tada-tadang… tadang…
Sau một lúc điều chỉnh âm thanh, tôi bắt đầu gảy những nốt nhạc mở đầu mang đậm chất Stairway to Heaven trên cây guitar điện.
“Waaa…”
Ngay lập tức, Ji Won thốt lên đầy kinh ngạc.
Dù không hề chuẩn bị trước, tôi vẫn có thể chơi được giai điệu trên một cách hoàn hảo.
Nhưng điều thực sự khiến Ji Won sững sờ chính là khi tôi cất giọng hát câu đầu tiên.
“There’s a lady who’s sure
All that glitters is gold
And she’s buying a stairway to heaven.”
“(Có một cô gái tin rằng:
Mọi thứ lấp lánh đều là vàng,
Và cô ấy đang mua một chiếc cầu thang lên thiên đường.)”
Cũng như bao ban nhạc vĩ đại khác, mỗi nhóm nhạc đều có màu sắc riêng không thể nhầm lẫn.
Nhưng Stairway to Heaven của tôi lại khác.
Giống lần tôi hát Bohemian Rhapsody trong phòng karaoke đồng xu khiến Ji Won và tất cả mọi người bàng hoàng, lần này cũng vậy.
Nếu không biết đây là bài hát của Led Zeppelin, có lẽ người nghe sẽ nghĩ rằng bài hát này được sáng tác cho riêng tôi.
Điều đáng kinh ngạc không chỉ là giọng hát, mà còn có phần phối khí.
Zzzziiiiiiing!
Rất tự nhiên, tôi chuyển sang giai đoạn hai của bài hát, đồng thời biến đổi âm thanh guitar từ acoustic sang điện tử.
Mọi thứ diễn ra vô cùng mượt mà, khiến người nghe có cảm giác đây mới là phiên bản gốc.
Thực tế, khi ai đấy làm điều gì đó trông có vẻ dễ dàng, chỉ có một lý do duy nhất: Họ thực sự rất giỏi.
Trong trường hợp hiện tại, chính kỹ năng phối khí của tôi đã đạt đến đẳng cấp không tưởng, đã tạo ra thứ ảo giác lạ thường đó.
Nhưng tất cả mới chỉ là màn khởi động.
ZA-ZA-ZA-ZANG!
Đến phần solo guitar huyền thoại của Jimmy, cả căn phòng gần như nín thở.
Nhất là những người chơi guitar, họ như chết lặng.
‘Phép màu!’
Đặc biệt là Hyung Woon – người đã cho tôi mượn cây guitar.
Với trình độ gần bằng bán chuyên, cậu ta cảm thấy tim và não sắp bị nổ tung cùng một lúc.
Tựa như một con người phàm tục đang đối diện với một vị thần vậy.
Nghe có vẻ giống nói quá, nhưng nếu ai có đủ hiểu biết về guitar, họ sẽ nhận ra rằng nó hoàn toàn không phải phóng đại.
Bởi vì ngay lúc này, kỹ thuật chơi guitar của tôi đã đạt đến đỉnh cao, thậm chí có thể vượt qua cả thời kỳ đỉnh cao của Jimmy.
Rung rẩy…!
Cuối cùng, Hyung Woon không thể kìm được mà phải đưa tay lên lau khóe mắt đang nhòe đi.
Dù không đến mức như Hyung Woon, nhưng cô cũng thấy xúc động đến mức tim sắp vỡ tung.
Khi yêu cầu bài Stairway to Heaven, cô chưa từng nghĩ sẽ được chứng kiến một màn trình diễn ở đẳng cấp đó.
Kết thúc phần solo guitar kéo dài hơn một phút, Young-chan dần dừng lại, đưa không khí trở về trạng thái ban đầu, tôi khẽ ngân nga câu hát cuối cùng để khép lại bản nhạc.
“And she’s buying a stairway to heaven. (Và cô ấy đang mua chiếc cầu thang lên thiên đường.)”
Cất lên câu hát cuối, Young-chan từ từ dời môi khỏi micro, hơi nheo mắt trái.
Các thành viên ban nhạc của Susia dường như vô cùng xúc động, nhưng trái ngược với họ, chính Young-chan lại thấy không hài lòng.
‘Dù là sân khấu chuẩn bị gấp gáp, nhưng không ngờ mình lại hát mà bỏ qua khá nhiều thứ. Có vẻ mình quá phấn khích rồi.’
Đó không phải kiêu ngạo.
Thực tế, so với tôi ở thế giới bên kia – người đã đứng trên đỉnh cao nhất – thì giờ đây, tôi chỉ mới đặt chân lên cảnh giới hoàn toàn mới thôi.
Đứng ở vị trí cao nhìn xuống, màn trình diễn hôm nay thực sự còn quá nhiều thiếu sót.
‘Nếu sư phụ biết chuyện này, chắc chắn sẽ chọc ghẹo mình không ngừng.’
Người thầy dạy guitar nổi tiếng rất thẳng thắn của tôi chắc chắn sẽ trêu chọc rằng “Tên quái vật này cuối cùng cũng điên rồi!”
Những người thầy khác dù không nói thẳng đến vậy, nhưng ít nhất cũng sẽ mỉa mai hỏi tôi có đang bị ốm không.
Có lẽ vì nghĩ đến điều đó mà tai Young-chan đỏ ửng lên từ lúc nào không hay.
“Huhu! Rock and roll!”
Nhưng mọi tiếc nuối ấy bỗng tan biến khi tôi nghe thấy ai đó òa khóc vì quá xúc động.
Chứng kiến hình ảnh cô gái trẻ bộc lộ cảm xúc một cách chân thật, mọi lo lắng trong lòng tôi dường như trở nên không còn đáng lo ngại nữa.
“Hahaha.”
Nhìn cô ấy – người chắc chắn sẽ trở thành fan ruột của tôi trong tương lai – Young-chan bật cười, tôi quay sang nhìn những khán giả khác.
Ở phía kia, dù không bộc lộ quá mức, nhưng các thành viên khác của ban nhạc cũng đang đắm chìm trong dòng cảm xúc mãnh liệt.
‘Haizz~. Anh bạn à, em không xứng với cái thân hình vạm vỡ của em đâu.’
Nhìn Hyung Woon – người đã cho tôi mượn đàn – lặng lẽ lau nước mắt, Young-chan thầm thở dài.
Dù chỉ hát một bài, nhưng nó đã đủ để khẳng định rằng nhân vật chính trong video kia chính là tôi.
Ngược lại, nếu nói điều đó không đúng, có lẽ không một ai tin đâu.
Không chỉ hát, khả năng chơi guitar mà kỹ năng phối nhạc của tôi đạt đến đẳng cấp khác biệt hoàn toàn mà.
***
Ngồi trên chiếc sofa đen – không biết do ai mang đến – cô vừa quan sát ngồi đối diện với vẻ mặt căng thẳng vừa cầm ly cà phê đá trong tay.
Ngoài cô , Hyung Woon – người vẫn còn sưng đỏ cả mắt và mũi – còn có hai người nữa, tất cả đều dè dặt quan sát anh ấy.
Đây chính là những thành viên chủ chốt của ban nhạc Susia, đồng thời là nhóm đã quay video trong phòng karaoke hôm đó.
Giờ đây, khi Young-chan thực sự chứng minh được anh ấy là God Singer, bọn họ không thể không thay đổi thái độ.
Không chỉ vì nhận ra rằng anh là nhạc sĩ vĩ đại khiến họ không dám đối diện trực tiếp.
Vấn đề lớn hơn là… video đó trở nên quá nổi tiếng, vượt xa những gì họ từng tưởng tượng.
Không phải 100.000 hay 1 triệu lượt xem.
Nó đã vượt qua con số 70 triệu.
Lợi nhuận thu về vô cùng lớn – dù đã trừ thuế, con số vẫn lên đến hàng chục triệu won.
Thông thường, trong những trường hợp tương tự, doanh thu sẽ thuộc về chủ sở hữu bản quyền. Nhưng vì đây là bản cover, lợi nhuận được chia theo tỷ lệ 50:50.
Ngoài ra, khi đăng tải mà không có sự cho phép, một phần lợi nhuận sẽ bị trích ra, dẫn đến việc bọn họ phải chia sẻ số tiền đó với Young-chan.
‘Bảo sao họ lại đoán trước rằng mình sẽ liên lạc với họ.’
Young-chan nhìn số tiền không nhỏ mà tôi sắp nhận được, suy nghĩ một lúc rồi ra quyết định.
“Chia đôi đi.”
Nếu muốn, tôi có thể lấy nhiều hơn, nhưng tôi không làm vậy.
Bởi vì tôi biết ơn bọn họ, họ đã không đăng video một cách bừa bãi, biến nó thành một black history (hố đen quá khứ) của tôi. Ngoài ra, để kênh YouTube phát triển, tôi cũng cần sự giúp đỡ của họ nữa.
Mặt mấy đứa trẻ lập tức sáng bừng.
Số tiền nhận được lớn hơn nhiều so với kỳ vọng. Quan trọng nhất, bọn họ cuối cùng cũng được phép tiêu sài chúng sau một thời gian dài bị đóng băng vì lo ngại về vấn đề bản quyền.
Trường Seodong không phải là trường nghệ thuật, ngân sách dành cho ban nhạc gần như bằng không.
“Cuối cùng cũng có thể thay loa rồi!”
“Chúng ta không còn phải lo tiền đi lại nữa!”
“Mua thêm nhạc cụ cho câu lạc bộ đi. Trong số tân sinh viên, không ít người chưa có đàn riêng đâu.”
“Ý kiến hay đấy.”
…
Nhìn bọn họ phấn khích, Young-chan đưa tay gãi cằm.
Dù khoản tiền đó có thể xem là khổng lồ với họ, nhưng thay vì tiêu xài cá nhân, họ lại có thái độ rất trong sáng. Điều đó khiến tôi hơi xấu hổ.
‘Tôi đã bị thế tục làm vấy bẩn rồi sao?’
Tôi tự chất vấn lương tâm, Young-chan lên tiếng hỏi.
“Dù sao cũng nhờ các cậu mới có được số tiền này. Mọi người có muốn gì không? Cứ nói đi.”
Ục…
Lời nói của tôi khiến cả nhóm đang ồn ào lập tức im bặt.
Sau khi liếc nhìn nhau, cuối cùng, Young-sik – tay trống – mở lời.
“Nếu được… anh có thể hướng dẫn bọn em không ạ?”
“Ồ?”
Young-chan vốn định mua cho mấy nhóc một món trong danh sách chúng vừa thảo luận, nhưng đề nghị mới lại làm anh hứng thú hơn.
Có vẻ như họ đã nghĩ về điều này từ lâu.
“Mấy đứa may mắn thật.”
Bởi vì tôi không chỉ là nhạc sĩ từng đứng trên đỉnh cao thế giới, tôi còn là nhà sản xuất đã đào tạo ra nhiều nghệ sĩ tài năng.
Người như tôi, trên toàn thế giới, có lẽ không ai có thể sánh kịp.
Tôi nhìn bọn họ một lúc rồi nói:
“Từ giờ đến thứ Bảy tuần sau, hãy tập một bài mà các cậu tự tin nhất. Tôi sẽ quyết định sau khi xem.”
“Woa~!”
Young-chan tự hỏi, liệu bọn họ có thể giữ được sự phấn khích này đến ngày đó không.
Bởi vì, ngay cả những nghệ sĩ hàng đầu thế giới từng gửi lời mời hợp tác cho tôi, kết cục họ luôn gọi tôi là ác quỷ.
Ấy thế mà cả nhóm vẫn cười vui vẻ mà chẳng biết gì.