Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 234
Chương (234)
#234. Vẫn đang làm mà
Ba mươi triệu won.
Anh bật cười khi nghe cái giá mà Han Tae Yoon đường hoàng đưa ra.
“…Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Vâng.”
“Cậu nghĩ cứ nói ra như vậy là tôi có thể đồng ý ngay chắc?”
“Nếu anh thật sự thương, có lẽ sẽ được nhỉ.”
Anh định sẽ chiều theo ý cậu ta một chút.
Ít nhất cũng định trói chân cậu ta lại để không mơ mộng hão huyền…
Không phải nói xàm cũng nên biết lựa lời mà nói à?
Ba mươi triệu won thì quá quắt quá đấy.
Đôi mắt của Do Seo Jun lạnh đi. Han Tae Yoon nhún vai một cách trơ trẽn:
“Tôi không muốn làm đến mức này đâu. Nhưng tôi không có lựa chọn khác. Nếu không bị ác ý biên tập, tôi đã ra mắt ở nơi khác rồi. Như anh thấy đấy, tôi đã rơi xuống vực sâu.”
“Ha…”
Nếu không bị ác ý biên tập, sẽ ra mắt được ở nơi khác sao.
Anh thật lòng muốn vỗ tay cho sự tự tin vô căn cứ đó.
Do Seo Jun cố gắng kìm nén những lời lẽ cay độc nhất, anh gật đầu.
“Đáng tiếc đấy.”
“Vậy nên tôi muốn được bồi thường. Bồi thường cho ước mơ của tôi, ước mơ đó đáng lẽ đã không bị dập tắt nếu có lượng phát sóng bình thường.”
Nhìn vào ánh mắt không hề xấu hổ đó, có vẻ như bản thân cậu ta thực sự đang lầm tưởng như vậy.
“Tôi nghĩ ba mươi triệu won không phải là khoản tiền lớn đến thế.”
Han Tae Yoon bình luận thêm với giọng điệu bình thản.
“Hơn hết, anh không muốn em trai anh dính líu đến chuyện này, và cảm thấy mệt mỏi vì nó đúng không? Xem chương trình tôi thấy hai người khá thân nhau mà.”
“Haha…”
“Và sự thật là tôi đang rất cần tiền.”
Nếu cậu ta đã thẳng thắn như vậy, anh cũng nên trả lời thật lòng.
Do Seo Jun nở một nụ cười nhạt, anh mở miệng.
“Vậy nên cậu đã lùng sục khắp nơi à.”
“Hả?”
“Chắc đang cần tiền đến mức mù quáng luôn nhỉ.”
Han Tae Yoon cau mày trước lời nói của Do Seo Jun.
Khuôn mặt vốn còn khá ôn hòa khi bước vào, giờ không còn chút ấm áp nào.
“Uy hiếp ư, cậu không chỉ làm thế với mình tôi đúng không.”
Có lẽ số tiền cậu ta đòi anh lớn nhất trong nhóm đó, nhưng đây không phải vụ uy hiếp nhắm vào một đối tượng duy nhất.
Cậu ta đã xoay sở để moi được thêm vài đồng từ biên kịch út yếu đuối, dễ bị lợi dụng.
Và anh, người lộ mặt trước công chúng – không thể không cẩn trọng trong mọi hành động, làm mục tiêu thứ hai.
Do Seo Jun nhíu mày, lẩm bẩm:
“Cậu định kiếm bao nhiêu để rời khỏi cái giới này…”
Anh hiểu sự tha thiết của cậu ta.
Anh cũng hiểu rõ cảm giác oan ức.
Nhưng.
Trên đời này cũng có những kẻ như sâu bọ, lợi dụng và khoét sâu vào cảm giác tội lỗi yếu ớt đó.
Cứ oán trách đi. Vốn dĩ anh đã biết trước mình sẽ bị chửi rủa khi chọn cái nghề này rồi.
Những mũi tên chỉ trích từ công chúng, vốn dĩ là những vấn đề anh sẽ không thèm quan tâm nếu Seo Han không bị dính líu vào.
Nhưng.
Anh không thể để em trai bị cuốn vào bởi một tên không biết thân biết phận như thế này được.
“Tae Yoon à, muốn có ăn thì phải làm.”
Do Seo Jun nghiến răng và nói.
***
[Đang quay phim à? Xin lỗi vì đột nhiên liên lạc nhưng tôi nghĩ có chuyện này cậu cần phải biết. Anh trai của Do Seo Han…]
Ting-
Ting-
Tin nhắn liên tục vang lên. Cuộc gọi nhỡ từ Lee Do Kyung.
Tôi hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy lịch sử thông báo được hiển thị ở đầu màn hình.
Tôi không thể kiểm tra thông báo vì đang chụp ảnh tạp chí, nhưng chỉ cần nhìn vào dòng đầu tiên của tin nhắn, tôi có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
May mắn thay, buổi chụp tạm dừng giữa chừng.
“Xin lỗi mọi người. Em phải đi một lát.”
“Em có thể quay lại trong 15 phút không?”
“Em sẽ cố gắng.”
Tôi nói với quản lý Lee Jaeyoon trong giờ nghỉ và rời đi.
Kang Si Woo nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ như thể có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng tôi không có thời gian để trả lời.
Tôi vội vã bước đi vì lo lắng.
Ngay khi đến phòng nghỉ phía sau studio, tôi lấy điện thoại di động trong túi ra.
“Huu…”
Tôi ôm lấy cái đầu đang đau nhức và gọi cho Lee Do Kyung.
Tôi lo lắng rằng anh ta sẽ không nhấc máy vì đang trong mùa hoạt động của FLYB, nhưng may mắn thay, âm thanh chờ cuộc gọi đã tắt không lâu sau đó.
– Alo, Seo Han.
Giọng của Lee Do Kyung vang lên từ đầu dây bên kia. Tôi nuốt khan, vội vàng nói:
“Tôi chưa xem hết tin nhắn. Có chuyện gì vậy?”
– Tôi cũng không biết rõ chi tiết…
Lee Do Kyung ngập ngừng.
– Hình như dạo này bên đội ngũ “A Boy’s Dream” đang ồn ào lắm. Chuyện là… cậu biết Han Tae Yoon không?
“…Biết.”
– À, biết à. Sao cậu biết được? Anh ta bị loại gần như ngay lập tức mà.
Người bị loại ở vòng đầu tiên, không có sự hiện diện đặc biệt nào trong “A Boy’s Dream”.
Trừ khi là khán giả cuồng nhiệt, nếu không, hiếm ai còn nhớ đến cái tên đó.
Phần lên sóng duy nhất anh ta nhận được là trận đấu vật tay giữa các thành viên trong nhóm, và tất cả những gì anh ta thể hiện là màn trình diễn ngắn ngủi với vị trí số 1 vào thời điểm đó.
Vậy nên, tôi không biết cái tên đó qua chương trình… mà là vì mối quan hệ tồi tệ ở kiếp trước.
Tôi có thể đoán được tình hình đại khái mà không cần nghe những lời tiếp theo của Lee Do Kyung.
Tuy nhiên, tôi không thể giả vờ biết một cách lộ liễu, vì vậy tôi im lặng lắng nghe câu chuyện.
– Nếu cậu xem thì cậu sẽ biết. Anh ấy đã bị ác ý biên tập. Thật ra thì, chuyện đó thường xuyên xảy ra trong giới này, nhưng nó lại bùng nổ vì đối tượng gây gỗ của anh ta là một thực tập sinh nổi tiếng…
Vũ công chính đã ra mắt với FLYB hiện tại.
Có vẻ như anh ta đã có một cuộc xung đột với thực tập sinh đã ra mắt – người đạt vị trí số 1 chung cuộc.
Và “A Boy’s Dream” đã làm nổi bật cảnh đó hết mức có thể, khiến đánh giá về anh ta trở nên tồi tệ và kết quả là bị loại ở vòng đầu tiên.
– Có tin đồn rằng anh ta đang đe dọa các nhà sản xuất của “A Boy’s Dream” vì ôm hận chuyện đó.
Ừm.
– Hình như anh ta không còn gì để mất vì anh ta định sẽ rút khỏi giới này, nhưng theo tôi thấy, anh trai của Do Seo Han…
“Anh trai tôi bị anh ta đe dọa à?”
– Tôi nghe nói vậy.
Lúc đó cũng vậy.
Một thực tập sinh gan lớn đã cố gắng moi tiền bằng cách than thở với nhân viên đội ngũ sản xuất – cô em út dễ bị lợi dụng.
Tôi nghe nói các nhân viên trong đội sản xuất có kinh nghiệm đối phó đương nhiên sẽ không bị lừa, chỉ có mỗi biên kịch út mắc bẫy một cách ngây thơ.
Kiếp trước, anh trai tôi đã chạy đôn chạy đáo để đòi lại số tiền đó.
Vấn đề là không phải là kiếp trước mà là kiếp này.
“…”
Tôi nghiền ngẫm lời của Lee Do Kyung và suy nghĩ.
Kiếp trước, anh trai tôi chắc chắn đã bỏ qua Han Tae Yoon mà không hề do dự.
Cái gọi là đe dọa đó, một nửa là ăn vạ về mặt cảm xúc, một nửa là những nỗ lực vô nghĩa để vạch trần nhân cách của PD “A Boy’s Dream” trên cộng đồng mạng.
PD bị chửi rủa hàng ngày đương nhiên sẽ không bị lay chuyển bởi sự đe dọa như vậy.
Vì vậy, anh trai đã tìm kiếm điểm yếu của Han Tae Yoon để đòi lại số tiền cho biên kịch út đáng thương đã bị lừa.
Do Seo Jun là người như vậy đấy. Anh ấy rất tốt bụng với những người xung quanh anh ấy, nhưng vô cùng lạnh lùng với những người xa lạ.
Tôi tin rằng anh trai sẽ đưa ra phán đoán hợp lý mà không bị lung lay bởi lời nói của Han Tae Yoon.
Nhưng mà…
‘Lo quá.’
Tình hình hiện tại đã thay đổi rất nhiều so với lúc đó nên tôi không dám chắc chắn.
Do Seo Han không phải là nhân viên bán thời gian tại quán cà phê xay hạt cà phê gần trường đại học, và Do Seo Jun cũng không còn là PD maknae vô danh.
Cả hai đều đã lộ diện trước công chúng, và giờ đây cái tên Do Seo Jun còn đi kèm với danh hiệu “anh trai của Do Seo Han Stardust”.
Có quá nhiều thứ bị đe dọa nếu anh ấy hành động theo ý mình.
Lee Do Kyung cũng biết điều đó, vì vậy anh ta mới cẩn thận nói thêm.
– Tôi thấy hình như anh trai cậu định đưa tiền cho anh ta đấy. Tôi lo nên mới gọi.
“Ừm.”
Chuyện này từng xảy ra khi tôi còn bé.
Thật ra, Do Seo Jun đặc biệt mất sáng suốt trong các vấn đề liên quan đến gia đình.
Với tính cách của anh ấy, anh ấy cực kỳ ghét gây phiền phức cho tôi, chính vì vậy mà anh ấy có khả năng sẽ giả vờ thua cuộc trước sự uy hiếp của Han Tae Yoon.
Tôi không thích điều đó.
“Cảm ơn vì đã báo cho tôi.”
– Ừ, gọi cho anh ấy đi.
Tôi vội vàng cảm ơn Lee Do Kyung rồi cúp máy.
“Ha…”
Tôi đã nhận được rất nhiều từ Lee Do Kyung.
Nếu biết thế này, có lẽ lần trước tôi không nên trêu chọc anh ta bằng món chân bạch tuộc.
Khi xong việc, có lẽ tôi nên mời anh ta một bữa.
Trước mắt, việc liên lạc với Do Seo Jun là ưu tiên hàng đầu.
Tôi không biết tình hình đã tiến triển đến đâu, nhưng nhìn vào việc cộng đồng mạng vẫn còn im ắng, có vẻ anh trai đã chọn cách đưa tiền hoặc đang kéo dài thời gian.
Tôi hy vọng anh ấy chọn vế sau.
Tôi mở danh bạ và gọi cho Seo Jun.
Tút…
Tút…
Tiếng chuông kéo dài khiến môi tôi khô khốc.
“Sao anh không nghe máy vậy…”
Tôi sốt ruột dậm chân tại chỗ. Còn 5 phút nữa là đến buổi chụp ảnh. Tôi muốn kết thúc câu chuyện trong khoảng thời gian đó.
Thời gian trôi qua từng chút một trong vô vọng.
May mắn thay, tiếng chuông kết nối đã tắt. Do Seo Jun trả lời với giọng điệu cộc lốc.
– Ừ. Sao thế.
Giọng anh ấy khàn khàn như thể chưa tỉnh ngủ. Dường như anh ấy đã thức khuya chỉnh sửa và bây giờ mới ngủ được.
“Anh, em đang gấp lắm.”
– Ừm…
“Có phải anh đang bị uy hiếp không?”
Tôi bỏ qua phần mở đầu, đi thẳng vào vấn đề chính.
Đây là câu hỏi khá mạnh bạo để ném thẳng vào một người vẫn còn ngái ngủ, vì thế tôi cảm thấy sự bối rối từ bên kia điện thoại.
Do Seo Jun ho khan, hỏi lại.
– A… uy hiếp?
“Han Tae Yoon từng xuất hiện trong A Boy’s Dream ấy. Em nghe loáng thoáng từ Lee Do Kyung.”
– À…
Tiếng thở dài ngắn ngủi vang lên.
Tôi nuốt khan, chờ đợi câu trả lời của Do Seo Jun.
Thật lòng mà nói, tôi lo lắng.
Tôi sợ rằng anh ấy bị nắm thóp vì tôi và đưa ra một quyết định mà anh ấy không hề làm nếu là kiếp trước.
Nhưng.
– Anh không biết mình có bị uy hiếp được hay không…
Do Seo Jun ho và nói.
– Nhưng anh đang làm.
Hả?
“Anh nói gì cơ?”
Diễn biến mà tôi không ngờ tới.
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣