Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 246
Chương 246. Trong Tủ Quần Áo Của Cha Seong Bin
Tách.
Trước khi máy bay chính thức cất cánh, tôi đã chụp lại khung cảnh ngoài cửa sổ nơi mặt trời vừa bắt đầu ló dạng.
Chuyến bay đầu tiên đến Paris. Lâu lắm rồi mới được xuất cảnh, nên trong lòng cứ nôn nao khó tả.
Tôi mở Private Message và gửi bức ảnh vừa chụp.
[Seochi: Đang trên đường đến Paris!]
[Seochi: Ngủ cạnh anh Jun Seo này ㅋㅋ]
[Seochi: À anh ấy tỉnh rồi]
“Em làm gì đấy?”
Ha Jun Seo ngước đôi mắt lờ đờ lên và thò đầu lại gần hỏi.
“Em đang gửi tin nhắn trong Private Message.”
“À…”
Ha Jun Seo dụi mắt gật gù. Vì chuyến bay từ sáng sớm, ai cũng trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh.
Chúng tôi vừa hoàn tất thu âm album cách đây không lâu, nên chuyến đi lần này là để quay MV kết hợp với lịch trình ở nước ngoài.
Jun Seo nhấc nhẹ chiếc bịt mắt lên rồi hỏi:
“Lần này cũng chạy lịch khoảng ba ngày rồi về nhỉ?”
“Vâng, chắc vậy.”
Lịch trình lại căng.
Phải tranh thủ ngủ trước mới được.
Tôi vòng chiếc gối cổ hình hamster – quà sinh nhật do Seo Ha Im tặng – quanh cổ, rồi ngửa đầu tựa vào ghế.
Những con người bé nhỏ như hạt tăm đang lũn cũn di chuyển ở đằng xa.
Từ trên cao nhìn xuống, thế giới này trông thật nhỏ bé.
Tôi khoanh tay nhìn quanh sân bay, tận hưởng khoảnh khắc yên bình của buổi sáng sớm.
Nhưng rồi, một suy nghĩ chẳng lành bất chợt lướt qua đầu.
“Khoan đã.”
Vèo.
Tôi bật dậy khỏi ghế, kiểm tra lại dây an toàn.
Một cảm giác bất an theo bản năng ập đến.
Không lẽ…
Máy bay sẽ rơi thật sao?
“Hộc.”
Tôi nhanh chóng mở khung chat, ngay trước khi máy bay cất cánh. Không biết người ta còn thức không, chỉ đành cầu mong đọc được tin.
Nuốt nước bọt đầy lo lắng, tôi nhắn tin cho Kim Woo Chan.
– Tiền bối!
– Em đang ở trên máy bay…
– Có khả năng máy bay rơi không ạ?
– Hỏi giùm em cái trạng thái đó đi!
“Hức…”
Nếu máy bay rơi thật thì… đeo dây an toàn cũng vô ích mà?
Trong khoảnh khắc, một cảnh phim điện ảnh lướt qua đầu tôi. Tôi lắc mạnh đầu để xua nó đi.
Dù gì thì… dù ở đâu ấy nhỉ…
Đang đảo mắt tìm quanh, thì điện thoại rung lên – tin nhắn đến.
Từ Kim Woo Chan.
– Với thảm họa cỡ khủng bố như vậy thì…
– Không chỉ dính mỗi một mình em nên khó xảy ra lắm.
“Haa…”
Ý là, dù mục tiêu là loại bỏ tất cả biến số trong vũ trụ, nhưng nếu kéo theo cả người xung quanh vào thảm họa chết người như thế này, vốn không có khả năng đúng không.
– Mừng quá…
Tôi thở phào.
Những anh trai ở cạnh tôi đều là người từng sống sót cả trong kiếp trước, nên nếu có phát sinh sự kiện đặc biệt, có lẽ cũng không bị kéo vào đâu.
Các anh đúng kiểu bùa hộ mệnh chạy bằng cơm của tôi ấy nhỉ?
Từ giờ phải dính chặt lấy mới được.
“May thật đấy…”
Tôi gật đầu mãn nguyện, thì điện thoại lại rung lên lần nữa.
– À mà… Em ngồi ghế gần cửa sổ à?
└ Dạ?
└ Vậy thì chỉ có cửa sổ bên chỗ Seo Han mở ra thôi.
“…!”
“Sao thế?”
Jun Seo tròn mắt hỏi tôi.
“Em đang hơi lo… không biết cửa sổ có bung ra không…”
“Hả?”
Cạch cạch. Cạch.
Tôi đè thử cửa sổ nhiều lần, may là có vẻ chắc chắn.
Giờ phải lo cả chuyện ngồi cạnh cửa sổ máy bay à trời!
“Ổn rồi.”
Tự dưng thấy tức gì đâu.
Ngay khi vừa đặt chân đến khách sạn ở trung tâm Paris, tôi kéo theo cái thân mệt rã rời vào phòng và bắt đầu mở hành lý.
Phòng hai người.
Bạn cùng phòng trong chuyến đi lần này chính là anh cả Ha Jun Seo, người đã ngồi cạnh tôi trên máy bay.
“Ối giời ơi…”
Jun Seo rên rỉ rồi thả người nằm dài lên giường.
Tôi thì lục vali tìm chocolate.
Tụt đường quá nhiều.
Tôi bóc một gói ABC chocolate và nhét luôn vào miệng.
Bổ sung đường xong là bắt tay vào việc moi mấy món mình đã giấu kỹ trong hành lý.
Tôi đã chuẩn bị bao nhiêu là thứ từ Hàn Quốc, đến nơi mới thấy việc dọn đồ cũng chẳng ít chút nào.
Jun Seo úp mặt vào gối, lười biếng hỏi:
“Có đem theo cái đó chứ?”
“Ơ, tất nhiên rồi.”
Không thể để mình là người duy nhất bị chơi được.
Từ sau lần bị mấy anh quay lén nhân dịp sinh nhật năm ngoái, tôi đã âm thầm ân hận suốt một năm trời.
Ngày 21 tháng 9.
Ngày mai chính là sinh nhật Cha Seong Bin.
Khi Jin Se Hyun bật ra ý tưởng trời giáng, tôi gật đầu cái rụp.
“Em chuẩn bị đầy đủ cả rồi!”
“Wow, chuẩn bị bá thật…”
Tôi vừa ngân nga khe khẽ, vừa lôi ra từ vali một bộ đồ ma trắng toát.
Loại thiết kế dễ thương dành cho trẻ con, trông không có gì đáng sợ.
“Chắc Seong Bin hyung sẽ thích lắm.”
“Cha Seong Bin? Cậu ấy cũng nhát gan quá trời.”
“Chuẩn luôn.”
Không bằng tôi, nhưng cũng nhát kha khá.
Loài cá mặt trời mà lại sợ ma.
“Chắc chắn sẽ là bữa tiệc sinh nhật để đời.”
Tôi tưởng tượng ra phản ứng của anh ấy, liền thấy đáng mong chờ vô cùng.
***
Như mọi khi, cứ rời xa nhà là đầu óc lại đầy những suy nghĩ lan man.
Với nhà soạn nhạc, những suy nghĩ ấy có thể trở thành cảm hứng. Cha Seong Bin lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ừm, có vẻ sắp có cảm hứng rồi đây.”
Seong Bin thì thầm khi đang pha cà phê Americano bằng ấm điện.
Nếu có thể, tôi muốn tự sáng tác một bài cho album kế tiếp. Gần đây đầu óc chỉ toàn là giai điệu và nhịp phách.
“Hay là làm luôn một bài carol phát hành dịp cuối năm nhỉ…”
Cuối năm sắp tới, làm carol tặng fan cũng là một ý tưởng hay.
Khi đang ngẫm nghĩ về hướng đi cho ca khúc,
Cạch.
Cửa sau mở ra.
Jin Se Hyun, bạn cùng phòng chuyến này, bước vào.
Se Hyun cởi chiếc hoodie đen ra rồi mở lời:
“Hyung, anh nghe gì chưa?”
Nói là đi dạo một lát, mà đã đi cả một vòng lớn, còn ăn trưa xong luôn rồi.
Seong Bin nghiêng đầu hỏi:
“Chuyện gì?”
“Tin đồn khách sạn này có ma ấy.”
“Hả?”
Một người thực tế như Jin Se Hyun mà cũng nói mấy chuyện kiểu này đúng là hiếm có.
Seong Bin bật cười nhẹ:
“Tự dưng?”
“Nghe bảo nổi tiếng lắm. Anh quản lý vừa kể cho em nghe.”
“Trời ơi, khách sạn đắt thế này mà cũng có ma hả…”
Đắt vậy thì ma đâu dám bén mảng.
Seong Bin lướt mắt qua phòng, thầm ước lượng giá trị rồi lắc đầu.
“Ma đâu có tính tiền phòng đâu. Với cả ma cũng thích người giàu mà. À, còn có vẻ thích anh nữa kìa.”
Se Hyun mỉm cười rồi chỉ thẳng vào Seong Bin.
“Vì người giàu nhất ở đây là… anh đấy.”
“Se Hyun mệt quá hay sao ta~.”
Máy bay đúng là thứ khiến con người ta hư hỏng.
Cha Seong Bin lắc đầu ngao ngán rồi nói:
“Nhưng tự dưng nhắc đến chuyện đó làm gì?”
“Tất nhiên là em không tin rồi. Cơ mà, nghe kể thấy cũng thú vị, em đang phân tích thử coi có hợp lý về mặt khoa học không.”
Biết ngay mà.
Jin Se Hyun vừa ngồi xuống cạnh tôi, vừa lầm bầm:
“Làm sao mà cố định được hệ tọa độ nhỉ…”
“Ừm.”
“Ma có thể chống lại trọng lực không ta?”
Nhức đầu thật.
Nghe mấy chuyện kỳ quái như vậy, thà kể thẳng chuyện ma còn đỡ khó chịu hơn.
Tôi vừa lấy laptop làm việc ra khỏi vali, vừa hỏi:
“Vậy rốt cuộc con ma đó xuất hiện ở đâu?”
“Trong tủ quần áo.”
“Trong-trong tủ á?”
Liếc mắt.
Tôi bất giác quay đầu nhìn về phía có tủ quần áo.
Ngoài mặt tỏ ra tỉnh bơ, nhưng mấy chuyện thế này tôi cũng ngầm thấy hơi rợn rợn.
“Nghe bảo lúc đang ngủ nó sẽ chui ra, nếu để quần áo trong tủ cứ bị mất hoài… Ừm. Không biết có thể kiện ma vì tội trộm cắp không nhỉ.”
“À thì…”
“Dù sao, anh quản lý dặn là đừng để hành lý trong tủ!”
Se Hyun nói như thể chỉ tiện miệng kể lại lời của người khác, nhưng tôi thì không thể cười nổi nữa rồi.
“Chui ra khi đang ngủ có hơi…”
Ma cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ.
Người ta đang trong trạng thái không phòng bị, mà dám xuất hiện à?
Tôi vừa lẩm bẩm mấy câu mà ma chắc chẳng bao giờ nghe lọt tai, vừa liếc nhìn về phía tủ thêm lần nữa.
Thấy ánh mắt tôi như vậy, Se Hyun cười toe:
“Anh sợ hả?”
“Này, nói gì đấy.”
Tôi xua tay như thể không tin nổi.
“Em tin thật sao?”
“Em không tin, nhưng mặt anh vừa rồi trông rất tin đấy.”
“Không nhá~”
Tôi vừa lắc đầu, vừa vờ vịt nói thêm:
“Cổ anh đau thôi. Chắc bị thoát vị đĩa đệm nên đầu tự xoay sang hướng đó đó~.”
“Vậy thì kiểm tra đi.”
“Hả?”
“Cái tủ ấy.”
Se Hyun nhún vai nói tiếp:
“Ma chui ra vào ban đêm. Kiểm tra ban ngày vẫn đỡ hơn chứ. Có hay không cứ mở ra là biết ngay.”
“…Anh đã nói là không tin rồi còn gì.”
“Không tin thì càng nên tự tin mở ra chứ.”
Thằng nhóc này lắm mồm thật sự.
Tôi đưa tay day day thái dương, suy nghĩ một lúc.
Ừ thì…
Giữa ban ngày ban mặt, có ma cũng đâu đến mức sợ đến chết.
Mà cậu ấy cứ ép tới thế này, rút lui cũng kì.
Chát.
Tôi vỗ tay một cái rõ to rồi tuyên bố:
“Được! Anh sẽ chứng minh cho mà xem~ Rằng không có ma trên đời này!”
Se Hyun đứng cách một bước phía sau, nhìn tôi chằm chằm.
“OKAY. Cho em xem đi.”
Nếu là nửa đêm, có lẽ tôi còn thấy run, nhưng giờ đâu có lý do gì để sợ.
Ực.
Tôi nuốt nước bọt một cái rồi chầm chậm đưa tay lên nắm lấy tay nắm cửa tủ.
“Anh mở nhé?”
“Vâng.”
Thật luôn đấy, không thấy sợ gì cả.
Soạt!
Ngay khoảnh khắc tôi quyết tâm mở tung cánh cửa tủ-
“WAH!”
“Aaaaaaaack… ss!”
Tiếng hét thất thanh vang dội khắp căn phòng.
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣