Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 244
Chương 244. Kẻ địch (3)
Choang.
Mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn vương vãi trên sàn.
Tay tôi nắm chặt bàn phím. Hyuk Won quay sang nhìn tôi với vẻ mặt tái nhợt.
“Em, em có sao không?”
Seo Ian, người đang nghe điện thoại phía sau cũng ngạc nhiên. Anh trai, người hiếm khi nói lớn tiếng, vội vàng ta lớn.
“Này, em không bị thương chứ?”
Phựt.
Tôi phủi những mảnh thủy tinh dính trên tay áo và gật đầu.
“Vâng, em không sao.”
Đó là bản năng.
Vì tôi thường xuyên gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nên toàn bộ sự chú ý của tôi đã tập trung vào tay anh ta từ khi nhìn thấy D.H cầm chai rượu soju.
Khi cố gắng khống chế anh ta, tôi đã nhặt đại thứ gì đó có vẻ cứng cáp… Nếu không, tôi đã bị trúng chai soju nặng nề đó vào đầu rồi.
Quả là một tình huống thót tim.
“A.”
Tôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào tấm chắn bàn phím trên tay mình, rồi muộn màng lên tiếng với ánh mắt kinh ngạc.
“Em xin lỗi. Em đã vô thức vung nó ra để chặn. Em nghĩ nó đã vỡ, em sẽ bồi thường.”
“Sao cơ…? À, không. Nó là đồ rẻ tiền. Không cần phải bận tâm… Em có thật sự ổn không?”
“Em thực sự không sao.”
Ít nhất thì tình trạng của tôi vẫn ổn…
Nhưng tình trạng của người đàn ông đứng trước mặt tôi lại không được tốt cho lắm.
“…”
Lúc này, có lẽ đã tỉnh rượu, người đàn ông muộn màng nhận ra những gì mình vừa làm và đông cứng người lại.
D.H run rẩy hai tay, chỉ lắp bắp.
“Ừm… thì…”
Hành động bộc phát là thứ không nên làm.
“Trước tiên, chúng ta gọi cảnh sát trước đã.”
Tôi quay sang nhìn anh ta và lạnh lùng lên tiếng.
.
.
.
.
Trên đời có những thứ không thể cứu vãn được.
Sai lầm nhất thời chỉ là lời bào chữa vô nghĩa… Bởi vì sai lầm đó đại diện cho bản chất thật của anh ta.
May mắn thay, cảnh sát đã đến đúng lúc, D.H chỉ ngồi đó với vẻ mặt ngơ ngác.
Hyuk Won lấy tay áo lau khuôn mặt tái mét.
“Phù…”
Có vẻ anh ấy vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Quản lý Lee Jaeyoon, người đã nhanh chóng chạy đến sau khi nghe tình hình, cũng tái nhợt không kém.
“Em không sao thật không?”
“Vâng. Em không bị thương ở đâu cả. Chỉ hơi giật mình một chút…”
“Sao lại thành ra như vậy?”
“Có lẽ anh ta vẫn còn hằn thù vì chuyện lần trước, và đã liên tục gửi tin nhắn đe dọa. Em không ngờ anh ta lại đến tận nơi như vậy…”
Quản lý Lee Jaeyoon liên tục hỏi với ánh mắt lo lắng.
“Thật sự là trải nghiệm…”
“Đúng vậy. Đến để làm việc mà suýt nữa bị đánh vào gáy bằng chai soju, đó là một trải nghiệm rất… độc đáo.”
Sau khi cảnh sát đến, tôi đã giải thích tình hình một cách ngắn gọn và bàn giao D.H cho họ.
Nghĩ lại tôi vẫn còn thấy choáng váng.
Việc suýt bị ám sát khi đang làm bài hát mới có phải có hơi… kì lạ không?
Cảm giác như tôi đang bị vũ trụ trêu chọc ấy.
Tôi đang ngẩn người nhìn lên không trung và chìm vào suy nghĩ… thì Quản lý Lee Jaeyoon vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Seo Han à, có điện thoại.”
“A.”
Từ nãy điện thoại trong túi tôi đã rung suốt, nhưng tôi quên mất.
Soạt.
Tôi lục túi lấy điện thoại ra.
Vừa bật cửa sổ pop-up, tôi vô thức nhăn mặt.
“Gì vậy?”
35 cuộc gọi nhỡ. Thà là spam hoặc fan cuồng thì còn tự nhiên hơn…
“Tiền bối Kim Woo Chan bám em ghê thật…”
“Khụ.”
Seo Ian nhìn vào lịch sử cuộc gọi của tôi, sau đó lẩm bẩm với vẻ kỳ lạ.
Đúng vậy!
Ngay cả tôi cũng thấy nó kỳ lạ.
Quản lý Lee Jaeyoon nghiêng đầu nhìn tôi.
“Sao vậy? Lại có chuyện gì à?”
“Thì, không phải vậy đâu anh…”
Với mức độ bám dai như thế này, tôi nghĩ tôi nên bắt máy. Tôi cười gượng đứng dậy, tránh sang một bên.
Vừa ra khỏi phòng làm việc, tôi gọi lại ngay, và ngay lập tức, tín hiệu chờ kết thúc.
Giọng nói vội vã vang vọng từ đầu dây bên kia.
– Seo Han-ssi!
“Dạ…?”
– May quá. Vẫn còn sống.
Lại là chuyện gì nữa đây.
Tôi chớp mắt trước câu nói thẳng thừng của Kim Woo Chan, người đang hoảng loạn cầm điện thoại.
– Anh gọi mãi mà không thấy bắt máy, anh còn tưởng chuyện đã xảy ra rồi… À, dù sao thì chuyện đó không quan trọng đâu. Nghe kỹ đây.
“Vâng.”
– Đây là ý kiến của anh, nhưng có thể nguy hiểm nên ngay bây giờ…!
“Em xin lỗi.”
Không thể nghe thêm nữa, tôi cắt ngang lời Kim Woo Chan.
“Nó đã kết thúc rồi ạ.”
– Hả…?
Kim Woo Chan có vẻ bối rối, nuốt nước bọt một lúc rồi hỏi lại bằng giọng ngượng ngùng.
– Chẳng lẽ anh đã đến muộn…?
“Vâng, có lẽ hơi muộn một chút.”
Nếu anh đến muộn lần thứ hai, chắc tôi sẽ nghe điện thoại tại địa ngục mất.
***
“Vậy là em suýt chết khi đi thu âm sao?”
Mí mắt Kang Si Woo run rẩy. Seo Ian đã thay tôi giải thích tình hình một cách ngắn gọn.
Một người lạ đột nhập bất ngờ trong lúc thu âm.
Người đó lại là nhạc sĩ dính vào vụ đạo nhạc, và nội dung chính là anh ta đã say rượu, tấn công Hyuk Won vì mối hận thù.
Sự thật là tôi cũng suýt gặp nguy hiểm trong vụ việc đó.
Kang Si Woo, người đã im lặng lắng nghe câu chuyện, mặt lạnh đi.
Cha Seong Bin chống cằm, lên tiếng.
“Này, Si Woo đang giận lắm đấy.”
“Tên đó đâu rồi?”
“Giờ đang ở đồn cảnh sát… có lẽ vậy?”
Dù ở đồn cảnh sát, và là người phạm tội tại hiện trường nên anh ta sẽ không dễ dàng thoát ra được. Nhưng tôi hơi lo lắng vì luật pháp Hàn Quốc có phần yếu.
Khi mọi việc được giải quyết xong, tôi sẽ nói với Hyuk Won rằng tốt hơn hết nên chuyển phòng làm việc đó.
Dù sao thì, so với tình huống bất ngờ, may mà tôi chỉ bị giật mình một chút, chứ không có thiệt hại trực tiếp nào.
“Tôi thấy tận mắt, Seo Han đỉnh thật sự.”
Seo Ian nói với giọng hơi phấn khích.
“Em ấy đột nhiên vung cái gì đó bằng bàn phím, đùng! Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì… nghe thấy tiếng chai soju vỡ.”
“Kính có văng ra không? Em có bị thương không?”
“May là em ấy có chút may mắn.”
“Rồi quản lý đến, cảnh sát cũng đến sau đó… ồn ào cả lên. Nhạc sĩ thì hoảng hồn! Dù sao thì, nó quá kịch tính nên tôi không muốn trải nghiệm lần thứ hai đâu…”
Sự thật là tôi đã dồn hết tâm trí vào đó, nhưng phản xạ nhanh như vậy hoàn toàn là nhờ may mắn.
Các thành viên đồng thanh thốt lên.
“Này, nhưng cú chặn đòn đó đỉnh nóc kịch trần luôn.”
“Seo Han đã thể hiện trong buổi bán vé trước đó, thị lực của em ấy rất tốt mà?”
“Thị lực của chuột hamster vốn dĩ rất tốt!”
Lời nói vui vẻ của Seo Ha Im đã bị Jin Se Hyun dội một gáo nước lạnh.
“Chuột hamster không có thị lực tốt. Đó không phải là sự thật.”
“Thật hả? Cậu đã nghiên cứu à?”
“…Ừm?”
Tôi là con người mà.
Tôi gạt tay, phản bác lời của Seo Ha Im. Kang Si Woo cười nhạt một lúc, rồi lại hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Doubles nói gì?”
“Công ty có vẻ muốn giải quyết trong âm thầm ạ.”
Tôi đã ngăn cản trước vì không muốn vướng vào một vụ án hình sự, và vì sợ rằng nó sẽ gây ra những lo lắng không cần thiết cho người hâm mộ.
Nhưng.
Có một sự thật mà tôi đã bỏ qua.
Trên đời này làm gì có bí mật.
“Chà. Còn anh nghĩ đã lên bào rồi.”
Không hiểu sao, người ta lại tìm ra những chuyện như thế này một cách nhanh chóng vánh đến lạ.
***
[Nhạc sĩ A, ôm hận với nhạc sĩ hậu bối, đe dọa… Vung chai soju]
Nhạc sĩ Kpop nổi tiếng A đã say rượu cãi nhau với một nhạc sĩ hậu bối, đe dọa và cố gắng hành hung bằng chai soju, hiện đã bị cảnh sát bắt giữ.
Các nghệ sĩ có mặt tại hiện trường phát hiện ra tình hình không tốt và ngăn chặn…
– Một người quen của tôi là thành viên của Doubles, liệu nghệ sĩ bị liên lụy có thật là Stardust không? Cả hai đều là nhạc sĩ từng làm việc với Doubles phải không?
└ ???
└ Con tui á?
└ Em nghe nói SIA và DSH đã gặp chuyện không may khi đến thu âm OST.
└ Thật sự suýt bị đánh bằng chai soju hả, có bị thương không?
– Sau Song Camp, có vẻ như mọi chuyện đã ồn ào. Tôi không biết chi tiết, nhưng hình như họ bất hòa vì vụ đạo nhái bài hát của hậu bối, mới dẫn đến tình trạng này, lại còn say rượu nữa rồi đến đe dọa nữa…
└ Bị điên à?
└ Không phải tự mình đạo nhạc rồi sao, mà còn làm ra chuyện này á?
└ Ừm, chắc đúng đó.
└ Những người tham gia Song Camp đều biết… Gã đó vốn dĩ là kẻ vô dụng.
– Xin hãy cho biết chủ ngữ là ai trong số các nghệ sĩ có mặt tại hiện trường
└ Stardust.
└ Thật sao?
└ Tôi không biết, bây giờ chỉ toàn tin đồn thôi ㅋㅋㅋㅋㅋ
Vụ hành hung của người bình thường vốn dĩ không thu hút nhiều sự chú ý.
Tuy nhiên, khi có tin đồn rằng các thành viên Stardust có liên quan đến vụ việc này, lượt xem của bài báo tăng vọt một cách điên cuồng.
Đọc kỹ nội dung của bài báo hai lần, Dusty Im Yoon Seo giật tóc và phẫn nộ.
“Điên… Sao không có thông báo gì.”
Doubles, lũ điên.
Gần đây công ty làm việc có vẻ ngon nghẻ hơn, nhưng hóa ra cô không nên tin tưởng quá mức.
Sao lại bỏ qua vấn đề quan trọng đến vậy?
Không có gì quan trọng hơn sức khỏe và sự an toàn của nghệ sĩ đối với người hâm mộ.
Nếu có một sự việc đến mức lên cả báo thì lẽ ra phải thông báo cho người hâm mộ trước chứ?
Cộng đồng mạng đã náo loạn.
[Doubles hãy lên tiếng]
Mẹ kiếp, các con tôi đã hoảng sợ đến mức nào ㅠㅠ
Không bị thương thật chứ?
Thực sự thì, nếu gặp chuyện như vậy, họ thường im lặng, hahahaha, trong khi vẫn nhận tiền từ người hâm mộ, tại sao lại không thông báo? Chỉ cần nhấp một cái là có thể đăng lên rồi mà????
– Hôm nay không có tus gì của nhóm, tôi lo quá ㅠㅠ
└ Thật ấy, lẽ thường thì phải có rồi.
└ Chắc chắn là không bị thương chứ.
└ Bài báo nói là không có ai bị thương.
– Mẹ kiếp, Doubles không làm việc à, lũ điên… Sao lại gửi con tôi đến những nơi nguy hiểm như vậy ㅠㅠ
└ Tôi chưa từng nghe nói phòng thu âm lại nguy hiểm đâuㅋㅋㅋ Chỉ là xui xẻo thôi.
└ Đúng, mày đừng đi ra đường nữa, xe cộ nguy hiểm lắm ㅠㅠ
└ Nếu không phải fan thì cút đi, tụi tôi đang lo lắm đây này.
└ Muốn khiêu khích trước mặt những người hâm mộ đang lo lắng sao?
“Ổn cả chứ…?”
Dusti Im Yoon Seo lẩm bẩm với vẻ mặt lo lắng.
Như một số bình luận đã nói, việc hôm nay không có tus cũng khiến cô cảm thấy bất an.
Ngay cả khi không có ai bị thương, cô lo lắng rằng các thành viên đã quá hoảng sợ…
“Doubles ơi, hãy cho chúng tôi biết tin tức đi.”
Vào lúc tất cả người hâm mộ đang mong mỏi…
Điện thoại của cô rung lên.
“Seo Han!!!”
[Xin chào và…]
Buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu.
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣