Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 40
“Jeon Chae Yeon hít ma tuý khá thường xuyên. Tôi may mắn phết đấy khi tự mình moi ra bê bối lớn thế này.”
Lời của phóng viên Lee Do Yeon khiến tôi hít một hơi khí lạnh. Chị ấy tìm ra thông tin này nhanh hơn tôi tưởng.
“Em nghe nói chị có tài trong ngành này, hoá ra là thật.”
“Đúng đấy, tôi đánh mùi hơi bị giỏi.”
Tôi bật cười bởi câu trả lời vui tính của Lee Do Yeon.
Một phóng viên điên cuồng vì bất cứ tin tức nào liên quan đến hai chữ ‘độc quyền’. Lee Do Yeon có vẻ cũng hài lòng với thông tin mới tìm được lắm.
Chị ấy thể hiện rõ khi càng quan tâm đến tôi hơn, người đã cung cấp thông tin.
“Nhưng bức ảnh đó là sao?”
“A…” Chị ấy đang nhắc tới bức ảnh tôi cho xem lần trước.
‘Vì vậy, em có một món quà tặng chị.’
Thực ra bức ảnh đó chẳng có gì đặc biệt.
Đó không phải là bức ảnh về hiện trường sử dụng ma tuý, cũng không phải ảnh cắt từ CCTV phạm tội.
Chỉ là bức ảnh có khuôn mặt của diễn viên nữ tân binh Jeon Chae Yeon.
Dù chưa được công chúng biết đến nhiều nhưng cô ấy thu hút giới báo chí với tư cách là một diễn viên được YT Entertainment lăng xê, và là ngôi sao đang lên.
Thực tế, nhờ ký ức kiếp trước, tôi biết tác phẩm sắp tới của Jeon Chae Yeon sẽ gây được tiếng vang lớn, từ đó khẳng định vị thế của mình là nữ diễn viên nổi tiếng.
Vấn đề của Jeon Chae Yeon là cô ấy mới đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp thì lập tức ngã xuống vực sâu.
Ma tuý.
Không chỉ cô mà một số người nổi tiếng khác cũng liên quan tới vụ bê bối này, một trong số họ là Kevin.
Tôi không nhớ chính xác thời gian cụ thể… Nhưng tôi nhớ vào khoảng thời gian này Kevin đã nghiện ma tuý rồi.
Bắt đầu từ khi nhuộm tóc vàng, thời vẫn còn là thực tập sinh.
Đây là vụ bê bối trước sau gì cũng bị phanh phui. Tôi chỉ lôi nó lên trước mặt công chúng sớm hơn kiếp trước thôi.
Phóng viên Lee Do Yeon – người không biết mục tiêu chính của tôi là ai – hét lên với giọng phấn khích.
“Seo Han, em tặng cho chị bức ảnh đẹp đấy, chị tốn nhiều ngày để suy ngẫm ý định của em là gì. Ban đầu chị tưởng cô ấy là bạn gái của em trai chị.”
“Em cũng tưởng như vậy…”
“Đừng kể mấy câu chuyện đáng sợ chứ. Chị hoàn toàn phản đối chuyện đó.”
Ngay cả chị gái của ‘rắn’ cũng không muốn em trai dính líu đến một kẻ nghiện ngập.
Tôi bật cười và chờ Lee Do Yeon nói tiếp.
Đây có thể không phải là tất cả mục đích của cuộc gọi này.
“Nhân tiện, làm thế nào em biết nữ diễn viên đó đang dùng ma tuý?”
“… Xem tướng?”
“Em bảo chị tin chuyện đùa này à?”
“Chắc chắn đấy. Em khá giỏi nhân tướng học.”
“Vậy, em có biết gì về con người Kevin thông qua quan sát khuôn mặt không?”
“…”
Lẽ dĩ nhiên, không thể nào cái tên này không xuất hiện được.
Tôi biết Lee Do Yeon mà tóm được một là sẽ moi ra được cả ổ.
Đây cũng là lý do tại sao tôi mạo hiểm nhả ra mồi, nhử Lee Do Yeon thực hiện thoả thuận với mình.
Cuối cùng, chị ấy cũng bắt được hắn, mẻ cá lớn.
Kevin.
Tất nhiên, tôi không tính trả lời câu hỏi của phóng viên Lee Do Yeon bằng câu khẳng định. Người không biết chi tiết sẽ nghĩ rằng tôi đang nuôi hy vọng hạ gục Kevin – Top 1 bảng xếp hạng mà thôi.
“Kevin?”
Tôi giả vờ dừng giây lát, lựa từ.
“Anh ta… Anh ta có hít ma tuý không?”
Tôi nên tỏ ra hơi ngạc nhiên ở một mức độ vừa phải.
“Do Seo Han.”
“Vâng?”
“Em nhảy và hát giỏi nhưng chị nghĩ em không nên diễn xuất. Tệ lắm.”
A.
“Chị đoán em biết mọi thứ?”
“Chuyện đó không có khả năng là sự thật được. Có lẽ tâm trạng em muốn chuyện diễn ra như vậy.”
“Chị hiểu em đang lo về điều gì, nhưng chị không nghĩ Do Seo Han có liên quan tới bê bối này. Chị cũng là con người! Chị biết ơn em!”
“À… Vâng”
“Cảm ơn vì tin hot! Lần sau là khi nào? Có thông tin gì em cứ nói thoải mái! Ngày mai? Ngay bây giờ?”
“…”
Chị không nhớ chị đang bị tôi uy hiếp do em trai chị nằm trong tay tôi à?
Tại sao chị lại vui mừng quá vậy?
Tôi im lặng vì cảm thấy hoang đường, nhưng hình như phóng viên Lee Do Yeon lại diễn giải theo nghĩa khác.
“Ui trời, em xấu hổ đến mức không thể trả lời đàng hoàng à, dễ thương dzậy?”
Tôi không muốn nghe một cô gái đáng sợ như chị khen dễ thương đâu.
“Chị đoán trẻ con vẫn là trẻ con thôi. Em làm chị nhớ đến em trai. Em ấy cũng dễ thương khi bối rối.”
Chị đã đi quá giới hạn, khi so sánh tôi với gã khốn đa tình Lee Do Kyung.
Tôi cúp máy, phớt lờ những câu nói vô nghĩa của Lee Do Yeon.
***
– Liệu lần này no.1 có gặp may nữa không?
– Bởi vì bản chất của chương trình này là cuộc thi cá nhân, vòng chung kết chủ yếu đọ lượng fan cứng? Nếu thất bại, họ rời khỏi. Bây giờ là vấn đề khác rồi
– Nói thật thì nhân vật phụ (Seo Ian) chẳng làm gì sai nhưng tôi không thể không ghét anh ta được
– Seo Ian đáng thương đến mức đôi khi tôi không dám nhìn em ấy. Lee Jun Hyuk chỉ tự chuốc lấy lỗi lầm. Seo Ian im lặng cũng bị mắng, nếu không im lặng chắc chắn còn bị mắng ác hơn. Điều gì khiến mọi người ghét một đứa trẻ còn chưa đầy 20 tuổi vậy?
– Đúng là lỗi của tổ sản xuất khi tạo ra nhiệm vụ như thế nhưng nhờ vậy họ mới tạo ra chủ đề (bạo) để tranh luận. Vì vậy, thắng hay bại nguyên nhân chủ chốt do bản thân thực tập tinh
– Cái quái gì thế này? Lee Ha Jin không thăng cấp, phông nền đột nhiên tiến vào vòng sau
Seo Ian vừa thở dài vừa kéo xuống. Đây không phải là bình luận nên đọc trừ khi anh muốn bị điên.
Dù cố gắng không tìm kiếm lời nhận xét về bản thân nhưng đôi khi anh không khống chế được tay mình.
Cuối cùng, anh vẫn đọc hết toàn bộ.
May mắn, chúng không hề khiến anh suy sụp.
“Tôi chỉ cần chứng minh kỹ năng của mình.”
Seo Ian lấy lại bình tĩnh, nhét di động vào túi.
Mặc dù khuôn mặt anh giống đậu phụ non nhưng tâm lý lại không giống.
Nếu có tâm lý đó thì anh đã rời khỏi KJ ngay sau khi bị tấn công rồi.
Dù vậy, anh không thể ngăn cảm giác trống rỗng lan toả khắp toàn thân.
“Tại sao họ lại ghét tôi…”
Thật khó để hiểu cảm giác ghét ai đó khi họ chưa từng gặp mặt trực tiếp dù chỉ một lần trong đời.
Vì anh vô hình?
Anh đã cố gắng hết sức. Anh không biết máy quay có cho khán giả xem hết quá trình cố gắng hết sức của anh không.
Anh nghĩ đó là cơ hội cuối cùng, sân khấu cuối cùng. Anh không bao giờ mong đợi thứ gì miễn phí cả. Anh đã chuẩn bị cực lực cho vòng đánh giá vừa qua không kém bất kỳ ai.
Seo Ian đi bộ dọc hành lang, cảm nhận trái tim cay đắng của anh.
Đột nhiên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, vẫy tay ý bảo anh tới chỗ cuối hành lang.
“A, hyung!”
“Ơ?”
Seo Ian giật mình, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp kể từ khi anh bận rộn hơn vì thi.
Em ấy từng là thực tập sinh cùng công ty KJ Enter, nhưng bây giờ có vẻ anh chỉ có thể ngước lên khi nhìn. Do Seo Han, cậu nhóc có giá cổ phiếu cao nhất.
Loại người ranh mãnh như Lee Do Kyung sẽ dùng mọi biện pháp lợi dụng sự nổi tiếng của Do Seo Han, nhưng Seo Ian không phải loại người đó.
Anh ấy chỉ trò chuyện đơn giản, thoải mái: “Seo Han, em tập luyện về rồi à?”
“Dạ, đúng thế. Còn anh thì sao?”
“Anh đang định đi.”
Vì lý do nào đó, hình như khuôn mặt Seo Han càng ngày càng sắc nét.
Có phải vì Seo Han được massage bằng camera không?
Seo Ian cười khúc khích quan sát Seo Han, trông giống chuột con búng ra sữa.
Dù sao, sau khi debut khuôn mặt của bạn không phải là của riêng bạn nữa.
Seo Han toả sáng ngay cả khi đứng yên, bản thân cậu ấy đã là nguồn sáng rồi.
“Chúc mừng no.2.”
“Thật vui vì anh cũng tham gia vòng này nữa.”
Lời chúc mừng mang hàm ý khen ngợi. Không hiểu sao anh lại thấy có lỗi, như muốn cúi đầu. Không giống Seo Han, tôi nghĩ mình không thể tự hào bởi cách đạt được thứ hạng đó.
“Đúng vậy, anh lên cấp với tư cách người hưởng lợi…”
“Em tìm anh bởi vì biết anh sẽ như thế này.”
“Ừ?”
“Em nghe thấy tiếng thở dài cực vang dội từ phía xa và tức khắc nhận ra là của anh.”
Seo Han lắc lắc đầu, nhìn Seo Ian.
Cảm thấy cần phải giải thích, Seo Ian xua tay: “Không phải chuyện như em nghĩ đâu.”
Cách Seo Han nhìn anh khiến anh không thể bỏ qua. Em ấy chỉ kém anh hai tuổi, nhưng ánh mắt trẻ con đầy kiên định đó có ý gì?
Seo Ian bật cười khúc khích: “Sao em lại nhìn anh như vậy?”
“Hyung, còn nhớ chuyện lúc trước em hứa với anh không?”
“…!”
Ngày giới truyền thông xôn xao trước những tiết lộ của Lee Jun Hyuk và KJ.
Do Seo Han từng nói với tôi một câu ở nhà hàng đậu phụ hầm.
‘Anh sẽ ra mắt, hyung.’
Do Seo Han cười rạng rỡ, nói.
“Em ở đây để thực hiện lời hứa.”
***
Điều khiến bạn nổi bật trong ngành giải trí là tính cách.
Không biết cách diễn đạt này chính xác không nhưng người nổi tiếng là một nghề kiếm sống dựa vào hình tượng của bản thân.
Kết luận được ra là xây dựng một câu chuyện của riêng bạn, nơi đó bạn là nhân vật chính, không ai cướp được đất diễn của bạn.
Về khía cạnh này, Seo Ian có lợi thế ngay từ đầu.
Không giống kiếp trước, kiếp này công chúng đã biết câu chuyện buồn của Seo Ian nhờ tính tình hung hãn của Lee Jun Hyuk.
Kế hoạch của Seo Han như sau:
Ian hyung không thể hiện được nhiều kỹ năng trong vòng đáng giá nhóm thứ 1 và 2 mặc dù anh ấy cực kỳ giỏi.
Vì vậy, từ khoá mà Seo Ian nên hướng tới là ‘tiến bộ vượt bậc’.
Anh ấy cần tạo ra một phân cảnh thuyết phục công chúng rằng kỹ năng anh ấy tăng trưởng tuyệt vời đến mức nào chỉ sau 2 vòng thi.
Phần còn lại để fan hâm mộ anh ấy quảng bá kéo phiếu.
Câu hỏi là, nên làm gì để tạo nên phân cảnh đó.
“Hyung, anh đã bao giờ thử làm center chưa?”
“Anh chấp nhận thử thách… nhưng không được chọn.”
“Anh đã từng cố gắng tranh cử vị trí main vocal chưa?”
“Chưa…?”
“Đó chính là vấn đề.”
“…?” Tại sao lại là hát chính?
Khi nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Seo Ian, Seo Han nắm lấy vai anh. Nói với giọng rất nghiêm túc: “Từ những gì em thấy thì hyung của em vốn là main vocal.”
“… Anh?”
“Tin em.”
“Cái gì?”
Hát chính được thăng hạng trong chương trình này chỉ còn lại duy nhất Jin Se Hyun.
Thực ra, xét đến việc Jin Se Hyun từng là main vocal của nhóm Stardust tại kiếp trước, tôi sẽ push anh ấy vì Se Hyun có đủ tài năng.
Nhưng, kỹ năng thanh nhạc của Ian hyung kém hơn sao? Không hề!
Seo Ian do dự, nhưng…
Có lẽ…?
Vòng đánh giá nhóm thứ 2 vốn là cơ hội để Seo Ian thể hiện kỹ năng thanh nhạc của anh, nhưng lại bị chôn vùi vì biên tập xây dựng câu chuyện xuay quanh Jin Se Hyun, biến Se Hyun thành trung tâm của sự chú ý, khiến thực lực của Seo Ian không thể phô bày trước mặt người xem.
Tuy nhiên, đánh giá nhóm thứ 3 lại khác.
Trong ký ức của Seo Han, Jin Se Hyun được chỉ định vào Better.
Một bài hát có tâm trạng vừa sexy vừa mạnh mẽ, hiển nhiên không phù hợp với Ian.
“Hyung, anh đã chụp concept với ý tưởng gì vậy?”
“Tai thỏ… Anh thực hiện concept dễ thương.”
Trường hợp này, khả năng cao là anh sẽ được chỉ định vào Touch.
May mắn mỉm cười vào lần này, anh không cùng đội với Jin Se Hyun.
Do Seo Han gật đầu hài lòng.
“Theo những gì em thấy, hyung nên hướng tới hình tượng ‘tiến bộ’. Anh phải giành được vị trí hát chính.”
Thoạt nhìn Seo Ian khá lo lắng, trái lại Do Seo Han rất tự tin.
Nếu Seo Ian chỉ định nhắm tới vị trí center và bỏ qua vị trí main vocal, thì quá lãng phí cho giọng hát trời cho của anh.
‘Trong số thực tập sinh được chỉ định vào Touch, không ai có thực lực làm hát chính cả.’
Đó là vị trí anh ấy dễ dàng đạt được.
Do Seo Han cổ vũ Seo Ian, người vẫn lo lắng suốt từ nãy đến giờ, với nụ cười trên môi.
“Nếu chúng ta vào cùng nhóm, em sẽ tích cực hỗ trợ anh trở thành hát chính, nhưng em nghĩ rằng em sẽ tới Better. Tiếc ghê.”
“Đợi đã… Better… Đó không phải bài hát mang phong cách gợi cảm sao?”
“Đúng ạ!”
Con ngươi Seo Ian chấn động.
“Fan hâm mộ… Họ chọn nó cho em sao… Họ có khuyến khích em theo phong cách sexy không?”
“Có ạ!”
Seo Ian sửng sốt trước sự tự tin của Do Seo Han.
Ting
Chuông tin nhắn của KakaoTalk đến thật sự đúng lúc.
[Phân chia đội theo concept ý tưởng đã có kết quả, tất cả thực tập sinh vui lòng xuống tầng một.]
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣