Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 250
Chương 250. Hồi ức (Phần 1 hoàn)
Tôi đã gần như bỏ cuộc, nhưng sau khi ngủ dậy thì nhận được tin nhắn thông báo tham gia buổi showcase ㅋㅋㅋ
Vì đây là lần đầu tiên tôi tham gia showcase, nên vừa hồi hộp vừa mong chờ khi đến địa điểm biểu diễn!
Thật ra, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chửi bới ngay từ đầu khi biết là đứng… (Đồ khốn kiếp Doubles)
Nhưng điều gì đã xảy ra…
Tầm nhìn tốt hơn tôi nghĩ. Tất nhiên, cũng mệt vãi cả linh hồn….
Dù sao thì, tôi bắt đầu với bài “Silence” ngay lập tức.
Vì là lần đầu tiên xem biểu diễn trực tiếp, nên tôi cũng vụng về với cách cổ vũ và chỉ biết chăm chỉ vẫy lightstick…
Nhưng vừa nhìn thấy dung nhan của cả nhóm, tôi đã suýt nổ tim ㅠㅠㅠ
Kang Si Woo, phát điên rồi.
Si Woo à, anh điên à…
Và Do Seo Han, vũ đạo của ẻm thật tuyệt vời.
Bài này nhất định phải xem trên sân khấu âm nhạc… Có lẽ tôi sẽ tham gia full các buổi off tiếp theo mất.
Nói tóm lại, cực bùng nổ.
Tôi đã tận hưởng mà không biết thời gian trôi qua, và mấy anh í chơi trò chơi lúc nào cũng dễ thương ㅋㅋㅋㅋㅋ
Dù sao thì, K-pop sẽ bị Stardust chiếm lĩnh, nên cứ đợi đi…!
– Tôi cũng đã xem showcase hôm qua ㅠㅠㅠ Sân khấu của cả nhóm thật điên rồ, tôi quyết tâm phải giúp họ giành hạng 1 bằng mọi giá.
└ Dusties, chúng ta hãy stream không ngừng nghỉ nào!
└ Hãy trao cúp cho các anh bé nào!!!
└ Dusties, chúng ta làm được mà.
– Các con cưng của tôi đã vượt 1.000.000 bản rồi ㅠㅠㅠ Hình như fan đang nhắm đến Double Million Seller, không biết có khả thi không nhỉ?
└ Double Million Seller… Điên thật!
└ Thị trường âm nhạc đang phát triển nhanh đến mức tôi thực sự muốn lật tung lên. Cách đây không lâu, chỉ cần nghe Million Seller thôi là đã sốc rồi.
└ Kpop thế hệ thứ 3 sẽ bị Stardust xé nát thôi….
└ Đà tăng trưởng quả thật điên rồ kakakaka
– Trò chơi Ya-ja ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Seo Han thực sự sống vì hôm nay.
└ LOL. Tôi đã xem rồi, video này đúng không?
└ Cúi đầu
└ ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Cứ mát mát tẻn tẻn ấy.
└ Buồn cười nhất là khi mọi người ngăn cản nhưng ẻm nhất quyết muốn cúi đầuㅋㅋㅋ
└ Thích thì cứ nhích trước đã.
└ Tôi không biết stylist đứng ở đâu, nhưng mặt Kang Si Woo cứng đờ, phải chú ý lắm đấyㅋㅋㅋㅋ
└ Mấy đứa Stardust vàng ngọc cứ như trẻ con mẫu giáo, lăn lộn trên sân khấu….
– Trò chơi Ya-ja cũng rất vui, nhưng trò bóc phốt các thành viên… Tôi đã cười rất nhiều.
└ Cái gì? Tôi cũng phải xem clip mới được ㅎ
└ Jin Se Hyun dạo này mua một hộp Choco Heim và cứ mỗi lần ăn một cái là lại nhìn Seo Ha Im một lần.
└ Lmao, điên thế.
└ Sao lại nhìn? ㅋㅋㅋㅋ
└ Tao sẽ giết mày(răng rắc)
└ Đồng niên ồn ào
└ Bên cạnh đó, việc Seo Han bẻ đôi nó ra còn buồn cười hơn nữa.
└ Hahahahahahah. Sao lại để ý đến chuyện đó? kakaka
└ Không có ai bình thường cả…
└ Đó là mấy đứa nhóc của chúng ta mà.
* * *
Đêm khuya, trong phòng biên tập của đài truyền hình, nơi những túi bánh mì được ăn một cách vội vàng.
Chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng nhấp chuột vang vọng trong sự tĩnh lặng.
Do Seo Jun đang nhìn lại bản biên tập lần thứ ba với vẻ mặt nghiêm trọng.
Đây là phần mà anh đã chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần vì có những chỗ chưa được mượt mà.
Mắt anh mờ đi vì nhìn màn hình quá lâu. Đầu anh đau nhức, anh ấn ấn vào thái dương một lúc.
Do Seo Jun thở dài, tìm cà phê.
Ngay lúc đó.
“Em trai cậu đã comeback rồi đấy. Nghe nhạc chưa?”
Người lên tiếng từ bên kia vách ngăn là Trưởng phòng Choi Won Hoo. Tất nhiên, bây giờ trong đài truyền hình không còn ai không biết quan hệ anh em của anh.
Do Seo Jun cười nhẹ trước lời nói đó, anh lắc đầu.
“Tôi biết chuyện comeback, nhưng tôi không có thời gian để nghe nhạc.”
Ban đầu, anh vốn không thích kiểu sến súa như vậy.
Dù sao thì, đáng lẽ nên gửi một tin nhắn chúc mừng comeback, nhưng vì không có thời gian nên anh đã bỏ qua.
Trưởng phòng Choi Won Hoo vỗ vai Do Seo Jun và nói.
“Lần này cũng ổn đấy? Thật tốt khi có người chống lưng.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Anh vẫn chưa nghe bài hát, nhưng anh nghe được kết quả album từ những người cùng văn phòng.
Ngay từ đầu, bài hát đã đạt vị trí thứ 15 trên bảng xếp hạng theo thời gian thực và lọt vào top 10 chỉ sau một ngày.
Hiện tại, khi các bài hát của các nhóm nhạc nam không có nhiều vị trí cao trên bảng xếp hạng âm nhạc Melon, đây là kết quả tuyệt vời vì nó đã nhận được sự lựa chọn của công chúng.
Không chỉ vậy.
Thậm chí, album đã bán được 1,5 triệu bản ngay trong ngày đầu tiên phát hành và đang hướng đến mục tiêu Double Million Seller.
Không biết tại sao, nhưng dạo này Seo Han cứ lẩm bẩm về Double Million Seller như một lời cầu nguyện.
Dù là gì đi nữa, anh mong em trai mình đạt được điều đó.
“…Tôi đã rất lo lắng.”
Kể cả khi em ấy bắt đầu tham gia dự án Stardust, anh vẫn có cảm giác như đang nhìn một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi.
Anh rất mong em đừng đi vào con đường chông gai. Vì vậy, anh đã phản đối.
Vì em ấy là người thông minh từ khi sinh ra, anh muốn em ấy học hành và sống một cuộc sống bình thường như bao người khác. Anh cảm thấy em ấy đang lao vào một việc không thể thành công, nên anh muốn ngăn cản.
Bây giờ, anh có thể cười và bỏ qua những câu chuyện cũ.
Em trai đã chứng minh rằng anh đã sai, và cuối cùng em ấy đã đạt được ước mơ của mình. Sự mệt mỏi của anh tan biến đi một chút.
Một nụ cười hài lòng hiện lên vì sự đáng yêu của em trai.
“Trông cậu có vẻ vui?”
“Đương nhiên rồi.”
Trưởng phòng Choi Won Hoo cũng cười vui vẻ.
“Tôi đi trước đây, hoàn thành xong việc biên tập PD Do cũng nghỉ đi nhé.”
“Vâng, tôi hiểu.”
Tuần tới sẽ ra mắt chương trình mới, anh đã thức trắng đêm suốt một tuần. Anh không thể loại bỏ cảm giác rằng mình đang làm việc quá sức.
Có vẻ không thể hoàn thành tất cả vào đêm nay, anh sẽ chợp mắt một lát sau khi hoàn thành phần biên tập.
“Anh đi đi ạ.”
Sau khi Trưởng phòng Choi Won Hoo rời đi, chỉ còn lại Do Seo Jun trong phòng biên tập.
Hiệu quả của caffeine mà anh đã uống liên tục cũng đang dần mất đi.
“Haizz…”
Do Seo Jun dụi mắt và nhấp chuột.
Anh cảm thấy mình đang bị cuốn vào vòng luẩn quẩn của việc biên tập không bao giờ kết thúc. Phần bị kẹt vẫn không có tiến triển gì.
“Khi nào mới xong đây…”
Vào lúc anh đang lặp đi lặp lại công việc vô nghĩa đó.
Đến một lúc nào đó, mắt anh từ từ nhíu lại. Cơn buồn ngủ ập đến nhanh đến mức anh không hề nhận ra.
Do Seo Jun lẩm bẩm nhỏ nhẹ trong sự mơ màng.
“…Chắc ngủ một lát rồi làm tiếp.”
Và rồi.
Phịch-
Cái đầu nghiêng ngả đổ ụp xuống bàn.
Ý thức của anh dừng lại ở đó.
* * *
Wiiiiing-
Tiếng chuông điện thoại ồn ào vang lên từ trong túi.
Tôi đang cầm một đống đồ nặng trong tay. Do Seo Jun lấy điện thoại trong túi quần ra bằng tay còn lại.
Người gọi đến là một cái tên quen thuộc. Do Seo Jun bắt máy với giọng khô khan.
“Vâng, mẹ.”
Tay phải anh đang cầm một hộp giấy nặng. Bên trong là món gà rán nóng hổi vừa mới làm xong. Bữa trưa hôm nay.
– Con trai, con đang ở đâu?
“Con không tăng ca hôm nay nên con đang trên đường về.”
– À~ Vậy à?
Tối qua anh đã thức trắng đêm trong phòng biên tập. Cuộc sống của một PD vốn như vậy. Dù sao thì, anh đã hoàn thành công việc nên đã ra khỏi đài truyền hình vào buổi sáng sớm.
Do Seo Jun nhìn xung quanh, sau đó nói tiếp.
“Em trai sắp tan ca, con định đến đón thằng bé. Con mua gà rán rồi.”
– Gà rán? Seo Han sẽ thích lắm đấy.
“Vâng, con về ngay đây.”
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh. Do Seo Jun tắt điện thoại và băng qua đường.
Chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là đến quán cà phê, nơi Seo Han đang làm thêm.
Anh nhớ em trai thích gà rán vào mỗi tối thứ Sáu, nên đã ghé vào cửa hàng gà rán trên đường về.
Chắc chắn thằng bé sẽ thích lắm.
Nhưng thời gian hơi bất tiện.
Ăn gà rán vào bữa trưa có hơi dầu mỡ không?
Do Seo Jun nghĩ vậy trong khi hướng đến quán cà phê.
“Chắc ẻm chưa về nhà đâu nhỉ?”
Anh nghe nói tan ca vào khoảng bữa trưa, nhưng anh không báo trước nên hơi lo lắng.
Tuy nhiên, thời tiết rất đẹp làm tâm trạng anh cũng tốt.
Do Seo Jun vừa huýt sáo vừa rẽ vào con hẻm. Một cửa hàng quen thuộc hiện ra không xa.
“Đến rồi.”
Một quán cà phê cá nhân sạch sẽ, với mặt tiền bằng kính trong suốt.
Anh đã đến đón em trai một lần, vì thế đã tìm thấy ngay lập tức.
Khi anh đang tìm Seo Han mà không suy nghĩ gì nhiều.
“…”
Đôi lông mày của Do Seo Jun nhăn lại.
Anh đã thấy em trai… nhưng không khí trong quán có vẻ không ổn.
“Chuyện gì vậy?”
Seo Han đang bị một tên đeo khẩu trang đen nắm tóc.
Anh nghe nói có nhiều thành phần đáng ghét trong quán cà phê, nhưng anh không ngờ lại một thằng mất não có thể ngang nhiên đi lại trên đường như thế.
“…Mày đang làm gì vậy?”
Mặt Do Seo Jun lạnh đi. Anh là người ít khi nổi giận, nhưng anh không vị thánh để có thể nói chuyện nhẹ nhàng với một thằng điên đang nắm tóc em trai anh.
‘Thằng khốn này bị điên à.’
Anh phải tách thằng khốn đó ra khỏi em trai.
Ngay lúc anh đang định xông vào quán cà phê với nắm đấm siết chặt.
Một luồng gió bất thường thổi đến.
Và, chỉ trong chớp mắt.
“……!”
Cảnh tượng kinh hoàng lướt qua võng mạc của Do Seo Jun.
Keeee-
Chiếc xe tải khổng lồ lao về phía quán cà phê.
Chiếc xe tải chở đầy giàn giáo sắt không hề giảm tốc độ, nó đâm thẳng vào cửa kính.
Chỗ hai người đang giằng co nhau.
Ầm-.
Một tiếng nổ chói tai vang lên.
Những mảnh vỡ của kính văng ra tứ tung. Do Seo Jun theo phản xạ lấy tay che đầu. Đám mây bụi màu sẫm che khuất tầm nhìn của anh.
Cảnh tượng thực sự phi thực thế.
Do Seo Jun thở hổn hển, ngồi sụp xuống.
“Haizz…ha…”
Phải mất một lúc để anh hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, nỗi bất an theo bản năng trỗi dậy trước.
Có một bóng người quen thuộc đang nằm dưới đống đổ nát của quán cà phê.
Ngay khoảnh khắc anh xác nhận hình ảnh đó bằng đôi mắt của chính mình.
“Seo Han!”
Do Seo Jun lao tới với khuôn mặt trắng bệch.
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣