Trở Thành Quái Vật Âm Nhạc Chỉ Sau Một Đêm - Chương 7
- Trang Chủ
- Trở Thành Quái Vật Âm Nhạc Chỉ Sau Một Đêm
- Chương 7 - Bitcoin chỉ có giá 5 đô?
3. Bitcoin chỉ có giá 5 đô sao?
Tôi đã bán hết số Bitcoin mua với giá 5 đô la ngay khi nó đạt 15 đô.
“Không thể tin được.”
Số tiền đầu tư 1 tỷ của tôi đã trở thành 3 tỷ.
Dù số tiền đó không hề nhỏ, nhưng tôi mất tận 10 năm để tích góp được 1 tỷ. Vậy mà chỉ sau vài tháng đầu tư, tôi kiếm được 2 tỷ.
Tôi thấy mình trước đây như kẻ ngốc.
Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua.
“Hahaha! Tôi đúng! Tôi đã đúng!”
Tôi không thể kìm nén niềm vui đang bùng nổ trong lòng.
Bởi vì giá Bitcoin trong ký ức của tôi và giá Bitcoin ở thế giới này khớp nhau một cách hoàn hảo.
Điều đó có nghĩa là cơn sốt Bitcoin đầu tiên sẽ nổ ra vào năm sau, và tôi có thể kiếm thêm một khoản lợi nhuận khổng lồ.
Ban đầu, tôi dự định giữ số Bitcoin này cho đến cuối tháng 11 năm sau.
Dù không thể chắc chắn về những biến động nhỏ của thị trường, nhưng xu hướng lớn thì không thể sai được. Do đó, tôi tin rằng mình có thể đạt được mức lợi nhuận cao nhất vào thời điểm đó.
Chỉ với kế hoạch này thôi, tôi có thể kiếm ít nhất gấp 200 lần số vốn ban đầu.
Nhưng giờ đây, khi biết chắc chắn giá Bitcoin khớp chính xác đến từng chi tiết nhỏ, thì 200 lần lợi nhuận chỉ là chuyện vặt.
“Trước mắt, rút 20 triệu để thuê phòng thu.”
Thực lòng, tôi không muốn tiêu đồng nào, nhưng đây là lúc cần thiết.
Số tiền còn lại, 2 tỷ 8, tôi tiếp tục đầu tư khi giá Bitcoin giảm mạnh sau hai ngày.
“Thật đáng sợ.”
Bitcoin từng tăng lên 15,3 đô sau hai tháng, nhưng chỉ trong hai ngày, nó đã lao dốc xuống còn 7,6 đô.
Dù biết trước chuyện đó sẽ xảy ra, tôi vẫn thấy rùng mình.
Những ai đầu tư mà không biết trước tương lai sẽ cảm thấy họ đang bị rút cạn máu.
Nhưng vì giá Bitcoin sẽ dần phục hồi, họ nên gắng gượng chịu đựng.
“Năm sau còn hai đợt giảm mạnh y hệt.”
Và hai sự kiện đó sẽ tạo ra những biến động kinh khủng hơn nhiều. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tim tôi đập mạnh.
Sự sợ hãi và phấn khích cùng lúc xâm chiếm lấy tôi, khiến tôi có cảm giác kỳ lạ khó tả.
Dù sao thì, với việc hoàn thành thành công sự kiện Bitcoin đầu tiên, tôi quyết định bắt tay vào việc mở kênh YouTube và cải thiện chất lượng âm nhạc bằng cách thuê một phòng thu.
Tôi sẽ thu hồi một khoản lợi nhuận khổng lồ vào đầu năm sau, vì vậy tiêu hết tiền đống này cũng không sao.
Sau khi tìm kiếm, tôi may mắn tìm được phòng thu phù hợp.
Đó là một phòng thu lớn dành cho sinh viên muốn theo học nhạc viện. Nhưng do nằm ở vùng xa, số lượng học sinh không nhiều.
Nhờ vậy, tôi có thể thuê trọn một buồng cách âm.
Ngoài ra, nơi này còn có một phòng thu không quá xuất sắc nhưng đầy đủ trang thiết bị. Sau khi thương lượng với chủ phòng thu, tôi đã thỏa thuận xong với mức giá 1 triệu won mỗi tháng.
Không phải số tiền nhỏ, nhưng tôi có thể sử dụng phòng thu bất cứ khi nào không có ai – vào cuối tuần hoặc buổi tối muộn. Vậy nên, nó thực sự khá hời.
Dĩ nhiên, nếu thuê kỹ sư âm thanh hỗ trợ, tôi sẽ phải trả thêm phí. Nhưng nếu chịu khó, tôi hoàn toàn có thể làm một mình.
Thực tế, nếu tôi tự làm, tôi có thể tạo ra chất lượng tốt hơn.
Trong quá trình sản xuất nhạc cho các siêu sao thế giới, kỹ năng kỹ thuật âm thanh của tôi đã tiến bộ vượt bậc.
Kỹ thuật âm thanh phụ thuộc rất nhiều vào cảm giác và trực giác. Và trong lĩnh vực này, tôi là thiên tài hiếm có.
Thậm chí, John – một trong những kỹ sư âm thanh hàng đầu của Mỹ, người từng huấn luyện tôi, cũng phải thốt lên kinh ngạc.
“Oh! Chúa ơi! Chan, thật tiếc khi cậu lại là nhạc sĩ.”
Nhận xét của John không hề quá lời.
Kỹ thuật của kỹ sư âm thanh có thể tạo ra sự khác biệt rất lớn cho chất lượng bài hát. Vì vậy, những kỹ sư hàng đầu luôn được săn đón với mức lương cực cao.
Nhờ tiết kiệm được khoản tiền ngoài mong đợi, tôi quyết định mua một số thiết bị để chạy phần mềm sáng tác nhạc.
Tôi đầu tư 5 triệu won vào các thiết bị cần thiết. Tuy nhiên, nếu so với hệ thống mà tôi đã đổ tiền vào ở thế giới trước, mức đầu tư hiện tại quá ít ỏi.
“Nhưng dù sao, chừng này là đủ để làm việc rồi.”
Mới gần đây thôi, tôi thậm chí còn không có đủ điều kiện kinh tế để sử dụng phần mềm sáng tác. Giờ mà than vãn thì nực cười lắm.
Sau khi hoàn tất mọi việc, tôi quyết định thực hiện kế hoạch đã bị trì hoãn suốt thời gian qua.
Đó là tìm gặp ban nhạc của câu lạc bộ đã đăng tải video phòng karaoke của tôi lên mạng.
“Để xem nào…”
Sau lần cuối cùng kiểm tra đà tăng trưởng của video đó, tôi đã vùi đầu vào sáng tác và không theo dõi thêm.
Vì thế, tôi mở YouTube để xem lại video.
Và…
“!!!”
Khoảnh khắc ấy, tôi không thể tin vào mắt mình.
Số lượt xem tôi từng mơ hồ nghĩ là đã vượt xa con số ban đầu đang xuất hiện ngay trước mắt tôi.
– 72,452,211.
Tôi thoáng nghi ngờ liệu có phải 7 triệu không, nhưng sau khi xác nhận lại, số lượt xem thực sự hơn 70 triệu. Tôi vô thức nuốt nước bọt.
Với số bình luận lên đến 500 nghìn, có vẻ như nó đã cực kỳ hot trong thời gian qua.
“…Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong thời gian đó?”
Hai ngày sau, tôi đến Seodong, nơi có câu lạc bộ ban nhạc của Susia.
Vì là thứ Bảy nên trường học vắng vẻ một cách kỳ lạ.
“Wow~ Thật luôn. Ở đây, thứ Bảy không phải đi học.”
Tôi nghe nói từ năm ngoái, chương trình học 5 ngày một tuần đã được áp dụng, và điều đó khiến tôi ghen tị.
Nếu được áp dụng vào thời tôi còn đi học, tôi có thể làm thêm một việc khác nữa.
Vì học sinh bị hạn chế làm thêm, điều đó càng khiến tôi thấy tiếc nuối hơn.
Dù sao thì, để có được cuộc gặp mặt này, tôi đã phải trải qua khá nhiều khó khăn.
Ban đầu, tôi nghĩ sẽ khá bất lịch sự nếu đột nhiên tìm đến, tôi đã gọi điện để hỏi thăm. Nhưng ngay từ lúc đó, tôi bị bất ngờ hoàn toàn.
Bởi vì vừa gọi đến trường, tôi đã phải đối mặt với giọng điệu chói tai đầy cáu kỉnh của một nhân viên văn phòng.
“Lại nữa à! Lại là video YouTube đó! Chúng tôi không có thông tin gì về nó cả, học sinh ở đây không biết người trong video là ai. Đây là lần thứ mấy rồi hả!”
“…..”
Dù cảm thấy khó chịu, nhưng khi biết được tình hình, tôi cũng phần nào hiểu được cảm xúc của đối phương.
Hình như video hát ở phòng karaoke nổi tiếng hơn tôi tưởng, vì thế, nhân viên trường học đã bị làm phiền không ít lần.
Khi tìm kiếm, tôi còn thấy một số bài báo ngắn trên quốc tế viết về nó, thậm chí nó còn xuất hiện trong các trang tin giải trí trong nước. Phản ứng đó của nhân viên văn phòng cũng là chuyện dễ hiểu.
Cũng vì thế, tôi phải liên lạc lại nhiều lần, rốt cuộc tôi cũng liên hệ được với một thành viên trong câu lạc bộ ban nhạc – người có mặt khi video đó được quay.
“Thật ạ! Chú thực sự là ‘God Singer’ ạ?”
“…..”
God Singer.
Biệt danh được đặt bởi những người nước ngoài đã xem video, vì họ nói rằng dường như họ đã tìm thấy một vị thần.
Tôi không ngờ lại nghe thấy cái biệt danh đầy “trẻ trâu” này bằng chính tai mình, nên tôi có chút bối rối, nhưng tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại.
“Ừ. Phải. Tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”
“…Nhờ ạ?”
“Tôi định lập kênh YouTube, tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
“Wow! Khụ… Em hiểu rồi. Vậy thứ Bảy này chú có thể đến câu lạc bộ của bọn em không? Bọn em cũng đang có chuyện muốn bàn về việc này.”
Cậu ta phản ứng cứ như thể đã đợi cuộc gọi của tôi từ lâu, khiến tôi càng cảm thấy hứng thú. Và thế là, tôi đã tìm đến trường cấp 3 Seodong vào hôm nay.
Một thành viên của câu lạc bộ nói sẽ ra đón tôi, và tôi đoán được ai là người đó.
“Nhìn có vẻ mạnh mẽ nhỉ.”
Cô gái với mái tóc ngắn buộc hai bên, mặc quần thể thao xanh lục, bên trên là đồng phục hè màu xanh da trời.
Nhìn thấy học sinh mặc đồng phục vào cuối tuần khiến tôi càng có cảm giác chỗ này thực sự là trường học.
Tôi ra hiệu bằng ánh mắt rồi tiến lại gần, nhưng cô gái lại đỏ mặt, liếc nhìn tôi, quay người đi khi tôi đến gần hơn.
“Chưa ra đón sao?”
Tôi chợt nghĩ có lẽ không phải cô bé này, nhưng vẫn tiến tới hỏi.
“Em có phải thành viên câu lạc bộ ban nhạc không?”
“…Anh là ai?”
“Tôi có hẹn với câu lạc bộ hôm nay.”
“???”
Cô bé trông bối rối trước lời tôi nói, và tôi cũng bối rối không kém. Vì rõ ràng là thành viên câu lạc bộ, nhưng phản ứng của cô bé lại rất khó hiểu.
“Không đúng. Anh không phải là ‘God Singer’.”
“God Singer… Tôi không rõ, nhưng người hát trong video đó chính là tôi. À! Đúng rồi, có thể là do tôi giảm cân nên trông hơi khác.”
“Anh…giảm cân ạ?”
“Ừ. Nói ‘một chút’ thì hơi quá, thực ra tôi đã giảm khá nhiều.”
Tôi thấy tự hào khi đã giảm cân thành công, nhưng cô bé không có vẻ gì là tin tưởng.
Dù bất ngờ trước phản ứng đó, nhưng nhớ đến lúc quay video, mặt tôi bị che khuất khá nhiều, tôi quyết định tiết lộ một sự thật xấu hổ để thuyết phục cô bé.
“Ừm… Không biết lúc đó em có ở đó không, nhưng trước khi hát Bohemian Rhapsody, tôi đã hát một số bài hát của nhóm nhạc nữ khác.”
“!!!”
Mắt cô bé tròn xoe, nhìn tôi chằm chằm.
“Thật sự…anh là ‘chú’ đó ạ?”
“Hả.”
Bị một nhóc con kém cả chục tuổi gọi “anh”, đáng lẽ tôi nên vui, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi lại là sững sờ.
Không biết cô bé có hiểu được tâm trạng của tôi không, nhưng cô bé chỉ quay quanh tôi với ánh mắt tò mò như một chú mèo con.
Tôi phì cười nói.
“Đúng vậy. Giờ thì em có thể dẫn tôi đến câu lạc bộ chưa?”
“Ơ…ồ, vâng.”
Sau khi chạm mắt tôi, cô bé bỗng đỏ mặt gật đầu, sau đó bắt đầu dẫn đường với thái độ dịu dàng như một nàng dâu mới cưới.
Thấy cô bé thay đổi nhanh chóng như vậy, tôi bỗng cảm thấy kiệt sức.
‘Ừm… Con gái tuổi dậy thì thật khó hiểu.’
Càng nghĩ thế, tôi càng cảm thấy biết ơn vì em gái tôi đã lớn lên một cách ngoan ngoãn.
Thế rồi, khi đến câu lạc bộ ban nhạc, tôi lại có trải nghiệm tương tự.
“Thật ạ… anh là ‘God Singer’ sao?”
“Không thể nào. Trông khác quá.”
“Anh ấy nói do giảm cân.”
“Dù có giảm cân đi nữa, không phải khác quá ư.”
“Rõ ràng là ông chú… Mà sao trông như người nổi tiếng thế nhỉ?”
“Đến cả phim truyền hình dám quay kiểu đó, cũng sẽ bị chửi đấy.”
Trước những câu hỏi đầy nghi ngờ, tôi chỉ lắc đầu nói.
“Để tôi dùng âm nhạc chứng minh. Có thể cho tôi mượn cây guitar kia không?”