Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 242
#Chương 242. Kẻ địch (1)
“Này, các em, lần này có lời mời làm OST (nhạc phim) cho bộ phim truyền hình của tụi mình nè…”
“Ối, thật ạ?”
Giọng của quản lý Lee Jaeyoon vọng đến từ bên kia cánh cửa.
Một tin tức thú vị.
Tôi nhấc người dậy khỏi đống quần áo nhăn nhúm, thò đầu ra khỏi cửa tủ quần áo.
“A, giật cả mình.”
Quản lý Lee Jaeyoon ngạc nhiên thốt lên khi nhìn thấy tôi đột ngột xuất hiện.
“…Sao em lại ở trong đó?”
“À.”
Tôi cười ngượng ngùng rồi gãi đầu.
Chắc là anh ấy nhớ lại buổi phát sóng trực tiếp phân phòng hôm nọ, quản lý Lee Jaeyoon bèn nói thêm vẻ bối rối.
“Gì vậy, em thật sự tự ngủ ở đó luôn à?”
“Không phải đâu, em được cho phòng bên cạnh, giường tầng 2.”
Việc phân phòng đã được quyết định, nhưng thực tế, đâu thể nào ngủ như thế suốt mấy tháng trời được.
Cuối cùng, chúng tôi đã phải chuyển sang phòng bên cạnh để đủ số người.
“Nhưng tại sao em lại ở trong tủ quần áo?”
“Tại vì ấm quá ạ.”
Ở trong đó tôi thấy có cảm hứng dâng trào. Trải nghiệm cũng không tệ như tôi nghĩ.
Jin Se Hyun gật gù tán thành.
“Đúng vậy, nên em có bảo là thỉnh thoảng cứ đến đây ngủ.”
“Phụt.”
Tôi bị hiểu lầm rồi.
“Em không có ý định ngủ ở đây đâu.”
Tôi vừa chui ra khỏi tủ quần áo vừa giải thích với lời nói của Jin Se Hyun.
Seo Ian, người đang theo dõi, thốt lên một tiếng cảm thán.
“Thật kỳ lạ khi em có thể chui vào được với kích thước như thế kia.”
“Hay là tin đồn Do Seo Han là hamster là thật…”
“Tại em ấy bị anh Jun Seo làm hư rồi.”
“Này.”
Quản lý Lee Jaeyoon nghiêng đầu bật cười khúc khích. Sau đó, anh ấy nói thêm như một lời đùa.
“Vậy thì Seo Han, vào lại trong đó đi.”
“À, không sao ạ. Em sẽ nghe ở đây.”
“Ừ, nếu vậy thì…”
Tin tức mà quản lý Lee Jaeyoon mang đến là lời đề nghị làm OST cho bộ phim truyền hình học đường của đài SBC, hiện đang được phát sóng.
“Nghe nói, người trong ban sản xuất phim đã xem nhờ thuật toán, họ đã xem buổi biểu diễn của mấy đứa hồi Dự án Stardust.”
Sân khấu “Đường đến trường” đã nhận được nhiều lời khen ngợi trong Dự án Stardust.
Đó là sân khấu được chuyển thể từ OST của một bộ phim ca nhạc, và sau khi xem video đó, họ cảm thấy hứng thú nên đã đề nghị OST song ca.
“Chắc là họ nghĩ các em sẽ thể hiện tốt những cảm xúc như thế. Dù sao, chúc mừng nha.”
“Thật ạ?”
“Wow!”
Lần đầu tiên làm OST khiến tôi thấy hơi hồi hộp.
Quản lý Lee Jaeyoon tiếp tục nói với giọng hơi phấn khích.
“Công việc sẽ bắt đầu ngay từ tuần sau, có vẻ hơi gấp rút, nhưng các em vẫn có thể thu xếp thời gian đúng chứ?”
“Vì nó không trùng với đợt comeback nên được ạ.”
“Cái này nhất định phải làm rồi!”
“À! Với lại, bài hát thì… Hyuk Won sẽ chuẩn bị cho nhóm.”
Nhạc sĩ Hyuk Won, người đã cùng làm việc với bài hát chủ đề lần này. Ngay lập tức một cái tên quen thuộc hiện ra.
Tôi gật đầu đáp lại lời của quản lý Lee Jaeyoon.
“À, em nghe rồi ạ.”
“Anh ấy đã nói với em rồi à?”
Không phải tôi đã nghe riêng về việc sẽ cùng làm OST của bộ phim truyền hình….
“Lần trước anh ấy có bảo sẽ cho em một bài hát mới ạ.”
Sau lần thu âm trước, tôi đã nhận được thông tin liên lạc của nhạc sĩ.
Anh ấy rất biết ơn vì tôi đã giúp đỡ trong vụ việc đạo nhái, mặc dù chẳng quen nhau. Anh ấy nói rằng sẽ cho tôi một bài hát hay nếu có dịp gặp lại.
Vì anh ấy là người có thực lực nên tôi nói cảm ơn rồi cho qua. Nhưng hóa ra anh ấy sẽ cùng làm việc trong OST của bộ phim truyền hình lần này.
Cha Seong Bin mỉm cười hài lòng, nói thêm.
“Bài hát của anh ấy viết hay lắm đấy.”
“Chưa gì đã thấy thú vị rồi…!”
Người tham gia hát OST song ca là tôi và giọng ca chính Seo Ian.
Anh ấy từng lẩm bẩm muốn thử làm OST, có vẻ anh rất mong chờ đề nghị lần này.
Tôi nắm tay lại, đấm nhẹ vào không khí và nói.
“Nào, chúng ta cùng cố gắng nhé.”
“Ừ!”
Quản lý Lee Jaeyoon vừa cười vừa nói.
“Lịch hẹn đã được xếp vào ngày mai. Đi nghe bài hát trước đã.”
“A, vâng ạ.”
Từ hôm nay, tôi sẽ bắt đầu luyện thanh thật chăm chỉ…
***
Phòng thu nằm trong khu biệt thự, không xa công ty.
Tuy là biệt thự cũ kỹ, trông không có gì đặc biệt, nhưng đó là nơi Hyuk Won bắt đầu một khởi đầu mới.
Anh đã hoàn thành việc chuẩn bị thiết bị bằng số tiền hợp đồng lần này, và nó hiện trở thành một phòng thu có đầy đủ mọi thứ.
Đó là không gian đã trở thành nhà của Hyuk Won, nơi anh chuẩn bị cả chiếc nệm lớn để làm việc thâu đêm.
Hôm nay, khách sẽ đến.
Cốc cốc-
Ngay khi tiếng gõ cửa vang lên, Hyuk Won ngồi dậy, sửa lại mái tóc rối bù.
“Ồ, hai người đến rồi.”
“Chào anh!”
Hyuk Won cũng cúi đầu chào hai người một cách vui vẻ.
“Chào mọi người!”
Do Seo Han và Seo Ian của Stardust. Họ là những người sẽ cùng làm việc lần này.
Seo Han mỉm cười tươi rói hỏi.
“Anh đã chuyển phòng thu rồi ạ.”
“Ừm. Chắc là không thể dùng phòng thu trước được nữa.”
Hyuk Won cười xòa nói.
Phòng thu trước đây là không gian anh dùng chung với DH… nên bây giờ, khi mọi chuyện trở nên bất tiện, anh buộc phải ra đi.
Mặc dù anh ấy từng là tiền bối mà anh rất tôn trọng, khi đó anh không hề biết rằng cả hai sẽ chia tay như thế này.
Seo Ian cẩn thận hỏi.
“Hai người đã giải quyết ổn thỏa chưa ạ?”
“Hừm… không hẳn.”
Hyuk Won lắc đầu với vẻ mặt hơi u ám.
Thực ra, sau khi xảy ra xô xát trong công ty, Hyuk Won định giải quyết mọi chuyện một cách ổn thỏa.
Nếu anh ta thừa nhận đã đạo nhạc và xin lỗi thì anh định bỏ qua.
Nhưng, mối quan hệ của con người không phải lúc nào cũng diễn ra theo ý muốn.
“Nếu cần thiết, anh đang tính đến việc kiện anh ta.”
“À…”
Thực ra, dạo này Hyuk Won đang bị DH hành hạ.
Nghe nói sau khi hợp đồng với The Doubles bị hủy, anh ta không trả được nợ và đang gặp khó khăn.
Có lẽ vì điều đó mà anh ta đã chất chứa nhiều hận thù, nên ngày nào cũng gửi tin nhắn đe dọa.
Không phải lúc tỉnh táo, mà chủ yếu là khi say rượu.
“Cứ uống rượu vào là anh ta chửi rủa đủ điều.”
Rồi đến ngày hôm sau, anh ta lại xin lỗi, nhưng Hyuk Won đã cảm thấy mệt mỏi về mặt tinh thần.
Vì đến cả lời xin lỗi cũng không hề thật lòng.
“Anh ta nói sẽ loại anh ra khỏi giới này, sẽ giết anh. Anh ta khoe khoang đủ kiểu… Nhưng anh không nghĩ anh ta có đủ khả năng để làm điều đó đâu? Anh mệt mỏi nên đành phớt lờ.”
Trước đây đã từng là nhạc sĩ tài giỏi, nhưng bây giờ anh ta chỉ là một nhạc sĩ hết thời, lỗi thời mà thôi.
Bản thân anh ta còn biết tự đánh giá bản thân hơn ai hết, nên anh tin rằng anh ta sẽ không làm điều gì ngu ngốc hơn nữa.
“Anh cứ chặn anh ta đi.”
Seo Han nhìn anh với ánh mắt thương cảm và đưa ra lời khuyên.
Dù có là bạn trong quá khứ đi nữa, cũng không cần phải nghe những lời say xỉn của người đã thành người dưng.
Hyuk Won có một điểm yếu là thường mềm lòng trong những tình huống như vậy.
“Anh sẽ làm thế.”
Mặc dù đã trả lời như vậy, có lẽ anh sẽ còn bị dằn vặt thêm một tháng nữa.
Biết rõ về bản thân mình, Hyuk Won cười ngượng ngùng và nhấp chuột.
Dù sao thì, vì họ đã đến để làm việc, nên chuyện công việc phải được ưu tiên.
Hyuk Won tự nhiên chuyển chủ đề.
“Hay là chúng ta nghe thử bài hát trước nhé?”
“Tuyệt vời!”
“Anh Ian đã rất mong chờ đấy ạ. Anh ấy bảo bài hát trước đó hay lắm.”
“…Đúng vậy!”
Trước những lời khen ngợi dễ chịu, Hyuk Won cười ha hả và mở một thư mục ra.
Trong thư mục này có một bài hát chưa được phát hành, được đặt tên là “Chưa có tiêu đề”.
“Đây là bài mà anh đã làm. Nó gần như đã hoàn thiện, chỉ cần nốt công đoạn cuối thôi, hai người cứ nghe thoải mái nhé.”
Cách đây không lâu, trong khi đang làm việc với một bài hát khác vào lúc rạng sáng, một ý tưởng tuyệt vời đã bất chợt lóe lên trong đầu anh.
Ngay lập tức, anh đã bỏ dở công việc đang làm và dồn hết tâm huyết vào bài hát này.
Sau khi hoàn thành phần điệp khúc, anh nghĩ ngay đến một người.
“Anh nghĩ giọng của cả hai sẽ rất hợp với bài này, nên anh đã giữ nó lại ngay.”
Đây là lần đầu tiên anh làm việc với một nhóm nhạc, anh có một chút tình cảm đặc biệt.
Vì đây cũng là một bài hát phù hợp với màu sắc giọng hát của Stardust, vì thế ngay khi hoàn thành, anh đã gửi email cho Doubles.
Tạch.
Ngay khi bài hát được bật lên, một bản nhạc piano nhẹ nhàng bắt đầu. Giọng hát trầm ấm của Seo Han sẽ được thêm vào đây.
Seo Ian nhắm mắt lại, lắng nghe bản thu nháp.
Nghe theo giai điệu êm dịu, anh tưởng tượng về giọng hát của họ sẽ được lồng vào đó như thế nào.
Bài hát mang đến cảm giác ngọt ngào trong một bầu không khí êm ả. Có một cảm xúc nào đó như chạm vào một góc nhỏ trong trái tim anh.
“Waaa, hay quá!”
Seo Han ngay lập tức hạ tai nghe xuống với một nụ cười rạng rỡ. Tôi nói thật lòng, bài hát hay đến mức tôi muốn đưa nó vào album chính thức tiếp theo.
Seo Ian cũng giơ ngón tay cái lên và gật đầu.
“Đúng gu của em…!”
Phong cách của bài hát này khác biệt rất nhiều so với ca khúc chủ đề hiện tại mà anh đã và đang làm, nên việc sáng tác OST cũng là một thử nghiệm mới đối với Hyuk Won.
Seo Han mỉm cười khen ngợi.
“Anh có vẻ có gu nhạc rất rộng.”
“À, không phải đâu. Anh chỉ thử làm thôi, ai ngờ lại được.”
“Đúng là cảm xúc của OST. Rất hợp luôn.”
Ánh mắt của Seo Han toát lên mong muốn được cùng nhau làm việc.
Hyuk Won cười xòa và ngồi xuống trước máy tính.
Nhưng vẫn chưa hết.
“Anh cũng đã chia các đoạn hát của hai người rồi, dù chỉ là tạm thời!”
“Ồ, để em nghe thử xem sao.”
Ngay từ đầu, anh đã nghĩ đến việc hai người này sẽ hát, nên anh đã chia part các đoạn trong quá trình làm việc.
Ban đầu, anh định đưa nó vào album tiếp theo của Stardust, nhưng nó lại rất hợp với cảm xúc của bộ phim truyền hình nên công việc đã được đẩy nhanh.
Các đoạn hát được làm gấp rút, có thể chưa được 100% hoàn hảo.
“Mọi người cứ kiểm tra và cho ý kiến nhé. Vì vẫn có thể sửa đổi mà.”
Hyuk Won đưa cho hai người bản chia các đoạn hát với vẻ mặt nghiêm túc.
“Trước hết, giọng của Seo Han rất hay. Vì vậy, anh đã sắp xếp để em có thể thể hiện cảm giác ấm áp khi hát ở phần này, còn Ian có thể thể hiện khả năng thanh nhạc rất rộng, nên anh nghĩ em nên đảm nhận phần hát cao. Chúng ta cùng nghe nhé.”
Seo Ian sẽ hát những nốt cao trong khi Seo Han, người có giọng trầm và nhẹ là thế mạnh, sẽ hát bè.
Seo Ian gật đầu, nhẹ nhàng cất lên phần cao trào.
“Cảm giác như này…?”
“Phần điệp khúc hơi cao nhỉ? Ôi trời, hay quá.”
Hyuk Won chớp mắt với vẻ ngạc nhiên. Giọng hát ổn định với quãng giọng cao hơn anh mong đợi.
Seo Han cũng hài lòng lên tiếng.
“Em thấy phân chia như này hay đấy ạ.”
“Chúng ta thử tập một chút ở đây rồi trực tiếp thu âm vào ngày mai được không?”
“Vâng, lịch trình quá ổn!”
Có vẻ như họ có thể bắt đầu làm việc ngay sau khi có thời gian luyện tập.
Nếu cứ như vậy thì cả hai có thể hoàn thành bản hoàn chỉnh một cách suôn sẻ trước thời hạn.
Cả ba phối hợp ăn ý như thể đã làm việc cùng nhau từ lâu, khiến anh rất hài lòng.
“Phần này này, chúng ta có thể thêm một chút giọng rung được không?”
“Ừm. Hay đấy? Cứ làm vậy đi.”
“Vâng!”
Hơn nữa, còn rất nhiệt tình, nên việc làm việc cùng nhau thật thoải mái.
Hyuk Won mỉm cười hài lòng và nhanh chóng kiểm tra các sửa đổi.
Chỉ mới hơn một tiếng đồng hồ.
Cuộc họp tạm thời kết thúc sớm hơn dự kiến rất nhiều.
Ban đầu, anh chỉ định cho họ nghe bài hát một chút, nhưng mọi việc diễn ra quá suôn sẻ.
Vì họ có lịch trình tiếp theo nên đã đến lúc hai người phải rời đi.
Hyuk Won tắt màn hình máy tính, chuẩn bị tiễn khách.
“Vậy anh sẽ làm nốt rồi liên lạc với cả hai vào ngày mai nhé.”
“Vâng, được ạ!”
“Hẹn gặp lại vào ngày mai…!”
Do Seo Han và Seo Ian cũng đứng dậy theo Hyuk Won.
Trong khi chuẩn bị ra về, họ định gọi điện cho quản lý Lee Jaeyoon đang đợi bên ngoài.
Rầm!
Rầm!
“…?”
Tiếng cửa bị đá mạnh từ bên ngoài. Hyuk Won nhăn mặt và quay đầu lại.
“Chuyện gì vậy?”
Âm thanh đó không bình thường.
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣