Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 235
Chương (235)
#235. Cửa sổ trạng thái à?
Vừa kết thúc buổi chụp hình tạp chí, tôi liền lập tức về nhà.
Anh bảo sẽ nói chuyện chi tiết ở nhà. Tôi không thể nói gì nữa vì quá đỗi hoang đường, chỉ biết gật đầu.
Dù sao thì khi về đến nhà, Do Seo Jun đã đón tôi bằng một nụ cười gượng gạo. Khuôn mặt anh trai trông quá đỗi bình thản so với một người vừa bị uy hiếp.
Cạch.
Vừa đóng cửa phòng, tôi đi thẳng vào vấn đề. Nhíu mày nói:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện là thế này… Trước hết cứ xem cái này đi.”
Do Seo Jun ngập ngừng một lát rồi đưa cho tôi một bài đăng trên cộng đồng mạng từ khoảng một năm trước.
Tôi nghiêng đầu khó hiểu sau khi xem tiêu đề.
[Trong số những người tham gia “A Boy’s Dream” có thằng khốn đó kìaㅋㅋㅋ]
Thằng đó mượn tao 300 ngàn won rồi viện đủ lý do không trả kakakaka.
Đến giờ vẫn chưa đòi được tiền.
Định bụng nếu nó thành công thì sẽ bóc phốt nó.
Nhưng nhìn cái cách nó tự rớt xuống địa ngục thì chắc không cần viết bài nữa đâu lmao.
Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà KKKKKKKKKK.
– Ai vậy???
└ Hình như đang nói đến mấy đứa thực tập sinh trong “A Boy’s Dream” thì phải, mà ai rớt đài vậy?
└ Không phải HTY à?
└ Tuần trước thằng bị ác biên tập là nó đó.
– HTY là Han Tae Yoon, mà Han Tae Yoon là ai?
└ Chắc là đứa vô danh nên không ai biết.
└ LOL mấy người không ai biết nó là ai luôn.
└ Người viết bài không nói rõ là ai luôn kìa.
└ Có người comment ở dưới bảo họ Han á.
└ Ờ chuẩn rồiㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
– Nhưng mà mọi người không ai quan tâm cho lắm….
└ Vì không có bằng chứng.
└ Với lại chắc tại vô danh nên cho qua luôn, chứ mà có thứ hạng thì giờ này loạn hết rồi.
└ Vô danh mà còn lắm phốt thế nàyㅠㅠ Mày đừng có mà debut nha.
└ Không có phốt chắc cũng không debut được đâu ㅋㅋㅋㅋㅋNgoài đường đầy thằng như nó.
– Mà nếu đúng là Han Tae Yoon như người viết bài nói, thì nó rớt đài rồi còn gì, làm gì còn hình tượng nào để mà rớt nữa.
└ Ngoài cái đó ra, còn nhiều thứ để bóc lắm~
└ ????
└ Má tò mò vãi~~
└ Cái này gây tò mò thật đó, cho xin ít thông tin đi???
“À…”
Một trong những công việc chính của PD út là nắm bắt quá khứ của các khách mời ở một mức độ nhất định.
Quá khứ có trong sạch không, có vấn đề gì khác không.
Ừm, dù có tìm hiểu trước, vẫn sẽ có những vấn đề mới phát sinh ở những nơi không ngờ tới, nhưng thà chuẩn bị trước còn hơn là bị đánh úp mà không biết gì.
Đây là bài viết xuất hiện sau khi tham gia chương trình, và vào khoảng thời gian này, Han Tae Yoon đã mất hút nên bài viết cũng bị chôn vùi theo.
Một năm sau, người ta lại đào bới vấn đề đã bị cho xuống mồ.
Do Seo Jun thản nhiên nói:
“Anh đã lục lại hết mấy bài viết từ thời “A Boy’s Dream” và tìm thấy cái này. Xem xong cái này là anh liên lạc luôn.”
“Wow…”
“Đây là từ cảm thán theo nghĩa gì vậy?”
“May mà anh là anh trai em…”
Nếu không phải anh trai, mà thành kẻ địch thì tôi phải làm sao.
“Đáng lẽ ra em phải nhận ra từ lúc anh phơi bày quá khứ xe cứu hỏa của em rồi chứ.”
“Đó là quyền được biết của công dân.”
“Cạn lời.”
Tôi nhăn mặt nói thêm:
“Sao anh không thử làm phóng viên luôn đi? Em thấy cái đó hợp với anh hơn.”
“Hay là anh thử nhỉ? Nhưng mà yêu đương cùng công ty thì hơi…”
“Anh điên à…”
Do Seo Jun lại nhớ đến Lee Do Yeon, cười toe toét nói thêm.
Đúng là người giống nhau thường hút nhau mà, tôi không còn gì để nói.
Nhưng mà tôi có một điều thắc mắc.
“Vậy anh đã dùng cái gì để uy hiếp lại vậy?”
Han Tae Yoon không còn ý định ở lại giới giải trí.
Không đếm mức bị thấy uy hiếp chỉ vì chuyện mượn 300 ngàn won không trả đâu nhỉ.
Chắc chắn phải là một vấn đề nghiêm trọng hơn, đủ để bị xã hội vùi dập.
Nghĩ lại thì, ở kiếp trước, ngoài việc biết từng có chuyện như thế này xảy ra, tôi cũng không được Do Seo Jun giải thích chi tiết.
Nghe câu hỏi của tôi, Do Seo Jun lúng túng ấp úng:
“Ờ… thì…”
“Sao ạ?”
“Chuyện mà trẻ em đang lớn không nên biết thì hơn…”
Tôi là trẻ con chắc?
Tôi định phản bác lại thì đúng lúc đó,
Rầm.
Cửa sau mở ra.
Quay lại thì thấy mẹ đang bưng một đĩa dưa lưới đã được gọt tỉa đẹp mắt.
Giọng mẹ hơi phấn khích cất lên:
“Hai đứa đang nói chuyện gì đó~?”
“A?”
Thời điểm không ổn chút nào.
Khụ khụ.
Tôi ho khan và lảng tránh ánh mắt của mẹ.
Còn Do Seo Jun trơ trẽn đáp:
“Con đang dạy em mấy điều hay ho ạ.”
“Wa~”
Môn học có tên là triết học của sự uy hiếp.
… Mọi chuyện là như vậy đó.
***
“Tiền bối, có khi nào anh định chuyển sang Doubles không?”
Quán cà phê ở tầng một của Doubles.
Nhìn Kim Woo Chan đang thản nhiên ngồi bên cửa sổ xé bánh mì bagel, tôi không kìm được buột miệng nói.
Sao tôi lại gặp anh ta ở Doubles thường xuyên hơn cả ứng cử viên có tính cách vàng trong công ty vậy.
“Haha. Hợp đồng của anh vẫn chưa hết hạn mà~”
Kim Woo Chan cười gian xảo đáp lại lời tôi.
Cứ thế này thì không biết chừng vài năm nữa tôi sẽ thật sự gặp anh ta ở Doubles cũng nên.
Tôi không thể hiện sự khó chịu ra mặt, chỉ im lặng ngồi xuống đối diện Kim Woo Chan.
Chúng tôi bắt đầu bằng những mẫu chuyện nhỏ hỏi thăm về cuộc sống gần đây.
“Dạo này anh vẫn ổn chứ?”
“Ừ.”
Anh trai tôi bị uy hiếp… À không, ngoài chuyện anh ấy đi uy hiếp thì không có gì đặc biệt cả.
Tôi cũng không gặp vấn đề gì liên quan đến bản thân nên đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi yên bình hiếm hoi.
Theo lời Kim Woo Chan, nhờ tôi đã đạt được thành tích đúng thời hạn, nhưng tôi không biết chi tiết bên trong, chỉ mong mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này.
Kim Woo Chan nhấp một ngụm Americano nóng hổi, tỏ vẻ như đang thưởng thức rồi gật đầu. Bàn tay cầm bánh mì bagel có vẻ cẩn thận.
Tôi ngập ngừng một lát, mở lời trước:
“Em đã suy nghĩ một chút về năng lực nhìn thấy các trường hợp của anh Kim Woo Chan.”
“Ừm~”
Kim Woo Chan vừa ngậm bánh mì bagel vừa ngân nga giai điệu. Giọng anh ấy vẫn rất điêu luyện:
“Bánh mì bagel ở đây ngon đấy.”
“Cửa sổ trạng thái?”
“Khụ.”
Khụ khụ.
Kim Woo Chan ho sặc sụa rồi vội vàng tìm nước.
“Nước đâu rồi?”
“Americano ở trước mặt anh kìa.”
Hớp một ngụm.
“Á! Nóng… nóng.”
Thật ra tôi chỉ đoán thôi, nhưng nhìn phản ứng của anh ấy, có vẻ tôi đã đoán đúng.
Nhìn anh luống cuống tay chân, tôi không nhịn được cười.
Kim Woo Chan lắp bắp với khuôn mặt tái mét:
“E-em nghe thấy ở đâu?”
“…Vậy là đúng ạ.”
“Không đúng đâu.”
Có thấy cửa sổ trạng thái không?
Nếu hỏi người đi đường như thế, chắc chắn sẽ bị coi là đồ điên, nhưng… Kim Woo Chan thì khác.
Người hồi quy còn có, thì cớ gì lại không có cửa sổ trạng thái chứ?
Có lẽ vì bị tôi nói trúng tim đen nên vẻ mặt của Kim Woo Chan khi nhai bánh mì bagel hoàn toàn suy sụp.
“Không cần phải giấu giếm mà.”
“Haa… Thì cũng đúng.”
Có vẻ anh ấy không thích việc bị tôi lật bài, nhưng như tôi đã chỉ ra, anh ấy không có lý do để giấu giếm chuyện đó.
Dù tôi có đi rêu rao rằng Kim Woo Chan nhìn thấy cửa sổ trạng thái đi nữa, người ta cũng chỉ cho rằng tôi bị điên thôi, và tôi cũng không có ý định dùng chuyện đó để nắm thóp hay gây khó dễ cho anh ấy.
Cuối cùng, Kim Woo Chan thở dài gật đầu.
“Đúng như em nghĩ đấy.”
“Nó có cả chỉ số nữa ạ? Giống như game ấy? Cấp S kép?”
“…Không phải.”
“Thú vị ha.”
Tôi là người rộng lượng nên dù có cả chỉ số, tôi cũng sẽ hiểu cho anh ấy.
“Có nhiệm vụ không ạ?”
“Không… Chỉ có một số thứ hiện lên dưới dạng thành tích thôi.”
“À. Thành tích.”
Thảo nào anh ấy cứ đề cập đến thành tích, thành tích suốt.
Concert nè, lọt vào Billboard nè.
Chắc là những thành tích mà tôi phải đạt được.
Hình như những trường hợp mà Kim Woo Chan hay nói đến chỉ là cửa sổ tin nhắn với một số dòng chữ đơn giản thôi.
Dù sao thì, nếu thành tích đó là một dạng của nhiệm vụ thì sẽ dễ hiểu hơn.
Chẳng phải cứ chăm chỉ hoàn thành từng cái một như những gì tôi đã làm từ trước đến nay là được rồi sao?
Giờ cứ tiến thẳng về phía trước thôi.
Tôi trực tiếp hỏi Kim Woo Chan.
“Vậy thành tích tiếp theo của em là gì?”
“Ừm…”
Nhưng.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc chết lặng trước câu tiếp theo của Kim Woo Chan.
“Double million unseller.”
Hả?
Đột ngột vậy.
***
Theo thông tin từ đội tự sản xuất nội dung, nội dung tự sản xuất tiếp theo là [Stardust in cafe].
Nội dung chữa lành về cuộc sống hàng ngày của Stardust khi trở thành nhân viên bán thời gian tại quán cà phê một ngày, và trước khi quay phim, cả nhóm đã làm loạn toàn bộ căn bếp để tập dượt trước.
Ha Jun Seo đứng trong bếp lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh đã tìm video về home cafe rồi. Chờ anh chút.”
“Ô! Tuyệt vời!”
Seo Ha Im đứng bên cạnh với đôi mắt lấp lánh, xung phong làm phụ bếp, nhưng không biết có thành công hay không.
Seo Ha Im và Seo Ian, những bàn tay “phá hoại” nổi tiếng của Stardust.
Thường thì tôi cũng thuộc nhóm đó, nhưng nếu sân khấu là quán cà phê thì câu chuyện lại khác.
Dù sao thì tôi cũng là nhân viên bán thời gian tại quán cà phê trước đây. Mấy món đơn giản như vậy á, nhắm mắt tôi cũng làm được.
“Em cũng làm thử xem.”
“Ồ…”
Dù là cảm thán cho có lệ, nhưng ánh mắt lại không mấy mong đợi.
Ha Jun Seo lùi lại một bước, xem lại video home cafe mà anh ấy đã xem.
Thực đơn là latte dâu tây. Dù cảm giác có hơi giảm sút, nhưng tay tôi vẫn còn nhớ được phần nào.
“Latte dâu tây có độ khó thấp nhất đấy.”
Ở quán cà phê nhượng quyền mà tôi từng làm, có món smoothie và shake với độ khó cực cao.
Phải trộn hai loại với nhau rồi xay, rắc topping lên, đến cả việc rửa cũng thấy ghê tởm, so với những món đó thì latte dâu tây đúng là thiên thần.
Trong lúc tôi nhanh chóng trộn sữa và thêm siro dâu tây để tạo hình latte.
Đôi mắt của Seo Ha Im, người ban đầu chỉ đứng thêm vào những câu phụ họa vô vị, bỗng trở nên tròn xoe.
“Gì vậy.”
“Sao em làm giỏi vậy…?”
Kang Si Woo, người lén lút tiến vào bếp cũng ngạc nhiên.
Vì đôi tay của tôi, họ vốn tưởng sẽ lóng ngóng, lại quá trơn tru và nhanh nhẹn.
“Seo Han à, em làm được món khác không?”
“Vâng. Nếu có công thức thì em làm được.”
“Điên mất. Không ngờ lại tìm thấy tài năng bất ngờ ở đây…”
“Chắc chỉ ở mức bình thường thôi.”
Nếu là nhân viên bán thời gian, khả năng tiêu hóa công thức ở cập độ này chỉ thuộc dạng trung bình.
Có lẽ vì các anh ấy bắt đầu cuộc sống thực tập sinh từ khi còn nhỏ, không có kinh nghiệm làm thêm nên mới cảm thấy tôi làm tốt quá…
“Giỏi lắm. Giỏi lắm.”
“Hyung Seong Bin, hay là cứ giao hết cho Do Seo Han nhỉ?”
“Hả? Thật á~? Gì vậy! Em giỏi quá vậy?”
Lời khen đến mức khiến cá voi cũng phải nhảy múa. Tâm trạng tôi tốt lên nên tay cũng nhanh hơn.
Trong lúc đó, Cha Seong Bin xen vào nói rằng anh ấy đã thấy ở đâu đó và sẽ thử làm món latte dalgona yêu thích.
Trong lúc khuấy dalgona, có lẽ vì buồn chán nên anh ấy bắt đầu lảm nhảm.
“Ừm~ Đúng là quay content tự sản xuất tạo cảm giác như sắp comeback ha.”
“… Vấn đề là còn chưa bắt đầu làm gì hết mà.”
“Nhận bài hát, thu âm, tập vũ đạo, quay MV. Rồi còn lên sân khấu âm nhạc… Đường còn dài lắm hyung.”
Có lẽ nội dung tự sản xuất lần này chỉ là một mẩu tin ngọt ngào dành cho những người hâm mộ phải chờ đợi thời gian gián đoạn.
Như lời Seo Ha Im nói, đường còn dài và phải chạy lịch trình hết mình đến nửa cuối năm nay.
Ngay lúc đó.
Có lẽ vì chợt nhớ ra, Cha Seong Bin huých vào sườn tôi, hỏi.
“Lần trước thành tích single tốt mà. Lúc đó em đã nói gì nhỉ?”
“Tiến vào Billboard ạ?”
“Ừ. Đúng là phải đặt mục tiêu cao mới đạt được thành tích tốt~”
Tôi muốn lọt vào bảng xếp hạng Billboard.
Tôi nhớ như in cái cảnh mọi người hoảng hốt khi tôi ném bom trong phòng họp, nhưng kết quả là chúng tôi đã thành công lọt vào bảng xếp hạng Billboard.
Cha Seong Bin cười tươi nói thêm.
“Vậy mục tiêu của album lần này là gì?”
“Double million unseller ạ.”
…Phòng khách đột ngột trở nên im lặng.
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣