Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 243
Chương 243. Kẻ địch (2)
Con người luôn lặp lại những sai lầm giống nhau.
“Biết là sẽ hối hận nhưng vẫn lặp lại những hành động sai trái, đặt cái tôi vô nghĩa lên trên mọi chuyện, khiến tình huống trở nên tồi tệ nhất. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn rồi phải không?”
Kim Woo Chan cất giọng trầm ngâm đọc lời thoại của chương trình phát thanh.
Tuy là lần đầu tiên đảm nhận vai trò MC tạm thời của chương trình phát thanh, nhưng nhờ kinh nghiệm diễn xuất lâu năm, anh đã dẫn dắt chương trình khá trôi chảy.
Trong khi đèn ONAIR màu đỏ còn sáng, anh tự nhiên tiếp tục câu nói tiếp theo.
“Sau này, bạn có thể sẽ hối hận vô cùng. Đáng lẽ đã có một lựa chọn tốt hơn. Những điều lẽ ra có thể kết thúc bằng nụ cười, nhưng lại đi đến tận cùng, đến mức không thể cứu vãn được nữa.”
Mọi lựa chọn đều như vậy.
Khi đối mặt với nó, bạn không thể thấy được câu trả lời đúng đắn nhất.
Vì vậy, chúng ta lại lặp lại những sai lầm tương tự.
Kim Woo Chan mỉm cười và nói.
“Đây là câu chuyện gửi đến tất cả chúng ta, những người đang cãi vã với ai đó.”
Tôi mong các bạn hãy nắm bắt cơ hội khi nó vẫn còn ở đó.
“Vì cơ hội sẽ không đến lần thứ hai.”
Biên tập viên trẻ nhất ra hiệu bằng tay. Gần đến giờ kết thúc chương trình phát thanh.
Kim Woo Chan gật đầu, nhìn về phía máy quay. Lời kết của anh vang lên.
“Đến đây là kết thúc chương trình [Radio buổi chiều] của Chan-di, Kim Woo Chan. Chúc mọi người một ngày vui vẻ.”
Cùng lúc đó, đèn ONAIR tắt.
Như vậy, buổi phát sóng trực tiếp trong sự căng thẳng trên radio đã kết thúc an toàn.
Biên tập viên trẻ nhất giơ ngón tay cái lên và nói.
“Anh đã vất vả rồi!”
“Ôi, lần đầu tiên mà làm tốt thế này?”
“À, không có gì. Cảm ơn mọi người.”
Trong số các thành viên, anh là người có tính cách có phần “man mát” nhất, nhưng những người gặp Kim Woo Chan của The Way qua công việc lại nhớ đến anh như một người rất chuyên nghiệp và nhạy bén.
Anh luôn chào hỏi ân cần với các nhân viên, hơn nữa, hiếm khi mắc lỗi và luôn hoàn thành công việc một cách gọn gàng.
Dù trên sân khấu hay bên ngoài, anh được đánh giá khá tốt trong mắt các nhân viên.
Lần dẫn chương trình phát thanh này cũng là một thử thách đầu tiên đối với Kim Woo Chan, nhưng nó đã kết thúc mà không có bất kỳ sai sót lớn nào.
“Vậy tôi đi trước nhé!”
“Woo Chan à, cảm ơn. Hẹn gặp lại vào lần sau.”
“Vâng, cảm ơn.”
Kim Woo Chan cúi đầu, nhấc người khỏi ghế.
Vì lịch trình tiếp theo đang chờ, anh phải lên xe di chuyển ngay.
Quản lý đang đợi bên ngoài phòng thu radio.
“Này, Woo Chan. Đi thôi.”
“Vâng.”
Quản lý vỗ vai Kim Woo Chan, mỉm cười hài lòng tỏ vẻ cậu đã vất vả rồi.
Kim Woo Chan định đáp lại nụ cười đó, nhưng rồi dừng lại.
Ngay sau đó, vẻ mặt của anh trở nên lạnh lùng.
“……”
Chàng trai đang định ra khỏi phòng thu đột nhiên ngước nhìn lên không trung. Kim Woo Chan như thể nhìn thấy điều gì đó, đứng im bất động tại chỗ.
Quản lý với vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
“Woo Chan, em sao vậy?”
“Chờ em một chút.”
Đôi mắt Kim Woo Chan trở nên lạnh lẽo. Một câu nói vội vã thốt ra từ miệng anh.
“Em nghĩ em phải đi tới một chỗ.”
“Hả? Lịch trình của em thì sao?”
“Bây giờ chuyện đó không quan trọng bằng đâu ạ.”
“…Cái gì?”
Quản lý đã theo sát Kim Woo Chan từ lâu nên biết rõ.
Dù là người có hơi kỳ lạ, nhưng em ấy không bao giờ hành động tùy tiện như vậy.
Quản lý tròn mắt trước những lời bất ngờ thốt ra từ miệng Kim Woo Chan, nhưng anh không có thời gian để quan tâm đến điều đó.
Trong miệng anh khô khốc vì sự lo lắng.
“Em cần đi xem sao.”
“Này! Woo Chan!”
Bây giờ có ai đó sắp chết đấy.
***
**Rầm!**
**Rầm!**
Ai đó thô bạo đá vào cửa, cứ như thể sắp phá tung cánh cửa. Cánh cửa rung lên dữ dội.
Hyuk Won sợ hãi, nhăn mặt.
“Là ai vậy…?”
Seo Ian cất tiếng với giọng run rẩy.
Câu trả lời đến từ bên ngoài cánh cửa.
“M*, thằng Hyuk Won kia! Mở cửa ra!”
“Tiền bối… ạ. Haa.”
“Gì? Là người chúng ta đã gặp lúc đó sao?”
Nhà soạn nhạc D.H.
Hyuk Won thở dài, ôm đầu.
Anh ta là người không phân biệt được đúng sai khi say rượu, đã gửi những tin nhắn vượt quá giới hạn.
Anh không biết anh ta làm thế nào mà biết được phòng làm việc mới chuyển đến và tìm đến tận đây. Hyuk Won lắc đầu và nói.
“Để anh ra xem sao.”
Việc đến tận phòng làm việc của người khác để gây rối là không ổn. Huống chi còn có hai vị khách ở đây, tình thế của Hyuk Won càng trở nên khó xử.
Hai người họ đang định về nhà thì gặp phải tai họa bất ngờ.
“Anh sẽ nhẹ nhàng dỗ dành và bảo anh ta quay về. Anh xin lỗi vì đã để cả hai thấy cảnh này khi đến làm việc.”
“À, bọn em không sao đâu.”
Seo Han gật đầu với vẻ mặt lo lắng.
“Nhưng em không biết liệu anh ta có đủ tỉnh táo để trò chuyện không…”
Chỉ nghe giọng nói thôi thì không đủ chắc chắn, nhưng đoán chừng, ắt hẳn không phải chỉ uống một hai chai soju rồi.
Cách phát âm của anh ta không rõ ràng, và tông giọng cũng hoàn toàn mất kiểm soát.
Có lẽ tốt nhất không nên động vào… Nhưng tôi không phải người trong cuộc, tôi không tiện xen vào.
Cuối cùng, Hyuk Won bước đến trước cửa để đối mặt với D.H.
Cạch.
“Tiền bối, sao anh lại đến tận đây…?”
“Thằng này!”
“Ôi không.”
Anh ta vung tay về phía anh.
Hyuk Won vô cùng bối rối và lùi lại một bước.
Có vẻ như anh ta muốn túm cổ áo người khác ngay khi vừa nhìn thấy, nhưng anh đã tránh được.
“Ha, anh say quá rồi.”
Trong tình trạng không thể tự đứng vững, tại sao lại đến đây để gây sự chứ?
Hyuk Won ôm đầu đau nhức nhối, nhìn chằm chằm vào D.H.
“Không được rồi, ra ngoài nói chuyện đi.”
Hyuk Won đề nghị ra ngoài nói chuyện. D.H nhìn anh với đôi mắt hơi lờ đờ.
Việc này trông không ổn rồi.
Seo Han nhanh chóng suy nghĩ để nắm bắt tình hình. Rồi ra hiệu cho Hyuk Won.
“Anh bảo anh ấy về đi là được.”
“À… ừ.”
Không biết say đến mức nào mà mùi rượu xộc thẳng vào mũi tôi.
Có lẽ vừa uống ở cửa hàng tiện lợi gần đây, trên tay anh ta còn cầm chai soju chưa uống hết.
Đúng là kẻ nghiện rượu.
Nếu đi ngoài đường với bộ dáng đó chắc chắn sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát ngay.
Seo Ian nghĩ rằng chuyện này không ổn, anh lấy điện thoại di động ra.
“Chờ một chút. Em sẽ gọi cho quản lý…!”
Anh quyết định gọi cho quản lý Lee Jaeyoon để đưa người này ra khỏi đây trước.
Seo Han gật đầu.
“Bảo anh ấy lên đây đi ạ. Vì chúng ta không thể ra ngoài được.”
“Ừ, phải làm vậy thôi. À, vâng! Anh ơi. Bọn em phải đang ở phòng làm việc…”
Seo Ian lui lại trong khi đang giải thích tình hình với quản lý Lee Jaeyoon qua điện thoại.
“Bây giờ có ai đó đang gây rối trước studio… Vâng vâng. Là nhà soạn nhạc mà chúng ta đã gặp trước đây. Có vẻ như anh ấy say lắm.”
Trong khi Seo Ian giải thích tình hình, tình huống đối đầu vẫn tiếp diễn.
Hyuk Won cất giọng lạnh lùng cảnh cáo D.H.
“Anh đi đi. Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy.”
“…Này, chết tiệt.”
Một người cố gắng đuổi kẻ say rượu ra khỏi phòng làm việc, và một kẻ say khăng khăng không chịu rời đi.
Seo Han nuốt nước bọt, thở dài trước cảnh tượng đó.
Trước hết, phải tống khứ tên này đi đã.
Seo Han quay sang Hyuk Won, nói.
“Chúng ta cùng nhau kéo anh ta ra ngoài đi.”
“Được. Haizz… Xin lỗi em.”
“Thằng này, mày coi thường tao đấy à!”
Đồ điên.
Đến chỗ làm việc của người khác và làm loạn lên như vậy là đúng chắc.
Seo Han cố gắng trấn an kẻ say, cậu hạ giọng.
“Anh có vẻ hơi say rồi, để lần sau hẳn nói chuyện.”
“Mày… đừng có xen vào. Tao… tao có chuyện muốn nói với thằng kia!”
Lạy Chúa, đồ điên.
Trong khi mọi người thở dài, D.H vẫn lảm nhảm những lời của bản thân với đôi mắt mơ màng.
“Ê, mày… mày bán đứng tiền bối như vậy mà vẫn thấy vui sao? Một bài hát thì có gì to tát đâu… Mày có thể cho tao mượn tên một lần. Thằng khốn, tao đã nuôi mày… Cho mày ăn, cho mày ở, nuôi mày khôn lớn. Thằng vô ơn. Haa…”
“Tiền bối, bình tĩnh đi ạ.”
Đáng lẽ Hyuk Won đã đáp trả những lời nói nhảm nhí của D.H, nhưng bây giờ đối phương không ở trong tình trạng có thể nghe lọt lời anh nói. Nói nhiều chỉ tổ tốn công.
“Mày! Mày sẽ sống như vậy sao?”
Thậm chí, anh ta còn lảm nhảm những lời đó và vung chai soju trên không trung.
‘Phải lấy cái đó trước.’
Nếu cứ vung vẩy lung tung, người bên cạnh có thể bị thương.
Hyuk Won thở dài trong khi nắm lấy một tay của D.H.
“Anh, bỏ nó xuống đã.”
“Ê!”
“Ôi, thực sự! Tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.”
Nhưng ngay cả khi tỉnh táo, Hyuk Won không thể thắng được D.H, người đã say rượu bằng vũ lực.
Seo Han nhăn mặt, đến gần để hỗ trợ.
Tôi quyết định rằng phải cưỡng chế lôi anh ta ra khỏi đây.
Hyuk Won dùng hết sức đẩy D.H ra ngoài. Kẻ say rượu loạng choạng chửi bới rồi bị kéo lê.
Lúc đó, tôi đã chủ quan.
Tôi nghĩ rằng có thể xử lý một người say rượu một cách dễ dàng.
Hyuk Won đẩy mạnh anh ta và buông tay ra.
Ngay tại thời điểm đó.
“Ê, chết tiệt. Bỏ ra!”
D.H khó chịu vung chai soju lên.
“……!”
Hyuk Won, người đã xác định hướng chai soju, vội vàng hét lên.
Ngay trước mắt Seo Han, chai soju nặng nề bay đến.
“Cẩn thận!”
Và.
Choang…
Tiếng vỡ tan như xé rách vang lên.
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣