Trở Thành Quái Vật Âm Nhạc Chỉ Sau Một Đêm - Chương 5
- Trang Chủ
- Trở Thành Quái Vật Âm Nhạc Chỉ Sau Một Đêm
- Chương 5 - Ba mươi tuổi, thiên tài âm nhạc?
2. Ba mươi tuổi, thiên tài âm nhạc?
Taraa ra ra rang…
Tôi nhẹ nhàng buông tay khỏi dây đàn, để lại dư âm cuối cùng đầy tiếc nuối.
“Đau quá…”
Chỉ đến lúc đó, cơn đau mới ập đến.
Nhưng vì nỗi đau ấy quá đỗi quen thuộc và đáng mong chờ, tôi không cảm thấy quá tệ. Thậm chí, adrenaline dâng trào khiến tôi muốn chơi tiếp cho đến khi kiệt sức.
Nhưng cây guitar này vẫn chưa phải của tôi, và nơi này cũng không phải sân khấu của tôi. Nhận ra điều đó, tôi ngượng ngùng xin lỗi:
“Xin lỗi, lâu lắm rồi mới chơi lại, tôi không kìm được hứng khởi.”
“…”
Chủ tiệm không nói gì.
Có lẽ ông ấy đang giận? Nghĩ vậy, tôi nhìn vào mặt ông và nhận ra không phải vậy.
Đôi mắt ông run rẩy, không thể tập trung, miệng thì há hốc.
‘Ông ấy sốc thật kìa.’
Phải thôi, ngay cả tôi còn phải thán phục màn trình diễn của chính mình, huống hồ là ông ấy.
‘Nhưng mà…’
Lúc chơi đàn, tôi đã quá phấn khích nên không nghĩ đến chuyện này, thực sự có gì đó rất kỳ lạ.
‘Dù ký ức có được khắc sâu mức nào đi nữa, thì vẫn quá vô lý. Cảm giác như tôi đã chơi guitar suốt bao năm, hệt như hắn ta vậy.’
Ngoại trừ thể lực, vóc dáng và những vết chai, kỹ năng guitar của tôi không thua kém gì bản thân ở thế giới trước.
Thậm chí, nhờ biến số là chất kích thích, tôi còn có lợi thế về mặt cảm xúc.
“!!!”
Tôi vừa mới băn khoăn về hiện tượng khó hiểu này thì chợt nhớ lại việc xảy ra trước khi tôi ngất xỉu trong nhà vệ sinh vào rạng sáng nay.
Não tôi như bị nghiền nát rồi phình lên, cơ thể mất kiểm soát, mắt mũi miệng méo mó. Chắc hẳn trông tôi lúc đó chẳng khác gì một con quái vật.
Có lẽ vì não tiếp nhận một lượng thông tin khổng lồ, các dây thần kinh bị kích thích dữ dội và sinh ra hiện tượng đó.
Và chính những dây thần kinh bị kích thích đến mức cực hạn ấy đã tạo nên cảm giác hiện tại.
‘Ugh…’
Nếu không ngất giữa chừng, có khi tôi đã chết vì sốc. Chỉ nghĩ đến thôi đã làm tôi buồn nôn.
‘Đúng là một món quà bất ngờ!’
Giống như vừa nhận được quà sinh nhật vậy.
Dù có thừa cảm hứng, nhưng tôi lại học kỹ thuật rất chậm.
Dù cho tình huống hiện tại có vẻ giống một game thủ kỳ cựu chơi tài khoản mới lập, tôi vẫn phải luyện tập điên cuồng ít nhất ba năm để đạt đến mức độ mà bản thân cảm thấy “tạm được”.
Đấy còn là đánh giá lạc quan nhất. Thế nên, món quà này thực sự vô giá.
‘Phải kiểm tra cả giọng hát mới được.’
Khi tôi còn đang háo hức suy nghĩ, chủ tiệm cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, ông thốt lên đầy kích động:
“Anh là ai vậy?! Bản nhạc vừa rồi là gì?! Kỹ thuật điêu luyện đến khó tin! Biểu cảm ấy…! Làm sao có một guitarist vĩ đại như vậy mà tôi không hề hay biết?!”
Ông ấy còn nói rằng ngay cả màn trình diễn của Jimi Hendrix mà ông từng say mê cũng chưa chắc sánh bằng.
Nếu trẻ hơn, có lẽ ông ấy đã bật khóc.
Tôi chỉ cười trừ trước những lời ca ngợi ấy.
Nếu là tôi của ngày hôm qua, chắc hẳn tai đã đỏ bừng. Nhưng tôi đã khắc sâu ký ức của một nhạc sĩ từng đứng trên đỉnh cao thế giới.
Một kẻ từng nhận vô số lời ca tụng điên rồ như tôi, sẽ không thấy bất ngờ trước mức độ này.
Sau khi chủ tiệm bình tĩnh lại, tôi dè dặt hỏi:
“Ông có thể cho tôi mượn ít giấy không?”
“Ôi trời! Đợi tôi một chút!”
Thấy ngón tay tôi chảy máu, ông ấy hoảng hốt chạy vào trong và mang ra bông băng cùng thuốc cầm máu.
Sau khi sơ cứu xong, tôi cẩn thận lau sạch vết máu dính trên cây Fender rồi hỏi:
“Tôi thích cây đàn này, giá bao nhiêu?”
Dù không phải không có tiền, nhưng tôi cần tiết kiệm cho những kế hoạch sắp tới. Nhìn ánh mắt tôi, chủ tiệm mỉm cười.
“Haha. Được nghe một màn trình diễn tuyệt vời như vậy với cây đàn này, tôi cũng không nỡ ra giá cao. Chỉ cần 300,000 won thôi.”
“Á!”
Mua được một cây đàn như thế với giá 300,000 won quả là điều không tưởng. Không chỉ để chơi, mà ngay cả với một nhà sưu tầm, giá trị của nó cũng cao hơn gấp nhiều lần.
Tôi nhanh chóng nuốt nước bọt và tiếp tục:
“Tôi cũng định mua thêm ampli và multi-effect, ông có thể giảm giá thêm không?”
“Hahaha.”
Chủ tiệm bật cười trước sự trơ trẽn của tôi.
Cuối cùng, ông ấy thực sự cho tôi một mức giá cực hời.
Một chiếc ampli Marshall cũ nhưng tốt, cộng với một multi-effect chất lượng, tất cả chưa đến 600,000 won. Tôi không ngừng cảm ơn ông ấy.
Có lẽ vì cảm nhận được sự chân thành của tôi, chủ tiệm cười lớn:
“Nếu vậy thì mau ra album đi! Như thế là đủ rồi!”
Câu nói ấy càng khẳng định rằng ông thực sự là một người yêu nhạc rock.
Tôi gật đầu, như hứa hẹn.
***
Trên đường kéo guitar, ampli và multi-effect về nhà, tôi dừng lại trước một quán karaoke tự động.
“Được rồi…”
Liệu giọng hát của tôi có thay đổi giống như kỹ năng chơi guitar không?
Linh cảm mách bảo rằng rất có thể.
Nghe tiếng tim mình đập nhanh hơn, tôi bước vào quán karaoke.
Chọn một căn phòng gần lối vào, tôi bỗng dưng thấy mọi thứ thật xa lạ.
“Nghĩ lại thì, cũng lâu rồi tôi chưa vào quán karaoke…”
Lần cuối cùng tôi đến đây là hồi cấp hai, vậy là gần 15 năm.
May mắn là cách sử dụng karaoke tự động vẫn không thay đổi, tôi không gặp khó khăn gì khi thao tác.
“Hát gì đây nhỉ?”
Là một nhạc sĩ từng đứng trên đỉnh cao, tôi không quá kén thể loại.
Dù chịu ảnh hưởng từ các sư phụ và có niềm yêu thích đặc biệt với rock, nhưng tôi không hề giới hạn bản thân trong đó.
Miễn là âm nhạc, dù là nhạc thế giới thứ ba hay nhạc cổ điển, tôi đều yêu thích.
“Uhm… Tôi không biết bài nào mới cả. Họ ra bài này từ bao giờ nhỉ? Hmm…”
Dù đều là nhạc đại chúng, nhưng lịch sử và xu hướng ở thế giới này có những điểm khác biệt với thế giới trước kia – nơi tôi từng là huyền thoại.
Sau một hồi so sánh hai thế giới và lật từng trang danh sách bài hát, tôi quyết định chọn bài debut của Aris, “Happy Virus”.
Dù chia sẻ ký ức của một thiên tài âm nhạc, nhưng tình cảm tôi dành cho nhóm nhạc thần tượng yêu thích vẫn không hề thay đổi.
Thậm chí, nỗi tiếc nuối và sự nuông chiều còn khiến tôi yêu quý họ hơn.
“Bài này không phải một ca khúc hay…”
Nhưng tôi biết rằng chỉ cần phối khí lại, nó có thể trở thành một tác phẩm chất lượng.
“Giảm xuống tone nam, hạ thấp quãng giọng, làm chậm nhịp một chút…”
Tada da dang!
Chỉ bằng cách thay đổi một vài yếu tố trong karaoke, chất lượng của “Happy Virus” đã được cải thiện đáng kể.
Nếu trước đây nó chỉ ở mức C, giờ có thể coi là C+.
Nhưng tùy vào người hát, cấp độ này có thể thay đổi. Và tôi biết mình có thể nâng nó lên ít nhất là B.
“~Gió thổi qua, mang theo hương thơm của em…”
Vì đây là một bài hát của nhóm nhạc nữ, lời bài hát vốn dĩ tươi sáng vô cùng, nhưng tôi đã cố tình làm khàn giọng một chút để thay đổi bầu không khí của bài hát.
Bài hát gốc “Happy Virus” có nội dung chủ yếu xoay quanh việc chỉ cần nghĩ đến “cậu” thôi, virus hạnh phúc đã lan tỏa trong cuộc sống của tôi.
Thế nhưng, khi tôi điều chỉnh cách hát, bài hát dường như đã trở thành câu chuyện về nỗi nhớ nhung một ai đó từng mang đến hạnh phúc trong quá khứ.
Thậm chí, tôi còn chỉnh sửa một số phần lời bài hát để phù hợp với không khí ấy.
Dù vậy, tôi vẫn chưa hoàn toàn hài lòng với nhiều chỗ, nhưng tôi lại cảm thấy rất vui.
Bởi vì hơn cả những tiếc nuối về bài hát, tôi trân trọng giọng hát có thể truyền tải cảm xúc của tôi.
‘Thậm chí còn cảm thấy tốt hơn cả tôi ở thế giới bên kia.’
Tất nhiên, vào những năm 90 thì làm gì có học viện thanh nhạc.
Thế nên việc phát sinh nhiều vấn đề là điều không thể tránh khỏi.
Ca sĩ thời đó thường gượng lên những nốt cao không phù hợp với chất giọng của họ chỉ để thu hút sự chú ý, khiến cổ họng bị tổn thương.
Nếu được đào tạo bài bản để tìm ra quảng giọng phù hợp và chăm sóc kỹ lưỡng, có lẽ kết quả đã khác. Nhưng thời đó, mọi người nghĩ rằng cứ dùng nhiều thì sẽ trở nên mạnh hơn, giống như cánh tay của một vận động viên ném bóng chày vậy. Chính vì điều đó mà tai nạn thanh quản xảy ra thường xuyên.
Ca sĩ làm thế, những người trẻ nuôi mộng trở thành ca sĩ cũng hành động không khác gì.
Dĩ nhiên, tôi cũng không tránh khỏi tình trạng bị lạm dụng giọng hát đến mức dây thanh quản không còn ở trạng thái tốt nhất.
Nhưng khác với cổ họng của “tôi ở thế giới bên kia”, giọng hát của tôi bây giờ trong trẻo vô cùng. Hơn thế nữa, nó còn vững chắc như thể đã được tôi luyện suốt nhiều năm trời, vượt xa cả mong đợi của tôi, khiến tôi không thể không vui mừng.
Ban đầu, tôi chỉ định hát một bài rồi đi, nhưng cuối cùng tôi lại quyết định hát thêm vài bài nữa.
***
Trước một buồng hát nhỏ trong quán karaoke đồng xu, một nhóm học sinh trung học trông có vẻ thuộc câu lạc bộ nhạc đang tụ tập quanh đó.
Lẽ ra bọn họ phải vui vẻ ca hát trong quán karaoke đồng xu, nhưng bây giờ họ lại chẳng còn tâm trí để làm vậy.
“Wow! Chú ấy điên thật đấy!”
“Ban đầu, lúc thấy chú ấy chọn bài của nhóm nhạc nữ, tôi còn tưởng là một ông chú otaku cơ… Nhưng mà… điên thật chứ!”
“Chúng ta có thể ghi hình cái này không?”
“Thứ hiếm có thế này mà chỉ mình chúng ta thấy thì tiếc lắm. Chắc là được nhỉ.”
“Mấy thứ thế này ăn khách trên YouTube lắm. Nó có plot twist mà.”
“Lâu lắm mới có cơ hội câu view.”
“Im hết đi! Để yên cho tớ thu âm! Mấy cậu biết chỉnh sửa tốn công cỡ nào không hả?”
Số người tụ tập xem ngày càng đông hơn. Hầu hết là học sinh, bởi vì quán karaoke đồng xu là một trong những địa điểm vui chơi không thể thiếu của những đứa trẻ không có nhiều tiền tiêu vặt.
Khi bài hát tạm kết thúc và người trong buồng đang chọn bài tiếp theo, đám học sinh tranh thủ thở phào sau khi đã nín thở suốt cả bài hát.
“Haa… Sau này tôi không dám khoe khoang là mình biết hát nữa đâu. Một người có trình độ như vậy lại chỉ hát trong quán karaoke đồng xu ư?”
“Nếu ngay cả hệ thống karaoke cũng không thể che giấu tài năng thế này, không biết trên sân khấu chuyên nghiệp, giọng của chú ấy sẽ còn khủng khiếp đến mức nào ha?”
“Wow! Chú ấy rap cũng đỉnh nữa! Làm cách nào mà bài rap sến súa đó lại trở nên tuyệt vời đến thế?”
“Chỉ rap thôi á? Nốt cao mới đỉnh cơ! Chú ấy đã lên cao đến mấy quãng tám vậy?”
“Chắc tầm ba, pha cao?”
“Nhìn thấy đàn guitar với amp thế kia, có khi chú ấy vừa đi biểu diễn ở đâu đó về.”
“Hẳn là nhạc sĩ Seoul.”
“Có khi nào có buổi biểu diễn đường phố không?”
Nhưng những lời bàn tán đó chỉ diễn ra trong chốc lát. Khi bài hát tiếp theo chuẩn bị bắt đầu, tất cả bọn họ đồng loạt im lặng.
“???”
Lại là bài hát của nhóm nhạc nữ. Nhưng lần này, biểu cảm của bọn trẻ trở nên đầy thắc mắc.
Nếu như bài hát trước đó vẫn còn có chút quen thuộc, thì bài này lại là một ca khúc mà chúng chưa từng nghe qua bao giờ.
Đó cũng là điều dễ hiểu.
Bởi vì bài hát mà Park Young-chan vừa chọn là “Good Night”, một ca khúc của một nhóm nhạc nữ ít tên tuổi.
Good Night là một nhóm nhạc nữ tiêu biểu được thành lập bởi một công ty nhỏ và họ chỉ xuất hiện trên các chương trình truyền hình một vài lần.
Trong số lần ít ỏi được xuất hiện trên TV, họ chỉ xuất hiện trên truyền hình cáp, chưa bao giờ góp mặt trên truyền hình công cộng.
Sân khấu chính của họ là YouTube, SNS và chương trình phát sóng trực tiếp của M-Company, và thỉnh thoảng có thể nhìn thấy họ trên đài phát thanh địa phương hoặc tại các sự kiện.
Đó là một nhóm nhạc nữ thường được gọi là “Mangdol”, và lý do Park Young-chan quan tâm đến nhóm này không gì khác chính là vì điều này.
Do hạn chế của một công ty nhỏ, không có tiền và mối quan hệ, các bài hát, vũ đạo và Hemeko (tóc, trang điểm, phối hợp) của Good Night rất tệ, nhưng đáng ngạc nhiên là kỹ năng của các thành viên Good Night lại rất nổi bật, vì vậy họ đã trở nên khá nổi tiếng ở các giải đấu hạng thấp.
Nói cách khác, nếu họ nhận được sự ủng hộ tốt, họ không hề thua kém bất kỳ nhóm nhạc nữ hạng nhất nào khác.
Park Young-chan bắt đầu hát ca khúc đầu tay của mình là ‘Ahssa!’, có thể nói đây là bài hát duy nhất anh biết trong Good Night.
Ca khúc mà Young-chan quyết định thể hiện chính là bài debut “Assa!” của nhóm.
“Assa!” chỉ được đánh giá ở mức C-.
Bài hát mang phong cách lỗi thời đến mức nếu lần đầu nghe, người ta có thể tưởng rằng đây là một ca khúc ra đời từ giữa những năm 2000.
Thực tế, bài hát này đã được sáng tác từ giữa những năm 2000, sau đó được nhóm “Good Night” mang về và phối lại một chút.
“Hướng đi của bản phối sai hoàn toàn.”
Dù tiếc nuối về bản phối, nhưng tôi đánh giá phần lời của bài hát không đến nỗi tệ.
Vậy nhưng, vì ca khúc có quá nhiều vấn đề, những người đã bị cuốn hút bởi giọng hát của Young-chan trong những bài trước đó, lần này lại không giấu nổi sự thất vọng.
“Ước gì chú ấy hát một bài nào đó đàng hoàng hơn. Định hát nhạc của nhóm nữ đến bao giờ nhỉ?”
“Cả bài này cũng vậy, toàn là mấy bài nhạc ít ai biết đến.”
“Chú ấy có gu đặc biệt ghê.”
“Ơ… Rợn da gà!”
“Khoan, cái nốt cao vừa rồi là sao?”
“Ông chú này đúng là không thể đoán trước được mà.”
“Thật sự thì chú ấy là ai vậy chứ?”
…
Yeong-chan, người đã lật giở danh sách một lúc, nhanh chóng chọn một bài hát.
Bài hát anh chọn là ‘Bohemian Rhapsody’ của nhóm nhạc Queen.
Nếu chúng ta chỉ theo dõi lời bài hát, thì đó là bài hát về một cậu bé giết cha mình vì bạo lực gia đình và bị kết án tử hình tại tòa. Lời bài hát gây sốc đã gây ra tranh cãi và nhiều phóng viên đã phản ứng bằng những câu chất vấn.
Vì bài hát có nội dung như vậy nên việc hát đúng bầu không khí của bài hát này không hề dễ dàng.
Ngay cả khi có giọng hát mạnh mẽ và tông giọng đặc biệt thôi vẫn chưa đủ.
Giá trị thực sự của bài hát ‘Bohemian Rhapsody’ chỉ được bộc lộ khi nó nắm bắt được sự nhạy cảm non nớt của một cậu bé trong hiện thực khắc nghiệt.
Về mặt đó, giọng ca chính của nhóm nhạc Queen, Freddie Mercury, có tất cả những phẩm chất đó.
Âm lượng giọng hát khủng khiếp, tông giọng khó hiểu và khả năng biểu cảm tinh tế nhưng đặc biệt đủ để làm nổi bật cảm xúc đau khổ của cậu bé, điều này đã sớm bộc lộ trong giá trị thực sự của bài hát ‘Bohemian Rhapsody’.
Chỉ cần nhìn vào đó, bạn có thể thấy lý do tại sao Freddie Mercury được coi là một trong những ca sĩ vĩ đại nhất thế giới.
– Đây có phải là cuộc sống thực không? Đây chỉ là tưởng tượng thôi sao? (Đây có thực sự là sự thật không? Đây chỉ là ảo ảnh thôi sao?)-
Biểu cảm của các học sinh vây quanh gian karaoke với vẻ mặt háo hức lập tức thay đổi trong chớp mắt bởi phần giới thiệu nổi tiếng và độc đáo.
“!!!”
“Bohemian Rhapsody?”
“Điên!”
“Ôi chúa ơi!”
“Này! Mọi người im lặng đi! Tôi phải đến thật gần mới có thể thu được âm thanh.”
Cậu chàng đang quay phim bằng điện thoại thông minh vội vã tiến lại gần buồng quay như thể cậu ta đang mong đợi điều gì đó bất thường sẽ xảy ra.
Vâng, đó là điều không thể mong đợi vì người nọ đã có màn trình diễn đáng ngạc nhiên ngay cả với một bài hát của nhóm nhạc nữ Mangdol.
Những đứa trẻ xung quanh gian hàng im lặng, như thể chúng đều có cùng cảm giác như nhau.
May mắn thay, Young-chan đã chuyển phần giới thiệu sang phần điệp khúc.
Và ngay sau đó, Young-chan, người đang kìm nén cảm xúc của mình đã giơ micro lên cùng với âm thanh độc tấu piano.
“Mẹ ơi, con vừa giết một người đàn ông, dí súng vào đầu ông ta, bóp cò, giờ ông ta đã chết rồi. Mẹ ơi, cuộc sống vừa mới bắt đầu, nhưng giờ con đã vứt bỏ tất cả… “
-Ực!
Ca sĩ chính của ban nhạc đang cầm máy ảnh nhận ra cảm giác nổi da gà khắp người.
Bởi vì bài hát đó ở một đẳng cấp vượt xa những gì cậu từng tưởng tượng.
Rất khó để thoát khỏi hình ảnh Freddie Mercury trong Bohemian Rhapsody.
Điều này xảy ra là do chất lượng bài Bohemian Rhapsody mà anh ấy hát quá cao. Nó được hát bởi một ca sĩ hàng đầu với sự hỗ trợ của dàn hòa âm, điều đó cho thấy bức tường thành của Freddie Mercury cao đến mức nào.
‘…’
Nhưng đáng ngạc nhiên là Young-chan đã xóa bỏ hình ảnh của Freddie Mercury chỉ sau vài ô nhịp.
Hiện tại, chỉ có Bohemian Rhapsody của Young-chan.
Không chỉ ca sĩ của ban nhạc cảm thấy như vậy. Khoảng chục người đang nín thở ở quang đây đều có cùng chung cảm giác.
Tâm hồn họ bị cuốn theo giọng hát của Young-chan, như thể họ đang nghe bài Bohemian Rhapsody lần đầu tiên.
Young-chan, người thể hiện khả năng kiểm soát tuyệt vời đến mức ngay cả hệ thống karaoke thô sơ cũng không có vẻ gì là một lỗi lớn, anh chạy về đích.
Sau khi hát xong câu cuối của bài Bohemian Rhapsody, Young-chan thở hổn hển.
“Haaa.”
Mặc dù tôi có thể làm được điều đó nhờ vào hàng chục năm kinh nghiệm của bản thân, nhưng đó chưa phải là bài hát tôi có thể hát trên sân khấu.
Phổi của tôi không tệ như tôi nghĩ, nhưng sức bền của tôi mới là vấn đề.
Biểu diễn trên sân khấu đòi hỏi sức bền gấp mười lần so với hiện tại, vì vậy ở trình độ hiện tại, tôi sẽ ngã quỵ sau khi chỉ biểu diễn một bài.
Gương mặt của Young-chan tươi sáng hơn bao giờ hết khi nghĩ mình nên tập trung vào việc cải thiện sức mạnh thể chất thay vì chỉ giảm cân.
Bên cạnh những hạn chế về thể chất, tôi nhận ra rằng giọng hát cũng như cách chơi guitar của tôi đã thay đổi.
Tất nhiên, mọi thứ đã thay đổi theo hướng tốt hơn, và có lẽ một khi phần cứng còn thiếu ổn định được thiết lập đầy đủ, anh sẽ hoàn toàn vượt trội hơn những người đồng cấp của anh ở thế giới bên kia.
Để chứng minh, không phải tôi đã thành công khi hát bài Bohemian Rhapsody, bài hát có hình ảnh mạnh mẽ của Freddie Mercury, như thể đó là bài hát của riêng tôi sao?
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, cuối cùng tôi đặt micro xuống.
Young-chan, người vừa cầm đàn guitar và rời khỏi phòng thu, cuối cùng cũng nhìn thấy mọi người đang lắng nghe bài hát của anh.
‘Ôi trời. Toàn là học sinh… ‘
Khi nhận ra tôi đã hát bài hát của nhóm nhạc nữ trước mặt những cậu học sinh trẻ này, tôi kéo mũ xuống thấp hơn vì xấu hổ.
Với khuôn mặt bị che kín, tôi muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, nhưng hoàn cảnh không cho phép.
Lý do là vì các sinh viên tiến lại gần tôi với ánh mắt sáng ngời và bắt đầu đặt câu hỏi như thể họ đã đợi tôi rời khỏi gian hàng.
“Chú có phải là ca sĩ không ạ? Chú có chơi trong ban nhạc không? Tên chú là gì?”
“Có album được phát hành chưa ạ?”
“Chú có thể hát thêm một bài nữa được không? A! Không phải bài hát của nhóm nhạc nữ ạ.”
“Chú có kênh YouTube không?”
“Cháu có thể tải bản ghi âm lên YouTube không?”
Young-chan trả lời mơ hồ với những học sinh có vẻ như sẽ không dễ dàng di chuyển nếu tôi không trả lời, rồi kéo hành lý ra ngoài.
“Không có album hay kênh YouTube hay bất cứ thứ gì tương tự. Nếu muốn đăng thì cứ đăng. Vui lòng tránh sang một bên được không?”
Không giống những sinh viên thất vọng vì không có album hoặc kênh YouTube, cậu ca sĩ lại rất vui mừng khi biết rằng họ có thể tải video này lên YouTube.
Cậu ấy tin chắc rằng nếu chọn được tiêu đề hay, video chắc chắn sẽ có lượt xem khủng.
Tôi bị mọi người quấy rối một lúc, nhưng sau khi rời khỏi quán karaoke tiền xu, không ai chú ý đến tôi nữa.
“Phù. Trẻ em ngày nay chắc chắn có rất nhiều năng lượng.”
Young-chan, người nghĩ rằng mình không thể dễ dàng nói chuyện với một người đàn ông to lớn khi còn là thiếu niên, không thể giấu được nụ cười nở trên môi.
Nếu không có ai ở đó, có lẽ tôi đã hét lớn rồi.
Mặc dù gục ngã vì dùng thuốc, nhưng trước khi vụ việc đó xảy ra, Young-chan đã chạm trán với bức tường đầu tiên.
Đó là thời điểm mà danh tiếng do tôi tự tạo dựng được fan hâm mộ thổi phồng đến mức giới hạn.
Tôi bị trầm cảm đến mức khó có thể vượt qua được ngay cả khi cố gắng trong nhiều thập kỷ.
Những hạn chế từng tồn tại đã được khắc phục theo cách không ngờ tới.
Không có gì ngạc nhiên khi Young-chan lại vui vẻ đến vậy.
-Grrrr-
Có phải vì thế không?
Có lẽ việc kéo đàn guitar, bộ khuếch đại và hệ thống hiệu ứng đa chức năng lên đồi rất vất vả, nhưng bước chân của Young-chan trên đường về nhà dường như nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.