Trở Thành Quái Vật Âm Nhạc Chỉ Sau Một Đêm - Chương 13
Gầm gừ!
Một người đàn ông cơ bắp đeo mặt nạ hổ đen tỏ vẻ đe dọa.
“Thầy đang làm gì vậy?”
“…Không sợ à?”
“Con phải sợ sao?”
Nghe tôi nói, sư phụ Jang Tae-sik đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ hổ đen với ánh mắt đầy chán ghét rồi lên tiếng.
“Đáng sợ đấy, nhưng theo một nghĩa khác.”
Sau đó, ông khẽ nâng giọng, như thể chỉ nói với tôi nhưng đủ lớn để đối phương nghe thấy.
“Con có biết đây là thằng điên duy nhất trong khu này không?”
“Cậu nói cái gì!?”
Co rúm!
Lúc đó tôi mới bắt đầu cảm thấy sợ.
So với tiếng gầm gừ ban nãy, cú quát này còn đáng sợ hơn nhiều, khiến cơ thể tôi cứng đờ trong giây lát.
Nhưng may mắn thay, mục tiêu của mặt nạ hổ đen là sư phụ Jang Tae-sik, và tôi chỉ có thể đứng yên nghe tiếng hét đau đớn của ông ấy. Sau đó, hổ đen mới quay sang tôi.
“Trong nước thì chưa phổ biến lắm, nhưng ở phương Tây có một ngày gọi là Halloween. Đó là ngày mà lũ trẻ hóa trang thành ma quỷ hoặc nhân vật nào đó, rồi đi từ nhà này sang nhà khác, nói ‘Nộp kẹo ngay!’ và nhận kẹo.”
“…Vậy sư phụ làm cái này để làm gì?”
Bởi vì vẻ ngoài của ông ấy cách xa sự dễ thương đến cả triệu năm ánh sáng, nên tôi không khỏi thắc mắc.
“Người lớn cũng có văn hóa riêng.”
“…Vậy còn thầy, thầy hóa trang thành hổ đen à?”
“Không, chính xác mà nói thì đây là Black Tiger Mask! Khi thầy còn nhỏ, có một anh hùng đeo chiếc mặt nạ này đã đánh bại lũ ác nhân và cứu thế giới.”
“Một thằng biến thái thì có! Ban ngày ban mặt mà chỉ mặc mỗi quần sịp chạy loanh quanh!”
Từ xa, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của sư phụ Jang Tae-sik, nhưng ông ấy chẳng thèm để ý.
Hổ đen gỡ mặt nạ xuống, để lộ một gương mặt còn đáng sợ hơn cả chiếc mặt nạ, rồi ghé sát lại hỏi.
“Sao? Thấy thế nào?”
“Thấy gì cơ?”
“Còn gì nữa, đặt tên nhóm chúng ta là Black Tiger chứ sao.”
“Ừm… có hơi…”
Tôi định nói “hơi trẻ con quá” nhưng lại bị tiếng quát của sư phụ Jang cắt ngang.
“Thằng điên này! Black Tiger cái quái gì chứ! Cậu vứt não vào bồn cầu rồi xả trôi rồi à?!”
“Cậu dám xúc phạm Black Tiger hả?!”
Tiếng gầm ấy mạnh đến mức tôi, người đứng ngay trước mặt, có cảm giác cả cơ thể như cọng lau bị cuốn theo chiều gió.
Sau đó, khi hổ đen quay lại nhìn tôi, tôi nở nụ cười rạng rỡ, giơ ngón cái lên.
“Hoàn hảo! Black Tiger là cái tên tuyệt vời nhất luôn!”
“…”
“…Quái vật. Sau này có nổi tiếng cũng đừng bao giờ đóng phim nhé! Nhìn mà nổi cả da gà.”
Vậy là hôm đó, tôi đã phải thêm diễn xuất vào danh sách những thứ mình không có năng khiếu.
***
– Sột soạt! –
Gã to con cúi xuống nhìn Young-chan, người đang thưởng thức ly caramel macchiato đá đặc biệt của Que Sera Sera, phủ đầy kem tươi miễn phí.
Nếu không phải vì mái tóc trắng dài nửa đầu, thật khó để đoán được tuổi của người nọ.
Với ngoại hình vừa đủ thu hút ánh nhìn của mọi người, một gương mặt bặm trợn đến mức dù đeo kính râm lớn vẫn khó có thể che giấu. Cộng thêm thân hình đồ sộ, cơ bắp cuồn cuộn ngang ngửa lực sĩ Baekdu nặng hơn 140kg, trông thật sự rất đáng sợ.
Nhưng điều làm ông thấy khó chịu nhất hiện tại chính là Young-chan – người đang ngồi trước mặt ông mà chẳng tỏ ra chút sợ hãi nào.
Cuối cùng, hắn tháo kính râm ra.